DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa
Chương 15: C15: Chương 15

Tô Tử Kính không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, thấy hơi khó xử: “Tô Ngự, bà là mẹ cậu, hẳn là cậu nên tôn trọng và tin tưởng bà.”

Tôn trọng và tin tưởng?

Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh bản thân lẻ loi chết đi trong căn nhà trọ, còn cả nỗi lòng rét buốt hơn cả tử vong.

Cậu rũ mi, khẽ nói: “Tôi đã từng tin tưởng bà ta.”

Nhưng cậu lại không thể chờ được bà ta, trước kia cậu đã không hiểu, sau đó lại càng không hiểu. Bất kể là trước hay sau, bà ta vẫn luôn chọn Tô Tử Kính thay vì chọn cậu.

“Gì cơ?” Tô Tử Kính không nghe rõ.

“Không có gì.” Tô Ngự xoay người, bước nhanh đến quầy lễ tân.

Tô Tử Kính không buông tha cậu, vẫn nói với theo: “Tô Ngự, bất kể thế nào thì cũng chúc mừng cậu đã thi đỗ đại học ở thủ đô. Còn nữa, mẹ nói nhà họ Tô không nợ cậu, ngược lại, cậu nợ nhà họ Tô, nợ tôi. Rời khỏi nhà họ Tô là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu rồi.”

Tô Ngự thẳng lưng, không hề quay đầu lại.

Tô Tử Kính nói xong, Lâm Gia Hân lại quấn lấy cậu ta.

“Anh ơi, cậu ta không để ý tới anh đâu, mình quay lại đi ~”

Tô Tử Kính nhìn sang Lâm Gia Hân: “Ừm.”

Trở lại ký túc xá, Tô Ngự tắm rửa xong xuôi rồi yên lặng lên giường nằm đắp chăn.

Ăn một bữa no nê ở khách sạn xong, cả đám đều vô cùng thoả mãn. Họ sợ Tô Ngự không đủ tiền nên lúc thanh toán còn tính góp tiền trả cùng một ít, không ngờ Tô Ngự lại thanh toán hết luôn, thật là hào phóng.


Vì đã khá muộn nên tắm rửa xong, họ tắt đèn trong phòng rồi nghỉ ngơi luôn, không để ý đến sự khác thường của Tô Ngự.

Tô Ngự trốn trong chăn, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, cậu chợt hoảng hốt cầm điện thoại.

Cậu mở Wechat, người kia còn chưa trả lời.

Nhìn tin nhắn mình đã gửi kia, nhìn Wechat không ai trả lời, không biết vì sao cảm xúc của Tô Ngự chợt dâng lên. Cậu gõ vào khung chat.

[Có phải anh thấy tôi rất phiền không? Nếu không vì sao luôn không trả lời tin nhắn của tôi vậy? Tôi đã làm phiền anh phải không? Có phải anh sẽ bỏ mặc tôi không?]

Tô Ngự run rẩy click gửi.

Cậu tắt máy, không muốn xem tin nhắn phiền lòng kia nữa. Cậu sợ đối phương nói có, càng sợ đối phương tức giận, lại sợ nhất là đối phương sẽ không trả lời mình.

Lát sau bình tĩnh lại, cậu mới cảm thấy hơi hối hận. Cậu với người kia vốn đâu có quan hệ gì, thậm chí cậu còn không biết người đó tên gì, dựa vào đâu mà cậu dám hỏi như vậy? Hơn nữa nếu người đó thực sự muốn bỏ mặc cậu thì cậu cũng chẳng làm gì được. Dù sao cũng chính người đó đã khiến cậu sống lại, còn thoả mãn yêu cầu của cậu. Hẳn là cậu nên ngoan ngoãn im lặng mới phải.

Hơi nước lan tỏa trong ao, một người đàn ông đứng ở giữa, nước chỉ đến bụng dưới của anh, đủ để che đi bộ phận bí ẩn. Nước nhỏ giọt từ mái tóc, chảy dọc xuống ngực, xuống đến phần bụng săn chắc của anh rồi lại rơi vào ao.

Anh lẳng lặng nhìn tin nhắn trong quang não, ngực nặng trĩu.

——Loại cảm xúc gì đây?

Hình ảnh trong quang não là thiếu niên đang co người trong chăn, trông có vẻ rất bất an. Bàn tay thon dài trắng bệch của Tống Quân Ngật chạm vào thiếu niên trên màn ảnh, nhưng hình ảnh chỉ là giả, ngón tay anh đã xuyên qua rồi.

Anh rũ mắt, thu tay lại.

Một lát sau, anh gõ chữ.

[Không đâu.]

Điện thoại của Tô Ngự hơi rung lên, trong lòng cậu căng thẳng, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, không biết có phải đối phương trả lời không.

Cậu mở điện thoại, ánh mắt hơi né tránh, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.

Cuối cùng, cậu trông thấy hai chữ người kia nhắn lại – Không đâu.

Là câu trả lời mà người ấy cho cậu sao? Tức là không cảm thấy cậu phiền hay là sẽ không bỏ mặc cậu?

Tim đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên trong đời Tô Ngự cảm nhận được loại cảm xúc này, vừa hồi hộp, vừa mong đợi, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

Nhưng dù tâm trạng có thế nào, cậu cũng muốn trò chuyện với người ấy, muốn biết tên người ấy, muốn biết mọi thứ về người ấy.

[Tôi còn chưa biết phải xưng hô với ngài như thế nào.] Tô Ngự nhìn điện thoại, mặt hơi nóng lên.

[Tống Quân Ngật.] Chỉ có ba chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến tim Tô Ngự đập càng nhanh hơn. Cậu lặng lẽ sửa danh bạ, thêm tên mới cho liên lạc chưa từng có tên này.

[Không vui?] Đối phương lại gửi thêm một tin nhắn.


Đây là quan tâm tới cậu đúng không? Tô Ngự thầm nghĩ.

Cảnh tượng hôm nay lại hiện lên trong đầu cậu, nghĩ đến lời nói của Tô Tử Kính và kiếp trước của mình, ánh mắt cậu ảm đạm.

[Có phải trông tôi rất không ngoan không?] Cậu hỏi.

[Tôi không giỏi giang bằng Tô Tử Kính, mọi người đều thích Tô Tử Kính hơn, kể cả mẹ ruột tôi cũng thế.]

Bất kể là trước hay sau khi phát hiện ra là thiếu gia giả, mọi người đều thích Tô Tử Kính. Tô Ngự cảm thấy hơi bất lực, cậu có thể kiên cường trước mặt người khác, nhưng thực sự không thể kiên cường khi đối mặt với ác quỷ trên điện thoại.

Nhìn tin nhắn Tô Ngự gửi tới, Tống Quân Ngật hơi đau lòng.

Bác sĩ nói đây là đồng tình, nhưng anh cảm thấy không phải.

Anh mím môi gõ gõ quang não.

A11: [Ding~ Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng hạn ngạch hai ngàn vạn từ chủ nhân, mời ký chủ tiêu xài hết trước 12 giờ đêm mai nha ~]

Tay cầm điện thoại của Tô Ngự hơi khựng lại, đôi mắt đỏ hoe của cậu sững sờ trong giây lát.

[Sao lại cho tôi tiền?] Tô Ngự hỏi Tống Quân Ngật.

Tống Quân Ngật trả lời rất thẳng thắn.

[Không phải không vui sao?]

Nhìn những lời này, trong lòng Tô Ngự như gợn sóng. Cậu lén trốn trong chăn cười trộm.

Sáng hôm sau, Tô Ngự thức dậy với món tiền hai ngàn vạn siêu lớn.

Sáng nay chỉ có một buổi họp lớp và ba tiết chuyên ngành, cậu dự định chiều không có tiết thì đi trung tâm thương mại.

Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ nên Tô Ngự còn cố ý sửa soạn một chút. Giày Adidas màu đen, tai đeo khuyên hình thập giá, cổ tay trắng trẻo đeo đồng hồ Mido màu vàng đen, mặc quần ống rộng của Burberry cùng áo T shirt trắng tinh không có logo.


Khuyên tai thập giá màu đen như tông xoẹt tông với đôi giày, nhìn vừa trẻ trung thoải mái vừa đẹp trai.

Bọn Phạm Thư Thuỵ còn cố ý nhìn Tô Ngự vài lần, khen đẹp trai quá.

Tô Ngự cao 1m78 mà mặc như vậy nhìn như thể cao 1m85 vậy. Bình thường không ăn diện, trông Tô Ngự đã rất tuấn tú rồi, hôm nay sửa soạn vậy trông lại càng đẹp trai hơn.

Bước trên hành lang ký túc xá khiến tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn.

Hôm nay Vương Tư Tư và Sở Mạn cũng có tiết, vì cùng trường nên cũng không quá xa khoa của Tô Ngự. Hôm nay lớp học của họ ở ngay cạnh lớp Tô Ngự, khó tránh khỏi sẽ gặp cậu.

Hôm nay trông Tô Ngự thật nổi bật, Sở Mạn dừng lại, Vương Tư Tư cũng sững sờ.

“Mạn Mạn, bạn trai cũ của cậu đẹp trai ghê!”

Sở Mạn cúi đầu, cô biết, cô luôn biết.

“Biết cậu ta đẹp trai thế này thì trước đó tôi đã chẳng đăng mấy thông tin kia của cậu ta lên diễn đàn làm gì.” Vương Tư Tư hơi hối hận. Lúc đó cô chỉ thấy Tô Ngự đẹp trai, nhưng hôm nay mới thấy, đâu chỉ đẹp thôi, mà là hoàn mỹ luôn rồi! Biết thế lúc trước đã chẳng vì giúp Sở Mạn mà đăng mấy chuyện đó lên.

Sở Mạn siết chặt hai tay, rồi lại thả lỏng ra.

Cô nhìn sang Vương Tư Tư, khó xử nói: “Thì ra cậu thích người như vậy, trước đây tôi cũng thế, nhưng giờ tôi thích cái bên trong hơn, đẹp trai cũng không bằng một người có trái tim nhân hậu và sống tốt.”

Sở Mạn nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng điệu yếu ớt, còn mang chút u buồn nhàn nhạt.

Lời tác giả: tiểu công: ta cảm thấy không đơn thuần chỉ là đồng tình đâu. Mười sáu: không phải đồng tình đồng, là yêu nha~

POST NAVIGATION


Đọc truyện chữ Full