DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược
Chương 79: C79: Tôi yêu em

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Editor: Panacea

Chương 79.

Tiết cuối cùng trong buổi chiều là tiết của thầy Vương. Không ngờ, thầy Vương, người được mệnh danh là giáo viên nghiêm khắc nhất trường, bước vào phòng lại không bắt đầu dạy ngay mà chỉ mỉm cười nói với cả lớp: "Vì thành tích gần đây của lớp chúng ta rất tốt nên hôm nay không học, thầy sẽ cho mọi người thư giãn một hôm."

Nghe thấy lời này, cả lớp ngay lập tức ầm ĩ hẳn lên, có người hỏi: "Thầy ơi, thư giãn thế nào ạ?"

"Hỏi hay lắm," Thầy Vương cười cười nhìn bạn học kia, sau đó nói tiếp, "Lớp trưởng lên mở TV đi, hôm nay chúng ta sẽ xem phim."

Nghe vậy, bầu không khí trong lớp dần trở nên sôi nổi. Bất kể là phim gì, chỉ cần không phải học bài thì đa số các học sinh đều sẽ trở nên bừng bừng khí thế.

Lớp trưởng bước lên bục giảng bật TV. Thầy Vương click mở trình duyệt, gõ chữ vào khung tìm kiếm.

Thẩm Trình Miên kinh ngạc nhướng mày, thầy Vương đang tìm kiếm hai chữ "Cuộc Sống."

Chương trình bắt đầu phát trên TV. Mặc dù có rất nhiều người đã xem rồi, nhưng bởi vì trong lớp có vài bạn học vẫn chưa nghe đến chương trình này bao giờ nên mọi người quyết định sẽ xem từ tập thứ nhất của kì một. Hơn nữa, cho dù đã từng xem thì cảm giác thú vị khi được ngồi thưởng thức bộ phim lần nữa cùng các bạn học trong lớp cũng rất khác biệt, vì thế, đa số mọi người đều rất nghiêm túc hướng mắt về phía màn hình TV.

"Cuộc Sống" không hổ là chương trình tạp kỹ chất lượng cao của đài truyền hình thành phố Nam, cả khâu sản xuất lẫn nội dung chính đều vô cùng xuất sắc, biết thêm thắt những chi tiết hài hước đúng chỗ, nói chung là không chê vào đâu được. Vì thế, những học sinh xem lần đầu tiên cũng nhanh chóng bị hấp dẫn.

Nhờ thầy Vương, trong lớp không còn ai chưa từng xem chương trình này.

Thẩm Trình Miên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hình như gần đây cậu rất may mắn, làm việc gì cũng thuận lợi.

Tan học, Triệu Tử Huy nóng lòng quay đầu lại nói chuyện với Thẩm Trình Miên: "Trình Miên này, sau trận hỏa hoạn lần trước, nhiều lúc tôi thấy cậu cứ khác khác thế nào ấy. Tôi cứ tưởng khi đó cậu bị ám ảnh tâm lý, bây giờ xem ra tôi đoán đúng rồi, nhỉ?"

Thẩm Trình Miên cười với y, nửa đùa nửa thật: "Đúng đúng đúng, cậu đoán đúng rồi."

Thật ra sau khi xem xong chương trình kia, Triệu Tử Huy rất tò mò cảm giác cận kề cái chết là như thế nào, nhưng dù sao đó cũng không phải kỉ niệm hay ho đẹp đẽ gì, cho nên y chỉ liếc nhìn Thẩm Trình Miên một lúc, cuối cùng vẫn im lặng không hỏi.

Triệu Tử Huy ngẩng đầu lên, nhận ra Hoắc Dục Tiêu vừa bước vào từ bên ngoài, trên tay hắn cầm một tờ giấy, y tò mò hỏi: "Anh Dục, đây là cái gì thế?"

Thẩm Trình Miên cũng nhìn qua, cậu bỗng phát hiện hắn đang cầm đơn đăng kí cuộc thi vật lý cấp quốc gia.


Triệu Tử Huy cũng nhìn thấy, y mở to hai mắt, "Anh Dục, cậu muốn thi cái này hả? Chắc không phải ông Vương uy hiếp cậu đâu ha?"

Thầy Vương chính là giáo viên dạy vật lý.

Thẩm Trình Miên cũng tò mò nhìn Hoắc Dục Tiêu. Theo cậu, hắn không cần phải tham gia mấy cuộc thi như thế này. Thứ nhất, thành tích của Hoắc Dục Tiêu rất xuất sắc, không nhất thiết phải tham gia thi thố để được cộng điểm; thứ hai, nghề nghiệp tương lai của Hoắc Dục Tiêu gần như đã được dọn sẵn ngay từ khi hắn vừa sinh ra đời, những cuộc thi kiểm tra kiến ​​thức môn học kiểu này thật sự không có tác dụng gì với hắn cả.

Hoắc Dục Tiêu cất giọng hờ hững, "Đăng kí chơi."

Suy nghĩ của Hoắc Dục Tiêu vốn rất khó nắm bắt. Nghe hắn nói vậy, Triệu Tử Huy và Thẩm Trình Miên cũng không thấy có gì kì lạ.

Đến tiết tự học buổi tối, cậu chăm chỉ cúi đầu làm bài tập. Vừa giải xong một bài toán, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhận ra Hoắc Dục Tiêu không ngồi bên cạnh mình, cậu lập tức nghi ngờ quay đầu về phía cửa phòng học, vừa hay nhìn thấy hắn đang cầm điện thoại bước vào lớp.

"Gọi điện thoại." Hoắc Dục Tiêu giải thích với cậu.

Thẩm Trình Miên gật đầu, nhận thấy ánh mắt Hoắc Dục Tiêu vẫn bình thản, cậu biết không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên cũng không hỏi thêm.

Dù hôm qua trời mưa nhưng hôm nay thời tiết rất đẹp. Sau tiết tự học buổi tối, Hoắc Dục Tiêu nói hôm nay chú Triệu có việc nên đề nghị hai người cùng đi bộ về.

Nhà bọn họ cách trường học không xa, đương nhiên là Thẩm Trình Miên đồng ý.

Ở thành phố Nam, ngay cả khi đã vào đông thì nhiệt độ cũng không quá thấp. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có những cơn gió nhẹ hiu hiu thổi vào người, nhưng cậu không hề thấy lạnh lẽo chút nào, ngược lại còn có cảm giác man mát dễ chịu.

Hiếm khi được cùng hắn thảnh thơi đi dạo như vậy, Thẩm Trình Miên quay đầu sang bên cạnh, tình cờ bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh xinh đẹp của Hoắc Dục Tiêu, sắc vàng nơi đèn đường đằng xa cũng đang phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt hắn, sáng rực dưới trời đêm tịch mịch.

"Lạnh không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.

Thẩm Trình Miên lắc đầu, khóe miệng khẽ cong lên, "Không lạnh."

Hoắc Dục Tiêu biết cậu nói thật, hắn lập tức yên tâm.

Bên cạnh trường học là một công viên nhỏ, buổi tối có không ít cặp vợ chồng sống gần đó đưa con ra đây chơi. Mấy đứa bé cầm trên tay rất nhiều loại đồ chơi thú vị, chạy nhảy vui đùa ầm ĩ trong khu quảng trường nhỏ, tiếng cười khúc khích vang lên không ngớt.

Ánh mắt Thẩm Trình Miên nhanh chóng bị hấp dẫn, cậu nhìn thoáng qua bên đó, không ngờ lại vô tình chạm mắt với một bé gái. Cô bé thắt bím tóc hai bên, khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Trình Miên, em đột nhiên mỉm cười ngọt ngào, chạy thẳng về phía cậu.


"Anh ơi, em tặng hoa cho anh này." Cô bé nắm chặt một bông hoa trong tay, đưa cho Thẩm Trình Miên.

Đột nhiên được tặng hoa, Thẩm Trình Miên có hơi bất ngờ. Cậu ngồi xổm xuống, vừa cười vừa hỏi cô bé: "Tại sao lại tặng anh?"

Cô bé đảo mắt xung quanh, vui vẻ nói: "Vì anh đẹp!"

Nói xong, không đợi Thẩm Trình Miên phản ứng, cô bé liền nhét bông hoa vào tay Thẩm Trình Miên rồi xoay người chạy vụt đi.

Thẩm Trình Miên ngơ ngác cầm bông hoa, tầm mắt hướng theo bóng dáng cô bé vừa chạy mất, sau đó nhìn thấy em tung tăng nhảy nhót nhào vào lòng một người phụ nữ trẻ tuổi.

Đối phương cười cười xin lỗi cậu, sau đó bắt đầu dạy dỗ cô bé: "Con muốn tặng đồ cho người khác cũng phải lễ phép một chút, biết chưa?"

Người phụ nữ chỉ dạy dỗ vài câu rồi dắt bé gái tới gần, cười xin lỗi Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu: "Xin lỗi, con bé nhà tôi làm phiền cậu rồi."

Thẩm Trình Miên lắc đầu, đưa hoa cho cô, "Không sao."

Người phụ nữ lắc đầu, nhìn nhìn bọn họ, cười nói với Thẩm Trình Miên: "Trẻ con thích cậu nên mới tặng cho cậu, cứ nhận lấy đi."

Nói xong, người phụ nữ bảo cô bé vẫy tay chào tạm biệt hai anh trai.

Cô bé vui vẻ vẫy tay, "Anh ơi hẹn gặp lại! Chúc anh ngày nào cũng là ngày hạnh phúc~"

Sau đó nắm tay mẹ tung tăng chạy đi.

Thế là trên tay Thẩm Trình Miên không hiểu sao lại có thêm một bông hoa xinh đẹp. Hoa được bọc cẩn thận trong giấy gói in họa tiết và được trang trí bằng những dải ruy băng, Thẩm Trình Miên nhìn thoáng qua, phát hiện đây là một bông hồng đỏ, hơn nữa trên giấy gói còn in chữ LOVE. Cậu không khỏi thắc mắc liệu có phải cô bé đã lấy bông hoa của ba tặng cho mẹ ra chơi hay không.

Nhận cũng nhận rồi, Thẩm Trình Miên đành phải cầm trong tay.

Hoắc Dục Tiêu nhìn bông hoa, hỏi: "Đẹp không?"

Thẩm Trình Miên hơi ngạc nhiên khi nghe thấy hắn hỏi chuyện này, cậu gật đầu, "Cũng đẹp đó."


Hai người vừa nói chuyện vừa đi vòng qua một ngã rẽ, đến một con phố trông có vẻ khá náo nhiệt. Hàng quán tấp nập hai bên đường, ánh đèn sáng rực, thoạt nhìn có ít nhất hai cửa hàng đang tổ chức sự kiện, trước cửa dựng một chiếc lều, mở loa rất to, âm nhạc vô cùng sôi động.

Thẩm Trình Miên hơi bất ngờ, tuy trước kia vẫn luôn ngồi trong xe, nhưng hình như cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phố xá đông vui thế này bao giờ.

Bản chất con người là thích hóng hớt, Thẩm Trình Miên vốn là một người có tính tình hoạt bát, khi đi ngang qua một cửa hàng đang tổ chức sự kiện, cậu không khỏi ngó đầu sang bên đó một chút.

Không ngờ lại bị bà chủ nhìn thấy, bà lập tức niềm nở tiếp đón: "Này cậu kia, tới đây nào, giúp tôi một chút đi."

Thẩm Trình Miên chỉ chỉ bản thân, "Cháu ạ?"

Bà chủ gật đầu, "Đúng rồi, là cậu đó."

Chỉ là giúp đỡ mà thôi, hơn nữa cậu cũng không vội về nhà, Thẩm Trình Miên bước đến gần,"Sao thế ạ?"

"Giới trẻ ngày nay nhiệt tình thật đấy." Bà chủ mỉm cười khen ngợi rồi lấy máy ảnh ra, hỏi: "Cậu có dùng cái này không? Mấy ngày nay cửa hàng chúng tôi tổ chức lễ kỉ niệm, con gái tôi gửi máy ảnh sang đây, bảo chúng tôi chụp vài bức ảnh cho khách hàng trúng thưởng để nó đăng lên mạng , nhưng mà hai vợ chồng chúng tôi đều không biết dùng cái này ra làm sao hết. Tôi thấy cậu mặc đồng phục học sinh, trường học của cậu ở bên kia đường đúng không? Trẻ con học ở đó có gia cảnh khá tốt, chắc là hay dùng loại này lắm nhỉ?"

Trước khi xuyên sách, Thẩm Trình Miên rất thích nhiếp ảnh, thế nên đối với cậu thì chụp ảnh bằng máy cơ không phải chuyện gì khó, cậu nhận lấy máy ảnh từ tay bà chủ, "Để cháu."

Bà chủ liên tục nói cảm ơn.

Giúp bà chủ chụp ảnh xong, trước khi rời đi, bà chủ cảm kích nhét thứ gì đó vào tay Thẩm Trình Miên, "Cảm ơn nhóc rất nhiều, đây là quà lưu niệm của cửa hàng chúng tôi, tặng cậu một cái, chúc cậu về sau mãi thuận buồm xuôi gió."

Sự nhiệt tình của bà chủ khiến Thẩm Trình Miên không thể cưỡng lại được, đành phải nhận quà.

Sau khi kéo Hoắc Dục Tiêu ra khỏi cửa hàng, Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn hộp quà nhỏ mà bà chủ vừa nhét vào tay mình, lật sang mặt trong suốt của giấy gói thì phát hiện bên trong là một món đồ trang trí để bàn được thiết kế trông giống như chiếc đèn báo bão (*), điều đặc biệt là phần dây bấc trong đèn được thay bằng một bông hồng nở rộ trên nền tuyết.

(*) Đèn báo bão:



Thẩm Trình Miên nghĩ thầm, hình như tần suất nhìn thấy hoa hồng tối nay hơi cao thì phải.

Ý nghĩ này chỉ vừa thoáng qua, đúng lúc bọn họ đang đi tới đầu đường, cuối đường là một hiệu sách, hình như cũng đang tổ chức hoạt động gì đó. Trước cửa hiệu dựng một cái sạp nhỏ, bày rất nhiều sách báo.

Sự kiện của hiệu sách không gióng trống khua chiêng như những cửa hàng bình thường, chỉ bày sách ra để người mua tự lựa chọn.

Lúc này, Thẩm Trình Miên không đứng hóng hớt nữa, nào ngờ vẫn bị người ta gọi lại.


Ông chủ hiệu sách đeo kính lên, vẫy tay với cậu, "Bạn học sinh nhỏ, có thích đọc sách không?"

Thẩm Trình Miên nhìn xung quanh, hình như chỉ có cậu với Hoắc Dục Tiêu là đang mặc đồng phục.

Ông chủ ôm một cuốn sách đi tới, nhét vào tay cậu, "Bản giới hạn của cuốn "Hoàng Tử Bé" mới về rồi đây! Giới trẻ ngày nay ít đọc tác phẩm kinh điển quá, không ổn chút nào, tôi tặng cậu cuốn này, nhớ phải đọc cho kĩ nhé?"

Ông chủ dùng giọng địa phương, hơn nữa cách nói chuyện lại thân thiện đáng yêu một cách kỳ lạ, Thẩm Trình Miên ngơ ngác gật đầu.

"Bạn học sinh nhỏ giỏi lắm!" Ông chủ vui mừng ôm lấy vai Thẩm Trình Miên, "Chúc cậu vạn sự vô lo, cả đời bình an vui vẻ."

Trong tay lại có thêm một cuốn sách, đến khi bước ra khỏi hiệu sách, Thẩm Trình Miên vẫn chưa kịp phản ứng. Cậu cúi đầu xem thử cuốn sách, lập tức nhìn thấy một đóa hồng nằm ngay trên trang bìa.

Thẩm Trình Miên từng đọc cuốn "Hoàng Tử Bé" này rồi, vẽ hoa hồng trên bìa cũng không có gì lạ, nhưng mà...

Nhìn ba thứ đồ trong tay, Thẩm Trình Miên không khỏi suy nghĩ, thế này thì có hơi trùng hợp quá thì phải?

Hơn nữa, hình như cả ba người tặng đồ cho cậu đều nói một câu chúc phúc.

Trong đầu hiện lên một suy đoán, Thẩm Trình Miên ôm chặt những món đồ trong tay, tim đập thình thịch.

Cậu quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhận ra sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, cậu không khỏi nghi ngờ liệu có phải mình đoán sai rồi không.

Lúc này, hai người đã đi vào thang máy, từng con số lần lượt nhảy lên. Không hiểu sao càng đến gần tầng mình ở, Thẩm Trình Miên lại càng cảm thấy căng thẳng bồn chồn.

Đến trước nhà, Hoắc Dục Tiêu bước lên mở cửa, cánh cửa vừa đẩy ra, Thẩm Trình Miên đã bị những đóa hoa hồng được bày biện khắp nơi trong phòng hấp dẫn ánh nhìn.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, những bông hồng đỏ thắm nở rộ.

Thẩm Trình Miên ngơ ngác bước lên phía trước hai bước.

Ngay sau đó, một bó hoa xuất hiện trước mắt Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu cầm hoa nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ đằng sau.

"Chuẩn bị hơi vội..." Giọng nói của Hoắc Dục Tiêu bỗng vang lên bên tai, xen lẫn với từng hơi thở ấm áp, "Nhưng vẫn xem như đầy đủ tính trang trọng."

"Tôi yêu em."

Dường như giọng nói ấy đang hòa lẫn với sắc đỏ rực rỡ của những đóa hồng quanh đây.

Nồng nhiệt, lại thẳng thắn.


Đọc truyện chữ Full