DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy
Chương 3

"Cậu xác định còn muốn đi theo tôi?"

Tiệc đính hôn sắp kết thúc, Lục Vô Túy dứt khoát đi khỏi.

Lục Vô Túy tiến lên hai bước, nhìn thấy Giang Hoài bám riết không tha, dừng một chút, có chút cảnh cáo: "Vẫn đi theo?"

Cũng không sai biệt lắm có thể.

Trong bữa tiệc, Giang gia đã kiếm đủ mặt mũi, cho dù là Giang Hoài ăn mặc áo quần lố lăng tới tham gia tiệc đính hôn, cũng không ai dám chê cười.

Nếu tiếp tục, khó tránh khỏi có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.

Giang Hoài nghe xong lời này lập tức dừng lại, một hồi ngẫm lại Lục Vô Túy có ý gì, mới chậm rãi nói: "Tôi sẽ không đi theo anh..."

Lục Vô Túy cười lạnh nói: "Ồ, nếu cậu không đi theo tôi, chẳng lẽ hiện tại người đứng sau lưng tôi là người khác sao?"

Giang Hoài dừng lại nói:"Cũng không phải người khác."

"Tôi hình như còn chưa giới thiệu về mình với cậu sao?" Lục Vô Túy đến gần cậu "Con người của tôi ấy, tính tình cũng không phải là tốt."

Đâu chỉ là tính tình không tốt.

Thậm chí có thể gọi là nóng nảy.

Trước mặt người khác, hắn tốt xấu gì cũng còn ngụy trang nhưng lúc này cũng chỉ có hai người ở đây, hắn không thèm giả vờ nữa.

"Không được đi theo tôi nữa, có nghe thấy không?" Lục Vô Túy trực tiếp nói.

Hắn thậm chí còn không biết tên của Giang Hoài là gì.

Giang Hoài chưa kịp phản ứng, Lục Vô Túy đã sải bước rời đi, đi tới một chiếc ô tô đậu bên đường, mở cửa cúi người đi vào.

Giang Hoài: "......"

Cậu chỉ là cùng đường với Lục Vô Túy.

Trước khi xe của Lục Vô Túy khởi động, Giang Hoài đã tự theo tốc độ của mình đi bộ đến trạm xe buýt không xa trước xe của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy, người đang nói chuyện với tài xế trong xe: "..."

Hắn híp mắt nhìn hai lần, xác nhận là con trai nhà họ Giang đang ngồi đợi xe buýt.

Tình huống này là như thế nào?

Nhà cậu ta mặc kệ cậu ta sao? Ngay cả tiền trả taxi cũng không cho?

Để diễn, người này cũng đầu tư cả xương máu của mình

Sẽ không tốt nếu làm quá lố.

Năm phút sau, trước mặt Giang Hoài, một chiếc taxi dừng lại.

Giang Hoài nhíu mày, không hiểu tại sao tài xế taxi lại kiếm khách ở bến xe buýt công cộng, hướng bên cạnh xê dịch.

Tài xế xe cao giọng: "Em trai, là em đặt xe phải không?"

Giang Hoài cúi đầu làm bộ như không nghe thấy.

Khi đối mặt với một tình huống mà mình không biết phải giải quyết như thế nào, giả ngu là lựa chọn đầu tiên của cậu.

Tài xế cho rằng cậu không nghe rõ, cho xe di chuyển đến vị trí Giang Hoài đang đứng "Em trai, lên xe đi."

Giang Hoài lại nhích đi.

Trong xe cách đó không xa, Lục Vô Túy nở nụ cười.

Hắn nói chậm rãi "Thực sự thú vị."

Cuộc sống cùng nhau trong thời gian sắp tới sẽ rất thú vị.

Tài xế đang ngồi trước mặt hắn, bởi vì anh ta không chắc ông chủ muốn nói gì, vẫn luôn không dám nhúc nhích cho đến khi Lục Vô Túy nói "Đi thôi."

Tiếng khởi động xe vang lên, bỏ qua Giang Hoài đang giằng co ở bến xe cùng tài xế, nhanh chóng đi về phía trước.

*

Khi Giang Hoài về đến nhà, người trong nhà còn chưa có trở về.

Cuối cùng cậu cũng không có ngồi trên xe taxi kia, trên cơ bản những gì cậu đã lên kế hoạch - giống như cậu nói mình sẽ đi xe buýt về, thì sẽ không có khả năng thay đổi.

Tài xế đại ca kia thấy cậu vẫn luôn không phản ứng, dứt khoát chạy lấy người.

Căn nhà vẫn ấm áp, cho dù là nhà họ Giang không có ai, hệ thống sưởi sẽ luôn được bật.

Khi một trong những người hầu thấy cậu trở về, có điểm chột dạ nói: "Đại công tử, cậu trở về sớm vậy? Tiên sinh cùng phu nhân đâu?"

Giang Hoài phản ứng một hồi nói: "Bọn họ phía sau."

Vẫn đang trong bữa tiệc đính hôn, dọn dẹp những phần còn lại.

Nhưng chắc sẽ quay lại sớm thôi, dù gì thì họ cũng không dọn bàn trong đại sảnh, sàn nhà cũng không phải bọn họ tự mình lau. Thời điểm trở về, nhà bọn họ còn có tài xế xe chuyên dùng đón đưa.

Mặc kệ người hầu, Giang Hoài một mình đi lên lầu.

Người hầu từ lâu đã quen với dáng vẻ này của cậu, có chút bất an nhìn bóng lưng cậu, cuối cùng nghiến răng quay đầu đi.

Giang Hoài bật đèn trong phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ của cậu, có vẻ hơi lạnh hơn những phòng khác một ít, bởi vì người hầu không mấy quan tâm

Gần như ngay sau khi bật đèn lên, cậu phát hiện ra rằng phòng của mình đã bị động qua.

Cậu rất nhạy cảm với lãnh thổ của riêng mình.

Giang Hoài thậm chí không do dự, đi xuống lầu gằn từng chữ một: "Ai động vào phòng của tôi?"

Đúng lúc này, cửa biệt thự nhà họ Giang mở ra.

Giang Kỳ Dân cùng Giang phu nhân bước vào nhà trước, Giang Kỳ Dân cau mày "Làm ầm ĩ cái gì vậy? Đêm nay còn chưa đủ xấu hổ sao?"

Giang Hoài nhìn thẳng vào ông.

Rõ ràng là con ruột của mình, nhưng ánh mắt của Giang Hoài khiến Giang Kỳ Dân, một người lăn lê bò lết trên thương trường cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Giang phu nhân bước tới "Điềm Điềm à, có chuyện gì thì từ từ nói được không?"

Điềm Điềm là nhũ danh của Giang Hoài.

Giang Hoài lặp lại một lần nữa "Có người động vào phòng con."

Giang phu nhân nghe vậy, theo bản năng vô thức liếc nhìn Giang Dục phía sau.

Giang Dục bước lên phía trước không kiên nhẫn nói: "Có người nào muốn tới cái phòng hỏng của anh sao? Thường ngày anh còn không cho người hầu dọn dẹp, nói không chừng bên trong loạn thành bộ dáng gì rồi."

Giang Hoài khẳng định: "Là cậu."

Giang Dục sắc mặt cứng đờ, biểu tình ở trên mặt nháy mắt trở nên khó coi, có điểm thẹn quá thành giận nói: "Tôi hôm nay cũng giống như anh tham gia tiệc đính hôn, tôi so với anh còn về trễ hơn đấy. Anh nói là tôi? Buồn cười thật chứ "

Bởi vì Giang Hoài đã nhìn thấy một dấu chân bên mép giường của mình.

Giang Hoài có tài năng hội họa, trí nhớ đối với tranh vẽ cũng mạnh hơn người thường.

Giang Dục vừa vớ được một đôi giày thể thao yêu thích cách đây không lâu còn khoe chúng trước mặt cậu.

Giang Hoài nhớ rõ đế giày của đôi giày kia.

Cậu lặp lại chuyện này một lần nữa, Giang Dục nháy mắt giống như một con nhím bị thổi phồng, lời nói trong miệng cũng không sạch sẽ, "Anh là ai? Einstein hay Sherlock Holmes? Chẳng lẽ không thể là tự anh giẫm lên?"

Nhưng nếu đó thực sự không phải là cậu ta, cũng sẽ không cần phản ứng theo cách này.

Nhìn thấy cậu ta như vậy, vợ chồng nhà họ Giang cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Giang phu nhân nhớ lại hôm nay cậu ta mới vừa gây ra họa, do dự mà không lên tiếng.

Giang Kỳ Dân không kiên nhẫn như vậy nữa, trầm giọng nói: "Được rồi!" Giang Dục vẫn là sợ ông, lập tức ngậm miệng lại.

Giang Kỳ Dân nói với Giang Hoài "Hai con là anh em ruột thịt. Nó vào phòng của con thì có làm sao? Cũng không làm hỏng bất cứ thứ gì của con."

Nghe thấy ông nói như vậy, Giang Hoài đứng thẳng, không nói lời nào.

Người khác cho rằng cậu đang buồn, nhưng thật ra cậu đang nghĩ cách dạy cho Giang Dục bài học mà cậu ta đáng phải nhận.

Giang Hoài nói: "Cậu ta làm hỏng lễ phục của tôi."

"Cái gì?" Giang Kỳ Dân giật mình, nhanh chóng nhìn về phía Giang Dục "Những gì anh con nói có phải là thật không?

"Anh ta đánh rắm... anh ta nói bậy!" Giang Dục luống cuống một chút " Lễ phục của anh rõ ràng là bị người dùng rượu vang đỏ làm dơ!"

Giang Hoài nói: "Rượu đỏ bị đổ, nhưng ban đầu đã hỏng rồi." Mọi người có mặt đều hiểu cậu nói gì.

Rượu vang đỏ bị đổ, nhưng mà lễ phục cũng đã bị người ta cắt.

Xem cái dạng này, là kế hoạch của Giang Dục.

Giang Kỳ Dân quay người lại, trong ánh mắt hoảng sợ của Giang Dục, trực tiếp cho cậu ta một cú đá!

"Đồ chết tiệt!"

Giang Dục từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn được nuông chiều, đây là lần đầu tiên bị đối xử như thế này.

Cậu ta lảo đảo hai bước, còn muốn hét vào mặt Giang Kỳ Dân hai tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Kỳ Dân, lại co rúm một chút.

Giang phu nhân vội vàng bước tới đỡ cậu ta đối với Giang Kỳ Dân khiển trách nói: "Nó là con trai của anh, sao anh có thể đối xử với nó như thế này?"

"Là bà chiều hư nó"Giang Kỳ Dân nói "Mới không biết nặng nhẹ, tối nay việc lớn như vậy là lúc mà nó có thể tùy tiện quậy sao? Cưng con đến vô pháp!"

Đúng lúc này, di động Giang Kỳ Dân vang lên.

Giang Kỳ Dân thấy tên người gọi, nhanh chóng tiếp một cách thận trọng, đối với đầu bên kia điện thoại nói "Xin chào, Lục tổng, chào buổi tối, buổi tối tốt lành."

Không biết bên kia nói cái gì mà sắc mặt Giang Kỳ Dân có chút thay đổi, lại cung cung kính kính buông di động.

Sau đó, ông nói: "Điềm Điềm, những chuyện xảy ra hôm nay, ba thay cho Giang Dục xin lỗi con."

Trong miệng kêu chính là nhũ danh.

Nhưng thái độ của ông lại để lộ ra một chút xa cách.

May mắn thay, Giang Hoài không quan tâm đến điều này, xin lỗi chính là đáp án mà cậu muốn.

Nhưng còn kém một chút.

Giang Hoài nói: "Xin lỗi, tôi muốn chính cậu ta nói."

Giang Kỳ Dân không chút do dự, đem Giang Dục từ bên cạnh túm lại đây, ấn đầu cậu ta nói: "Mau xin lỗi anh trai con đi!"

Giang Dục chống cự đến cực điểm, nhưng mà do sợ ba, đành phải miễn cưỡng xin lỗi.

Giang Hoài nói: "Lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu, lần sau đừng tái phạm nữa."

Giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cậu nói những lời này, cũng không phải để làm mất lòng Giang Dục, mà là vốn dĩ cách nói chuyện của cậu chính là như vậy.

Giang Dục lại cảm nhận một sự sỉ nhục lớn.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Hoài.

Giang Hoài không quan tâm, sau khi nhận được lời xin lỗi, liền xoay người đi lên lầu.

Giang Dục không nhịn được, suýt chút nữa xông lên tấn công cậu nhưng lại bị Giang Kỳ Dân ngăn lại, Giang Kỳ Dân cảnh cáo: "Phía sau nó bây giờ là toàn bộ Lục gia, sau này khi kết hôn với người đó, không phải ai cũng có thể chọc tới. "

"Còn quá sớm để nói chuyện đó!" Giang Dục cười lạnh "Cuộc hôn nhân này có thể kết thành hay không còn không nhất định đâu!

Giang Kỳ Dân cau mày: "Cuộc điện thoại vừa rồi là của người đó."

Lục Vô Túy nói, muốn Giang gia bọn họ chăm sóc Giang Hoài thật tốt, sau một thời gian nữa sẽ rước Giang Hoài về sống với mình.

"Nhưng... nhưng rõ ràng, bọn họ hoàn toàn không có gặp mặt" Giang Dục như bị sét đánh "Vì cái gì? Vì cái gì?"

Chính là, vị trí bên cạnh Lục Vô Túy lẽ ra thuộc về cậu ta!

Từ trước đến nay, Giang Dục luôn ngấm ngầm bắt nạt Giang Hoài.

Bây giờ phong thủy xoay chuyển, Giang Hoài đã trở thành người mà cậu ta không thể chạm vào.

*

Động tác Lục Vô Túy rất nhanh.

Vài ngày sau, có người tới cửa đón Giang Hoài.

Người đang đợi bên dưới, Giang Hoài từ từ thu dọn đồ đạc của mình.

Đang dọn dẹp thì có người gõ cửa phòng, giọng Giang phu nhân vọng vào: "Mẹ vào được không?"

Giang Hoài đồng ý.

Sau khi Giang phu nhân bước vào, bà thấy cậu đang thu dọn đồ đạc, do dự một lúc nhưng bà vẫn bắt đầu giúp.

Kết quả, Giang Hoài tránh ra tay của bà, thấp giọng nói: "Cảm ơn mẹ."

Giang phu nhân có điểm bất đắc dĩ.

Giang Hoài không biết có chuyện gì, mà sau khi ngã bệnh không lâu, lúc tỉnh lại đã rất kháng cự bọn họ.

Đặc biệt là người mẹ này.

Bà ngồi trên giường và nói ra ý định của mình "Đây là lần đầu tiên con xa nhà trong một thời gian dài như vậy kể từ khi còn là một đứa trẻ..."

Thực ra không phải, trước khi trọng sinh Giang Hoài đã rời khỏi nhà, lần đó rời nhà đi hai năm.

"Đến Lục gia, không thể so với ở nhà mình" Giang phu nhân thở dài "Con phải mang thai đứa con của người đó sớm hơn mới có thể có được chỗ đứng vững chắc trong Lục gia, biết không?"

Những lời bà nói với Giang Hoài đều là tấm chân tình của mẹ.

Giang Hoài là một mảnh da thịt rơi khỏi cơ thể bà, bà cũng là đau Giang Hoài.

Trong khoảng thời gian này Giang Hoài đối với bà kháng cự như vậy, là bởi vì trong ký ức của kiếp trước, những suy nghĩ lạc hậu của Giang phu nhân cũng gây áp lực cho cậu rất nhiều.

Nhưng mẹ trước sau vẫn là mẹ.

Đến nhà họ Lục cũng không biết bao lâu mới gặp được.

Giang Hoài cắn môi, gật gật đầu.

*

Lục Vô Túy sắp xếp cho Giang Hoài vào biệt thự nơi hắn ở, nhưng chính mình lại không đến.

Giang Hoài thông qua quản gia, biết Lục Vô Túy đi làm đến khuya mới về.

Cậu vẫn rất lễ phép, thu dọn phòng xong liền ngoan ngoãn mà đợi, buổi tối ăn cơm xong liền ở trong phòng khách chờ Lục Vô Túy trở về.

Quản gia nhiều lần thuyết phục cậu lên lầu, nhưng Giang Hoài không chịu đi lên.

Cậu thân là khách, khẳng định phải chào chủ nhà, đây là quy tắc ứng xử của cậu.

Khi Lục Vô Túy trở về, đã rất muộn.

Sau khi vào cửa, hắn theo thói quen kéo cà vạt tùy tiện ném sang một bên, bị người trên sô pha làm cho giật mình.

"Giang Hoài?" Hắn hiển nhiên đã hỏi tên của Giang Hoài rồi "Sao cậu lại ở đây?

Hảo gia hỏa.

Đã nhìn ra được hắn rất bận.

Người là do mình kêu tới, lại là chính mình quên.

Đọc truyện chữ Full