DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xin Chào, Đến Bắt Người Xấu Đây!
Chương 3

15.

Cố Triều rất lịch sự chào hỏi một tiếng xong rồi rời đi, không quấy rầy tôi và cô Trần ôn chuyện.

Bức tranh giáo viên và học sinh gặp lại nhau trong tưởng tượng rất hài hoà, cô hỏi thăm công việc của tôi, tôi quan tâm thân thể cô, cô một câu trò một câu sau đó có thể lui rồi hẹn lần sau gặp lại.

Lúc đầu còn bình thường lắm, lúc sau cô Trần đột nhiên lo lắng đến chuyện chung thân đại sự: “Thời Mộ, em 26 rồi đúng không?”

Tôi nhìn xuống ngón chân: “Chưa cô, em mới 25!”

Cô ấy trừng tôi một cái: “Còn vài tháng nữa 26 rồi còn gì?”

“Đó không phải là chuyện của năm sau hả cô?”

“Dù gì em cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến việc kết hôn rồi.”

Tôi âm thầm thở dài một hơi, kiểu gì cũng không ngờ chuyện giục kết hôn này lại rơi trúng đầu mình.

“Tha cho em đi cô, em còn muốn thanh thản thêm vài ngày.”

Cô Trần đợt này không để tôi thoát: “Em thì có gánh nặng gì chứ? Ngày tháng tuổi trẻ chơi bời còn chưa đủ hay sao? Em cũng nên tìm một người hiểu ý để gắn bó rồi!”

Nói xong, ánh mắt cô ấy còn háo hức nhìn về hướng Cố Triều. Tôi không biết nên khóc hay nên cười: “Cô Trần, đây mới là lần thứ hai tụi em gặp mặt.”

“Người ta gặp nhau một lần xong là xác định quan hệ cũng không phải là ít, thêm em nữa cũng chẳng sao.”

Tôi nhướng mày: “Cô ơi, thật ra trọng trách em rất nặng nề đó.”

Cô Trần tỏ ý muốn nghe tiếp.

“Tình hình nhà em cô cũng biết đó, ba của em lúc sống thì không làm người tốt, bây giờ chết rồi biến thành quỷ cũng không biết cải tà quy chính, ông ấy…ài…”

Cô Trần tiếp lời: “Ông ấy làm sao?”

Tôi một mặt bi thương gật đầu: “Dạ, thì là âm hồn bất tán nên em mới đi tìm rồi mời hai vị thầy pháp đến tiễn ông ấy đi đầu thai.”

“Em đúng là số khổ mà.”

“Ài, đều là nợ thôi ạ.”

Cô Trần hỏi tiếp: “Nhưng em mời đại sư như vậy có phải cần nhiều tiền lắm không?”

Tôi tiếp tục bịa: “Cô ơi, cô không biết đâu. Ba em ông ta sinh ở Trung Quốc chết ở châu Âu, em bây giờ còn không biết ông ấy là do Diêm Vương hay Đức Chúa quản lý nữa.”

“Hơn nữa em lúc trước có xem quẻ bói, ông thầy nói ba em là súc sinh. Cho nên em phải mời không chỉ đại sư Trung Quốc mà phải mời khắp bốn phương, còn có các đạo của loài vật nữa. Như vậy có thể không tốn tiền sao cô?”

“Đứa trẻ này thảm quá!”

Cô Trần ôm lấy tôi, mắt ngấn lệ. Điều này tôi hiểu được, con người tuổi cao thì lại cảm tính như vậy. Tôi cũng ôm lấy cô ấy, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được một kiếp.

16.

Cô Trần đỏ mắt rời đi, cô ấy cần phải trang điểm lại. Tôi thì tìm một góc trong ban công đứng hóng gió, Cố Triều lại chầm chậm bước đến.

Anh ấy mặc bộ tây trang màu đen, vừa nhìn liền biết giá cả không rẻ nhưng rất tôn khí chất anh ấy lên. Nếu đeo thêm kính sẽ càng có cảm giác vừa nhã nhặn lại bại hoại.

Vẻ ngoài của Cố Triều rất được. Lúc lạnh lùng thì như một đoá hoa trên đỉnh núi cao, lúc cười lại làm tôi nghĩ đến vị công tử của danh gia vọng tộc.

Tôi trừng anh ấy một cái: “Đường đường là một ông chủ lớn lại ở đây nghe lén.”

Anh ấy lại rất thẳng thắn: “Ngại quá, chỉ là tôi nghĩ sẽ rất thú vị thôi.”

“Tôi mắng người cũng mệt chứ, lần sau còn như vậy nữa tôi sẽ thu phí đó.”

“Cô lúc nãy rõ ràng đang lừa người mà.”

Tôi mở to mắt: “Lừa người ta cũng mệt chứ, đều phải động não mà.”

“Cô thông minh như vậy sao lại chọn đi làm cảnh sát?” Anh ấy hỏi tôi.

“Này, anh có ý gì đấy? Xem thường công chức chúng tôi à?”

Anh ấy không cười nữa: “Tôi không có, người làm công chức không nên xuyên tạc ý tứ của người dân.”

Tôi ngoắc ngoắc tay về phía anh ấy, anh ấy nghiêng người mang theo mùi hương thoang thoảng: “Vì anh đã thành tâm thành ý muốn biết, nên tôi sẽ đại phát từ bi trả lời anh. Tôi làm cảnh sát là bởi vì…trong nhà không có công ty để thừa kế!”

Nếu không phải cuộc sống ép buộc thì ai lại không muốn làm sâu gạo chứ?

Cố Triều đăm chiêu: “Nếu tôi nhớ không lầm, ba cô là Lâm Gia Đống đúng không?”

“Đúng rồi, chính là cái người đã chết đó.” Tôi cũng không phủ nhận.

“Chủ tịch bất động sản Vạn Tướng không phải ba cô hả?”

“Đó là tài sản của vợ ông ấy, đâu có quan hệ gì với tôi?”

Mẹ tôi lúc gả cho Lâm Gia Đống thì nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên, Lâm Gia Đống cũng hai bàn tay trắng. Sau đó Lâm Gia Đống mới đi câu dẫn phú bà, cũng thuận lợi được thừa kế công ty của bà ta.

Phú bà bao dưỡng cũng không phải tôi, tôi cũng không phải bà ta sinh ra nên không có chút quan hệ gì với tôi hết.

“Hay là cô từ chức rồi đến Cố thị đi?”

Tôi nghi hoặc: “Tôi đến Cố thị làm gì chứ? Giúp anh đi mắng người ta hay là giúp anh chống nạn khiêu dâm?”

Cố Triều: “Có lẽ…cô giúp được tôi chống nạn đó đó.”

“???” Tôi nuốt nước miếng một cái, nghĩ đến gia cảnh và vẻ ngoài của anh ta, thăm dò mở miệng: “Anh…đây là chịu không nổi vợ rồi, hay là có bệnh gì khó nói?”

Cố Triều: “…”

Trừ tiền!!!

17.

Tiệc mừng thọ tràn ngập kinh hỉ này cuối cùng cũng kết thúc, so với việc đuổi theo mười ông lão bán đĩa đen dưới cầu còn mệt hơn.

Tôi đỡ eo bước ra khỏi hội trường rồi chuẩn bị lái con chiến mã của mình về nhà thì lại phát hiện có hai người đang dựa vô xe tôi hôn hít!

Cho dù xe tôi đậu ở chỗ hẻo lánh một chút, không có ai gần đó thì các người cũng không nên làm chuyện này với xe của tôi chứ! Ôi không, con chiến mã của tôi bị vấy bẩn rồi.

Tôi sáu bước chạy qua, chuẩn bị cùng họ lý luận: “Các người…Ủa? Lâm Hạ Tử?”

Được của nó, người con gái mặc váy trắng, tóc đen thẳng môi đỏ đang sửa sang lại mái tóc không phải cô ta thì là ai nữa?

Tôi nhìn thêm đương sự còn lại, hở? Không phải Giang Phong. Gương mặt này có hơi quen thuộc.

Anh ta kéo Lâm Hạ Tử ra phía sau, nhìn tôi với tư thái của người bảo vệ.

Nhanh như vậy lại tiếp tục hoạt động trồng rừng trên đầu Lâm Thời Huyên? Tốc độ mọc xanh này cũng khá tốt đó.

Lâm Hạ Tử thấy tôi có chút hoảng loạn, rụt rè nhìn qua: “Chị…”

Tôi vẫy vẫy tay: “À, không có gì không có gì, các người tiếp tục đi, tôi chỉ đến lấy xe của tôi thôi.”

Tôi ngồi lên chiếc xe của mình, chuẩn bị chạy xe vọt đi. Thấy hai người đó cứ đứng bất động phía sau xe, tôi cạn lời, bật hệ thống phát thanh: “Xin chú ý, lùi xe đây! Xin chú ý, lùi xe đây! Xin chú ý, lùi xe đây!”

“…”

Lâm Hạ Tử lúc này mới vội vàng kéo người nam kia ra, khi xe chạy ngang qua họ tôi nhìn rõ mặt người nam, cuối cùng mới tìm ra anh ta trong mớ ký ức.

Quý Văn Tu, học trưởng của Lâm Hạ Tử.

Năm đó còn có một mối tình với Lâm Hạ Tử, hai năm trước mới được Lâm Thời Huyên “giúp đỡ” đi đến nước Mỹ du học. Sao nhanh vậy đã quay lại rồi?

Cảm giác anh ta còn cầm theo bí kíp phản công để về đây đoạt lại tình yêu, há, tôi thích.

18.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, có cảm giác sắp vào mùa mưa rồi nên lúc nào cũng u ám mà còn oi bức. Nhìn chung thì tâm trạng con người trong thời tiết này cũng không tốt, luôn dễ dàng cảm thấy phiền lòng.

Nhưng đây là ngày tôi đi thăm tù thì tôi lại cảm thấy rất hợp với tâm tình tôi. À không phải tôi, là người em bất hạnh của tôi.

Cậu ta vào đó được vài tháng rồi nhưng đây mới là lần đầu tôi đi thăm, nghe nói mấy tháng này ở trong tù còn lập được công giảm được 3 tháng phạt.

Ài, thân là một người chị tốt của nó, một nữ phụ ác độc thì tôi không thể không đi chúc mừng nó một phen. Tôi còn đem cho nó không ít đồ, mọi người yên tâm, đều tuân thủ nghiêm ngặt theo quy định của nhà tù nhé.

Tôi mang theo cũng không nhiều thứ lắm, có vài bộ đồ lót, tất và mũ do chính tay tôi chọn. Tất cả đều có màu xanh lá. Màu của nhà tù đơn điệu quá, tôi mong cậu ta sẽ tìm lại được sức sống từ màu xanh lá này.

Lâm Thời Huyên mặt tái xanh nhận hộp đồ tôi mang đến, tôi còn chu đáo dặn dò: “Em trai, em yên tâm mặc nhé! Mặc dù lương chị đây không cao nhưng những thứ này đều đặc biệt dành cho em đó. Phải đi dạo mua khắp nơi, còn là hàng cao cấp được chọn lựa kỹ càng đó.”

Nhìn đống qu@n lót và mũ màu xanh lá cây đang phát sáng trong tù, sắc mặt Lâm Thời Huyên so với sắc trời còn âm u hơn. Còn phải nói, đây chính là sự sỉ nhục!

Tôi tới thăm cậu ta thì có ý gì tốt chứ. Không phải đến xem kịch thì là đến khịa, không nữa là tới nói cho vài tin xấu. Vậy mà cậu ta vẫn có bệnh tự ngược muốn gặp tôi chỉ để nghe được vài chuyện bên ngoài từ tôi.

Dù sao thì tôi cũng là người ác độc mà, nhưng tôi ác là ác theo kiểu trong sáng vô tư, làm việc không có bằng chứng, hơn nữa trước tới nay cũng chưa từng thua ai. Thật đúng là một nữ phụ ác độc có đạo đức nghề nghiệp.

Tôi cùng lắm chỉ thêm mắm dặm muối, ừm, một chút xíu xiu thôi. Hơn nữa nhìn thằng bé tội nghiệp vậy rồi, tôi còn không thoả mãn nguyện vọng của nó hay sao?

Tôi tự nhủ với bản thân xong rồi thì Lâm Thời Huyên mang theo vẻ ngoài cười trong không cười: “Cảm ơn quà chị mang đến.”

Tôi nắm lấy tay cậu ta, vẻ mặt tử tế: “Đừng khách sáo như vậy, ai bảo em là em trai chị chứ? Em còn không biết đâu, hai hôm trước chị có gặp Hạ Tử đang lôi lôi kéo kéo với Giang công tử, trông cũng khá xứng đôi đó.”

Ánh mắt thằng bé cứ nhìn chăm chăm vào mấy thứ đồ màu xanh lá, nhìn không ra đang nghĩ gì nhưng tay càng nắm chặt lại.

“Nhưng mà chị không có hài lòng với người đàn ông đó lắm, anh ta có chút khinh người. Vẫn là người học trưởng kia hợp với con bé hơn, dù gì cũng biết trên biết dưới, rất xứng đôi.”

Lâm Thời Huyên sắc mặt u ám: “…”

Tôi lấy trong túi ra cuốn sách hay: “Ồ, đúng rồi, đây là sách chị đặc biệt mua cho em đây này. Một trong mười cuốn sách mà người đàn ông thành công phải có, “Bảng xếp hạng thất tình”. Em xem, người ta viết rất hay luôn nè.”

Tôi lật sách ra đọc cho cậu ta nghe: “Tôi cố nén nước mắt, tôi trân quý giọt lệ, cô đơn đến vạn năm sau, thất tình không có lỗi.”

Cậu ta ngắt lời tôi: “Chị, chị đi xa như vậy đến đây hẳn cũng mệt rồi, chị đi về đi.”

Nực cười, không dễ dàng đi đến đây một chuyến, tôi không chọc cậu ta tức chết tôi không về.

Tôi cười thật tươi rồi nhét sách vào lòng cậu ta: “Chị đây không mệt. Chị nghe nói gần đây em có cứu người lập công xong phải vào viện, sao rồi? Bác sĩ nói em còn sống được mấy tháng nữa? Có cần lần sau chị đến mang theo thuốc gì không?”

Lâm Thời Huyên cắn răng kiềm chế: “Cảm ơn đã quan tâm, bác sĩ nói tôi còn sống được thêm 50 năm nữa.”

Vẻ mặt tôi thất vọng: “Vậy thì có chút đáng tiếc rồi, chị còn tưởng không lâu nữa sẽ được ăn giỗ rồi chứ.”

“À, đúng rồi! Nghe nói trong tù cũng có rất nhiều chuyện lộn xộn xảy ra, em nhớ bảo vệ bản thân đó, ở trong này không giống bên ngoài đâu mà có người thật lòng thích em.”

Lâm Thời Huyên: “…”

Mục đích trước mắt đã đạt được, tôi cũng chuẩn bị lui thôi: “Trước mắt em cứ ngoan ngoãn cải tạo nhé, chị đây cũng tranh thủ lần sau đến mang cho em vài tin tốt nữa.”

Đương nhiên, tin tốt mà làm cho cậu ta vui vẻ thì tôi không biết tin gì cả.

19.

Lâm Thời Huyên âm trầm nhìn tôi rời khỏi ngục giam, sau đó một phát đẩy hết đống đồ màu xanh lá vào thùng rác.

Cậu ta cũng có chút thủ đoạn, bây giờ trong phòng giam này cũng lên làm đại ca rồi. Nhìn cậu ta phát khùng như vậy cũng không ai dám nói tiếng nào.

Nhưng cũng có người ngây thơ đến ngu ngốc tên là Đại Húc, vì gửi link khiêu dâm vào nhóm chat QQ mà bị bắt. Trong nhà không có người khác nên lúc đến thăm anh ta thì cũng chẳng chuẩn bị qu@n lót gì, làm cho anh ta mặc đồ tù cũng không thoải mái.

Trông thấy những cái qu@n lót màu xanh lá dính dầu mỡ, anh ta có chút động lòng. Anh ta còn biết trong nhà Lâm Thời Huyên có tiền nên khẳng định đều là hàng cao cấp, vậy cớ gì anh ta lại không mặc? Mặc lên cũng thoải mái hơn, nói không chừng còn có thêm vài thu hoạch ngoài ý muốn.

Anh ta vui vẻ chạy đến chỗ Lâm Thời Huyên: “Đại ca, đống qu@n lót này anh không cần vậy em mặc được không ạ?”

Ánh mắt Lâm Thời Huyên lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cút.”

Đại Húc biết, khi nói chuyện bình thường thì cút chính là đồng ý rồi. Vậy nên anh ta đến nhặt những cái qu@n lót đó lên, đi giặt giũ một chút là có thể mặc được rồi.

Anh ta trái sờ phải sờ, ừm, này cùng với loại anh ta đặt mua trên mạng cũng không khác nhau là mấy. Xem ra cảm giác dùng qu@n lót cao cấp cũng vậy thôi.

Đúng vào hôm sau đẹp trời bọn họ đi lao động đến vã mồ hôi, Đại Húc trở về liền vội vàng đi tắm rửa trong nhà tắm. Cởi qu@n ra liền ngây ngẩn cả người, khắp phòng tắm đều nghe thấy tiếng hét như giết heo của anh ta: “Đại ca! Đại ca! Sao mông em biến thành màu xanh lá rồi này?”

Đại Húc lộ ra cái mông màu xanh lá phát sáng, ở trong đám người đi tắm rửa đặc biệt nổi bật.

“Hàng cao cấp mà cũng trôi màu nữa hả? Nghe có chút không hợp lý nhỉ?”

20.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi và anh Béo, mấy ông lão bán đĩa dưới cầu vượt cuối cùng cũng không làm nữa mà quyết định sẽ rửa tay gác kiếm, chính thức gia nhập đôi marathon dành cho người già.

Vì để cảm ơn tôi và anh Béo đã giúp mình tìm ra phương hướng sống đích thực thì ông lão mời chúng tôi đi ăn tôm hùm đất.

Thật ra tôi cũng không muốn đi lắm. Dù sao tối qua cũng vừa mới đắm mình chiến với cả đám người trong một hẻm núi nào đó đến nửa đêm nên hôm nay muốn quay về ngủ bù một chút.

Nhưng mà ông lão đó nói nếu tôi không đi ổng sẽ tiếp tục bán đĩa đen. Được thôi, tôi phục rồi. Địa điểm được chọn là quán ăn lớn gần cầu vượt, nơi đã quyết chiến với nhau mấy trăm lần.

Vì để thuận tiện hơn thì sẽ đổi tên cho ông lão, nếu ông ấy đã chạy nhanh như vậy thì chúng ta cứ gọi ổng là “Ông Lớn” đi. Dù gì cũng để kỉ niệm thời thanh xuân chúng tôi đã tương ái tương sát chỗ cây cầu vượt mà.

Qua ba tuần rượu, Ông Lớn cũng hoa mắt chóng mặt rồi: “Tiểu Ní ơi, ông còn nhớ gõ nần đầu cháu dí ông, là…là ở gần hẻm núi, núc…núc đó ông còn chạy hỏng lanh, xếp tới cầu vượt…thì niền bị cháu bắt.” (ông lão lúc này đang say nên nói bị ngọng đi)

Tôi vừa bận ăn tôm, vừa gật đầu ủng hộ: “Dạ dạ dạ, ngài bây giờ cũng lợi hại lên không ít.”

Anh Béo vẻ mặt nhăn nhó dịch nửa ngày cuối cùng thất bại, quay sang hỏi tôi: “Ông ấy nói gì vậy?”

Tôi chẳng thèm ngẩng đầu: “Nói còn nhớ rõ ba năm trước lần đầu em đuổi ông ấy, lúc đó ông ấy còn chạy chưa nhanh, chưa chạy lên được cầu vượt đã bị em tóm rồi.”

“Lợi hại! Bậc thầy phiên dịch!” Anh béo ngạc nhiên bật ngón cái.

Ông lão tiếp tục: “Nhưng mò…bây giò, ông đã chạy lanh như bay gòi, đấu với cháu ông là hẹn nhứt đó.”

“Dạ dạ dạ.” Tôi cũng tiếp tục phụ hoạ.

Ông Lớn liền vui vẻ, cầm lấy cốc bia cùng tôi ôn lại chuyện cũ, còn dùng bàn tay đeo găng tay đã bị thủng bởi vỏ tôm vỗ vỗ tôi. May mà tôi nhanh trí lôi anh Béo qua chắn.

Vỗ một tiếng, cái áo thun đang theo xu hướng trong nước mà bạn gái anh Béo mới mua liền có một dấu tay, hơn nữa còn thoang thoảng mùi tôm hùm đất.

“Ông Lớn!!!”

“Hở?” Ông Lớn mơ màng, vỗ vai anh Béo hỏi: “Tiểu Péo ơi, cháu gọi ông làm cái chì thế?”

Anh Béo nhìn cái áo thun khóc không ra nước mắt: “Bạn gái anh đánh anh chết mất!!”

Ông Lớn công lực thâm hậu, vỗ một phát dầu mỡ bắn tung toé trên áo, tôi nhịn cười hiến kế cho anh Béo: “Anh Béo, em có cách.”

“Nói đi.”

“Bây giờ gọi điện thoại nói chia tay đi anh.”

Chỉ cần anh không có bạn gái thì anh sẽ không bị bạn gái đánh.

Anh Béo: “??? Vậy cũng được?”

Tôi tháo găng tay ra, ợ một tiếng: “Em no rồi. Anh Béo, Ông Lớn này giao cho anh nhé.”

“?? Anh thảm vậy rồi em còn muốn hãm hại anh?”

Tôi bất lực: “Em có uống bia, không lái xe được.”

“Một ly bia của em mà cũng tính hả?”

Vẻ mặt tôi nghiêm túc: “Một ly cũng tính chứ. Chúng ta là cảnh sát, anh đừng có biết pháp mà còn phạm pháp!”

Anh Béo: “…”

Tôi vừa lòng vỗ vỗ mông đứng lên, Ông Lớn hét về phía tôi: “Tiểu Ní ơi, đừng pỏ đi, ông còn coá đồ vực mún cho cháu.”

Tôi quay đầu, Ông Lớn lấy từ trong túi bên cạnh ra hai thứ được dùng túi nilon đen bọc lại, tôi và anh Béo mỗi người một cái.

Ông Lớn nở nụ cười sâu xa: “Nài là đồ tốt ông đực biệt giữ nại đó, cho các cháu.”

“…”

Tôi căn bản không cần thứ này.

Anh Béo nhìn tôi, gửi lời mời phiên dịch.

“Ông ấy nói đây là bản hiếm mà ông ấy giữ lại, đặc biệt cho chúng ta đó.”

Anh Béo: “…”

Ngạc nhiên chưa? Cảnh sát chống khiêu dâm lại nhận được thứ đồ này!

Tôi bắt đầu nghĩ ngợi, hay là đem Ông Lớn vào đồn nhốt 2 ngày luôn nhỉ?

21.

Tôi đi dọc theo bờ sông trở về, không có mang theo chiếc xe ba bánh đi nhậu mà để nó ở cửa tiểu khu. Sống ở thành phố Đông Nguyên này hơn hai mươi năm cũng chưa lần nào chính thức đi ngắm cảnh.

Sông Trừng, dòng sông trong veo, vô số người dựa vào nó mà lớn lên rồi ổn định phát triển. Không khí xung quanh dòng sông này cũng rất tươi mới, tôi dựa vào lan can đứng hóng gió, cảm giác cái nóng trong ngày không còn nữa mà sảng khoái như vừa mới uống ngụm soda đầu tiên.

Một chiếc xe có hơi quen mắt dừng lại bên cạnh tôi, kính xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt của Cố Triều. Anh ấy bước xuống đứng bên cạnh cửa xe, dưới mắt có chút thâm quầng nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ: “Hôm nay tâm trạng cũng không tệ nhỉ?”

Tôi gật gật đầu, nhướng mi: “Có ông lão hay bán đĩa phim đen cải tà quy chính rồi nên mời chúng tôi đi ăn bữa cơm.”

“Cảnh sát nhân dân vất vả rồi.” Anh ấy thuận thế bước đến chỗ tôi, nụ cười trên mặt mang theo cảm giác ấm áp an ủi.

Tâm trạng tốt cũng lây nhiễm, tôi vén mái tóc rối bời: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi! Dù gì người dân bây giờ cũng mới về nhà mà.”

Anh ấy khoanh tay, lộ ra đoạn cổ tay gầy gò, đồng hồ vàng đen trông rất xứng với anh, có chút làm lòng người ngứa ngáy. Lẽ nào đây là mị lực của người đàn ông thành công?

Anh ấy nói: “Khuya rồi, có cần người dân tiễn em một chuyến không?”

Trước khi tôi mở lời từ chối thì Cố Triều như đoán trước được câu trả lời của tôi, giành nói: “Cảnh sát nhân dân à, mai còn phải làm việc đấy.”

“…”

Cảm ơn à, lệ rơi.

Cố Triều nể mặt đi mở cửa xe giúp tôi, đưa tay ra hiệu: “Xin mời.”

Tôi “chậc” một tiếng: “Hình như có gì đó sai sai nhỉ?”

Khí lạnh trong xe rất ổn định, khác với cái lạnh sảng khoái mà gió bên bờ sông Trừng mang lại. Tôi bắt đầu: “Điều hoà thổi nhiều quá sẽ bệnh đó.”

Cố Triều quay qua nhìn tôi, vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Lời này nghe từ miệng em nói ra sao có chút quái quái?”

Anh ấy thuận tay tắt điều hoà trong xe, lại cở áo khoác đưa tôi: “Mặc lên đi.”

“Có gì mà lạ chứ? Tôi đây theo con đường dưỡng sinh.” Tôi nói nghe cũng hợp lý lắm, từ trên hai tay áo khoác ngửi được mùi hương nhàn nhạt. Đầu năm nay, đàn ông sống cũng tinh tế hơn phụ nữ nhiều rồi.

Cố Triều cười nhẹ: “Sống dưỡng sinh mà em một hai giờ sáng đứng bên bờ sông hóng gió hả?” Anh ấy nhìn tôi một cái, áo khoác to mà vẫn lộ ra một mảng lớn.

Tôi nhìn ra bên ngoài: “Không đẹp hay sao?”

Anh ấy lại liếc tôi một cái: “Cảnh sát nhân dân đang làm gì đấy? Mê hoặc người dân hả?”

Tôi chậc lưỡi: “Không chạy xe được đàng hoàng thì để tôi. Coi chừng tôi ghi cho anh tội cố ý gây nguy hiểm cho xã hội và cộng đồng.”

Gió sông Trừng lại thổi đến, Cố Triều một tay để trên vô lăng một tay gác lên cửa xe, lộ ra đoạn cổ tay gầy gò. Mặt mày rạng rỡ cười: “Tuân lệnh.”

(Còn tiếp)

Đọc truyện chữ Full