DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt
Chương 41: Chương 41


Liên Hoa cung.

Thời điểm tiến vào, Cao Thiên Ca nhìn thấy mẫu thân lâu ngày không gặp nay hình như đã già thêm vài tuổi, trong lòng hơi chua xót: "Mẫu phi.

"
"Ca Nhi!" Hoa Phi cũng đồng dạng nhìn thấy Cao Thiên Ca, không để hắn hành lễ đã vội ngăn cản, kéo hắn đến ngồi cạnh mình: "Mau mau đến đây cho ta nhìn một lát, hình như lại gầy thêm một chút.

"
Cao Thiên Ca vỗ về tay nàng: "Mẫu phi yên tâm, hài nhi không sao?"
Nhớ tới chuyện của nữ nhân kia, Hoa Phi lại muốn tức điên: "Cũng tại ả tiện nhân đó, nếu không phải nàng ta tính kế, hài nhi của ta cũng không bị bệ hạ trách phạt nặng như thế!"
Hôm đó thượng triều, Cao Tư Dụ không ngần ngại trước văn võ bá quan cầm tấu chương ném vào hắn, nỗi nhục đó, Cao Thiên Ca thề sẽ không bao giờ quên, cũng may vẫn còn ngoại tổ phụ, nếu không lão hoàng đế chắc chắn ép hắn thú Tư Đồ Tuyết Nhã làm chính thất.

Hoa Phi đau lòng nhi tử, rầu rĩ một trận đến sinh bệnh, nhan sắc cũng không còn xinh đẹp như trước: "Ngoại tổ phụ của ngươi vốn đã nuôi thế lực trong triều nhiều năm, lại nói tình cảm của ngươi và nhi tử nhà Tướng quân rất hảo, định bụng vài năm nữa sẽ thúc ép bệ hạ trước hết đem Thái tử vị giao cho ngươi, ngờ đâu, sự tình này đột nhiên phát sinh, bệ hạ về sau e rằng sẽ lấy nó làm cớ mà chối từ.

"
"Mẫu phi, người nghĩ ta bị hạ bệ, kẻ được hưởng lợi sẽ là ai?" Cao Thiên Ca hỏi.

"Dĩ nhiên là Hoàng hậu và Thiên Triệt rồi.

" Hoa Phi thực nghiêm túc mà suy nghĩ: "Dẫu thế lực bên phía Hoàng hậu đã suy tàn, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn là "danh gia vọng tộc", Thiên Triệt dưới danh nghĩa là con của hoàng hậu, hiển nhiên đủ tư cách ngồi lên ngai vàng.

"
Cao Thiên Ca nghe thấy lời này liền nghi hoặc: "Sao người không nghĩ là Thiên Lãng?"

Nàng không nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Đứa nhỏ này sinh ra đã bị bệ hạ ghét bỏ, mẫu phi nó cũng chỉ là nữ nhân nghèo nàn, quê mùa, dẫu muốn cũng không thể nào vươn tay xa đến vậy.

"
"Cũng đúng.

" Nhớ lại vụ mưu sát ở Vĩnh Xương ba năm trước, ngoại tổ phụ đã huy động toàn bộ nhân lực vẫn không tìm ra được tung tích đám người áo đen, mẫu thân dù đinh ninh là do Hoàng hậu ra tay, trước sau không có chứng cứ, cũng không thể đem người kéo xuống nước.

Về phần Thục Phi, Hoàng đế dù có sủng hạnh nàng, thế nhưng trong tay không có binh quyền, thì đế vị cũng đừng mong nghĩ tới, vì vậy mà ba năm nay Cao Thiên Lãng cũng đã để ý đến binh quyền trong tay Tướng quân, để người của mình đi theo Tư Đồ Vân Sơ nhằm mục đích tiếp cận người nọ.

Hoa Phi thấy nhi tử nhăn mí mắt, cũng biết mấy năm nay hắn không dễ dàng gì, vội nói: "Hôm nay ngươi ở lại dùng cơm với ta, những chuyện đó khoan hãy nghĩ.

"
Cao Thiên Ca cũng không muốn nàng lo lắng, nhoẻn miệng cười: "Hài nhi hiểu.

"
Buổi tối Cao Thiên Ca liền cùng Hoa Phi dùng cơm tại Liên Hoa cung.

*****
Phủ tướng quân.

Trên bàn cơm, Tư Đồ Kiệt thông qua lời kể của nhi tử, chân mày khẽ nheo lại, hỏi: "Ý của ngươi, kẻ bị hại chính là sứ thần Ti Sơ gửi đến.

"
Tư Đồ Vân Sơ nhai hết thức ăn trong miệng mới trả lời: "Đúng vậy, từ phục trang bọn họ mặc, nhi tử có thể cam đoan.

"
Nếu không phải may mắn Đường Văn cứu được, chuyện sứ thần chết trên đất Cao Cơ, e rằng sẽ rất khó giải thích: "Ta sẽ nói với Trương đại gia, phái thêm ảnh vệ theo sau âm thầm bảo vệ, hộ tống đám người sứ thần thuận lợi vào cung.

"
"!.

.

" Cho vào miệng một miếng cá hấp, Tư Đồ Vân Sơ hơi khó hiểu: "Phụ thân, tại sao sứ thần đến lại không báo trước với Hoàng đế, bình thường chẳng phải đều là bệ hạ cử người trực tiếp đi đón sao?"
Lần này thì khác, đám sứ thần này đột ngột xuất hiện trong kinh thành, rốt cuộc là có âm mưu gì?
"Vân Nhi, ngươi trưởng thành rồi!" Tư Đồ Kiệt mỉm cười, từ sau chuyện của Nhã Nhi, đã rất lâu phụ tử hai người mới cùng tâm sự: "Ta sẽ kêu người đi điều tra chuyện này, ngươi không cần bận tâm.

"
"Ân.

" Tư Đồ Vân Sơ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.


Nghĩ đến những điều loạn thất bát tao không đầu đuôi này, Tư Đồ Vân Sơ chọn cách bỏ qua, dù gì cũng chả liên quan tới hắn.

Dùng xong bữa tối, hai người không trở về Thủy Trúc viện mà trèo lên mái nhà ngắm trăng, sẵn tiện tiêu thực.

"Văn, ta muốn nghe thổi sáo.

" Tư Đồ Vân Sơ nói.

Đường Văn nhìn nam tử bên cạnh, trong đêm mắt phượng người nọ thật sáng, trong suốt như nước, hai má lại có chút phiếm hồng, tim chợt run nhẹ.

Từ trong ngực lấy ra sáo trúc, đặt bên môi chuẩn bị thổi, chỉ thấy cục bông giữ tay y lại.

"Thổi bằng cái này!" Tư Đồ Vân Sơ cười khẽ, lấy hộp gỗ tinh xảo ban sáng mua từ cửa hàng nhạc khí, ngón tay thon dài tỉ mỉ mở nắp ra, bên trong là một cây sáo làm từ gỗ, toàn thân màu nâu sẫm, đuôi sáo còn có thêm một dây tết bình an màu đỏ tươi: "Văn, sinh thần vui vẻ!"
"!.

.

" Đường Văn kinh ngạc, nửa ngày vẫn chưa nói nên lời, ngay cả y cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.

Từ nhỏ đã là cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ, thật tình Đường Văn cũng không dám chắc nay có phải là ngày mình ra đời không nữa, lại nói, dạo trước cục bông đã từng hỏi qua, y cũng chỉ thuận tiện nói đại một ngày, không nghĩ đến người nọ đối với vấn đề này thật sự để tâm đến vậy.

Thấy đối phương chần chừ không nhận, Tư Đồ Vân Sơ có hơi tủi thân: "Ngươi không thích?"
"Không.

" Đường Văn rốt cuộc cũng phản ứng lại, khẽ cười: "Ta rất thích.

"
Lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới thoáng yên lòng, hắn tựa đầu lên vai Đường Văn, nhẹ giọng: "Văn, ta cũng muốn ước….


.

"
Chỉ mong kiếp này, ta và ngươi vĩnh kết đồng tâm, tuyệt không chia lìa!
Hơi thở nóng rực, thanh âm lại mềm mại giống như làm nũng nhẹ nhàng vang lên bên tai, Đường Văn nhất thời cảm thấy như có một cái móng vuốt mèo nhỏ cọ cọ trong lòng, ngứa ngáy thập phần khó nhịn, quay mặt sang, đồng dạng cục bông cũng đang chuyên chú nhìn y, môi chạm môi.

Đường Văn giật mình thối lui, chỉ là một cái chạm môi nhẹ, tim của y bỗng chốc đập nhanh như trống vỗ, trong đầu lại không ngừng la hét "muốn nữa"!.

.

Tư Đồ Vân Sơ hai má phiếm hồng, liếm nhẹ môi mỏng, nhìn biểu hiện của nam nhân, không ngần ngại nắm vạt áo y, trên khuôn mặt người nọ hôn thêm một cái "chụt".

Hiển nhiên đầu gỗ đã hoàn toàn bị hành động của người nọ làm cho sững sờ: "Thiếu gia, đừng.

"
"Tại sao?" Tư Đồ Vân Sơ cười xấu xa, bàn tay chậm rãi dán lên người y rồi trượt xuống.

Đường Văn bị động tác ấy câu dẫn, kích thích đến bụng dưới căng thẳng, vội vã nói: "Ta thổi sáo.

"
Ngay cả lúc bí bách cũng chỉ xấu hổ lãng sang chuyện khác, Tư Đồ Vân Sơ cười tà không trêu chọc y nữa, một bộ nghiêm chỉnh lắng nghe Đường Văn thổi sáo, trăng đêm nay đẹp quá!.


Đọc truyện chữ Full