DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Chương 10: Chơi đùa quá độ

Lúc bàn tay của Nguyên Phi Hòa mò đến chỗ nào đó, Trần Mưu bị hôn cho váng đầu rốt cuộc cũng phát hiện chỗ nào đó sai sai, cậu thở hổn hển kêu:

"Anh đang sờ chỗ nào đó?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đang sờ em đó."

Trần Mưu: "....."

Từ từ đã, hình như có chỗ nào đó không đúng ở đây.

Không chờ Trần Mưu nghĩ ra chỗ không đúng thì Nguyên Phi Hòa ở trên môi cậu liếm một chút, sau đó nói:

"Anh còn lo thân thể của em còn chưa khôi phục..."

Trần Mưu nghe xong câu này liền lộ ra khuôn mặt như muốn nói đù má, anh rốt cuộc đang nói gì vậy.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cục cưng à, hai ngày này anh thấy trạng thái của em rất tốt đó."

Trần Mưu không hiểu cái câu trạng thái tốt mà Nguyên Phi Hòa nói có nghĩ là gì, nhưng nghĩ thì chắc cũng không phải là câu đánh giá làm cậu vui vẻ gì rồi.

Thấy Trần Mưu không chịu nói chuyện, Nguyên Phi Hòa vươn ngón tay thon dài của hắn đụng lên bộ vị nào đó, nói:

"Sao không nói gì thế? Không phải vừa nãy còn muốn sao?"

Cả người Trần Mưu lúc này bị Nguyên Phi Hòa áp xuống, muốn xoay người cũng không có khả năng, cậu nhìn cái lúm đồng tiền như hoa của Nguyên Phi Hòa, trong đầu đột nhiên nảy ra một chủ ý:

"Không muốn làm, còn chưa lành đâu."

Nguyên Phi Hòa cố ý hỏi:

"Chỗ nào chưa lành?"

Trần Mưu quả thật muốn cắn một cái lên gương mặt người trước mặt, nhưng ngại vì kế hoạch của cậu nên cậu vẫn nén giận nói:

"Hoa cúc."

Nguyên Phi Hòa nghe xong hai chữ này liền cười run người, nước mắt chút nữa đã chảy ra, nhưng hắn vẫn buông tha cho Trần Mưu, bò dậy từ trên người cậu.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cục cưng ngon, đi tắm rửa đi."

Trần Mưu buồn bực nói:

"Nghỉ một lát đã rồi tắm, không phải anh mua dưa hấu sao, cắt ra một miếng cho em ăn đi."

Nguyên Phi Hòa không nhịn được, giơ tay vỗ đầu Trần Mưu hai cái, sau đó chuẩn bị đứng dậy lấy dưa hấu cho Trần Mưu, kết quả hắn vừa đứng dậy từ sô pha đã bị Trần Mưu nằm ở một bên bật dậy, dùng sức đè hắn lên sô pha.

Trần Mưu một kích đã thành công, sắc mặt lộ ra vẻ đắc ý:

"Nhóc con, cưng còn non quá."

Nguyên Phi Hòa bị Trần Mưu cưỡi trên người cũng không giận, ngược lại càng cười vui vẻ.

Trần Mưu bị nụ cười của Nguyên Phi Hòa chọc cho dựng lông, không kiềm được mà hỏi:

"Anh cười cái gì?"

Nguyên Phi Hòa không trả lời, vẫn giữ nguyên nụ cười đó. Trần Mưu cúi đầu cắn lên mặt Nguyên Phi Hòa một cái:

"Cười nữa em cắn chết anh."

Nguyên Phi Hòa lúc này mới nói:

"Ai da, cục cưng ơi, anh thật sự là quá yêu em mà, em đúng là luôn cho anh rất nhiều kinh hỉ nha."

Hắn vừa nói xong đã nắm lấy eo của Trần Mưu, giơ cao người Trần Mưu lên ra khỏi người mình.

Trần Mưu trợn tròn mắt, sức lực của Nguyên Phi Hòa hoàn toàn không nằm trong phạm trù nhân loại, cậu cao gần bằng hắn, cân nặng cũng thế, nhưng hắn thế mà lại có thể nâng người cậu cao lên từ người hắn như thế.

Chờ sau khi Nguyên Phi Hòa kéo Trần Mưu dậy khỏi người mình, Nguyên Phi Hòa mới mỉm cười nói:

"Chú à, chú già khú đế rồi."

Trần Mưu hoàn toàn không còn gì để nói.

Nguyên Phi Hòa kéo Trần Mưu ra cũng không lăn lộn Trần Mưu, mà là trực tiếp đứng dậy đi thẳng vào bếp, cầm trái dưa hấu trong tủ lạnh ra rồi cắt ra đem đến trước mặt Trần Mưu.

Trần Mưu hai mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng như bị chơi hỏng rồi khóc thút thít.

Nguyên Phi Hòa không hỏi Trần Mưu làm sao vậy, mà chỉ đi rửa sạch tay rồi bắt đầu cầm dưa hấu lên găm, chờ hắn ăn xong hai miếng dưa, Trần Mưu mới thâm sâu hỏi một câu:

"Sức của anh sao lại mạnh đến thế?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Sức của anh không lớn thì sao dám ở bên cạnh em."

Chuyện này cũng có lý, theo như cái tính không hợp đã tay đấm chân đá như Trần Mưu thì nếu Nguyên Phi Hòa không có sức lực mà còn gặp Trần Mưu thì chỉ có một kết cục là bị đánh.

Thần sắc Trần Mưu uể oải lấy một miếng dưa, cậu cũng yên lặng gặm gặm.

Nguyên Phi Hòa ăn dưa hấu xong lại thúc giục Trần Mưu đi tắm, Trần Mưu vẫn là cái bộ cà chớn như cũ, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Tắm xong, Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa nhìn máy tính trước mặt không biết đang làm gì. Cậu vừa lau tóc vừa đi qua, liếc mắt một cái liền thấy trên màn hình, tất cả đều là ngôn ngữ cậu không biết.

Từ nhỏ đến lớn, kì thật thành tích học tập của Trần Mưu không kém, tuy rằng cái sở thích đánh nhau của cậu luôn làm thầy cô giáo đau đầu, nhưng về mặt học tập thì cũng rất ít làm thầy cô nhọc lòng.

Cha của Trần Mưu bởi vì chuyện mẹ của Trần Mưu mà lòng mang áy náy đối với cậu, bởi vì khi giáo dục cậu hầu như không đánh nặng tay, chuyện này cũng dẫn đến tính cách không sợ trời không sợ đất của Trần Mưu, thầy cô giáo không dám quản, người nhà quản không được, tích lũy lại làm cho Trần Mưu biến thành một ngọn núi lửa đang hoạt động, tùy thời mà phun trào – tuy rằng sau khi ở bên Nguyên Phi Hòa, tính cách này của cậu đã kiềm chế đi rất nhiều nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc khống chế không được liền bộc lộ ra.

Trần Mưu nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, liền hỏi:

"Anh đang làm gì thế?"

Nguyên Phi Hòa đeo mắt kính nghiêng đầu nhìn Trần Mưu một cáu:

"Kiếm tiền nuôi gia đình."

Trần Mưu: "... Ý em là, hiện tại anh đang làm công việc gì?"

Cậu tuy biết Nguyên Phi Hòa hiện tại chẳng những không mở một cửa hàng nhạc cụ mà còn chạy đến chỗ mẹ của hắn làm việc, nhưng rốt cuộc cũng không biết anh làm những gì.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Qúy ngài đây trong tay không dư dả sao? Muốn xin vay tôi à?"

Trần Mưu lộ ra khuôn mặt như thấy quỷ, Nguyên Phi Hòa thấy thế liền nở nụ cười, hắn nói:

"Gần nhất đây có thu mua một chỗ, nếu em ở công ty trong nhà không thoải mái thì tùy lúc có thể hoan nghênh em đi qua đây ăn máng khác."

Trần Mưu gì cũng không nói, lên giường chơi game.

Nguyên Phi Hòa mấy giờ đi ngủ, Trần Mưu không biết, dù sao lúc cậu ngủ cũng không thấy Nguyên Phi Hòa tắt máy đi ngủ, nhưng ngày hôm sau vừa mở mắt, cậu phát hiện mình bị Nguyên Phi Hòa ôm gọn vào lòng.

Trần Mưu rời giường đánh răng rửa mặt liền nghe thấy tiếng của Nguyên Phi Hòa nói từ trên giường:

"Cuối tuần này có họp lớp, em có đi không?"

Họp lớp? Trần Mưu nắm cây bàn chải trong tay, nhíu mày hỏi:

"Họp lớp nào?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đương nhiên là họp lớp cấp 3 rồi..."

Trần Mưu nghĩ nghĩ nhưng hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện này, cậu nói:

"Em sao cũng được."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Vậy thì chờ đến thứ 6 rồi tính sau, có thời gian thì đi, không thì thôi."

Kỳ thật bạn chơi thân hồi cấp 3 cũng có mấy người, sau khi tốt nghiệp thì cũng thường xuyên liên lạc, nên có đi họp lớp hay không thì về cơ bản cũng không sao cả.

Trần Mưu cũng không đặt chuyện này trong lòng, rửa mặt xong liền đi lắm.

Lúc đến công ty, đồng nghiệp hỏi Trần Mưu hôm qua có đi bệnh viên không, Trần Mưu trả lời có đi, nhưng mà ánh mắt của đồng nghiệp rất vi diệu, cách một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi một câu:

"Cậu lại đánh nhau với bạn trai à?"

Trần Mưu sửng sốt, lập tức phủ định:

"Không có, sao lại hỏi thế?"

Đồng nghiệp nói:

"Trên tay cậu có vết thương..."

Trần Mưu lúc này mới nhớ đến vết thương trên mu bàn tay do hôm qua đánh Chu Thành Hâm một trận, cậu giải thích:

"Không phải đánh nhau với anh ấy, là tôi đánh người khác."

Đồng nghiệp như suy tư gì đó mà à một tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt không giống như sẽ tin lời của Trần Mưu nói.

Trần Mưu bây giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cậu nói là cậu đánh người khác, nhưng đồng nghiệp thường xuyên thấy cậu bị đánh nên chỉ cảm thấy Trần Mưu vì lòng tự trọng mà che giấu mà thôi.

Trần Mưu hạn hán lời, cậu thật sự không rõ vì sao có nhiều người biết cậu luôn bị bạn trai đánh đến thế, giờ mà có nói thật thì cũng chẳng mấy người tin.

Giữa trưa, Trần Trí Tường tốn công xuống ăn trưa hỏi Trần Mưu mấy câu, Trần Mưu nuốt cơm trong miệng xuống mới nói:

"Là Trần Miên Miên bày trò."

Trần Trí Tường không nói gì.

Trần Mưu lại nói:

"Về sau đừng dùng chiêu này nữa, bằng không nếu ông già đó có mà không chịu được thì nói cho tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Trần Trí Tường nói:

"Trần Mưu, tôi một chút cũng không thích cậu."

Trần Mưu nói:

"À, tốt thôi, tôi cũng chẳng thích anh."

Trần Trí Tường nói:

"Cha của tôi không nợ cậu bất kì thứ gì, người nhà họ Trần chúng tôi càng không nợ cậu."

Trần Mưu mặt không biểu cảm nói:

"Đúng vậy, đáng tiếc là ông ta không bắn cái thằng nghiệt tử này lên tường."

Trần Trí Tường nghe cậu nói xong, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ, anh ta nói:

"Đều đã là người trưởng thành rồi, cậu không thể thành thục một chút sao? Ông ấy nếu ngay từ đầu đã biết cậu bị ngược đãi như vậy, chắc chắn sẽ đón cậu về..."

Trần Trí Tường còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng vang lớn, Trần Mưu quăng mạnh mâm đồ ăn xuống đất, quát lên với Trần Trí Tường:

"Tôi thế nào thì con mẹ nó liên quan đéo gì đến anh? Tôi muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, anh cho rằng anh là ai?"

Lúc cậu nói ra những lời này, cậu cực kì phẫn nộ, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, cậu dám xác định, nếu Trần Trí Tường dám nói thêm một câu nào nữa thôi thì nắm đấm của cậu sẽ vung qua đó!

Ánh mắt của Trần Trí Tường hơi lạnh lùng, anh ta vẫn luôn không thích người em trai này, không riêng bởi vì tính cách của Trần Mưu mà còn là vì cha của bọn họ bất công.

Bởi vì chuyện mẹ Trần Mưu bên đó, nên cha của Trần Mưu lòng mang áy náy, cũng vì nguyên nhân đó mà thái độ của ông đối với cậu đặc biệt khoan dung.

Trần Trí Tường nói:

"Nói chuyện với cậu chẳng có tác dụng gì cả."

Anh ta vừa nói xong câu đó liền xoay người rời đi, không nhiều lời với Trần Mưu thêm một câu.

Gia đình vẫn luôn là tử huyệt của Trần Mưu, cho dù cảm xúc của cậu có tốt bao nhiêu thì chỉ cần nhắc đến mẹ hay cha của cậu thì tâm trạng của cậu sẽ lập tức rớt xuống đáy.

Ban đầu khi đến trường, mấy đứa bạn học miệng mồm không đúng mực, thấy Trần Mưu nhỏ nhỏ gầy gầy liền cho rằng cậu dễ khi dễ, mắng Trần Mưu hai câu còn được, nhưng chỉ cần đám người đó nhắc đến cha mẹ của Trần Mưu, thì không tránh được phải đánh nhau một hồi. Trần Mưu tuy nhỏ gầy, nhưng xuống tay cực kì tàn nhẫn, ỷ vào suy nghĩ đánh chết mới thôi mà đánh trả.

+

Sau khi Trần Trí Tường rời đi, sắc mặt của Trần Mưu âm trầm dọn dẹp mâm đồ ăn, người xung quanh khe khẽ nói nhỏ - cũng cảm thán rằng Trần Mưu lại dám phát hỏa với ông chủ như thế.

Kỳ thật rất ít người trong công ty biết chuyện Trần Mưu là em trai của Trần Trí Tường, cho nên đôi khi đa số bọn họ cũng sẽ tò mò, vì sao ông chủ của mình lại khoan dung với nhân viên như thế.

Đương nhiên, Trần Mưu sẽ không chủ động đi giải thích mấy lời đồn này kia, nói cậu là lười giải thích thì đúng hơn, như là đi nói rằng cậu không bị Nguyên Phi Hòa đánh, ừm, thật sự không có.

Đọc truyện chữ Full