DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
Chương 24: Thiếu niên thiên tài

"Phi."

Ngay đối diện nhà ga Phù Khê đông nghịt, Bành Dã phát hiện Thẩm Cố Bắc từ xa, phun mẩu thuốc lá còn chưa hút xong trong miệng ra.

Trong tay anh ta xách theo người đối phương muốn, cơ thể dừng lại tại chỗ vững như Thái sơn, hai mắt nhìn thẳng qua, dùng ánh mắt chào hỏi.

Bên người Thẩm Cố Bắc đi theo một tên nhóc mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng anh tuấn, là loại hình các cô gái nhỏ yêu thích. Bành Dã trước kia từng gặp vài lần, đánh giá Trịnh An Nam ngày đó trèo đèo lội suối, chạy đến thôn Đông Lưu bắt nạt học sinh tiểu học.

1

Trong tưởng tượng, Bành Dã vốn tưởng rằng Trịnh An Nam hẳn phong cách, diện mạo lưu manh điển hình.

Kết quả, người thật thoạt nhìn đoan trang anh khí ngoài ý muốn, hai mắt sáng ngời có thần, một thân sức sống trẻ trung.

Thoạt nhìn trắng trẻo mập mạp, tràn ngập hy vọng.

Bên kia, Trịnh An Nam chú ý mặt sẹo tới dọa người, rõ ràng có chút sợ hãi. Bước chân khi xuống xe rõ ràng chậm đi, dường như muốn nhân cơ hội né tránh, lại băn khoăn Thẩm Cố Bắc. Cho dù trong lòng thấp thỏm, cũng chặt chẽ bảo vệ người sau lưng.

Bành Dã lăn lê bò lết nhiều năm, dễ dàng nhìn thấu bản chất Trịnh An Nam, biết hắn khác với những học sinh hư hỏng hỗn loạn ngoài xã hội kia.

Có lẽ mặt ngoài nhìn cà lơ phất phơ, bên trong cũng không bị ô nhiễm. Chỉ cần được dẫn đường chính xác, lúc nào cũng có thể dừng cương trước bờ vực.

Bành Dã quan sát hắn, lại nhìn thiếu niên thanh tuấn tự nhiên bên canh, trong lòng thế nhưng có vài phần hâm mộ.

Tuổi trẻ thật tốt, lúc nào cũng có thể quay đầu xuất phát lại một lần nữa, không cần trả giá đắt đỏ.

Có lẽ ánh mắt Bành Dã quá mức chăm chú, làm cảm giác nguy cơ của Trịnh An Nam càng thêm nghiêm trọng, dán đến bên người Thẩm Cố Bắc nhỏ giọng thương lượng, "Này này này, chúng ta phải qua đi sao? Tên mặt thẹo đối diện nhìn đáng sợ quá."

Thẩm Cố Bắc nhướng mày, cố ý trêu cợt tên nhát nhỏ(*),"Cậu sợ sao?"

(*)怂包 (sǒng bāo) ý chỉ những người hèn yếu, không có can đảm, chết nhát sợ phiền phức.

"Ai, ai sợ hả? Buồn cười, tôi chính là đại ca Khánh Lê!" Thiếu niên trung nhị chịu không nổi phép khích tướng nhất, Trịnh An Nam nghe được lời này, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu bước về phía đối diện, nỗ lực chứng minh bản thân không sợ hãi.

Chính là......

Hắn càng tới gần mặt thẹo, càng cảm thấy diện mạo anh ta đáng sợ. Thoạt nhìn thập phần giống tên xã hội đen hung hãn và bá đạo trong phim, đánh giết khắp nơi, dùng dao liếm máu.

Lão đại xã hội đen ánh mắt lười biếng nhìn qua, gắt gao dán chặt vào Trịnh An Nam, lộ ra biểu tình nghiền ngẫm. Giống như dã thú ngủ đông, chậm rì rì vươn vuốt. Chỉ chờ thời cơ chín muồi, nhào tới cắn chết con mồi.

Trịnh An Nam - Thân là con mồi hai chân nhũn ra, rồi lại không muốn rụt rè trước mặt Thẩm Cố Bắc, cậy mạnh thẳng lưng, đi nhanh về phía mặt sẹo.

Khoảng cách ước chừng còn hai mét, mặt thẹo rốt cuộc hoạt động bước chân, nâng lên bàn tay mạnh mẽ hữu lực.

Trịnh An Nam lập tức dừng bước chân, bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị cùng anh ta tranh mày sống tao chết.

Kết quả ngoài dự đoán, mặt thẹo hoàn toàn không để ý tới động vật nhỏ xù lông phía trước, trực tiếp đi lướt qua, vẫy vẫy tay chào hỏi Thẩm Cố Bắc.

"Hả?" Trịnh An Nam nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Cố Bắc.

Bạn cùng bàn thế mà nhận thức mặt thẹo?

Mạng lưới các mối quan hệ của cậu thật đúng là mạnh mẽ.

"Mấy ngày không gặp." Thẩm Cố Bắc nghiêm túc đánh giá Bành Dã, nhàn nhạt bình luận, "Anh thay đổi nhiều thât."

"Vô nghĩa, mỗi ngày huấn luyện ít nhất mười hai tiếng đồng hồ, khẳng định có thay đổi." Bành Dã đè lại bả vai chính mình, hoạt động xương cổ, cổ phát ra thanh âm " răng rắc răng rắc ", nghe đặc biệt khủng bố.

Trịnh An Nam không tiền đồ lui về phía sau nửa bước, chạy tới dán dán Thẩm Cố Bắc, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Bành Dã chuyển hai vòng cổ, sau đó cúi đầu, triển lãm cho Thẩm Cố Bắc vị trí bị thương lần trước. Anh ta báo danh gia nhập đội quyền anh, dù sao vẫn có bác sĩ xử lý miệng vết thương cho anh ta. Có vài mũi khâu trên vết sẹo bị tách ra, mới vừa cắt chỉ, nhìn cẩn thận còn có thể nhìn đến đường may đỏ tươi.

"Phiền toái cách tôi xa một chút, bộ dáng này của anh dọa người quá." Thẩm Cố Bắc bình luận đúng sự thật.

Trịnh An Nam mở to hai mắt, khâm phục nhìn về phía Thẩm Cố Bắc, dùng ánh mắt truyền lại lời khen "cậu thật dũng cảm".

"Ha ha ha ha ha, thật ra mỗi ngày tôi soi gương, cũng cảm thấy dọa người." Bành Dã không hề có ý so đo, sờ sờ miệng vết thương trên mặt, đồng thời nâng lên một tay khác, xách đàn ông bên cạnh lại như mèo nhỏ.

Cổ áo người nọ bị túm chặt, mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng cơ thể.

Y rũ đầu, cả người trầm trầm vô hồn, thoạt nhìn như không còn sức sống.

Nếu không phải Trịnh An Nam xuyên thấu qua tóc mái thật dày, nhìn đến tròng mắt y chậm rãi chuyển động hai vòng, khẳng định cho rằng người này đã chết.

"Người cậu muốn." Bành Dã đem người đàn ông gầy trơ cả xương, túm đến trước mặt Thẩm Cố Bắc, "Tên Giang Ngữ Hạ, tôi hẳn không tìm lầm."

"Tôi nhìn xem." Thẩm Cố Bắc nghiêm túc phân biệt hình dạng y, từ ngũ quan nhìn ra một ít dáng vẻ quen thuộc, mới dám xác định Bành Dã không tìm nhầm.

Người phát ra hơi thở ủ rũ trước mắt này, xác thật là Giang Ngữ Hạ mấy năm về sau được gọi là thiên tài, tranh nhau tung cành oliu với y.

Sau này Thẩm Cố Bắc lần đầu gặp được Giang Ngữ Hạ, ấn tượng sâu sắc nhất với cậu là mỹ nhân.

Giang Ngữ Hạ xinh đẹp mơ hồ vượt qua giới hạn về giới tính, tuổi tác, đẹp mắt mọi lúc mọi nơi. Thẩm Cố Bắc thường xuyên nói giỡn, rất vui khi được làm đồng nghiệp với y, khi rảnh rỗi còn có thể thưởng thức người đẹp.

Trăm triệu không nghĩ tới, Giang Ngữ Hạ hai mươi tuổi, thế nhưng sẽ tiều tụy thế này, suýt nữa không phân biệt được hình người.

Thẩm Cố Bắc hơi nhăn mi lại, dò hỏi Bành Dã, "Anh làm gì y vậy?"

"Cậu phó thác tôi tìm người, tôi sao có thể tùy tiện động vào y?" Bành Dã tỏ vẻ quá oan uổng, lập tức tự mình giải oan, "Tôi đi Lạc Lăng tìm suốt hai ngày, mới tìm được Giang Ngữ Hạ này. Lúc gặp được y, người đã thành dáng vẻ như quỷ này."

"Sao lại như thế?" Thẩm Cố Bắc tỏ vẻ khiếp sợ.

"Trông như ma vậy." Trịnh An Nam đi vòng quanh người thanh niên xa lạ hai lần, dùng ngón tay chọc vào cổ y. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng nhịp đập của máu, thế mà lại là một người sống.

—— nháy mắt cảm thấy càng khủng bố.

Trịnh An Nam bị dọa đến yên lặng lùi tay về, làm bộ không có việc gì phát sinh.

Bành Dã tiếp tục giải thích, "Thời điểm tôi tìm được y, dáng vẻ còn thảm hại hơn. Nếu không phải tôi cho y ăn, người cậu muốn phỏng chừng đã chết đói."

Thẩm Cố Bắc càng cảm thấy kinh ngạc, "Y vì cái gì sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh này?"

"Ai biết được, hỏi cái gì y cũng không chịu nói, giống người câm nhỏ." Bành Dã thật sự bị Giang Ngữ Hạ làm phiền, buông tay ra, thuận thế đẩy y về Thẩm Cố Bắc.

Bành Dã đặt tay lên lưng Giang Ngữ Hạ, anh ta còn chưa kịp dùng sức, con mèo con gầy guộc đột nhiên thò chân ra, dùng sức giãy dụa, lộ ra vẻ chống cự cực độ.

Sức khỏe y đặc biệt suy yếu, không nhiều sức lực, căn bản chẳng thể tránh thoát khỏi Bành Dã. Tay chân khua loạn xạ, trong miệng phát ra tiếng nức nở ê ê a a, còn ngoài ý muốn làm bị thương Trịnh An Nam vây xem bên cạnh.

"A nha." Trịnh An Nam bị Giang Ngữ Hạ chấn kinh dẫm đến chân, thấp giọng kêu lên một tiếng, oán giận ủy khuất với Thẩm Cố Bắc.

"Ngoan, cậu trước đừng làm loạn." Thẩm Cố Bắc có lệ dỗ dành phế vật nhỏ, sau đó đem toàn bộ lực chú ý dời sang cấp Giang Ngữ Hạ.

Cậu thử thăm dò về phía trước một bước, lại chọc k.ích thích Giang Ngữ Hạ phản ứng lợi hại hơn, cả người liều mạng trốn về phía sau, dường như muốn dán ở trên người Bành Dã, trong miệng xin tha không rõ.

Thẩm Cố Bắc cẩn thận phân biệt âm tiết, mới nghe được y nói, "Đừng đánh tôi, đừng bán tôi đi, đừng đánh tôi..."

"Tình huống như thế nào? Anh bình tĩnh trước đã, nơi này không có ai đánh anh." Mày Thẩm Cố Bắc nhăn càng sâu, ngữ khí tận lực mềm nhẹ, "Đừng sợ, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu vài câu, được không?"

Diện mạo Thẩm Cố Bắc vốn dĩ đã ôn thuận nho nhã. Khi nói chuyện ôn nhu, không có nửa điểm công kích, rất dễ giảm tâm phòng bị của người khác đi.

Giang Ngữ Hạ cảm nhận được ôn hòa cùng thiện ý của cậu, phản ứng kí.ch thích dần dần yếu bớt.

Trịnh An Nam bên cạnh bỗng dưng thấy ngực phiền muộn, cả người biến thành quả chanh lớn, chua lòm.

Phải biết rằng, thời điểm Thẩm Cố Bắc dỗ hắn, chưa từng ôn nhu như thế, dỗ nhiều lắm thái độ như dỗ cún con.

Mẹ nó, tức giận nha!

Suy xét đến nhà ga người tới người đi, thanh âm ồn ào, cũng không thích hợp để nói chuyện. Hơn nữa vẻ ngoài Bành Dã thẹo dữ tợn, diện mạo quá mức dẫn người chú mục, sẽ dọa đến bạn nhỏ đi ngang qua.

Thẩm Cố Bắc kiến nghị dời trận địa, đến công viên phụ cận nói chuyện phiếm.

Đầu thu, công viên phủ một tầng lá vàng rụng, dẫm lên mềm như bông. Xuyên qua con đường đá vụn nhỏ, ven đường chỉ nhìn đến vài người chạy bộ buổi sáng cùng cụ ông đánh Thái Cực.

Thế kỷ 21 còn chưa tới, trong công viên có rất nhiều góc yên tĩnh, thích hợp để bọn họ tán gẫu.

Thẩm Cố Bắc tìm được một đình hóng gió nhỏ, giữa đình có một bàn đá lớn, trên mặt có khắc bàn cỡ. Vừa có thể dùng chơi cờ tướng, cũng có thể dùng để chơi mạt chược.

(*) hình

Kế bên có bốn chiếc ghế đá, vài người theo thứ tự chọn vị trí ngồi xuống, im lặng nhìn nhau.

Trịnh An Nam cùng Bành Dã vốn dĩ không có gì muốn nói, thuần túy theo tới xem náo nhiệt. Thẩm Cố Bắc tuy rằng có đầy nghi vấn, nhưng đối diện ngài Giang Ngữ Hạ nhu nhược đáng thương, ôm chặt lấy cơ thể chính mình phát run, hoàn toàn không giống bộ dáng có thể nói chuyện.

Thẩm Cố Bắc không biết trước kia y đã trải qua cái gì, muốn hỏi rõ ràng, nhất định phải để Giang Ngữ Hạ buông đề phòng trước.

"Xin chào, tôi tên Thẩm Cố Bắc." Thẩm Cố Bắc chủ động vươn tay về phía y, "Anh hẳn chưa từng nghe tên tôi, nhưng mà, sau này chúng ta khẳng định sẽ quen thuộc."

Giang Ngữ Hạ cúi đầu xem kỹ tay cậu, ánh mắt dại ra, không có bất luận đáp lại.

Thẩm Cố Bắc bình thản ung dung lùi tay về, cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục đơn phương nói chuyện phiếm, "Thôi vậy, anh năm nay hẳn 21 tuổi, tốt nghiệp đại học chưa?"

Nghe cậu nhắc tới vấn đề đại học, Giang Ngữ Hạ đầu tiên khẽ gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

"Không tốt nghiệp?"

Giang Ngữ Hạ lại lắc đầu, ý tứ làm người ta khó hiểu.

"Tôi khuyên cậu, đừng uổng phí sức lực." Bành Dã cào cào vết sẹo trên mặt, không kiên nhẫn nói, "Mấy ngày này, cho dù tôi hỏi gì nói gì, cậu ta chỉ biết gật hoặc lắc đầu, một chữ cũng không chịu nói, bức nóng nảy sẽ tha. Nếu không phải từng nghe cậu ta nói chuyện, khẳng định cho rằng cậu ta bị bệnh tâm thần."

Thẩm Cố Bắc truy vấn, "Anh nghe qua y nói chuyện? Khi nào?"

"Lúc gặp được cậu ta," Bành Dã trả lời, "Khi tôi tìm thấy, cậu ta đang trốn bên dưới mương dơ, bọc trong chiếc chiếu rơm mục nát. Tôi đi tới hỏi cậu ta có phải Giang Ngữ Hạ không, người này đã nhảy tới ôm đùi tôi, nói cứu cậu ta, dẫn cậu ta đi. Tôi nghe người đàn ông vô gia cư bên cạnh nói, cậu ta đã trốn ở đó nửa tháng, cơ bản không ăn cái gì, cũng không dám ngủ. Mấy ngày trước nghe được tiếng đã bỏ chạy thục mạng, sau đó cơ thể suy yếu, không có biện pháp trốn, dứt khoát nằm phía dưới vòm cầu chờ chết."

Thẩm Cố Bắc: "Theo cách nói của anh, chẳng lẽ còn có người khác cũng đang tìm anh ta?"

"Sao tôi biết." Bành Dã mở ra tay, "Tôi chỉ phụ trách giúp cậu tìm người, tìm được người lập tức mang về, tình huống khác không biết."

"Thôi vậy." Thẩm Cố Bắc sau này làm cộng sự với Giang Ngữ Hạ, chỉ biết trước khi y tốt nghiệp đại học, vẫn luôn ngốc tại thị trấn Lạc Lăng.

Về phần chi tiết cụ thể thời thiếu niên của Giang Ngữ Hạ, bản nhân y chưa bao giờ nhắc tới, Thẩm Cố Bắc cũng không hỏi qua.

Ai ngờ được, Giang Ngữ Hạ trước kia, tình cảnh nghèo túng như thế.

"Nếu y cái gì cũng không nói, vậy quên đi, cảm ơn anh giúp tôi tìm người." Thẩm Cố Bắc đỡ bàn, chậm rãi đứng lên, tính toán trước giúp Giang Ngữ Hạ tìm nơi nương náu, dàn xếp xuống trước.

"Đừng..." Giang Ngữ Hạ lại hiểu lầm hành vi của cậu, cả người lại giống con mèo bị sợ hãi, sợ tới mức có lại một đoàn run bần bật.

Thanh niên rõ ràng sợ hãi đến cực điểm, lại lấy hết can đảm vươn ngón tay gầy, bắt lấy góc áo Thẩm Cố Bắc.

Từ đối thoại bọn họ vừa rồi, Giang Ngữ Hạ nghe ra được, người đàn ông mặt sẹo được ủy thác Thẩm Cố Bắc, mới ngàn dặm xa xôi đi Lạc Lăng tìm kiếm chính mình.

Tuy rằng y không nhớ rõ, bản thân từng giao thoa gì với Thẩm Cố Bắc. Nhưng nếu nam sinh nhỏ trước mắt cũng từ bỏ chính mình, y sẽ lại rơi vào trong bóng đêm vô cùng tận.

"Đừng..." Môi Giang Ngữ Hạ tái nhợt khép mở, phun ra lời nói gần như không thể nghe thấy, "Đừng đi. Đừng, đừng bỏ tôi xuống."

" Hửm?"

"Cầu cậu cứu tôi." Giang Ngữ Hạ ngẩng mặt, ánh mắt xinh đẹp dính một tầng nước mắt trong suốt, thanh âm suy yếu lặp lại, "Xin cứu tôi."

"Cho nên, tình huống hiện tại đến tột cùng là thế nào?" Thẩm Cố Bắc xoa giữa mày, không chút do dự từ chối, "Tôi không có biện pháp cứu anh."

"......"Tay Giang Ngữ Hạ treo ở không trung, lại rơi xuống, ánh sáng mỏng manh trong mắt dần dần ảm đạm.

Y gục đầu xuống, nghe được Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói.

"Trước khi cầu cứu, đầu tiên hẳn nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả, trên thế giới không ai vô duyên vô cớ giúp anh." Thẩm Cố Bắc tạm dừng một lát, lại tiếp tục nói, "Còn có, người anh hẳn nên cầu cứu, là chính anh."

"Anh không chịu duỗi tay đáp lại, ai cũng cứu không được anh." Thẩm Cố Bắc một lần nữa trở lại vị trí, hai chân giao nhau, thu hồi dáng vẻ ôn nhu cùng hiền lành dỗ mèo, để lộ thanh lãnh vô tình của bản thân.

Giang Ngữ Hạ cúi đầu, trầm mặc như chết.

Thẩm Cố Bắc cong đốt ngón tay, gõ gõ bàn đá trước mặt, phát ra tiếng vang rầu rĩ.

"Nguyện ý nói chuyện chưa?" Thẩm Cố Bắc lạnh giọng chất vấn.

Giang Ngữ Hạ do dự vài giây, gật đầu biên độ nhỏ.

"Được, hiện tại tôi hỏi anh đáp, không muốn trả lời có thể nhảy qua." Thẩm Cố Bắc không cho y cơ hội th,ở dốc, trực tiếp đá vấn đề qua, "Vì cái gì anh chưa tốt nghiệp?"

"Tôi... Không có bằng tốt nghiệp." Thanh âm Giang Ngữ Hạ thực nhẹ thực nhẹ, hơi thở xung quanh to hơn một chút, là có thể lấn át âm lượng của y.

"Nguyên nhân?"

Giang Ngữ Hạ: "Bởi vì bị bọn họ nhốt lại, không có biện pháp đến trường."

"Bọn họ là ai?"

"Tôi..." Ánh mắt Giang Ngữ Hạ lập loè, muốn tránh né vấn đề này.

Thẩm Cố Bắc bổ sung, "Vấn đề này nhất định phải trả lời."

Giang Ngữ Hạ đành phải nhút nhát sợ sệt nói, "Bọn họ là, nhóm... ba và mẹ của tôi."

" Sao?" Thẩm Cố Bắc nhanh chóng get đến điểm kỳ quái.

Giang Ngữ Hạ nói ba cùng mụ mẹ, vì cái gì còn muốn thêm từ " nhóm "?

Chẳng lẽ y không chỉ có một cặp cha mẹ sao?

Từ từ, nếu Thẩm Cố Bắc nhớ không lầm, khi nhập chức Giang Ngữ Hạ, cột cha mẹ trên sơ yếu lý lịch ghi rõ: Không có.

Thế cho nên làm cộng sự nhiều năm, Thẩm Cố Bắc vẫn luôn cam chịu Giang Ngữ Hạ là cô nhi.

Thì ra không phải sao?

"...... Phải."

Giang Ngữ Hạ giống chim cút nhỏ lông ướt nhẹp nước mưa, nhút nhát sợ sệt gật đầu, nhẹ giọng nói cho Thẩm Cố Bắc, chính mình xác thật không chỉ có một cặp cha mẹ.

"Khi còn nhỏ, bọn họ đều không nghĩ muốn tôi. Nhưng hiện tại..." Chim cút nhỏ mới nói đến một nửa, ngữ khí đã nhiễm tiếng khóc nức nở, lông mi xinh đẹp cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp.

Câu nói kế tiếp đứt quãng, độ logic cực hỗn loạn.

Thẩm Cố Bắc buộc phải lọc từ bài tự thuật không có cấu trúc của y, khâu ra chuyện xưa hoàn chỉnh.

Giang Ngữ Hạ là đứa nhỏ thứ năm trong nhà, sinh non gần hai tháng, mới vừa sinh đã ốm yếu bệnh tật.

Cha mẹ ruột nghèo khó, không có năng lực chữa được bệnh cho con, cũng không tính bệnh.

Trong nhà nhiều con, vài đứa há mồm chờ ăn cơm. Ba mẹ ngại y bệnh cần phải chăm sóc, phương diện sinh hoạt quá trói buộc, lập tức đưa Giang Ngữ Hạ đến nhà bà con không có con nối dõi.

Ý trời trêu người, Giang Ngữ Hạ đến trước mặt cha mẹ mới, còn chưa trải qua mấy ngày ngày lành, mẹ nuôi nhiều năm không có thai đột nhiên có tin tốt, thuận lợi sinh hạ bé trai khỏe mạnh.

Ba mẹ nuôi có được đứa con ruột, đã không muốn nuôi con thay người khác, lại đưa Giang Ngữ Hạ ủy thác cho thân thích khác.

Như thế tới tới lui lui, thời kỳ thơ ấu của Giang Ngữ Hạ, luôn bị người lớn mọi cách ghét bỏ, thăng trầm suốt chặng đường trưởng thành.

May mắn, khi đọc sách gặp được chủ nhiệm lớp ôn nhu. Biết được tình huống gia đình Giang Ngữ Hạ, giáo viên chủ động vì y xin trợ cấp, cổ vũ y học tập thật tốt, thay đổi vận mệnh.

Giang Ngữ Hạ tuy rằng thân thể gầy yếu nhiều bệnh, đầu óc lại phá lệ thông minh. Bởi vì thân thể yếu, không có biện pháp vận động kịch liệt, ngày thường yêu thích lớn nhất của y là học tập, thành tích thi đua nhiều lần cầm cờ đi trước.

17 tuổi năm ấy, Giang Ngữ Hạ lấy thành tích hạng nhất toàn tỉnh, thuận lợi trúng tuyển vào Đại học Lạc Lăng, một trong những trường đại học TOP3 trong nước, đồng thời nhận được học bổng hậu hĩnh.

Vốn tưởng rằng, nhân sinh từ đây sẽ liễu ám hoa minh, nào biết ác mộng mới vừa bắt đầu.

(*)"柳暗花明" (liǔ àn huā míng) Theo nghĩa đen, điều này có nghĩa là "những cây liễu đen và những bông hoa nở rộ". Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là "một cảnh đẹp hoặc một không gian mới".

Thi đại học kết thúc, TV địa phương cùng báo giấy bốn phía đưa tin Trạng Nguyên thi đại học ưu tú, tiên đoán Giang Ngữ Hạ khẳng định có tương lai tươi sáng cùng công việc, tiền đồ lộng lẫy lương cao.

Cha mẹ ruột của y cùng đông đảo cha nuôi mẹ nuôi mẫu nhận được tin tức, sôi nổi tìm được Giang Ngữ Hạ, muốn đem cây rụng tiền "đi về".

Bởi vì vấn đề sở hữu Giang Ngữ Hạ, bọn họ bên nào cũng cho là mình phải, nỗ lực chứng minh chính mình trả giá nhiều hơn, nên có được đứa nhỏ này.

Nhóm người ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, Giang Ngữ Hạ giống như một món hàng chờ bán đấu giá, tùy ý bọn họ định giá tranh đoạt.

Qua mười mấy năm, Giang Ngữ Hạ sớm đã mất đi hy vọng với tình thân, cũng không bằng lòng đi với bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn dựa theo kế hoạch trước đó bước đi hoàn thành việc học.

Ai ngờ đến, đám người luôn mồm tự cho mình là "cha mẹ" kia, phát hiện giảng đạo lý vô dụng, lập tức trực tiếp giở thủ đoạn cường ngạnh. Bọn họ thường xuyên đến trường của Giang Ngữ Hạ, mạnh mẽ mang y về nhà, vừa đe dọa vừa dụ dỗ yêu cầu y nhập tịch.

Biết được sau Giang Ngữ Hạ tốt nghiệp, có lẽ sẽ xuất ngoại đào tạo sâu, từ đây rất khó gặp mặt. Bọn họ dứt khoát nhốt người lại, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không cho Giang Ngữ Hạ lấy, bức bách y ký xuống giấy cam đoan sau này "ngoan ngoãn báo hiếu ".

Giang Ngữ Hạ khó có thể chịu đựng tra tấn, rốt cuộc tìm được cơ hội thoát đi bẫy, lại không đạt được tự do.

Đám kẻ điên kia biết Giang Ngữ Hạ phải rời khỏi Lạc Lăng, thời gian dư lại ko nhiều. Để độc chiếm cây rụng tiền, thậm chí bắt đầu phát "thông báo tìm con", treo giải thưởng về tin tức Giang Ngữ Hạ.

"...... Tôi không có chỗ trốn, đi đến đâu đều sẽ bị bọn họ tìm được." Giang Ngữ Hạ ngơ ngác ngồi ở đó, ánh mắt đình trệ.

Liên tục tra tấn thống khổ nhiều năm, rõ ràng tạo thành tổn thương mặt tinh thần với y. Giang Ngữ Hạ bị suy nhược tinh thần trầm trọng, hơn nữa có khuynh hướng trầm cảm, đã từng có ý định kết thúc sinh mệnh.

"Ai tới cứu tôi với." Lông mi ướt át run rẩy, đáy mắt bịt kín một tầng sương mù.

"Đậu má, quá đáng thật, bọn họ toàn bộ có bệnh!" Trịnh An Nam nghe xong chuyện xưa của Giang Ngữ Hạ, dùng sức đánh lên bàn đá.

Ô, đau tay quá.

Kỳ thật, Trịnh An Nam đã từng trải qua tương tự y, từng bị cha mẹ thân sinh coi thành trói buộc, lại không được ông ngoại bà ngoại yêu thương. Vì thế, hắn cũng từng tự hỏi lẫn buồn rầu thời gian thật dài.

Nhưng tính cách hắn cùng Giang Ngữ Hạ hoàn toàn tương phản, hình thức suy nghĩ cũng khác nhau như trời với đất.

Đầu óc Trịnh An Nam đơn giản, hơn nữa tăng trưởng cùng với tuổi, tâm tính càng ngày càng đơn thuần, dần dần lười tự hỏi đến sự tình người nhà cùng cha mẹ.

Hơn nữa hắn thân cường thể tráng, tốc độ chạy bộ nhanh, người thường căn bản không bắt được Nam Nam, huống chi nhốt hắn lại.

—— bọn họ không yêu tui thì sao?

Hừ, có rất nhiều người yêu tui á!

Trịnh An Nam thích thú khi nổ bong bóng màu hồng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Thẩm Cố Bắc.

Kết quả, thình lình phát hiện...

Thẩm Cố Bắc nghiêm túc nhìn Giang Ngữ Hạ chăm chú, nửa điểm góc nhìn cũng không chia cho chính mình.

Hay thật nhỉ, cái tên tra nam này!

Trịnh An Nam muốn oán giận, lại cảm thấy Giang Ngữ Hạ xác thật thê thảm đáng thương, âm thầm quyết định nhường Thẩm Cố Bắc cho y hai phút, yên lặng dừng hành vi tranh sủng ấu trĩ này lại.

Bởi vì thân thế Giang Ngữ Hạ thật là đáng thương, ngay cả con người rắn rỏi như Bành Dã nghe xong chuyện cũ, cũng muốn nhịn không được đồng tình chim cút nhỏ.

Trái lại Thẩm Cố Bắc, trên mặt như cũ là dáng vẻ không vui không buồn, trông gần như vô nhân đạo.

"Nếu anh nói xong, tôi tới tổng kết một chút." Thẩm Cố Bắc khoanh tay, thanh âm thanh nhuận bình tĩnh, "Những người đó của anh... Tạm thời gọi là người giám hộ, bọn họ từ tiến vào đại học bắt đầu dây dưa với anh, thẳng đến năm tư đại học, đúng không?

" Phải." Mười ngón tay Giang Ngữ Hạ xoắn chặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Cố Bắc: "Tại lúc này, anh áp dụng biện pháp hữu hiệu gì chưa?"

Giang Ngữ Hạ nhỏ giọng trả lời, "Tôi, trốn tránh bọn họ."

"Đó thuộc về thủ đoạn không hiệu quả." Thẩm Cố Bắc nói đúng chỗ đen chỉ ra, "Ý của tôi là, có xin giúp đỡ cơ quan liên quan chưa, xin bọn họ tham gia."

"Có. Hai năm trước, tôi gọi điện thoại báo nguy." Giang Ngữ Hạ bị khí thế thiếu niên trước mắt hù sợ, khóc cũng không dám quá lớn tiếng, thành thành thật thật giải thích những gì đã xảy ra: "Cảnh sát đưa tôi đi ghi âm lời khai, giúp tôi thuyết phục những... người giám hộ, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ".

Nói tới đây, Giang Ngữ Hạ cảm thấy đặc biệt ủy khuất, nước mắt nho nhỏ rơi xuống.

Giang Ngữ Hạ: "Cảnh sát nói với tôi, tình huống này thuộc về tranh cãi gia đình, bọn họ không có biện pháp áp dụng biện pháp cưỡng chế."

"Đã hiểu, cảnh sát đều là người văn minh." Bành Dã lấy từ túi, lấy thuốc lá ngậm vào trong miệng, nửa thật nửa giả nói với y, "Cậu hẳn trực tiếp tới tìm tôi, hai ba cú đánh họ về. Đảm bảo làm đám súc sinh kia lần sau nhìn thấy cậu, sẽ trốn rất xa."

Giang Ngữ Hạ nâng hai mắt đẫm lệ, biểu tình vô tội nhìn về phía anh ta.

Thẩm Cố Bắc nâng mí mắt lên, "Ngài Bành Dã, anh hiện tại cũng là người văn minh."

"......" Bành Dã lần đầu tiên bị người ta xưng hô như vậy, sợ tới mức tay run một cái, không đốt thuốc.

Thẩm Cố Bắc tiếp tục mở miệng, ôn tồn thương lượng cùng anh ta, "Xin anh đừng hút thuốc ở nơi công cộng, được không? Hít khói thuốc thụ động dễ gây ung thư."

Bành Dã cảm thấy cậu khẳng định đang âm dương quái khí(*), lại lấy không ra được chứng cứ, đành phải yên lặng cất thuốc vào hộp.

(*)阴阳怪气[yīnyángguàiqì]: kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường)。

Thẩm Cố Bắc kéo đề tài trở về, chính thức nói với Giang Ngữ Hạ, "Bạn học... Giang Ngữ Hạ?"

"Tôi đã tốt nghiệp." Giang Ngữ Hạ đồng dạng khó có thể thích ứng phương thức xưng hô của Thẩm Cố Bắc, tốc độ nói cực kỳ mau, "Cậu gọi tên tôi là được."

"Được, Giang Ngữ Hạ." Thẩm Cố Bắc thay đổi dáng ngồi, hai chân giao nhau, ưu nhã nói, "Căn cứ miêu tả của anh, trước khi anh trưởng thành, sự thật rằng anh thuộc về "đứa trẻ không nơi nương tựa. Cả cha mẹ ruột lẫn cha mẹ ruột đều không thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng cho anh."

Giang Ngữ Hạ đọc khoa học tự nhiên, chủ yếu tập trung vào tài chính và internet, không có nghiên cứu qua pháp luật. Nghe Thẩm Cố Bắc nói ra dáng ra hình, ấy ngập ngừng gật đầu.

"Dựa theo quy định, dưới tình huống cha mẹ không thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng, con cái có quyền không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng. Hơn nữa người giám hộ anh đã cấu thành hành vi phạm tội như bỏ rơi, đe dọa, giam giữ trái phép, anh có thể thu thập chứng cứ, trực tiếp đến toà án khởi tố."

"Đến toà án..." Ngữ khí Giang Ngữ Hạ do dự.

"Sợ cái gì? Toà án cũng không ăn thịt anh." Kinh nghiệm sống của Thẩm Cố Bắc phong phú, giao thiệp không ít với ngành sản xuất.

"Chỉ là, tôi không có đi qua."

"Hiện tại anh cũng không có biện pháp đi, toà án cũng có quy định nghỉ lễ." Ngữ khí Thẩm Cố Bắc một lần nữa ôn hòa, "Đừng đánh nhau khi chưa chuẩn bị trước. Thu thập bằng chứng cứ trước, thuê luật sư, chờ chuẩn bị sẵn sàng khởi kiện. Chỉ cần thắng kiện, bọn họ sẽ đền tội cho hành động của mình, cũng không bao giờ dám quấy rối anh nữa."

Nghe được lời này, trong mắt Giang Ngữ Hạ một lần nữa bốc cháy lên hy vọng.

Chỉ là, y như cũ không quá rõ, Thẩm Cố Bắc rốt cuộc chui ra từ nơi nào?

Vô duyên vô cớ, vì cái gì muốn giúp mình?

"Cậu là Lôi Phong(*) sao?" Giang Ngữ Hạ chân thành tha thiết dò hỏi.

(*)Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc.

"......" Thẩm Cố Bắc đột nhiên trầm mặc, hiếm thấy bị người hỏi đứng hình.

Thời đại bây giờ, dân cư thật thà thuần phác, thế nhưng có người khích lệ như vậy.

"Cậu ấy không phải Lôi Phong," Tinh thần Trịnh An Nam tỉnh táo, ưỡn ngực lớn tiếng nói, "Cậu ấy là khăn quàng đỏ!"

"???"Thẩm Cố Bắc chậm rãi đánh ra một chuỗi dấu chấm hỏi, tức khắc càng thêm cạn lời.

Khăn quàng đỏ là cách nói của gà tiểu học à?

Hủy nó đi, tên ngốc nhỏ!

Trò chuyện với Giang Ngữ Hạ, sắc trời đã sáng hẳn.

Thừa dịp kỳ nghỉ khách du lịch lục tục tiến đến, nhà buôn lớn lớn bé bé tại thành phố Phù Khê cũng vào hình thức buôn bán.

Thẩm Cố Bắc nhờ Bành Dã, trước mang Giang Ngữ Hạ đi ăn cơm bổ sung chút thể lực, rồi sau đó dựa theo kế hoạch sớm định ra, vội vàng đuổi tới bên La Thanh kia.

La Thanh đã sớm hẹn xong với Thẩm Cố Bắc, sáng tinh mơ bò dậy mở ra cửa hàng. Nhón mũi chân, ba ba kiễng chân đứng canh cửa tiệm, vươn cổ dài ngóng trông.

Xa xa nhìn thấy Thẩm Cố Bắc mặc trên người đồng phục Khánh Lê quen thuộc La Thanh lập tức chạy về phía cậu, treo trên mặt nịnh nọt cùng lấy lòng.

"Ông chủ Thẩm, chúng ta lại gặp mặt." La Thanh cong eo, xoa xoa tay, gấp không chờ nổi triển lãm cho cậu hàng hóa chuẩn bị tốt, "Đồ vật cậu muốn, tôi đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu đến lấy thôi."

La Thanh kinh doanh tiệm nhỏ, nói trắng ra chỉ kiếm tiền rồi đầu cơ trục lợi, trực tiếp lấy thành phẩm từ trong tiệm người khác, lại tăng giá bán đi, từ giữa kiếm lấy chút tiền chênh lệch bé nhỏ.

Tuy nói phí tổn thấp, phương thức hoạt động đơn giản. Nhưng làm người buôn bán, chọn đồ vật có thể đi một vòng, làm gì dễ lừa gạt như vậy?

Ngoài ý muốn đụng phải con cá như Thẩm Cố Bắc này, anh chàng đương nhiên phải hầu hạ cho tốt, miễn cho con cá chạy trốn.

"Ừm." Thẩm Cố Bắc tùy ý nhìn hai mắt, chuyển qua hỏi Trịnh An Nam, "Bạn cậu khi nào đến?"

Trịnh An Nam từ trong túi lấy ra điện thoại đập đá(*)khoản mới, nhìn thời gian, chuẩn xác báo cáo, "Còn 50 phút."

(*) hình

Thẩm Cố Bắc lên tiếng đáp, tỏ vẻ đã biết, sau đó giao cho Trịnh An Nam công việc đầu tiên ngày hôm nay.

Cậu vươn tay, chỉ vào những thứ nhỏ nhặt được phân loại tốt, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trước mặt, "Cậu làm lộn xộn những thứ này, trộn chúng lại với nhau."

"Gì? Trộn lại?" La Thanh há hốc mồm, "Tôi vất vả lắm mới sếp xong, vì cái gì muốn trộn lại."

"Anh nói nhiều lời vô nghĩa quá." Trịnh An Nam cầm lấy khay đựng bóng nảy, thô bạo đơn giản đổ hết đám bóng đã xếp gọn vào một cái chậu lớn.

Có mấy viên bóng lực đàn hồi quá tốt, bắn từ bên trong ra, lăn đến dưới chân La Thanh.

Nhưng nó làm La Thanh đau lòng chết mất, đuổi theo bóng chạy khắp, nhảy nhót lung tung hỗ trợ nhặt về.

Mắt thấy Trịnh An Nam muốn mở hộp bóng đàn hồi thứ hai ra, anh ta vội vàng nhào qua, dùng cơ thể bảo vệ chặt chẽ, "Từ từ!"

"Chậc." Trịnh An Nam không kiên nhẫn đảo lưỡi, lộ ra biểu cảm bực bội "anh đang quấy rầy công việc của tui".

"Mấy người còn chưa đưa tiền đâu!" La Thanh lớn tiếng, "Ta tới lui nhiều như vậy hàng hóa, tổng giá ba ngàn tệ!"

(3000 tệ ~ 9tr8)

" Hả?" Thẩm Cố Bắc nhướng mày.

La Thanh đối diện đôi mắt sâu không lường được của cậu, hèn nhát sửa miệng, "Ông chủ Thẩm muốn số lượng lớn, tôi đương nhiên phải ưu đãi. Chỉ cần hai ngàn chín... Hai ngàn tám!"

Sau khi báo giá, La Thanh âm thầm nghiến răng, đau lòng nhường ra hai trăm tệ khoản lãi.

Nếu Thẩm Cố Bắc bất mãn nữa, anh ta từ trên người con dê béo này, căn bản kiếm không được mấy xu.

Đang ảo não, dê béo thong thả ung dung mở miệng, "3000, sẽ không thiếu anh."

"Ông chủ sảng khoái!" La Thanh lại khôi phục bản tính chân chó(*), thiếu chút nữa phải quỳ xuống gọi ba.

(*)狗腿 (gǒu tuǐ): Nịnh nọt

"Có điều kiện." Thẩm Cố Bắc ghét bỏ mà đẩy La Thanh ra, bảo trì khoảng cách với con cún liếm mặt này, sau đó mới nói rõ điều kiện, "Một, số tiền này chờ bảy ngày sau, cũng chính là ngày tôi rời khỏi Phù Khê."

"Hai" Thẩm Cố Bắc chậm rì rì vươn ngón tay thứ hai, "Trong khoảng thời gian này, anh phải giúp tôi làm việc. Đương nhiên, tôi sẽ tính tiền lương cho anh."

"Được nha!" La Thanh trong lúc nghỉ, vốn dĩ đã không có kế hoạch, nhanh nhảu đáp ứng.

Trái lại Trịnh An Nam trừng lớn đôi mắt, thở phì phì chất vấn, "Này này này, cậu thế nào lại như vậy?"

"Loại nào?" Thẩm Cố Bắc khiêm tốn thỉnh giáo.

"Cậu... Anh ta..." Tầm mắt Trịnh An Nam chần chừ giữa bạn cùng bàn và La Thanh, ủy khuất cả người nổi lên bọt chua.

Trước kia còn chưa tính, hiện tại hai người rõ ràng đang ở trạng thái yêu sớm, Thẩm Cố Bắc làm trò trước mặt mình, liên tục thông đồng hai người đàn ông xa lạ.

Cái này có thể nhẫn sao?!

"Cậu rốt cuộc tức giận cái gì?" Biểu tình Thẩm Cố Bắc vô tội, ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng tắp chăm chú vào phế vật nhỏ, duỗi tay lại phần lông xù lên của hắn, "Ngoan, nghe lời một chút."

"......"Ngực Trịnh An Nam khó chịu.

Lại coi mình như cún để dỗ, cậu cho rằng tôi sẽ mắc câu sao?

—— không sai, tui sẽ.

1

Cho dù thái độ Thẩm Cố Bắc có lệ, Trịnh An Nam như cũ nhanh chóng nguôi giận, cong lưng bận rộn hoàn thành nhiệm vụ cố chủ bố trí.

La Thanh nhớ thương 3000 tệ, hành động tương đối tích cực, vội vàng thò lại gần hỗ trợ.

Đầu của hai người kề sát nhau, khoảng cách rất gần.

La Thanh liếc nhìn, không biết Thẩm Cố Bắc đang làm gì, và dùng khuỷu tay đụng vào Trịnh An Nam, nhỏ giọng nói chuyện phiếm, "Yo, hai người cãi nhau à?"

"Liên quan gì đến anh gì?" Trịnh An Nam giễu cợt, chỉ thiếu viết ba chữ "Tôi không vui" trên trán.

"Hai ta hiện tại là châu chấu trên một dây, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi." La Thanh xổ ra một đống đạo lý lớn, dốc hết sức lừa gạt Trịnh An Nam.

Tên ngốc nhỏ tuy rằng cảm thấy không đúng lắm, rồi lại không phản bác nên lời, đành phải cam chịu cách nói của châu chấu.

"Cậu lần trước còn cùng tôi nói cái gì, " cậu ấy nói gì cũng đều đúng ", kết quả thế nào?" La Thanh vui sướng khi người gặp họa trêu chọc, "Hiện tại hối hận rồi?"

"Hối hận cái gì?" Trịnh An Nam đụng vào tường nam cũng không biết hối cải, kiêu ngạo nói, "Cậu ấy nói vẫn luôn đúng!"

"À~." La Thanh nghẹn đến không lời nào để nói, lộ ra vẻ mặt " hết cứu ".

Đứa nhỏ đáng thương, tuổi còn trẻ, rốt cuộc bị cái gì làm mụ mị đầu óc rồi?

Tới gần giữa trưa, mấy đàn em của Trịnh An Nam đông nghịt chạy tới, trong tay còn xách theo hộp giấy Thẩm Cố Bắc muốn, thô sơ giản lược phỏng chừng có mấy chục cái.

"Hắc hắc, Anh Nam ca đang làm gì vậy?" Tần Miễn dẫn đầu xông tới, lại nhìn đồ vật lung tung rối loạn đầy đất, một chốc một lát không biết đặt chân chỗ nào.

"Công việc." Trịnh An Nam nâng cằm lên, dáng vẻ đầy nhiệt tình.

"Cảm ơn." Thẩm Cố Bắc đi ra ngoài cửa hàng, tiếp nhận hộp giấy trong tay Tần Miễn, dặn dò Trịnh An Nam, "Cậu bỏ đồ trên mặt đất vào trong hộp giấy, mỗi cái ô vuông một cái, nhớ để trống vài ô vuông."

"Như vậy sao?" Trịnh An Nam cầm lấy trên vật nhỏ mặt đất, theo trình tự nhét vào hộp.

"Đúng vậy." thấy hắn không làm sai, trong lòng Thẩm Cố Bắc có một tia vui mừng.

"Sao lại nhét loạn vào rồi, dùng làm gì?" La Thanh bị cậu làm mông lung, hoàn toàn không biết Thẩm Cố Bắc suy nghĩ cái gì.

Thẩm Cố Bắc trả lời, "Làm chuyện anh am hiểu nhất, đầu cơ trục lợi."

"Chậc chậc!" La Thanh lộ ra vẻ khinh thường, "Những thứ đó tôi đều thử qua, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Thẩm Cố Bắc cũng không để bụng anh ta chế nhạo, nhàn nhạt phân phó, "Tôi tự nhiên có biện pháp, các cậu cứ dựa theo lời tôi làm."

Hai giờ sau, bên ngoài danh lam thắng cảnh sống động nhất ở thành phố Phù Khê, các du khách kết bè kết đội. Trong đó có rất nhiều đứa nhỏ, dùng tò mò ánh mắt đánh giá thế giới.

Phía dưới chân tường có một loạt bóng râm mát, tụ tập rất nhiều quán nhỏ. Có người bày bàn nhỏ, có người đẩy xe đẩy, có người trực tiếp trải một mảnh vải trên mặt đất, hoặc đặt một cái sọt trên mặt đất, sau đó trực tiếp khai trương bán rong.

Gửi tầm mắt đi xa, gánh hàng rong bên khu ngoài phần lớn là đồ uống lạnh, đồ kỳ niệm, còn có bày quán xem bói.

Có một góc ở cuối đường, vị trí không được tốt lắm, lượng hành khách tương đối ít, vị trí ven đường khá vắng.

Ba bốn cậu thiếu niên vòng qua khu thắng cảnh, đi thẳng vào góc phố, lao thẳng vào người chủ quán đang uống trà dựng quầy dưới bóng cây.

"Hộp mù?" Thiếu niên nói chuyện cao giọng, cố hết sức để cả đường phố đều có thể nghe được âm thanh, "Ông chủ, hộp mù là cái gì?"

Nam sinh bên cạnh huých khuỷu tay cậu ta, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mày nhỏ giọng chút, diễn có chút giả, còn bị trừ tiền."

Nam sinh xấu hổ lè lưỡi, hắng giọng, tiếp tục đọc dòng kịch tiếp theo.

Thẩm Cố Bắc sau quầy hàng không chút hoảng hốt, buông chén trà khách khách khí khí tiếp đãi đối phương, phảng phất không quen biết mấy người này, để La Thanh bên cạnh giới thiệu cách chơi hộp mù cho cậu ta.

"Nhóc con, nghe tôi nói cho cậu nghe này." La Thanh thuần thục tiếp khách,, cao giọng nói, "Hộp mù chia làm ba hạng, hộp trắng mỗi lần hai tệ, hộp vàng là mỗi lần năm tệ, hộp màu đỏ mỗi lần mười tệ. Giao tiền xong tự chọn mở một cái hộp, đồ bên trong sẽ là của cậu."

"Mắc như vậy?" Nam sinh cố ý dùng ngữ khí khinh thường chất vấn, "Bên trong có vàng sao?"

"Khéo thật!" La Thanh chụp tay, "Bên trong hộp đỏ thật có, một trăm ô vuông, dựa vào vận khí mỗi người."

"Anh xác định? Vậy tôi thử xem." Nam sinh đưa qua đi mười tệ, tùy tiện chọn ô vuông, bên trong là món đồ chơi nhựa biến hình phổ biến nhất hiện tại, bán lẻ cũng vài tệ.

Nam sinh căm giận nói, "Nào có vàng? Gạt người!"

"Cậu không có bản lĩnh lấy được, không có nghĩa bên trong không có." Thẩm Cố Bắc tự quạt gió cho mình, giương mắt nhìn về đám thiếu niên phía sau, khẽ cười, "Những người khác muốn thử chút không?"

Trịnh An Nam đối diện với ánh mắt cậu, tức khắc tỉnh táo tinh thần, bước chân dài về phía trước một bước.

Ảnh đế vũ trụ sắp lên sân khấu! 

Đọc truyện chữ Full