DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cộng Sinh Chỉ Anh Và Em
Chương 30: 30: Chốn Bình Yên


"Em thích cậu ta à?"
..........!
"Đã từng ạ." Ánh mắt của Lâm Yên Yên bỗng có chút trầm lại, đôi mắt sáng ngời kia như chứa đầy nỗi thất vọng không nói thành lời.
"Ừm." Khinh Nhi gật đầu đáp lại.

Dường như cô đã biết lý do vì sao mà trước kia cô bé này lại kiên quyết muốn chuyển tới Nam Hạn như vậy.
"Nhưng chị à, gần tới sinh nhật chị rồi chị muốn quà gì không em có thể mua cho." Lâm Yên Yên quay qua nhìn cô hỏi.
Khinh Nhi chợt nhớ lại sinh nhật mình sẽ diễn ra ngay sau tết nguyên đán không bao lâu, suy tư một hồi cô mãi không đáp.

Thấy cô lâu vậy chưa phản ứng cô bé có chút sốt ruột lên tiếng: "Chị? Chị sao thế?"
Khinh Nhi lúc này mới chợt hồi tâm lại quay lại nhìn Lâm Yên Yên rồi cười trừ mở lời: "À chị đang suy nghĩ chút việc...!Sinh nhật à, em gửi tiền cho chị là được rồi."
"Chị chỉ thích tiền thôi nhỉ?" Lâm Yên Yên cười đáp lại.
"Không hẳn chị còn thích một người."
"Chị thích ai?" Lâm Yên Yên như không tin vào tai mình, khóa chặt ánh nhìn vào cô tỏ vẻ hoang mang.
Chợt nhận ra mình đã nói quá lố chuyện cần thiết, lúc này cô mới thu hồi lại tâm tư mà cười trừ đáp: "Chị thích em với dì."
"Chị mới bảo là thích một người mà? Em với mẹ là hai rồi ạ."
Khinh Nhi chợt cứng đờ lại, cô bé này sao mà lại đáo để như thế nhỉ.

Không thể tiếp lời nên cô bỗng nhiên đứng phắc dậy rồi đi thẳng về phía cửa: "Đi ăn thôi, chắc dì cũng nói chuyện xong rồi, chị đói chết mất." Nói xong cô nhanh chóng bước đi không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của Lâm Yên Yên kia.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa Khinh Nhi bắt tay vào làm hết những công việc còn sót lại.


Sau đó cô thấy bài thông báo chạy trên một vài web về cuộc thi dành học bổng của trường ART kia, trong lòng cứ dạt dào một cảm xúc khó tả.
Tới giấc tối bỗng cô nhận được một cuộc gọi, lúc này vì đang khá mệt mỏi vì công việc chất chồng nên cô không quan tâm là số ai liền nhanh chóng nhấc máy.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây như thể không dám tin, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng lên tiếng.
"Nhi Nhi à? Tết có vui vẻ không con."
Vốn đang buồn ngủ vì cả ngày phải ngồi một chỗ vẽ cho xong mấy chap truyện mới, đang vô cùng mệt mỏi thì khi nghe giọng nói này sự mệt mỏi bỗng chốc bị gạt qua một bên, giờ đây trong lòng cô dạt dào lên một cảm xúc tức giận khó tả, vừa bực tức vừa uất hận.

Là cuộc gọi của Giang Vĩ Thành.
"Vâng đáng lẽ sẽ vui ạ." Nếu như ba không gọi tới thì tâm trạng của con hôm nay có lẽ sẽ rất ổn.
Giang Vĩ Thành như hiểu được hàm ý trong câu nói ấy, giọng bỗng có chút ủ rũ lên tiếng: "Mấy mùng đầu ba gọi mãi con không nhấc máy, nên cứ lo con có chuyện gì.

Tết không về đây cũng không sao con nhớ giữ gìn sức khỏe."
Ngập ngừng một hồi ông lại nói tiếp: "Nếu được con có thể về đây gặp ba một lần không?"
Nhưng bên đó còn có vang vọng một giọng nữ trung niên như đang hối thúc: "Xong chưa ông ơi trời tối lắm rồi."
Gặp một lần? Năm ông bỏ mẹ con tôi, lúc mẹ tôi bị bệnh tại sao lúc đó không thấy ông tới gặp mẹ con tôi một lần? Tại sao lại bỏ rơi mẹ tôi lúc bệnh như thế để tôi phải chịu nỗi ám ảnh như vậy cả một thời tuổi trẻ? Tại sao chứ ba...
"Ba muốn gì đây? Con đã nói từ lúc chuyển đi rồi mà ạ?" Cô ngập ngừng một hồi, viền mắt dần đỏ lên, đôi mắt bỗng chốc chứa đầy giọt lệ, nhưng giọng nói vẫn một mực kiên định mạnh mẽ đến căm phẫn: "Con tuyệt đối sẽ không quay về đó nữa, ba cũng đã có gia đình của mình, có đứa con cho riêng mình rồi, vậy thì ba có thể đừng làm phiền con nữa được không?"
"Sao con lại nổi giận rồi, ba chỉ là nhớ con nên muốn gặp con thôi mà."
"Ba, sao lúc ba bỏ mẹ theo người khác ba chưa từng gọi điện hỏi thăm con? Sao ba không gọi bảo nhớ con như bây giờ ạ?" Giọng nói cô lúc này nghẹn lại, lời nói cất lên như thể không còn tâm sức.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
"..." Đầu dây bên kia cũng im lặng không nói lời nào, suy cho cùng giữa hai người mãi mãi vẫn có một khoảng cách khó mà buông bỏ được.
Là con trai ba hại con một đời phải chịu nỗi ám ảnh trong tuổi xuân của mình, là ba đã vô tình vứt bỏ con không thương tiếc.


Vậy mà hết lần này đến lần khác, sao mấy người cứ phải tỏ vẻ thương xót tôi? Sao cứ mãi làm phiền tôi?
Cô nhanh chóng tắt máy, lời nói cũng đã nói ra Khinh Nhi không hề cảm thấy hối hận chỉ là nỗi bực nhọc lại một lúc càng tăng thêm, cảm giác không trụ nổi nữa cô liền thay đồ ra khỏi nhà đi dạo xung quanh khu phố cho tâm trạng thoải mái.
Nơi này là phố cổ, nhà xung quanh đều vô cùng đáng giá, vốn nhà ngoại cô từ trước đã rất khá giả, Giang Vĩ Thành lại ăn nên làm ra nên có thể nói là sung túc đầy đủ không gì phải lo ngại.

Nhưng mẹ cô ngay từ đầu đã bị bà ngoại cấm cản không muốn bà yêu đương với Giang Vĩ Thành kia, nhưng bà lại vì tình yêu mà cự tuyệt gia đình rồi bỏ đi cùng ông ấy.

Vì thế nên khi ly hôn mọi sự cay đắng, tủi nhục đều đổ dồn lên người bà.

Bà vừa hối hận, vừa nhục nhã đến mức không dám quay về gặp mẹ mình, chỉ có thể san sẻ việc này với đứa em gái của mình là Lê Ngọc, cũng vì thế mà cuộc đời bà vô cùng khổ sở, lại còn phải lo cho cô nên càng lúc mọi thứ như càng đổ vỡ trong vô vọng.

Đi dạo một lúc lâu nhìn xung quanh một chút bỗng cô lại như không tin được, mình vốn là người có tiền từng được sống vui vẻ, đủ đầy vậy mà giờ đây lại phải chi li lo lắng từng đồng tiền như thế này.

Tâm trạng một lúc một tệ mọi cảm xúc như không thể giấu được, cô nép vào một góc cây bên đường, khu phố lúc này vô cùng vắng vẻ hầu như không có một ai qua lại, nên càng mang đến cho người ta cảm xúc trống rỗng khó tả.
Cô ngồi xuống dưới góc cây cổ thụ kia cảm nhận được hơi lạnh từ gió thoang thoảng thổi qua, cảm nhận được màng đêm ngày càng dày đặt đè nén nơi con tim, cứ mỗi lúc cảm xúc một dâng trào, cô vốn đang rất mệt mỏi, cộng thêm sự bực tức lúc nãy đã dồn nén thành một áp lực nơi lồng ngực, lúc này dường như đã chịu không nổi nên những dòng lệ từ khóe mắt cứ thế một trào ra.

Khinh Nhi cúi mặt ngồi co lại, khóc nức nở như một đứa trẻ sau khi trải qua mọi áp lực đè nén không có chỗ ph át tiết nên chỉ có thể tự mình giải quyết, cứ khóc mãi trong sự uất ức, tiếng khóc không lớn nhưng lại nghẹn ngào vô cùng, mọi xúc cảm chịu đựng từ lâu như một chiếc ly tràn nước cứ thế mà ào ra không thể ngăn cản được.
"Giang Khinh Nhi?"
Đang nức nở giữa một đống hỗn độn trong tâm trí bỗng cô nghe được một giọng nói trầm thấp, ấm áp, khàn khàn quen thuộc.

Khinh Nhi ngước đầu lên nhìn ánh mắt vốn tràn đầy sự u uất, tăm tối lúc này như có thêm một ít ánh sáng chiếu vào, nhìn vào người trước mắt cảm xúc vốn tràn ra giờ như đã vỡ vụn, từng chút từng chút một bộc lộ ra hết vì cô đã tìm kiếm được chỗ để dựa dẫm vào.
Thấy cô nhìn mình rồi thì khóc ngày một thê lương Lưu Cao Dương lúc này có hơi bối rối, vốn nhà của ba mẹ anh ở gần đây, đang định quay về lấy chút đồ rồi quay lại chung cư nào ngờ thấy được hình dáng quen thuộc.

Nhìn dáng vẻ của cô có chút u sầu ban đầu cũng không muốn để tâm lắm, nhưng cô lúc này lại khóc nức lên làm anh có chút sốt ruột nên liền phải chạy lại coi thử.
"Ai ăn hiếp cô à? Sao lại khóc thành ra như vậy?" Anh bước lại gần phía cô, ngồi chồm xuống ngắm nhìn hình dáng của cô lúc này.
Khinh Nhi càng thấy anh lại càng như ủy khuất, ậm ự trả lời một cách nghẹn ngào: "Không ạ."
"Vậy sao lại khóc?" Ánh mắt anh luôn dán vào cô không dời đi, ánh mắt ấy vừa nghiêm chỉnh vừa chứa đầy sự lo lắng.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
Vốn đang vì sự bực tức dồn nén qua từng ngày nên tâm trạng vô cùng tệ, lúc này khi nhìn thấy sự quan tâm của Lưu Cao Dương phút chốc Khinh Nhi chợt lấy lại được tinh thần, mọi cảm xúc như được trấn tỉnh lại, cô lau đi những giọt nước trên khuôn mặt bé xinh kia của mình rồi nghẹn ngào đáp: "Do em áp lực công việc quá thôi ạ."
"Áp lực đến mức khóc luôn sao?"
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy giọt nước nói: "Còn vì gia đình nữa ạ."
Anh trầm mặt một hồi lâu sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô rồi cất giọng dịu dàng nói: "Khóc được là tốt rồi." Không khóc được mới càng phải khổ sở hơn.
Anh đứng dậy nhìn xung quanh vắng vẻ rồi hỏi: "Sao cô ở đây?"
"Nhà ngoại em ở đây ạ.

Em qua đây đón tết với dì." Tuy đã nín khóc nhưng lúc nói giọng vẫn mang theo âm mũi khá nặng, trông khá buồn cười.
Lưu Cao Dương nhìn dáng vẻ của cô có đôi chút muốn cười, sau đó liền phải nhịn lại rồi hỏi tiếp: "Vậy nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Khinh Nhi ngước nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khó tả: "Vâng ạ."
Thật ra anh chẳng hề dỗ dành cô chút nào cả, chỉ đơn giản là đến bên cô rồi âm thầm quan sát hỏi thăm, nhưng cũng đủ để cô như kiếm được điểm tựa cho mình, như thể nơi nào có anh nơi đó chính là chốn bình yên nhất của cô.
Anh dắt cô men theo con đường mà cô đã chỉ cùng địa chỉ mà cô nói trước đó, đi một hồi Khinh Nhi như đã dần trấn an được chính mình liền quay qua hỏi anh: "Vậy sao anh lại ở đây thế?"
Lưu Cao Dương vẫn nhìn về phía trước bình tĩnh đáp: "Nhà ở gần đây, về lấy ít đồ."
"Em tưởng nhà sếp ở Lệ Trung chứ?"
"Đó là nhà riêng của tôi, còn ở đây là khu ba mẹ tôi ở."
"Ồ...!Vâng ạ."

Thật may mắn làm sao, những khi mệt mỏi, bực nhọc như thế này anh lại xuất hiện mà dỗ dành trái tim em.

Bởi thế với em anh chính là ánh sáng mãi mãi không ai thay thế được.
Tới được nhà cô Lưu Cao Dương cũng không lằn nhằn quá lâu mà kêu cô mau chóng vào nhà rồi bản thân cũng lập tức quay về.

Khinh Nhi chạy lên phòng rồi đứng ngoài ban công nhìn ngắm bóng lưng dần khuất trong bóng tối của anh, bỗng nhiên cảm thấy lúc này trông anh thật sự cô đơn, nhìn bóng dáng đó cứ mang đến cho người ta một cảm giác rất kì lạ.

Cô luôn cảm nhận được một người vốn mang đầy ánh sáng như anh dường như đang bị một thứ gì đó kiềm nén lại làm bản thân không thể bộc phát ra được.

Đang ngắm nhìn như thế thì cô đã bơ phờ lúc nào không hay và cũng không hề chú ý bên cạnh cô lúc này là Lâm Yên Yên đang đứng cạnh nhìn cô không nói lời nào.

Cảm nhận được ánh mắt ấy Khinh Nhi từ từ quay lại rồi bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của em gái mình thì không khỏi hoảng hốt.
"Em...!sao em lại ở phòng chị?"
"Em nghe thấy tiếng chạy khá ồn của ai đó nên ra coi thử, thấy cửa phòng chị không đóng nên em mới vào xem chị như nào ấy ạ." Lâm Yên Yên mặt vô cùng bình tĩnh đáp.
Khinh Nhi nghe xong liền chột dạ rồi cười trừ nói: "Thế à."
"Anh ấy là ai ạ?"
"Ai cơ?"
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
Cô bé chỉ tay về hướng bóng tối khuất dần kia rồi lên tiếng: "Người vừa mới đi khỏi ấy."
"À...!là một người quen của chị thôi."
Lâm Yên Yên bỗng chốc nở một nụ cười kì dị: "Người để quen sao?"
Cô đỏ mặt quay người bước vào trong phòng rồi đáp một cách chắc chắn: "Là người quen thôi."
Lâm Yên Yên cũng đi theo sau, rồi như vừa suy tư vừa nói: "Người quen này của chị coi bộ...!giống như người chị thích phết nhỉ.".


Đọc truyện chữ Full