Buổi liên hoan lần này kết thúc vào lúc mười giờ, đáng tiếc lúc về trời lại đột nhiên mưa. Từ KTV đi ra trời đã mưa to, mà bọn họ cần về ký túc xá trước mười một giờ, thế này thì hơi căng.
Khúc Tinh đề nghị: “Thế này, để em ra đón xe rồi mọi người chạy nhanh lên nha.”
Vẻ mặt Khúc Băng lập tức đau khổ nói: “Nhưng lúc xuống xe trở lại ký túc xá vẫn bị tắm mưa.”
Lúc này Hình Võ đi nhanh trở lại KTV, sau khi thương lượng một hồi thì dùng tiền mặt để thế chấp ba cây dù.
Hai cây để cho các cô còn một cây để cho ba chàng trai. Tình Dã cùng bọn họ lên xe taxi về tới trường học trước. Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính vội vàng che dù đi ra trước. Tình Dã một mình một cây theo sau, Khúc Băng dục các cô: “Mau về thôi.”
Tình Dã rơi lại ở phía sau. Lúc này, chiếc taxi chở ba chàng trai cũng ngừng lại. Khúc Tinh cùng ba người chen trong một cái dù không đủ, cậu nói với hai người còn lại: “Chen đi, về rồi tắm!”
Nói xong giơ tay muốn túm Hình Võ. Hình Võ nhìn hai tên con trai chen một chỗ, không được tự nhiên cho lắm: “Hai người đi trước đi.”
Dứt lời liền bước vào trong mưa to. Tình Dã quay đầu thấy Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính đã đi xa, cắn răng xoay người đi lại chỗ Hình Võ.
Khúc Tinh từ xa đã thấy Tình Dã đạp nước mà tới, có chút ngạc nhiên hô lên: “Chị quay lại làm gì thế?”
Hình Võ nghe tiếng hô của Khúc Tinh liền ngẩng đầu lên với mái tóc ướt nhẹp. Gió thổi bay chiếc áo thun ngắn của Tình Dã, xung quanh cô bọt nước bắn tứ tung, nước mưa làm ướt lông mi của cô. Cô cứ như thế lội mưa chạy về phía anh. Ánh đèn hai bên đường trong nháy mắt mất đi màu sắc, anh dừng lại, nhìn chăm chú vào bóng người đó.
Cô chạy một mạch đến trước mặt anh, nhón chân giơ dù che lên đ ỉnh đầu của anh. Hạt mưa nối tiếp nhau chảy xuống theo mép dù, tạo thành một màn mưa mờ ảo bao bọc lấy hai người.
Thời điểm cô ngước mắt lên nhìn anh, anh đã lấy mắt kính xuống. Cặp mắt đen nháy che giấu những vì sao lấp lánh nhất trong đêm. Cơ thể cô hơi run lên, anh đã tiếp nhận dù trong tay cô.
Khúc Tinh quay đầu lại hô lên với cô: “Làm phiền chị rồi. Bữa khác mời chị ăn cơm nhé, tụi e đi trước.”
Nói xong, cậu cùng Trang Tư Hiền trốn dưới ô chạy nhanh về ký túc xá. Tình Dã nhìn theo bóng lưng của hai người lại nghe thấy tiếng của Hình Võ: “Đưa em về phòng trước đã.”
Bọn họ đi về phía tòa ký túc xá số 36.
Nói đến thì thật lạ kỳ. Tình Dã đã nhịn một bụng muốn quay lại hỏi anh, nếu như không phải tối nay đi liên hoan, cô cũng đã định gọi điện thoại hỏi anh. Chỉ là không nghĩ đến ông trời lại trêu người như vậy. Anh lại chính là cậu bạn cùng phòng của em họ mà Khúc Băng vẫn lải nhải mấy ngày nay. Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao anh lại không nói gì cho cô biết? Sao anh lại có thể vào lớp Y?
Tất cả những điều này trở thành sự việc khó hiểu nhất trong năm. Nhưng khi hai người thực sự đi cùng nhau, cô lại trở nên thận trọng không thể giải thích được. Trong lòng cô đang rất là bối rối, cô cảm thấy khí tức của người bên trái giống như một cỗ nhiệt liên tục tấn công cô, khiến cô cảm thấy hơi run lên dù chỉ ở khoảng cách một nắm đấm. Thế là cô bước sang một bên.
Cô bước một bước, Hình Võ lại bước một bước. Sau đó cô lại bước, Hình Võ ném cho cô một ánh mắt, âm thanh trong cơn mưa nghe có chút mờ ảo: “Trong trò chơi thì dính lên người anh như thế, sao giờ không dính nữa?”
Tình Dã ôm ngực có chút nén giận nói: “Hình Võ, anh có ý gì?”
Anh chân dài nhưng lại đi rất chậm, nghiêng dù qua phía cô: “Thắt lưng em không lạnh à?”
“Mắc mớ gì đến anh?”
“Anh thấy lạnh.”
Nói xong anh liền đưa tay cố gắng kéo áo thun của cô xuống. Tình Dã cũng nghiêm khắc vỗ lên tay anh một cái: “Anh làm gì vậy?”
“Mỗi ngày đi học em đều mặc thế này sao?”
Tình Dã nghe thấy anh tức giận thì phì cười, cực kỳ khó chịu ‘A’ một tiếng: “Anh là gì của em mà quản rộng thế?”
Lúc này Hình Võ dừng bước lại, trên mặt không còn chút nhiệt độ nào. Tình Dã cũng mặc xác anh, bước nhanh vào trong mưa, anh chỉ có thể vội vàng đuổi theo, vội vàng che dù lên đỉnh đầu của cô.
Chỉ đi thêm một lát nữa là đến dưới ký túc xá, Tình Dã tức giận nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Cô nói xong liền muốn đi vào. Hình Võ kéo cánh tay cô lại, kéo cô đến đứng dưới mái hiên rồi thu dù lại. Cả người Tình Dã đã ướt sũng, nước mưa dọc theo tóc cô rơi xuống lông mi, trong nháy mắt đã rơi xuống môi cô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, chiếc áo sơ mi trắng của Hình Võ đã hoàn toàn ướt đẫm, những đường nét quyến rũ rõ ràng như thế. Anh nhìn xuống đôi môi cô và yết hầu gợi cảm khẽ động, giọng anh tê dại, gần như khàn khàn: “Độc thân? Nếu anh nhớ không lầm, hình như có người đã bảo anh đừng nói lời chia tay.”
Tình Dã cảm thấy hormone nam mạnh mẽ đang tràn ngập xung quanh mình. Cơ thể cô càng ngày càng thu lại, đôi mắt đen láy đó khiến tim cô đập thình thịch. Cô không thể kìm nén được cảm giác rung động lâu ngày không gặp này, nhưng vẫn cố mà giữ mặt mũi: “Đúng vậy, em đã nói anh không được phép nói chia tay với em, nhưng em cũng không có nói là em không được nói với anh.”
Hình Võ cong môi, cụp mắt xuống: “Ý em là giờ muốn chia tay với anh?”
Tình Dã đứng thẳng người dậy, đẩy tay anh ra. Thế nhưng sức của cô ở trước mặt Hình Võ thì chẳng thấm vào đâu. Anh tiện tay trói cô lại trước người, nắm lấy cằm tinh xảo nâng lên, kề sát mặt cô hỏi lần nữa: “Trả lời anh.”
Hơi thở của anh áp sát vào cô, đôi vai rộng hoàn toàn che cô trong khuỷu tay của mình. Hai môi cách nhau một khoảng rất gần. Tình Dã thừa nhận cô đã bắt đầu lúng túng, hơi thở rối loạn, thiếu chút nữa ngay cả chân cũng đứng không vững, âm thanh run run nói: “Chỉ còn năm phút nữa là em không được vào nữa.”
Hình Võ không hề động, ánh mắt nhìn cô chăm chăm, liếc xuống môi dưới của cô một cái rồi thả cô ra.
Tình Dã thở gấp vài hơi rồi mới bỏ chạy vào trong tòa nhà. Hình Võ vẫn như cũ đứng trong cơn mưa cầm cây dù chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng ngời. Tình Dã trước khi vào đột nhiên quay đầu lại, giơ ngón tay cái chúi xuống khiêu khích nói: “Cô gái Bắc Kinh không phải theo đuổi như thế đâu.”
Hình Võ lúc này mới nở nụ cười, nụ cười quyến rũ của anh gợn sóng trong đêm, sưởi ấm cả nhiệt độ của nước mưa.
Khi Tình Dã về đến phòng, Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính vừa mới tắm xong. Tạ Tiền Thiển cũng đã trở lại rồi, lúc này đang nằm trên giường cầm ipad vẽ thiết kế đồ. Cô gái này rất cổ quái, yêu thích rất nhiều thứ, vẻ quang cảnh cũng là một trong số đó.
Tình Dã cả người ướt nhẹp, tắm rửa xong vừa lúc nghe Khúc Băng và Tôn Uyển Kinh nói chuyện về Hình Võ. Lúc Tình Dã lau tóc chỉ nghe thấy cô ấy nói: “Không giống chỗ của chúng ta, ở chỗ kia giáo dục lạc hậu, người ta học tập gian khổ, ngậm đắng nuốt cay cả chục năm mới có thể thành công.”
Tình Dã nhíu mày thuận miệng nói: “Làm sao cậu biết người ta học tập gian khổ mười năm, biết đâu người ta ở quê nhà toàn chơi bời thì sao?”
Nói xong liền buông khăn mặt xuống. Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kinh đồng thời nhìn cô, không khí trong ký túc xá đột nhiên im lặng. Mãi đến lúc Tình Dã về giường của mình, Khúc Băng mới không nhịn được nói một câu: “Tình Dã, có phải cậu có thành kiến gì về Hình Võ đúng không?”
Tình Dã ngạc nhiên nói: “Có đâu, mình có ý kiến gì với anh ta đâu.”
“Cậu không cảm thấy… Cả đêm đều nói bóng nói gió người ta sao?”
Tình Dã có chút khoa trương hỏi: “Mình nói bóng nói gió anh ta á?”
Điều này ngay cả Tôn Uyển Kình cũng không tiếng động gật gật đầu, biểu thị tán thành.
Tình Dã cạn hán lời, từ trên giường đứng dậy nói: “Mình chỉ cảm thấy các cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi. Chẳng lẽ chỉ cần đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng liền nhận định người ta là người thật thà à. Sau đó, người ta chỉ nói một câu không hút thuốc, các cậu liền nhận định người ta chưa hề hút. Các cậu như vậy ra đường sẽ bị đám con trai lừa đi bán mất thôi.”
Khúc Băng nghe đến mơ hồ, hỏi ngược lại: “Vậy ý cậu Hình Võ là loại nam nhân bề ngoài đàng hoàng bên trong cặn bã sao?”
“Mình không có ý như vậy, mình nói anh ta cặn bã hồi nào? Mình chỉ muốn nói là các cậu mới chỉ gặp anh ta có một hai lần, dựa vào cái gì đã nhận định anh ta học tập gian khổ mười năm? Có phải là xem trên tin tức nhiều nên cảm thấy ở một nơi nghèo nàn lạc hậu mà có thể đậu được đại học Q lớn nhất thành phố B thì nhất định phải vùi đầu học hành cực khổ, là con mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài không? Biết đâu được người ta chỉ giỏi ở một mảng nào đó mà thôi.”
Tôn Uyển Kính nghe không nổi nữa cũng chen vào: “Cái huyện kia của Hình Võ, nhiều năm như vậy chỉ có được một tài tử đậu được đại học Q. Nói đến hoàn cảnh học tập nơi đó, chẳng lẽ anh ta là loại người chỉ chơi bời mà có thể đậu được trường của chúng ta sao?”
“… Mình thấy các cậu quá là phiến diện rồi, không cách nào thấy được bản chất đằng sau sự vật hiện tượng.”
Khúc Băng lập tức nói: “Vậy thì nói một chút đến hiện tượng. Buổi tối sau khi hát xong, mình đi tính tiền thì phát hiện Hình Võ đã lén thanh toán rồi. Mình mời các cậu đi ăn buffet, đi nhóm có giá là 198 tệ mỗi người, cả bàn chỉ có hơn một ngàn. Người ta mời lại hết hơn hai ngàn. Mình biết tình huống của anh ta cũng ngại để cho anh thanh toán. Như vậy vẫn chưa đủ nói ra bản chất của một người à? Cho nên mình mới hỏi có phải cậu có thành kiến gì với Hình Võ hay không? Mới lần đầu gặp, người ta cũng không làm sai cái gì, thế mà cậu ghim người ta cả tối.”
“…” [Lu: cười chết ngất]
Tình Dã im lặng nửa ngày mới hỏi: “Mình có à?”
Người ở giường đối diện nãy giờ vẫn đang vẽ, bất thình lình nghiêng đầu nhìn cô nói: “Đúng là có một chút.”
Khúc Băng vỗ hai tay: “Thấy chưa, mình nói không sai mà. Ngay cả người ngoài cuộc như Tiền Thiển cũng cảm nhận được.”
“…”
Cho nên, vốn là cả phòng 319 vui vẻ hòa thuận cả năm, đêm nay đột nhiên bởi vì Hình Võ mà Tình Dã bị vây công rồi. Đồng thời tất cả mọi người đều cho rằng Tình Dã có thành kiến vô cùng sâu đậm với Hình Võ. Là loại thành kiến mà từ trường không ngồi chung mâm được. Cuối cùng Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính thảo luận đến vấn đề thời điểm giữa người với người từ trường không ngồi chung mâm được mà các cô đã từng gặp trước đây, hàn huyên thêm hơn mười phút.
Tình Dã ủy khuất baba bò lên giường. Cô xấu hổ quá không dám nói mình không chỉ có thành kiến mà còn thiên vị anh nữa mà!
Vì vậy trước khi ngủ Hình Võ gửi cho cô hai tin nhắn.
Tin thứ nhất: Nhớ sấy khô tóc rồi hẳn đi ngủ.
Tin thứ hai: “Trưa mai em ăn ở căn tin nào?
Cô cũng không trả lời lại tin nào, tạm thời cô không muốn nhìn thấy tên đầu sỏ này.
Ngày hôm sau sau khi thức dậy, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tủ quần áo một lúc. Không phải có người không thích phong cách ăn mặc hiện tại của cô sao? Ừm, hôm nay cô sẽ mặc một chiếc váy xếp nếp màu xanh nhạt cạp cao, lộ ra cặp đùi đẹp sáng loáng, cùng chiếc áo phông bó sát tôn lên bộ ng ực xinh đẹp và đầy đặn của cô. Ngay cả Tạ Tiền Thiển cũng nhìn chằm chằm vào cô vài lần rồi đột nhiên nói: “Tình Dã.”
“???”
“Người cậu đẹp ghê.”
“…” Mình cảm ơn cậu.
Bên trong trường đại học Q có mười mấy căn tin, mỗi căn tin đều có đặc sắc riêng. Chỉ là Tình Dã và mọi người thường đi căn tin số 5 ở hướng Đông Bắc. Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ tại nơi này món gì cũng ăn được, hơn nữa các cô đã quen đi nơi này rồi.
Ngày thứ hai sau khi chính thức vào học, bốn người trong ký túc xá đều tiến vào trạng thái học tập bận rộn vô cùng. Các cô hẹn nhau đi ăn ở căn tin số 5 ở hướng Đông Bắc ăn trưa. Tuy trường đại học Q có nhiều căn tin, nhưng đến giờ cơm căn tin nào cũng chật ních, may mà các cô tới sớm giành được một bàn.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Tình Dã nhìn thấy Khúc Băng giơ tay lên hô: “Bên này.”
Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Khúc Tinh đeo balo cợt nhả đi tới. Mấu chốt là đi sau lưng cậu còn có chàng trai thành thật mà đêm qua đã khiến cô bị cả phòng vây công.
Tình Dã nhất thời tức đến no luôn, quay lại hỏi một câu: “Sao bọn họ cũng đến đây?”
Khúc Băng cười hòa giải: “Em mình muốn ăn cơm cùng mình. Cậu hôm nay bình thường chút đi, mọi người là bạn bè mà.”
“…” Ha hả, ai làm bạn bè với anh?
Cô vừa dứt lời, liền có một bóng người ngồi sát vào bên cạnh cô. Hôm nay người nào đó đã thay đổi sang màu sắc thuần khiết, mặc áo sơ mi sọc xanh nhạt và giày thể thao màu trắng. Trông anh cứ như một thiếu niên ngây thơ vậy. Tình Dã nhìn thấy mà nổi giận.
Đáng tiếc, bên cạnh Tình Dã vậy mà chỉ còn một ghế trống. Sau khi họ đi tới, Hình Võ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Động tác của anh khiến ba cô gái còn lại đồng loạt im lặng nhìn anh.
Hiển nhiên là anh không thể nào biết được, đêm qua vì anh mà cả phòng ký túc xá 319 đã có cuộc tranh luận không nhỏ. Cho nên mọi người đều cho rằng Tình Dã có thành kiến với anh. Nhưng anh lại ngồi cạnh Tình Dã mà không hề hay biết, ba người còn lại đều thầm lo lắng cho anh.
Quả nhiên, anh vừa mới ngồi xuống, Tình Dã liền ăn ngấu nghiến. Hình Võ nghiêng đầu nhìn cô, từ tốn nói: “Không đủ thì gọi thêm, ăn từ từ thôi.”
Tình Dã ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười như không cười ẩn sau cặp kính của anh, cố gắng nhai đồ ăn trong miệng để trút giận. Hình Võ lấy khăn giấy ra đưa cho cô, cô không nhận nên anh trực tiếp lau khóe miệng cho cô. Mấy người ngồi đối diện đột nhiên há hốc mồm. Tình Dã từ trước đến nay vẫn luôn có chút thanh cao, rất cảnh giác với những nam sinh tự dưng mà ân cần. Các cô đều nghĩ thôi xong rồi, Tình Dã chắc phát điên lên mất.
Nhưng điều kỳ lạ là, đôi mắt của cô như bốc lửa nhưng cô lại không hề có hành động gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên cho Hình Võ lau miệng. Chính vì hành động và ánh mắt của cô hoàn toàn trái ngược nhau như thế khiến cho mấy người đối diện hoàn toàn mơ hồ. Mà Khúc Tinh thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ cảm thấy bầu không khí kỳ quái không tài nào giải thích được, lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Hình Võ đứng dậy nói muốn mua nước uống, hỏi mọi người muốn uống gì? Trời hôm nay hơi nóng, mọi người muốn uống gì đó lạnh chút, Tình Dã cũng nói muốn uống đá. Khúc Tinh sợ anh một mình cầm không đủ nên đi cùng anh.
Bọn họ vừa mới đi, Khúc Băng liền nói: “Mấy cậu có phát hiện không? Hôm qua mình mời mọi người ăn cơm, thì cậu ta mời hát KTV. Trưa nay chúng ta gọi món, thì cậu ta lại mời nước. Nhà cậu này chắc gia giáo tốt lắm đấy!”
Khuôn mặt của Lý Lam Phương trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Tình Dã, thành công khiến cô bị sặc cơm, ho khan không ngừng. Hình Võ quay lại nhìn cô, trên tay cầm hai chai nước uống trở về hỏi cô làm sao vậy?
Tình Dã ho đến nước mắt trào ra, anh mở chai nước đưa cho cô. Cô tiếp nhận uống một ngụm, vừa uống xong liền quay lại nổi giận: “Không phải là bảo muốn uống lạnh rồi à!”
Giọng điệu nói chuyện như lẽ đương nhiên này của cô khiến ba người run lên. Quen biết hơn một năm qua, cô mặc dù có chút thanh cao lạnh lùng, nhưng đối với mọi người đều rất khách khí, chưa từng thấy cô nổi giận với ai bao giờ.
Quỷ dị hơn là, Hình Võ cũng không tức giận, ngược lại còn thấp giọng nói: “Ít uống đồ lạnh đi.”
Trong âm thanh bình tĩnh kia lộ ra một chút dịu dàng kỳ lạ. Hình Võ đột nhiên cởi áo sơ mi sọc xanh ra đi về phía Tình Dã. Tay vừa đưa đến bên hông Tình Dã, cô đột nhiên quay đầu chống mắt nhìn anh. Thấu kính phản quang khiến cô không thấy được ánh mắt của anh, cô đưa tay lên muốn gỡ nó xuống. Hình Võ phản xạ có điều kiện đỡ lấy tay cô, chính là bất ngờ không kịp đề phòng, mắt kính bị quăng mạnh xuống dưới đất. Mấy người ở xung quanh toàn bộ đứng hình.
Tình Dã cũng giật mình, ngồi xổm xuống nhặt mắt kính lên, thấy thấu kính bên phải bị vỡ, cô đành nói: “Chắc không ảnh hưởng gì đến anh đâu nhỉ?”
Nói xong, cô đeo kính lên mặt, nhìn qua thấu kính không vỡ bên trái, khung cảnh trước mắt chợt có chút mơ hồ. Cô tháo kính ra, nghi hoặc nhìn chằm chằm Hình Võ: “Sao anh bị cận rồi?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chói Mắt
Chương 108: Ngoại truyện 9
Chương 108: Ngoại truyện 9