DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 43: C43: Cậu có đến nữa không

Phòng ngủ.

Lúc Diệp Bùi bọn họ ở bên ngoài nói chuyện nhà họ Phương, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cũng nói chuyện, chỉ có điều chủ đề bọn họ nói là Diệp Bùi.

Diệp Triều Nhiên lớn như vậy rồi, chưa từng nghe từ miệng Diệp Bùi nói về chuyện liên quan đến Diệp Tông Đàm Tranh.

Giữa ba cậu và ông nội cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới dẫn đến hai cha con nhiều năm đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho nhau?

Hôm qua ở bệnh viện Diệp Triều Nhiên đã rất hiếu kỳ rồi, chỉ là không có cơ hội mở miệng hỏi.

Hôm nay nhân lúc mọi người đang ở bên ngoài, Diệp Triều Nhiên liền hỏi Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc không hề do dự, đem hết những chuyện gì hắn biết nói cho Diệp Triều Nhiên.

Nhà họ Khương và nhà họ Diệp hợp tác nhiều năm, ngày tết ngày lễ, hai nhà cũng có đi lại, Diệp Tông rất thích tìm ông nội Khương Tầm Mặc chơi cờ, cho nên quan hệ hai nhà rất thân cận.

Nhưng cho dù như vậy, Khương Tầm Mặc cũng không biết quá nhiều về chuyện xảy ra năm đó.

Thậm chí một khoảng thời gian dài hắn còn cho rằng Diệp Tông và Đàm Tranh không có con, vẫn là một lần vô ý ba mẹ hắn nói chuyện nhắc đến con trai nhà họ Diệp, Khương Tầm Mặc biết mười mấy năm trước, Diệp Tông và con trai ông cãi nhau một trận to, Diệp Tông tuyên bố với bên ngoài là ông và con trai đoạn tuyệt quan hệ. Từ đó về sau, con trai Diệp Tông không còn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người nữa.

Khương Tầm Mặc lúc đó cũng rất hiếu kỳ, chạy đi hỏi Khương Trạch.

Khương Trạch lúc đó đang chuẩn bị thi đại học, lúc ban đầu không nghĩ muốn nói cho Khương Tầm Mặc nghe, nhưng không chịu được Khương Tầm Mặc cả ngày quấn lấy anh.

Không còn cách nào khác, Khương Trạch chỉ có thể đem chuyện anh biết nói lại cho Khương Tầm Mặc nghe.

Hào môn thế gia giống như nhà họ Khương và nhà họ Diệp, đặc biệt là giữa các thế hệ trước, liên hôn là chuyện rất bình thường.

Ba mẹ Khương Tầm Mặc cũng là liên hôn, nhưng tình cảm hôn nhân của hai người cũng không tồi, cũng coi như là một đoạn giai thoại của liên hôn.

Nhưng không phát tất cả mọi người đều như ba mẹ Khương Tầm Mặc, dựa vào liên hôn có thể gặp được tình yêu của họ.

Nghe nói lúc đầu Diệp Tông sắp xếp cho Diệp Bùi một mối hôn sự, nhưng lúc đó Diệp Bùi đã có bạn gái, nói gì cũng không đồng ý mối hôn sự này.

Sau đó Diệp Bùi ở nhà náo loạn mấy lần, Diệp Tông cuối cùng cũng không kiên trì nữa, Diệp Bùi dẫn theo Tống Nhã về nhà.

Ba mẹ Tống Nhã đều mất cả, tự mình học đại học làm cô giáo dạy đàn, bối cảnh gia đình rất đơn giản, chỉ là một nhà bình thường, không so được với nhà họ Diệp có nền tảng thâm sâu.

Diệp Tông cũng không tính là vừa ý với Tống Nhã, nhưng nhìn con trai mình kiên trì như vậy, cũng đồng ý mối hôn sự này.

Nhưng ai mà ngờ được, Diệp Bùi và Tống Nhã kết hôn không đến một năm, Diệp Bùi đưa Tống Nhà rời khỏi nhà họ Diệp. Còn về nguyên nhân, không nhiều người biết, Khương Trạch cũng không rõ, cũng không có gì để nói với Khương Tầm Mặc.

Chuyện sau đó cũng giống như những gì ba mẹ Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Bùi và Diệp Tông cãi nhau một trận lớn, Diệp Tông tuyên bố với bên ngoài cắt đứt quan hệ cha con, Diệp Bùi cũng không về nhà họ Diệp nữa.

Khương Tầm Mặc nói đến đây, phát hiện Diệp Triều Nhiên đột nhiên nhíu mày.

"Sao vậy?" Khương Tầm Mặc ngước mắt nhìn cậu.

Diệp Triều Nhiên qua một lúc, mới thở dài nói: "Tớ nghĩ tớ biết nguyên nhân tại sao."

Khương Tầm Mặc trước đó cũng không rõ nguyên nhân, nhưng bây giờ gặp được Diệp Triều Nhiên, liên kết lại với nhau, cũng biết được nguyên nhân, hắn gật đầu nói: "Hẳn là giống như những gì cậu nghĩ."

Trong lòng Diệp Triều Nhiên có chút phức tạp.

Diệp Bùi và Tống Nhã sở dĩ nhận nuôi cậu, chính là vì sức khỏe Tống Nhã không tốt, không thể mang thai, hai vợ chồng muốn có một đứa con, chỉ có thể đi nhận nuôi.

Đứa con của nhà người khác nào có bằng con ruột của chính mình?

Hơn nữa Diệp Triều Nhiên nghĩ, chuyện Diệp Tông phản đối hẳn không phải là chuyện nhận con nuôi này, nói không chừng Diệp Tông đề nghị Diệp Bùi ly hôn với Tống Nhã, nếu không Diệp Bùi cũng sẽ kiên quyết bỏ đi như vậy.

Sau khi chuyện này xảy ra, hai bên chắc hẳn cũng rất hối hận, nhưng ngại mặt mũi, hoặc là xem ai kiên trì hơn ai, không có ai nguyện ý lùi một bước.

Cứ giằng co như vậy, chính là mười mấy nắm.

Đến khi Diệp Tông phát hiện động tác nhỏ sau lưng của nhà họ Phương, mới xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhưng nghĩ lại, nếu như không phải Diệp Tông luôn chú ý đến cuộc sống của cả nhà bọn họ, làm sao có thể kịp thời cảnh giác được âm mưu của nhà họ Phương?

Vì thế Diệp Triều Nhiên thở dài nói: "Xem ra ba của tớ phải nói chuyện rõ ràng với ông nội tớ."

Khương Tầm Mặc tán thành gật đầu.

"Đúng rồi, ông nội tớ là người thế nào?" Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Ở một phương diện nào đó ông ấy có hơi cố chấp, có điều cũng rất bao che khuyết điểm."

Diệp Triều Nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khéo miệng lại cong lên.


Đúng là rất bao che khuyết điểm.

Hai người nói chuyện một lúc, Khương Tầm Mặc rời đi trước, Tống Nhã giữ hắn lại ăn cơm nhưng hắn không ở lại.

Diệp Tông Đàm Tranh cũng rời đi, nhưng Diệp Bùi chủ động mở miệng giữ họ lại ăn cơm.

Đàm Tranh kinh nhạc Diệp Bùi, Diệp Bùi quay đầu đi, giống như là câu vừa nãy không phải là do mình nói.

Diệp Tông hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha.

Đàm Tranh cười nói bà vào bếp giúp Tống Nhã một tay.

Kết quả không bao lâu sau, Diệp Bùi đã vào phòng bếp để Đàm Tranh ra ngoài: "Mẹ ngồi đi, không có chuyện gì thì nói chuyện với Nhiên Nhiên, ở đây có con giúp rồi."

Đàm Tranh từ nhỏ sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước, vào phòng bếp giúp đỡ không gọi là giúp đỡ, gọi là gây trở ngại.

Đàm Tranh cũng không đi gây trở ngại nữa, ngồi xuống phòng khách sô pha.

Diệp Triều Nhiên cũng từ trong phòng đi ra, Diệp Tông nhìn chằm chằm ti vi, sự chú ý lại luôn rơi trên người Diệp Triều Nhiên, thỉnh thoảng lại hỏi Diệp Triều Nhiên vài câu.

Nhìn thấy Đàm Tranh từ phòng bếp đi ra, Diệp Tông nhìn bà, lại nhìn hai bóng dáng ở trong bếp, trong nháy mắt thần sắc có hơi phức tạp.

Đàm Tranh đột nhiên mở miệng hỏi Diệp Triều Nhiên: "Nhiên Nhiên, ba cháu biết nấu cơm sao?"

Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Lúc mẹ cháu bận, không có người nấu cơm cho cháu, ba cháu sẽ nấu cho cháu ăn, có điều tay nghề của ba cháu không tốt bằng mẹ cháu," Hơi dừng một chút, Diệp Triều Nhiên lại bổ sung, "Cháu nhớ lúc còn nhỏ có mấy năm, ba cháu nấu cơm...ừm, có chút khó nuốt, có điều mấy năm gần đây đã tốt hơn nhiều rồi."

Đàm Tranh cười liếc mắt nhìn nhau với Diệp Tông, Diệp Tống hừ nói: "Tiểu tử đó trước kia ở nhà tay nghề cũng không có tiến bộ, xem ra bây giờ đã tiến bộ rồi."

Đàm Tranh nói: "Nó là thương vợ nó!"

Diệp Triều Nhiên tán tành gật đầu: "Đúng vậy."

Đàm Tranh cũng gật đầu, chỉ là ánh mắt lướt qua một tia thất vọng rất rõ ràng: "Rất tốt, chúng ta còn chưa được nếm qua tay nghề của nó!"

Diệp Triều Niên nhìn Đàm Tranh, lại nhìn Diệp Tông, không nhịn được mà an ủi: "Không sao, hôm nay là có thể nếm thử rồi."

Đàm Tranh lập tức cười lên: "Đúng vậy, xem ra hôm nay chúng ta có khẩu phúc."

Thức ăn lên bàn, mọi người ngồi xuống bàn.

Đàm Tranh ngồi gần Diệp Triều Nhiên, ngồi bên cạnh bà là Diệp Tông, ngồi bên còn lại của Diệp Tông là Diệp Bùi, chỉ có điều Diệp Bùi giống như là cố ý muốn kéo dài khoảng cách với Diệp Tông vậy, kéo ghế của mình lại gần Tống Nhã.

Diệp Tống thu một màn này vào đáy mắt, muốn xụ mặt, lại nghĩ đến Tống Nhã và Diệp Triều Nhiên còn đang ở đây, lại nhịn xuống.

Trong lúc ăn cơm, Đàm Trang nói với Diệp Triều Nhiên: "Nhiên Nhiên, đợi hai ngày nữa là hết ngày nghỉ, sau này bà và ông nội con mỗi ngày đưa đón cháu đi học cháu thấy thế nào?"

Đây là vừa nãy bọn họ thương lượng đưa ra quyết định.

Mặc dù đã xác định nhà họ Phương bây giờ không nhấc lên nổi sống gió gì, nhưng ai mà có thể đảm bảo bọn họ không chó cùng rứt giậu, lại làm ra chuyện điên rồ gì nữa.

Vì để đảm bảo an toàn cho Diệp Triều Nhiên, cách tốt nhất là có người đưa đón.

Diệp Bùi và Tống Nhã có thời gian, nhưng không có nhiều thời gian bằng Diệp Tông và Đàm Tranh. Cộng thêm Đàm Tranh và Diệp Tông còn dẫn theo bảo tiêu đi cùng, so sánh mà nói càng an toàn hơn.

Diệp Triều Nhiên biết mọi người vì muốn tốt cho cậu, cũng không có từ chối,

Đồng thời cậu cũng mở miệng nói: "Đúng rồi, ba mẹ, Phương, Phương Kỳ Sơn hôm qua dẫn người đến bắt cóc con, có phải là muốn dẫn con về đổi tim của con cho Phương Yến không?"

Cậu vừa mới dứt lời, trên bàn ăn là một mảnh yên tĩnh.

Đàm Tranh kinh ngạc nhìn Diệp Triều Nhiên, há miệng, lại nuốt lời đến bên miệng về.

Diệp Bùi càng giật mình hơn, nhìn Diệp Tông.

Diệp Tông nhíu mày, khẽ lắc đầu. Ông cũng không phải là có bệnh, sao có thể đem chuyện này nói cho Nhiên Nhiên.

Tống Nhã mặc dù cũng rất chấn kinh, nhưng và tốt hơn nhiều so với người khác.

Tống Nhã nhìn Diệp Triều Nhiên: "Con làm sao đoán ra được?"

Vừa nãy mọi người thương lượng nên giấu Diệp Triều Nhiên, Tống Nhã lúc đó cảm thấy có chút không ổn. Mẹ hiểu rõ con nhất, Tống Nhã hiểu quá rõ Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên thông minh như vậy, không nhất định không đoán được chân tướng mục đích của nhà họ Phương.

Nhóm người Tống Nhã ở bên ngoài thương lượng đối sách thống nhất lời nói ở bên ngoài, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cũng thống nhất lời nói ở bên trong.

Diệp Triều Nhiên quyết định nói chuyện trên người mình có thiết bị định vị cho Diệp Bùi và Tống Nhã nghe, nhưng cậu phải tìm được lý do thích hợp.

Diệp Triều Nhiên cúi đầu, mím môi rồi mới nói: "Con...Thực ra lúc Phương Yến chuyển trường đến, con đã cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ta lúc đó biểu hiện rất không bình thường, còn có Phương Thịnh...anh ta đến trường học âm thầm tìm con mấy lần, nói với con rất nhiều câu mà con nghe không hiểu."


Nếu muốn để cho Diệp Bùi và Tống Nhã không nghi ngờ, Diệp Triều Nhiên chỉ có thể đem "công lao" cố gắng hết sức đẩy lên người Phương Thịnh.

Quả nhiên, sắc mặt người ngồi trên bàn ăn đều khẽ biến: "Nó nói những gì với con?"

Diệp Triều Nhiên nói: "Cái gì mà em đừng có về với bọn họ, không thể về nhà họ Phương, còn nói với con trái tim của em và Yến Yến có độ tương thích rất cao" những lời như vậy," cậu hơi hơi nắm chặt tay, để lời mình nói nghe thật một chút, "Lúc đó con cảm thấy không đúng, liền nói chuyện này cho Khương Tầm Mặc."

"Có lẽ là đọc quá nhiều tiểu thuyết...." Diệp Triều Nhiên cười khổ, "Hai bọn con lúc đó cảm thấy rất có vấn đề, vì thế con mới nhờ Khương Tầm Mặc giúp con cái này."

Diệp Triều Nhiên đem mặt phỉ thúy từ trong cổ áo mình lôi ra.

Tống Nhã và Diệp Bùi sắc mặt lại thay đổi: "Cái này không phải là...."

"Cái này là thiết bị định vị," lời Diệp Triều Nhiên làm cho mọi người kinh ngạc, "Con lúc đó còn chưa nghĩ được nên nói với ba mẹ như thế nào, cho nên khôn giải thích. Thực ra hôm qua con đã muốn nói với ba mẹ, bởi vì hôm qua Phương Thịnh lại đến tìm con."

"Nó nói với con cái gì?" Diệp Tông hỏi.

Diệp Triều Nhiên nói: "Anh ta nói anh ta sắp ra nước ngoài, nói con phải thật cẩn thận. Sau đó anh ta còn để lại cho con số điện thoại của anh ta, nhưng con thuận tay ném đi rồi."

Sắc mặt bốn vị phụ huynh vô cùng khó coi.

Diệp Bùi nhiều lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Diệp Triều Nhiên chia sẻ app cho Diệp Bùi và Tống Nhã: "Dùng app này có thể tra được vị trí của con bất cứ lúc nào."

Diệp Bùi nhìn một lúc, đột nhiên nói: "Khó trách hôm qua Tiểu Khương đột nhiên lại đến bệnh viện."

Diệp Bùi lúc đó còn cho rằng Diệp Triều Nhiên gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc, bây giờ xem ra không phải vây.

Còn về Diệp Triều Nhiên tại sao lại không nói chuyện này cho bọn họ, mà lựa chọn nói cho Khương Tầm Mặc bọn họ cũng hiểu được.

Cặp đôi yêu nhau mà, cảm thấy hai đứa có thể gánh vác được.

Diệp Bùi đem app di chuyển đến vị trí dễ thấy nhất trong điện thoại, đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Diệp Triều Nhiên: "Nhiên Nhiên, lần này thì coi như xong, ba hy vọng lần sau nếu như con phát hiện chuyện uy hiếp đến sự an toàn của con, con phải lập tức nói ngay cho chúng ta."

Khương Tầm Mặc mặc dù coi như đáng tin, nhưng suy cho cùng cũng giống như Diệp Triều Nhiên, còn chưa thành niên.

Giống như là sợ Diệp Bùi và Tống Nhã tức giận vậy, Diệp Triều Nhiên gật đầu như giã tỏi: "Vâng, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, con chắc chắn sẽ nói cho ba mẹ ngay."

Tống Nhã nhíu mày: "Cái gì mà lần sau với chả lần sau, không có lần sau! Sau này con không có xảy ra chuyện gì hết!"

Diệp Triều Nhiên cười lên.

Đúng vậy.

Bây giờ nhà họ Phương đã không gây ra được sóng gió gì, Diệp Tông và Đàm Tranh mỗi ngày sẽ đưa đón cậu đi học, cậu đã không cần phải quá lo lắng nữa rồi.

Hai ngày nghỉ chớp mắt đã trôi qua, ngày đi học lại, Tống Nhã vốn dĩ nghĩ muốn xin cho Diệp Triều Nhiên nghỉ thêm một ngày, nhưng Diệp Triều Nhiên từ chối.

"Thi đại học đã kết thúc rồi, tính ra thì con cũng là học sinh lớp 12 rồi, khoảng thời gian này con không thể thả lỏng." Chân Diệp Triều Nhiên đã khôi phục không sai biệt lắm rồi, chỉ là đi đường thì phải đi chầm chậm thôi.

Tống Nhã cạn lời, chỉ có thể mặc cậu.

Ăn sáng xong, Diệp Tông và Đàm Tranh cũng đã đến, Diệp Triều Nhiên chào Tống Nhã và Diệp Bùi, cùng Diệp Tông Đàm Tranh xuống tầng.

Nhìn thấy ba chiếc xe sang trọng dừng trước cổng, Diệp Triều Nhiên đột nhiên có chút giật mình.

Sáng sớm người đi học người đi làm rất nhiều, bất ngờ nhìn thấy ba chiếc xe sang trọng dừng trước cửa, không ít người không hẹn mà cùng dừng bước chân.

"Rolls-Royce Phantom?"

" 10.000.000 có mua được không?" (tầm 34 tỷ gì đó~)

"Đây là xe của nhà ai vậy?"

"Nhiên Nhiên, cháu với chúng ta ngồi chiếc xe ở giữa." Đàn Tranh nói.

Tài xế mặc quần áo chỉnh tề xuống xe, kính cẩn lễ phép mở cửa xe cho Diệp Triều Nhiên: "Tiểu thiếu gia, lên xe đi."

Diệp Triều Nhiên: "....."

Ánh mắt của những người vây xem càng ngày càng nhiều, Diệp Triều Nhiên chỉ có thể hít một hơi thật sâu, căng mặt lên xe.

Lên xe xong, Diệp Tông nói với Diệp Triều Nhiên: "Xe phía trước là xe bảo tiêu, xe phía sau cũng là xe bảo tiêu, như vậy chắc là an toàn rồi."


Diệp Triều Nhiên: "....."

Như vậy thật sự không phải là rất khoa trương sao?

Mặc dù biết ông nội cậu rất có tiền, nhưng cậu thật sự không nghĩ là có tiền như vậy!

Diệp Triều Nhiên rối rắm một đường, cũng không nghĩ làm thế nào mà mở miệng được.

Đợi cậu sau khi đến cổng trường, không ngoài ý muốn lại nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý.

Chào tạm biệt Đàm Tranh Diệp Tông xong, Diệp Triều Nhiên một đường đi nhanh về lớp học.

"Diệp Triều Nhiên," Đằng sau truyền đến giọng nói của Khương Tầm Mặc, nam sinh đặt tay lên vai cậu, "Chân cậu khỏi rồi à? Đi nhanh vậy?

Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc, lại liếc nhanh bốn phía, mới hạ giọng nói: "Không phải là tớ muốn đi nhanh như vậy, là tớ không đi nhanh không được!"

Khương Tầm Mặc trước tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ đến gì đó, hắn cong khóe miệng: "Là vì xe đưa cậu đi học à?"

Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Thật sự quá khoa trương!"

Khương Tầm Mặc nói: "Thực ra không tính là khoa trương."

Khương Tầm Mặc nghiêm túc nói: "Trước đây tớ đi học ở thành phố A anh trai ngày nào cũng đưa đón tớ như vậy."

Diệp Triều Nhiên lập tức u oán nhìn hắn. Há miệng, Diệp Triều Nhiên muốn nói gì đó, lại nuốt trở về.

Bỏ đi, không thích hợp không thích hợp.

Cậu vẫn là quyết định lát nữa nói chuyện này với Diệp Bùi, để Diệp Bùi nói với Diệp Tông.

Vừa vặn, để cho hai cha con có thể giao lưu nhiều một chút.

Khương Tầm Mặc thất Diệp Triều Nhiên không nói gì, cũng không nói gì nữa, đi bên cạnh cậu ung dung thong thả đi đến lớp học.

"Đúng rồi," Khương Tầm Mặc đột nhiên mở miệng, "Vậy sau này cậu không đến nhà tớ huấn luyện nữa à?"

Diệp Triều Nhiên đúng là có ý này.

Nếu như mỗi ngày đi học đều có người đi theo, vậy cậu cũng không cần quá lo lắng, cậu luyện taewoodo mấy tháng, Diệp Triều Nhiên cảm thấy bản thân mình đã mạnh hơn trước rất nhiều. Hơn nữa càng quan trọng hơn là, ba mẹ cậu đã hiểu lầm quan hệ của cậu và Khương Tầm Mặc, nếu như bị bọn họ biết được, cậu mỗi sáng đi rèn luyện thật ra không phải đến trường, mà là đến nhà Khương Tầm Mặc....

Diệp Triều Nhiên còn thật sự mình bị trêu chọc chết mất!

Chỉ là cậu vừa mới định gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, vừa nhìn, Diệp Triều Nhiên đã sửng sốt.

Quen biết Khương Tầm Mặc lâu như vậy rồi, thực ra trên mặt Khương Tầm Mặc rất ít thể hiện cảm xúc rõ ràng. Có lúc không nhìn kỹ, rất dễ bỏ qua cảm xúc trong mắt cậu ấy.

Đây là lần đầu tiên Diệp Triều Nhiên nhìn thấy sự thất vọng rõ ràng trên mặt Khương Tầm Mặc như vậy.

Trong lòng Diệp Triều Nhiên giống như bị chọc một cái, lời cũng bị nghẹn lại ở cổ họng.

Cậu đang muốn quay đầu, lại không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt của Khương Tầm Mặc.

Cậu đột nhiên nhớ đến cái ôm ở bệnh viện, nhiệt độ cơ thể của Khương Tầm Mặc, là cả mùi bạc hà quen thuộc có thể ngửi thấy bất cứ lúc nào.

Diệp Triều Nhiên trong lòng nói không ổn.

"Cậu có đến nữa không?" Khương Tầm Mặc hỏi cậu.

Diệp Triều Nhiên cứng ngắc xoay cổ.

Lúc sau, cậu nói: "Đi chứ, đợi đầu gối của tớ khỏi rồi đi."

Khương Tầm Măc cười lên.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu trên người hắn, nụ cười của thiếu niên sạch sẽ đơn thuần.

Diệp Triều Nhiên nghe được tiếng trái tim mình đập nhanh.

......

Thời gian một buổi sáng, tin tức Diệp Triều Nhiên được ba chiếc xe sang trọng đưa đi học đã truyền khắp khối 11.

Vừa hết tiết một, Trương Tề đã chạy đến trước bàn Diệp Triều Nhiên, cố ý ra vẻ hung dữ nói: "Diệp Triều Nhiên, thành thật thì được khoan hồng!"

Diệp Triều Nhiên bất đắc dĩ cười.

Động tác của Diệp Tông rất nhanh, tin tức trên mạng cơ bản đều bị khóa, cho dù có một bộ phận video vị truyền ra ngoài, nhưng cũng không có người đoán ra được học sinh bị bắt cóc là Diệp Triều Nhiên, cho nên Trương Tề cũng không biết chuyện.

Diệp Triều Nhiên không tính nói tình huống cụ thể cho Trương Tề, chỉ có thể cười một cách vô tội.

Trương Tề lập tức ôm lấy tay cậu: "Tôi có còn là anh em của cậu nữa không! Trước đó chúng ta đã nói rồi, có phúc cùng hưởng! Sao cậu phát đạt rồi đảo mắt lại đem anh em...."

Trương Tề không nói nốt câu còn lại, đột nhiên sửng sốt: "Trên mặt cậu là làm sao vậy?"

Vết thương trên mặt Diệp Triều Nhiên không lớn, thời gian ba ngày đã kết vảy rồi, cộng thêm thuốc Khương Tầm Mặc đưa có hiệu quả rất tốt, bây giờ chỉ còn lại vết tích mờ mờ, nhìn hơi hồng hồng, không phải là rất rõ ràng.

Trương Tề muốn hỏi tiếp, đột nhiên một cánh tay vươn ra từ sau lưng cậu ta: "Đừng tùy tiện ôm người ta."

Khương Tầm Mặc dễ dàng đẩy Trương Tề sang một bên.

Trương Tề nhìn Khương Tầm Mặc, lại nhìn Diệp Triều Nhiên, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: "Được rồi được rồi, tớ biết rồi."


Diệp Triều Nhiên: "...."

Cậu lại biết cái gì rồi?!

"Cô Vương gọi tớ đi lấy thành tích, tớ đi trước đây!" Trương Tề nói xong chạy ra khỏi lớp học.

Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên cố làm ra vẻ bình tĩnh, đổi chủ đề: "Thành tích sắp có rồi."

Khương Tầm Mặc ngồi xuống, điềm nhiên gật đầu: "Ừm."

"Vị trí thứ hai?" Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc gật đầu: "Chắc chắn rồi."

Diệp Triều Nhiên cười cười.

Cùng lúc đó, các học ủy của lớp khác cũng nhận được triệu hoán của chủ nhiệm lớp, nói bọn họ đến phòng làm việc lấy bảng thành tích.

Lâm Bạch nghe thấy tin tức này xong, lập tức trở nên rất có tinh thần, cậu ta đến bên cạnh Cố Nghiêu: "Anh Cố, hôm nay chúng ta có kịch hay để xem rồi!"

Cố Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Lâm Bạch hắc hắc cười: "Không phải chứ, anh Cố cậu quên rồi? Trước khi nghỉ học không phải có người rêu rao nói cậu ta sẽ đánh rớt cậu leo lên vị trí thứ hai sao?"

Nghe lời Lâm Bạch nói, những người khác cũng cười theo.

"++, ở nhà chơi mấy ngày tớ suýt nữa thì quên mất chuyện này!"

"Tớ thì lại vẫn nhớ đến."

"Sắp được nhìn vả mặt rồi, tớ thế mà lại có chút kích động."

"Đứng thứ hai toàn khối, tớ lại muốn xem xem, Khương Tầm Mặc thi lần này có phải là đứng thứ hai từ dưới lên không."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha quá đáng vậy!"

"Ấy, cũng không biết lúc có thành tích cậu ta sẽ có vẻ mặt gì," Lâm Bạch âm u thở dài, "Không thể đứng trước mặt cậu ta xem phản ứng, thật là quá đáng tiếc."

"Cũng chỉ cách có hai tầng lầu, anh Lâm cậu có muốn đi xem thì lên xem đi!" Có người ồn ào nói.

Lâm Bạch nhướng mày, hỏi Cố Nghiêu: "Anh Cố, cậu có hứng thú không?"

Cố Nghiêu nghĩ đến Khương Tầm Mặc, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn, trong đó nói sáng nay Diệp Triều Nhiên được ba chiếc xe sang trọng đưa đến trường, sau đó có người nói nhìn thấy Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc kết bạn cùng nhau đi đến lớp học.

Tâm trạng của Cố Nghiêu rất phức tạp, xe trong ảnh hắn cũng nhìn thấy, giá một chiếc xe cũng phải trên 10 triệu chắc chắn nhà Diệp Triều Nhiên không mua nổi chiếc xe như vậy.

Cho nên Cố Nghiêu nghiêm trọng nghi ngờ, những chiếc xe này là của nhà Khương Tầm Mặc.

Không nghĩ tới, nhà bọn họ lại có tiền như vậy....

Diệp Triều Nhiên ngồi xe nhà Khương Tầm Mặc đến trường, lẽ nào đã cậu ấy và Khương Tầm Mặc đã xác định quan hệ rồi?

Tâm trạng Cố Nghiêu lúc này vô cùng phức tạp.

Hắn vốn dĩ không tính toán xen vào loại chuyện này, nhưng nghĩ đến ba chiếc xe sang trọng, đôi mắt Cố Nghiêu lại hơi đỏ lên.

Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc ở bên nhau, chỉ là vì Khương Tầm Mặc có tiền hơn hắn?

Hắn không thể chấp nhận.

"Anh Cố, đi không?" Lâm Bạch đã đứng lên, không quan tâm Cố Nghiêu có đi hay không, cậu ta phải đến cửa lớp 1 nhìn xem.

Chính vào lúc cậu ta không cho rằng Cố Nghiêu sẽ mở miệng, đã nghe Cố Nghiêu nói: "Đi."

Lâm Bạch kinh ngạc nhìn Cố Nghiêu một cái, sau đó lộ ra nụ cười: "Được, đi!"

Cố Nghiêu đứng lên, những người khác cũng nóng lòng muốn xem cũng đứng lên theo.

"Đi đi đi, cùng nhau đi xem!"

"Lớp chúng ta còn có người muốn cùng đi xem không?"

"Người lớp 1 lần này khoe khoang bị vả mặt, chúng ta đến hiện trường xem không phải càng sảng khoái hơn sao?"

"Đúng, rất có đạo lý!"

"Nói như vậy, tớ cũng muốn đi xem."

"Vậy thì còn do dự cái gì nữa, nhanh đứng lên đi!"

Những người cùng đứng lên ngày càng nhiều, đến cuối cùng gần nửa học sinh lớp 6 đi theo sau Cố Nghiêu và Lâm Bạch, khí thế hoành tráng đến cửa phòng học lớp 1.

Chính vào lúc này, mọi người nghe thấy một giọng nói"

"Khương Tầm Mặc thi được thứ hai toàn khối!"


Đọc truyện chữ Full