DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80 Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện Đại
Chương 8: 8: “sát Thủ” Nhà Bếp 2


Một ngôi nhà đã lâu không có người ở, thậm chí trong phòng đến bếp lò cũng không có, cảm giác lạnh lẽo này dường như có thể xâm nhập vào tận xương tủy con người.

Không bao lâu thì tay chân cô liền bị đông cứng, gương mặt đẫm nước mắt cũng đau rát như bị kim đâm.

Úy Nam hít mũi, gắng gượng đứng dậy, dùng tay lau khô nước mắt.

Hai mắt cô sưng vù, cả chóp mũi ửng đỏ lên.

Tuy rằng Úy Nam khóc không lâu nhưng có thể phát tiết như vậy cũng đã giúp tâm trạng phiền muộn của cô tiêu tán đi rất nhiều.

Ít nhất cũng giúp Úy Nam cảm thấy bản thân mình có thể tiếp tục đối mặt với khó khăn.

Úy Nam dậm dậm đôi chân lạnh đến tê rần, sau đó ánh mắt lại lần nữa nhìn vào căn phòng nhỏ kia.


Cô không phải nguyên chủ nên đối với người cha này không hề có chút cảm tình dư thừa nào cả.

Không chỉ có không có tình cảm, Úy Nam còn vô cùng chán ghét ông ta.

Hiện tại cô ý thức được bản thân sẽ phải sống một mình trong căn phòng mà Úy Đại Dân đã từng ở, cảm giác không thể kháng cự khiến Úy Nam không thể nào tiến thêm bước nữa.

Đứng được một lúc lâu, cuối cùng Úy Nam vẫn phải cắn răng chịu đựng đi vào.

Cô nghiến răng, đầu tiên ném chiếc cốc tráng men vài nhà bếp, sau đó cuộn hết đệm chăn trên giường lại, rồi nhét tất cả vào rương gỗ.

Thời điểm mở chiếc rương ra, cô thấy bên trong chỉ có vài bộ quần áo, đến phần đáy rương cũng không chiếm hết, ước chừng đây là tất cả gia sản của Úy Đại Dân.

Úy Nam không thể hiểu nổi tại sao Úy Đại Dân lại bức bách bản thân đến bước đường này, sống một cuộc đời khổ hạnh không khác gì tăng nhân vậy?Cô không hiểu và cũng không muốn hiểu.

Đối với cô, người đàn ông tên Úy Đại Dân kia chỉ là một người ngoài, cô cũng không thèm để tâm đến một người thân đáng kinh tởm như vậy.

Thật lòng mà nói, Úy Nam hận không thể ném hết những vật dụng thuộc về Úy Đại Dân ra ngoài! Để những dấu vết liên quan đến ông ta hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Nhưng Úy Nam vẫn còn chút lý trí, cô biết rằng trong thời đại này nếu ném mấy thứ này ra đường thì chắc chắn sẽ bị mọi người mắng.

Chính vì thế cô đành phải tạm thời áp chế suy nghĩ này xuống.

Tuy vậy, Úy Nam vẫn cắn răng cố hết sức kéo chiếc rương gỗ từ trong phòng ra ngoài ban công.

Thà rằng để chiếc rương này chiếm vị trí trong tiệm ăn còn hơn để nó lại trong phòng nhìn chướng mắt.


Sau khi thu dọn đồ đạc của Úy Đại Dân, Úy Nam giặt thật sạch giẻ lau rồi lau hết mọi ngóc ngách bên trong lẫn bên ngoài căn phòng, đến cửa sổ cũng không bỏ qua.

Mùa đông nước lạnh đến thấu xương, rất nhanh đã khiến mười đầu ngón tay của cô đông cứng ửng đỏ lên như củ cà rốt, vừa động vào liền cảm thấy đau nhói, nhưng cô vẫn không ngừng tay.

Mặc dù Úy Nam lớn lên trong sự sủng ái của ba mẹ, nhưng cũng không phải là người không có khả năng tự lập.

Từ nhỏ, cô và em trai đã được ba mẹ yêu cầu phải phụ trách công việc nhà, tuy rằng thật sự không có năng khiếu nấu nướng nhưng những chuyện như quét nhà giặt giũ vẫn làm rất quen tay.

Úy Nam mất hơn một giờ đồng hồ để dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, sau đó lấy bộ chăn đệm mà nguyên chủ mang về trải lên tấm ván cửa.

Tuy rằng trong lòng Úy Nam vẫn có chút chướng ngại tâm lý đối với vật dụng của nguyên chủ, nhưng hiện tại ngoại trừ những thứ này thì cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, trước tiên chịu đựng một chút, đến khi thời tiết tốt lên thì sẽ mang tất cả chăn ga gối đệm ra phơi thật khô!Một khi bận rộn thì không để ý đến thời gian, huống chi cô cũng không có đồng hồ.

Vì thế, thẳng đến khi Ngụy Thu Hà cầm hộp cơm đến gõ cửa, Úy Nam mới biết nhà máy đã tan làm, bây giờ là thời gian ăn trưa.

“Chị lấy một ít cơm ở nhà ăn mang đến cho em, em ăn trước đi, chị về nhà mang sang cho em một ít than đá.


Trong nhà em lạnh như một hố băng, nhanh chóng nhóm bếp lò lên đi.

”Vừa dứt lời, Ngụy Thu Hà liền đặt hộp cơm lên bàn rồi xoay người định rời đi.

“Chị chờ một chút, phần cơm này bao nhiêu tiền? Em gửi lại chị.

” Úy Nam vội vàng giữ cô ấy lại.

Ngụy Thu Hà trừng mắt liếc cố một cái: “Đến chuyện này em cũng muốn khách sáo với chị? Chẳng lẽ chị không lo nổi cho em một bữa cơm sao?”Vừa nói cô ấy vừa gạt tay Úy Nam ta: “Em mau ăn đi đừng để thức ăn nguội lạnh, chị đi lấy một ít than đá.

Thời tiết lạnh như vậy, thân thể yếu ớt của em nếu không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh!”Sau đó cô ấy cũng không đợi Úy Nam trả lời mà trực tiếp ra cửa rồi đi lên lầu.

.


Đọc truyện chữ Full