DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Tu La
Chương 82

CHƯƠNG 82

Giang Nghĩa cười: “Ông cụ, ông cũng đừng có giả ngốc nữa, lúc đánh cược với nhau ông đã nói rồi, nếu như tôi có thể làm xong mọi chuyện, vậy thì ông phải bưng trà rót nước cho tôi, nhận lỗi với tôi.”

Bầu không khí lập tức lúng túng.

Đinh Trung biết có chuyện này, nhưng mà vẫn không nhắc tới, ông ta muốn nói qua loa cho xong, kết quả Giang Nghĩa căn bản không có ý định bỏ qua cho ông ta.

Hứa cũng đã hứa rồi, cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu như không làm thì không được.

Nhưng mà nếu như thật sự xin lỗi, vậy thì mặt mũi của Đinh Trung phải để đâu đây?

Đinh Trung cắn răng, đồng ý không được, không đồng ý cũng không xong.

Lúc này, Đinh Phong Thành nói: “Này, vậy là được rồi đó, đừng có được nước lấn tới, cậu còn muốn để ông nội của tôi bưng trà rót nước cho cậu à, cậu có xứng không?”

Giang Nghĩa từ tốn nói: “Nếu như tôi thắng cược, tại sao lại không xứng?”

Đinh Hoàng Liễu nói: “Biết khoan dung độ lượng đi, không phải là ông nội đã cho phép cậu tiếp tục ở lại nhà họ Đinh à, cần gì cứ phải dựa theo lời hứa mà làm?”

“Là ông cụ đã cho tôi ở lại nhà họ Đinh hả? Xin lỗi nha, là tôi dùng thực lực của mình để ở lại.”

Giang Nghĩa hỏi ngược lại: “Suy nghĩ thử xem, nếu như ngày hôm nay tôi không hoàn thành lời hứa, mấy người các người bao gồm cả ông cụ sẽ nương tay với tôi chứ? Có khi nào sẽ bỏ qua như vậy, có khi nào sẽ đặt chuyện cá cược qua một bên không để ý tới không?”

Đương nhiên là sẽ không.

Nếu như Giang Nghĩa làm không được, chắc chắn sẽ để anh lập tức đi khỏi.

Đám người cúi đầu, kết quả là như thế nào, trong lòng bọn họ biết rất rõ.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Nếu tôi thua, chắc chắn các người sẽ nghiêm túc thực hiện lời hứa, nếu đã như vậy, tại sao tôi thắng các người lại muốn tôi cứ như vậy là được rồi, đây chính là gia quy của nhà họ Đinh các người đó à?”

Đám người bị nói làm cho á khẩu không trả lời được.

Ngày hôm nay, nếu như Đinh Trung không xin lỗi, vậy thì chuyện này chắc chắn không xong.

“Có điều…” Giang Nghĩa cười ha ha: “Suy nghĩ lại cũng đúng, để ông cụ bưng trà rót nước cho phận con cháu như tôi đây có hơi quá đáng, tôi cũng không nhận nổi.”

“Có câu nói rất hay, nợ cha con trả, nếu như ông cụ đã không thể làm, vậy thì để cháu trai cùng với cháu rể của ông thay thế ông hoàn thành vụ cá cược, tôi cũng đồng ý như thế.”

Lời này nói đủ thẳng thắn.

Đường Văn Chương tức giận đến xanh cả mặt, hung hãn nói: “Muốn kêu tôi bưng trà rót nước cho cậu ấy à, nghĩ hay quá nhỉ!”

Đinh Phong Thành cũng nói: “Giang Nghĩa, tôi thấy cậu chán sống rồi đó, có phải muốn chết rồi không, có tin bây giờ tôi sẽ lấy cái đầu của cậu xuống mà làm quả bóng để đá không?”

Giang Nghĩa vung tay một cái, nhìn về phía Đinh Trung: “Ông, ông tự mình xin lỗi hay là để người khác nói xin lỗi, ông chọn đi.”

Đinh Trung cắn răng ken két.

Đến nước này, ông ta không thể không tạm thời cúi đầu, nhìn Đường Văn Chương và Đinh Phong Thành: “Hai người bọn cháu nhận lỗi giúp ông nội đi.”

Đường Văn Chương và Đinh Phong Thành trừng mắt như muốn nứt ra, hận không thể chém Giang Nghĩa thành tám mảnh.

Nhưng mà ông cụ đã ra lệnh rồi, bọn họ không thể không nghe theo.

“Người đâu, dâng trà.” Đinh Trung gọi một tiếng.

Người giúp việc bưng khay trà tới, trên khay có hai chén trà.

Đọc truyện chữ Full