DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
Chương 42: Cha con gặp mặt

Sinh nhật Trịnh An Nam vào đầu mùa đông.

Người dân thị trấn Khánh Lê đã quen tổ chức sinh nhật theo âm lịch.

Tuy rằng bởi vì điều kiện kinh tế hạn chế, không có biện pháp làm mạnh tay. Nhưng mỗi ngày đến sinh nhật, mẹ sẽ nấu mì trường thọ cho đứa nhỏ, trên sợi mì còn có hai quả trứng gà.

Mà đãi ngộ này, Trịnh An Nam toàn bộ không có.

Bà ngoại cùng ông ngoại sẽ cho em họ ăn sinh nhật, mua cho nó đồ chơi coi như quà, lại nhớ không rõ sinh nhật Trịnh An Nam cụ thể ngày nào.

Năm này sang năm nọ, dẫn tới Thẩm Cố Bắc với chuyện "làm sinh nhật " cũng yết ớt, có khi cũng quên luôn sinh nhật của mình.

Mắt nhìn sinh nhật 18 tuổi tới gần, bản thân người sinh nhật lại không hề phản ứng.

Chuẩn bị giống như mười bảy năm dĩ vãng, bình đạm vượt qua.

Năm nay lại có chút bất đồng, có vài người đã sớm lấy lịch ra, đánh dấu ngày sinh nhật của Trịnh An Nam.

Lý Thiếu Hà cuộc bộ khắp toàn bộ Khánh Lê, không tìm được cửa hàng mua bánh kem.

Trước khi bà ly hôn, mỗi lần làm sinh nhật, đều thường đến cửa hàng bán bánh kẹo đặt bánh kem. Mà địa phương nhỏ như Khánh Lê này, ngay cả mì trường thọ cũng đơn sơ hơn trung thành phố.

"Ai..." Lý Thiếu Hà nhớ lại quá khứ, nội tâm lại cảm thấy thê lương.

Bà từng thấy phong cảnh của thành phố lớn, sao có thể yên ổn tại địa phương nhỏ cằn cồi như Khánh Lê này?

Nề hà, Lý Thiếu Hà không đọc sách mấy năm. Trước đây không đọc sách được mấy năm, vào thành phố cũng không giống những người làm công khác, học nghề cho tốt, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để cưới được một kẻ có tiền. Sau khi kết hôn, bà càng ham hưởng thụ, tách rời với xã hội.

Lý Thiếu Hà bằng năng lực của mình, khẳng định không có biện pháp sinh tồn ở thành phố lớn. Hiện tại tuổi già sắc suy, hy vọng duy nhất chỉ có thể ký thác vào con trai thân sinh.

"Mẹ, mẹ biết làm bánh kem không?" Lý Thiếu Hà mười ngón không dính nước mùa xuân(*), chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào người nhà.

(*)十指不沾阳春水的-Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không mó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

"Bánh kem? Mẹ không biết làm." Bà ngoại vội vàng nấu cơm cho cháu trai, nào có tâm tư quản cháu ngoại? Thuận miệng còn lải nhải hai câu, "Con sinh ra đứa con hoang kia, thật là vô tâm không phổi. Mỗi ngày ăn của con uống của con, lấy đồ vật chẳng hề nương tay. Nhưng vừa nói để nó về nhà, còn khó hơn lên trường."

"Đúng vậy!" Lý Thiếu Hà tán đồng, cũng cảm thấy Trịnh An Nam quá khó lấy lòng.

Rõ ràng bản thân phí nhiều sức lực như vậy, con trai cả thân cận một chút cũng không chịu.

"Muốn mẹ nói, thì đừng dính tới nó." Bà ngoại dùng tạp dề lau lau tay, đưa ra chủ ý cho Lý Thiếu Hà, "Con là mẹ ruột nó, chờ sau này nó kiếm được từng, có thể không cho con sao? Người trong thôn chắc chắn chọc vào cột sống nó."

"Chỉ là..." Lý Thiếu Hà không tính toán ở lại Khánh Lê, người trong thôn chọc cột sống, cũng không có gì dùng.

"Thật sự không được, thì để phóng viên lại đây đưa ra ánh sáng. Trong Tivi thường loại này, con gái lớn không hiếu kính với người lớn, ai thấy cũng mắng hai câu."

"Sẽ có hiệu quả sao?" Lý Thiếu Hà có chút do dự.

"Đương nhiên, con yên tâm đi." Bà ngoại vui sướng mà nói, "Nó không chỉ phải nuôi con, còn phải nuôi mẹ. Nếu là con cháu nhà họ Lý, cũng đừng mong chạy."

Trừ bỏ Lý Thiếu Hà, một vị thân nhân của Trịnh An Nam khác, cũng để bụng với sinh nhật hắn.

Trịnh Thành sớm đặt bánh kem, còn cố ý chuẩn bị rất nhiều quà. Tính đúng thời gian, để tài xế đưa ông đến trấn Khánh Lê.

La Thanh nói không sai, ông trước đó đưa ra nhiều lý do như vậy, cũng không có lực thuyết phục.

Nếu muốn con trai nhận mình, nên lấy ra chút thành ý mới được.

Cha mẹ hai bên đều có kế hoạch của chính mình, Trịnh An Nam thân là đương sự hoàn toàn không biết gì cả, dường như cũng hoàn toàn không để ý.

Toàn bộ tâm tư hắn, đều treo trên người Thẩm Cố Bắc.

Thẩm Cố Bắc gần nhất có chút khác thường, sau khi học xong hoặc trên bàn cơm, sẽ đột nhiên quan tâm mình một hai câu.

Đối với người khác tới nói, đây có lẽ là hiện tượng bình thường.

Nhưng sau khi thế vào người Thẩm Cố Bắc, nghĩ thế nào đều cảm thấy rất kỳ quái.

Vũ trụ sắp bùng nổ sao?

Thế giới sắp hủy diệt sao?

Bạn học Trịnh An Nam đáng thương, lo lắng đề phòng vài ngày, luôn hoài nghi chính mình chưa tỉnh ngủ.

Cuối cùng, ngày nọ hắn tiến vào phòng Thẩm Cố Bắc, cũng đã rõ lý do.

Trên mặt bàn Thẩm Cố Bắc có một quyển lịch bàn nhỏ, cậu sẽ viết truyện quan trọng được viết lên trên lịch.

Ví dụ như thời gian kiểm tra, Phương Uyển xuất viện, còn có ngày giao dịch quan trọng. Có vài ngày dưới, sẽ viết đánh dấu đơn giản.

Một ngày thứ bảy nào đó, Thẩm Cố Bắc vẽ khoanh tròn, phía dưới đánh dấu Bành Dã.

Bành Dã?

Trịnh An Nam cau mày, suy nghĩ một lúc thật lâu, mới nhớ lại Bành Dã cho hai tấm vé, mời bọn họ xem thi đấu vào thứ bảy.

Bành Dã vừa mới tham gia huấn luyện mấy tháng, trước mắt chỉ có thể đánh tay đánh trận mới. Tích lũy cũng đủ chiến tích, mới có thể tham gia thi đấu chính thức.

Tính cách anh ta thuộc về nôn nóng, muốn nhanh chóng đứng trên sân thi đấu chuyên nghiệp, bởi vậy nhờ huấn luyện viên xếp cho mình vài trận thi đấu. Thời gian ngẫu nhiên thích hợp, cũng sẽ mời bạn bè đến xem.

Giang Ngữ Hạ biết anh ta đánh quyền anh, thuộc về vận động vật lộn, vốn dĩ không dám đi.

Nhưng Bành Dã mới vừa làm xong giải phẫu, Giang Ngữ Hạ sợ hãi để lại vấn đề, mới lấy hết can đảm đi vào hiện trường, phát hiện quyền anh cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, các tuyển thủ đều tôn trọng đối thủ lẫn quy tắc thi đấu.

Sự quyến rũ của thể thao cạnh tranh, chỉ có mặt ở hiện trường, mới có thể thực sự cảm nhận được.

"Quyền anh à," Trịnh An Nam siết chặt nắm tay, nâng lên cánh tay, cố gắng siết chặt các cơ, "Tôi hẳn cũng có thể đi?"

Hắn dùng ngón tay chọc chọc cơ bắp chính mình, mềm mụp, còn chưa phát dục xong.

Nghĩ đến những cơ bắp của người đánh quyền anh chức nghiệp, Trịnh An Nam sờ sờ đánh mất ý niệm.

Nói giỡn, bọn họ có thể một quyền đánh nát đầu mình!

Làm rõ sắp xếp thứ bảy, tầm mắt Trịnh An Nam hướng về di động.

Ngày cuối tuần đó cũng có khoanh tròn, bên cạnh đánh dấu ba chữ Tên ngốc nhỏ.

Tên ngốc nhỏ trong đầu tự động xuất hiện phương trình, sánh bằng với tên gọi yêu.

Cho nên, ngày cuối tuần đó có kế hoạch gì?

Hình như không có, Thẩm Cố Bắc vẫn chưa hẹn trước gì với mình.

Tầm mắt xuống chút nữa, Trịnh An Nam nhìn đến một hàng chữ nho nhỏ, chữ viết phá lệ qua loa.

Cẩn thận phân biệt, mới từ đó nhìn ra hai chữ "món quà", bên cạnh đánh một chuỗi dấu chấm hỏi.

"Món quà?" Trịnh An Nam sờ sờ cằm, "Món quà gì nha?"

Thẩm Cố Bắc phải tặng quà cho mình sao?

Vô duyên vô cớ, vì sao muốn tặng quà?

Hắn tự hỏi sau một lúc lâu, đôi mắt nhìn đến ngày âm phía dưới quyển lịch, bừng tỉnh đại ngộ.

"A, ngày đó là sinh nhật mình."

Khó trách Thẩm Cố Bắc gần nhất thình lình quan tâm, hỏi hắn thích cái gì.

Thì ra muốn chuẩn bị quà nha.

Đôi mắt Trịnh An Nam sáng lên, vui vẻ đến cất cánh.

Hắn tiêu trừ toàn bộ dấu vết, lén lút rời khỏi phòng Thẩm Cố Bắc, giống một con mèo ăn vụng cá khô nhỏ.

Nếu Thẩm Cố Bắc quanh co lòng vòng, hắn sẽ làm bộ cái gì cũng không biết, đợi Thẩm Cố Bắc đưa kinh hỉ cho chính mình.

Ăn sinh nhật thật vui vẻ nha!

Mấy ngày kế tiếp trong tuần, đối với Trịnh An Nam, có thể dùng " sống một ngày bằng một năm " tới hình dung.

Hẹn hò cuối tuần cùng quà sinh sinh nhật hắn nhớ thương, đến mức không thể nghĩ đến trà hay đồ ăn, mỗi ngày đều đặc biệt hoảng hốt.

Hận thời gian không thể nhanh hơn, trực tiếp xuyên qua đến đi.

Mong ngôi sao mong ánh trăng, cuối cùng mong đến thứ sáu.

Lão Ngô mới vừa tuyên bố tan học, hắn lập tức kéo tay Thẩm Cố Bắc, gấp không chờ nổi hướng ra bên ngoài, "Chuyến xe buýt cuối cùng còn chưa xuất phát, tôi mượn Tần Miễn xe đạp, chúng ta đi Phù Khê thôi!"

"Hửm?" Thân thể Thẩm Cố Bắc gầy, bị hắn kéo chạy ra phòng học, ấn đến ghế sau xe đạp.

Còn chưa phản ứng lại đây, Trịnh An Nam đã đạp nhiệt tình, nhanh như tia chớp, dẫn cậu đến nhà ga.

"Hô, hô ——" Trịnh An Nam mồm to thở phì phò, khóa xe đạp, tìm người bán vé mua đi vé xe Phù Khê.

"A nha, tên nhóc này sao giờ mới đến." Trên mặt người bán vé mang theo nhàn nhạt xin lỗi, "Tôi là người soát vé chuyến xe buýt buổi sáng ngày mai, còn chuyến xe buổi tối vừa rời bến cách đây hai phút."

"A......?" Trịnh An Nam sững sờ ở tại chỗ, thân ảnh cô đơn, bi thương cực lớn.

"Khụ khụ khụ!" Thẩm Cố Bắc trên đường vài lần muốn nói chuyện, kết quả hé miệng, ăn vào miệng hỗn loạn tro bụi gió lạnh.

Cậu vỗ vỗ ngực, liếc nhìn Trịnh An Nam.

"Tên ngốc," Thẩm Cố Bắc nhéo lỗ tai hắn, "Kêu cậu nghe tôi nói, cậu điếc à? Ai nói chúng ta đi Phù Khê?"

Trịnh An Nam mờ mịt quay đầu lại, "Á, không đi sao?"

"Mẹ tôi đã xuất viện, không cần mỗi tuần đi Phù Khê nữa." Thẩm Cố Bắc từ trong túi lấy ra hai tấm vè, "Anh Bành Dã mời chúng ta xem thi đấu, địa điểm ở thành phố Liên Châu."

Người bán vé vội vàng nhắc nhở, "Liên Châu gần đây, chuyến xe cuối cùng còn."

"À à, cảm ơn!" Trịnh An Nam hành động nhanh hơn não, lôi kéo tay Thẩm Cố Bắc, nhanh nhẹn chạy xe.

Thành phố Liên Châu ở cách vách thành phố Phù Khê, là thành phố lớn thứ hai toàn tỉnh, tốc độ phát triển cũng rất nhanh.

Thành phố Phù Khê tiền thuê sân đắt, bởi vậy, có vài trận đấu không quan trọng, sẽ dời tới tổ chức ở thành phố Liên Châu.

Thành phố Liên Châu cách thị trấn Khánh Lê tương đối gần, ngồi xe đi qua chỉ cần hơn một giờ.

Xe vừa ra khỏi bến thì có một chiếc ô tô màu đen từ bên kia đường lao tới, thật kỳ lạ.

Từ Khánh Lê trấn đi ra ngoài, phải đi một đoạn đường núi, địa thế gồ ghề lồi lõm, sàn xe thấp xe rất khó đi.

Bởi vậy, trên đường nhiều là xe buýt cùng máy kéo, hiếm khi nhìn thấy xe hơi nhỏ của nhà có tiền.

"Này này này, cậu xem." Trịnh An Nam chú ý tới xe con, chỉ Thẩm Cố Bắc xem, "Chiếc xe kia điên qua điên lại, người ngồi trong phỏng chừng muốn nôn."

"Hửm?" Thẩm Cố Bắc nhìn một cái ngoài cửa sổ, mày hơi nhếch lên.

Chiếc xe kia, hình như là ông chủ Trịnh?

Cậu không nhận sai, Trịnh Thành mang theo quà đi vào Khánh Lê, một đường xóc nảy đến mức làm ông ta khó chịu, bánh kem trong ngực cũng bị xóc nát.

Nhưng mấy điều này, cùng vui vẻ khi gặp con trai, không đáng kể chút nào.

Thời gian trôi qua mười mấy năm, trấn Khánh Lê cùng trước kia, không có bất luận biến hóa.

Tài xế từ trong xe xuống dưới,bên cạnh còn có trợ lý đi theo mười mấy năm, phụ trách gửi tiền cho Trịnh An Nam, hỗ trợ liên hệ đội thi công xây nhà.

Trợ lý: "Ông chủ, ông định đi dạo ở đây, hay trực tiếp đến nhà Trịnh An Nam?"

"Nơi này có gì hay mà xem? Đến nhà con trai tôi." Trịnh Thành nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Được." Trợ lý dẫn đường phía trước, xuyên qua đường phố loanh quanh lòng vòng, thuận lợi đi vào nhà Trịnh An Nam.

Người muốn tìm lập tức xuất hiện, Trịnh Thành vậy mà khẩn trương lên, nội tâm thấp thỏm bất an.

Cũng không biết con trai mình có dáng vẻ gì, có kế thừa anh tuấn của mình hay không?

Cha con lần đầu tiên gặp mặt, nên chào hỏi thế nào?

Trong đầu Trịnh Thành toát ra vô số ý tưởng, còn đa cảm hơn tên nhóc yêu thầm.

Ông ôm bánh kem, cọ tới cọ lui đi vào ngoài cửa con trai, sau đó ——

Đầy nhiệt tình nháy mắt bị tưới tắt.

Trong tầm mắt xuất hiện một người phụ nữ quen thuộc, năm tháng để lại dấu vết trên khóe mắt bà, lại không thay đổi hình dáng ngũ quan.

"Lý Thiếu Hà?"

Lý Thiếu Hà nghe được tên mình, quay đầu, mất hai phút, mới tràn ngập hoài nghi hô ra tiếng, "Trịnh Thành? Ông sao lại đến Khánh Lê?"

Trịnh Thành trả lời, "Tôi tới làm sinh nhật cho con trai."

"Con trai? Ha ha." Lý Thiếu Hà cười lạnh, khắc nghiệt nhắc nhở, "Lúc trước thời điểm mẹ ông nói tôi phá thai, ông sao không nói đó là con trai ông?"

"Lúc trước..." Trịnh Thành thương cảm nói, "Tôi vốn dĩ muốn mang hai người đi.

*

Biên dịch có lời muốn nói:

Có vài tên tác giả đã để lộn, tôi sẽ sửa tên lại cho đó cho cốt truyện liền mạch(chữ gạch chân), nên bản dịch sẽ khác với bản CV. Mong mọi người không thấy thắc mắc.

Đọc truyện chữ Full