Cuối cùng, Tình Dã cũng tạo được cuộc hẹn cho Mạnh Duệ Hàng và Tạ Tiền Thiển cùng nhau ra ngoài, coi như trả ân tình lần trước Mạnh Duệ Hàng đã giữ bí mật giúp cô.
Đương nhiên không thể cố ý lấy lý do hẹn gặp, vừa lúc còn mấy ngày nữa là đến năm mới, nhân cơ hội này cô hẹn mọi người trong ký túc xá buổi tối ra ngoài ăn xiên nướng, thuận tiện gọi Mạnh Duệ Hàng đi cùng.
Ngoại trừ mỗi Tôn Uyển Kính buổi tối muốn đi thư viện thì những người khác đều tham gia.
Thật ra thì cả đêm mọi người đều cố gắng hài hoà, tuy Tạ Tiền Thiển nói không nhiều lắm nhưng sức ăn của cô nàng thì hết sức kinh người khiến cho cả ba như mở rộng tầm mắt. Cả buổi tối bọn họ nói chuyện phiếm, thì cô nàng ăn từ đầu đến đuôi, không dừng lại chút nào. Tình Dã có chút không nghĩ ra, người cô nàng nhỏ như vậy sao mà có thể ăn giỏi thế.
Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm của đêm đó là khi mọi người đang ăn uống vui vẻ thì bàn bên cạnh có một ông anh rất cường tráng, cũng không biết là do đã uống nhiều quá hay là cố tình mà mấy lần Tình Dã đi ngang qua người hắn để lấy đồ ăn, hắn đều vô tình như cố ý thò tay về phía cô. Tình Dã có chút phản cảm mà vòng qua đường khác đi về.
Mấy người bàn bên đó còn cố tình nói lớn tiếng dùng những từ ngữ khiếm nhã cùng ánh mắt không đàng hoàng để thảo luận về các cô, dù sao bàn bên này ngoại trừ Mạnh Duệ Hàng còn lại đều là nữ.
Ngay khi Tình Dã cho rằng bọn họ đã kết thúc chuẩn bị ra về, không biết bàn bên kia đánh đố hay kích động ông anh cường tráng ban nãy cái gì mà hắn ta đưa tay định vỗ vào mông của Tình Dã.
Lúc đó Tình Dã đang cùng Khúc Băng nói chuyện, đưa lưng về phía bên này nên không để ý đến, ngay khi ông anh sắp thành công thì bị người tóm lấy. Tình Dã cũng không cảm nhận thấy gì chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết. Đến lúc cô quay đầu lại thì thấy Tạ Tiền Thiển đã vặn tay ông anh kia đến méo mó, đứng lên liền đá khiến ông ta ngồi bệt xuống dưới băng ghế, mông đặt xuống đất không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của Tạ Tiền Thiển. Mấy người chung bàn với ông ta cũng tiến lên tính bắt Tạ Tiền Thiển lại nhưng lại bị cô nàng một cước đem mấy người đá bay. [Lu: thiếu nữ toàn phong của tui đã xuất chiêu hị hị, không biết tác giả có viết truyện cho cô nàng này không nhỉ, thích cô quá đi]
Tình Dã cùng hai người còn lại sợ ngây người, mọi chuyện xảy ra nhanh như tốc độ ánh sáng, bọn họ thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cảnh sát mời cả đám đi lên đồn.
Cho nên vào thời khắc giao thừa thì cả bốn người đều đón năm mới trong đồn cảnh sát. Sau khi biết được bốn người gây chuyện đánh người là sinh viên của đại học Q cảnh sát liền sửng sốt.
Ông anh kia làm ra vẻ vô tội, giả bộ đáng thương, bày ra vẻ kẻ chủ động đánh người chính là Tả Tiền Thiển, thế mà cô nàng cũng không biết là mệt thiệt hay giả bộ đánh một cái ngáp thật to, căn bản là dáng vẻ không để ý đến.
Cuối cùng vẫn là phải nhờ đến trình độ khua môi múa mép của Khúc Băng đem mọi chuyện kể ra, phải biết rằng đối việc thuật lại sự việc thì một người là học bá khoa học tự nhiên nói năng rõ ràng có logic như thể có thể đổi chết thành sống, cộng thêm người bị hại là Tình Dã cũng đứng bên cạnh cảnh sát làm ra vẻ bị ủy khuất! Hai người phối hợp nhau diễn, trong nháy mắt các cảnh sát liền cảm thấy đám người kia đáng đời.
Đáng đời thì đáng đời, nhưng dù sao thì đánh người cũng là không đúng, nên chịu trách nhiệm thì vẫn phải chịu trách nhiệm, tuy rằng bọn họ không có ra tay mà Tạ Tiền Thiển cũng là vì Tình Dã mới đánh người, dù vậy cũng không thể bỏ qua cho cô nàng. Mạnh Duệ Hàng đang định gọi cho ông Mạnh thì đã thấy hai người khí thế bất phàm đến xử lý việc này, sau đó bọn họ cũng không có sao.
Từ đồn cảnh sát đi ra, bọn họ nhìn thấy người chú trung niên đã bảo lãnh cho bọn họ lái một chiếc Rolls-Royce biển số Bắc Kinh, lúc đi gần Tạ Tiền Thiển còn nói với cô nàng một câu: “Nhớ về nhà nhé!”
Tạ Tiền Thiển lại là bộ dạng không để ý đến, cứ như thế mà nghênh ngang rời đi, để lại đám người ngổn ngang trong gió.
Trên đường trở về trường học, Khúc Băng lại thăm dò hỏi: “Người vừa rồi là cha của bạn hả?”
Tạ Tiền Thiển lại nhàn nhạt trả lời: “Quản gia.”
“…” Câu trả lời thần bí đến cỡ nào, quản gia nhà ai mà lại đi xe Rolls-Royce? Có phải trong nhà cô ấy đang quản lý mười mỏ khoáng không?
Vì vậy mọi người cũng không nói tiếp câu chuyện này nữa, cũng không ai dám hỏi xem có phải cô nàng đang nói xạo không hay chỉ là đang nói đùa.
Đêm nay Tình Dã cũng không có ý định về nhà, về đến cổng trường học đã là mười giờ. Khúc Băng và Mạnh Duệ Hàng đã bắt đầu tranh luận một lĩnh vực gì đó, càng thảo luận càng ăn khớp càng phức tạp, sau đó lại mang cả các khái niệm về vi phân và tích phân, Tạ Tiền Thiển ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ xen vào một hai câu.
Tình Dã đi một mình ở phía sau, mặc dù không nói gì nhưng cũng đang lắng nghe bọn họ thảo luận. Đột nhiên, một chiếc ô tô ở phía đối diện bấm còi, điều thường không được phép trên con đường này, cho nên Tình Dã theo phản xạ ngẩng đầu và nhìn sang bên kia đường thì nhìn thấy một bóng người cao và dài ở bên đường đang nhanh chóng lùi vào lề đường. Tình Dã bất tình lình giật cả mình, chiếc xe kia lái đi che khuất tầm nhìn của Tình Dã. Trái tim cô đột nhiên đập điên cuồng, chỉ có trong nháy mắt đó khi xe rời đi, bên kia đường đã không còn bóng người nào.
Ba người phía trước quay lại gọi cô: “Tình Dã, nhìn cái gì vậy?”
Ánh mắt cô nhìn một lượt phía bên kia đường mới thở phào nhẹ nhõm, lúc xoay người có chút mất mát nói: “Không có gì.”
Trên đường trở về ký túc xá, không rõ vì lý do nào đó, ba người họ lại nói về định nghĩa liên hợp của ma trận, mà tâm tình của Tình Dã đột nhiên chẳng còn, bọn họ nói gì cô cũng không nghe lọt tai.
Có lẽ là vì ảo giác vừa rồi, có lẽ là do ngày hôm nay khiến cô nhớ đến anh, cũng có lẽ là do cách xa lâu quá rồi nên cô nhìn ai cũng thấy giống anh.
Tình Dã đi sau cùng cúi đầu dụi dụi đôi mắt khô khốc, cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực.
Cuối cùng, ba người tạm biệt Mạnh Duệ Hàng và trở về ký túc xá, nhưng khi họ vừa vào cửa, Tôn Uyển Kính đã đưa cho Tình Dã một chiếc hộp nhỏ được đóng gói kỹ, khi cô ấy quay lại vào buổi tối có người giao đến và nói rằng muốn giao cho Tình Dã.
Tình Dã hỏi là ai đưa đến, cô ấy cũng không biết. Bên trong ngoại trừ cái hộp thì ngay cả tờ giấy ghi lại cũng không có. Tình Dã ngồi trên giường mở hộp ra, bên trong là một hộp đựng trang sức nhỏ màu đen, cô run rẩy mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền hình bồ công anh.
Ba người trong ký túc xá đều nhận thấy trong khoảnh khắc Tình Dã nhìn thấy sợi dây chuyền kia, cả khuôn mặt và biểu tình đều không thích hợp, giây kế tiếp cô cầm cả hộp tông cửa chạy ra ngoài.
Gió đêm thổi vào mặt lạnh lẽo, đã một năm rồi, ngày này năm ngoái, mọi người tụ tập ở Huyền Đảo, hai người bọn họ lẻn vào nhà trốn sau cánh cửa, anh hôn cô, nói với cô câu “Chúc mừng năm mới”.
Cô vùi mặt vào cổ anh, nói cho anh biết nguyện vọng của mình là hi vọng năm tới vẫn được đón giao thừa cùng anh.
Anh đã nói bất luận vào thời khắc này của năm sau, em đang ở ngóc ngách nào trên thế giới thì nhất định anh vẫn sẽ đón giao thừa cùng em.
Cô sao lại có thể quên điều này?
Người đó chính là anh, bóng lưng mà cô nhìn thấy chính là Hình Võ. Anh đã đến, đến Bắc Kinh, vừa rồi anh chắc chắn đã nhìn thấy cô cũng muốn chạy về phía cô cho nên chiếc xe kia mới phải bấm còi, nhưng Tình Dã cũng không biết vì sao anh lại không muốn gặp cô nữa.
Cô giống như con ruồi mất đầu kiếm tìm phía bên kia đường, nhưng mãi vẫn không thấy được thân ảnh đã thân quen.
Cô bàng hoàng đứng ở đầu đường, khi cô quay lại đập vào tầm mắt của cô là tòa nhà với cổng vòm, những viên gạch màu xanh và cây cột màu trắng từ xa, ở đó có cột mốc khắc biểu tượng tên trường, cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
Anh đến tìm cô, không e ngại đường xa, ở khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã muốn chạy về phía cô, nhưng cũng trong chớp mắt đó cô và những người tài giỏi bên cạnh tiến vào cổng vòm cao lớn kia, anh dừng lại trước cổng vòm. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được tâm tình của Hình Võ lúc đó, vô cùng lo lắng, bất an, có lẽ còn có chút kháng cự.
Tình Dã cũng từng nghĩ, một người có lòng tự trọng cao như Hình Võ lỡ như anh không thi đậu được ở Bắc Kinh, hoặc không cách nào để trở nên nổi bật, liệu có phải là anh sẽ không bao giờ đến gặp cô nữa không. Trước đây cô đã từng nói với anh rằng mình không để bụng nhưng anh cũng đã nói là anh bận tâm, cho nên anh chỉ có thể liều mình chịu đựng sự đau khổ sau khi chia ly.
Nhưng mà tất cả đều bị phá vỡ khi ở nơi này nhìn thấy Tình Dã và cổng vòm kia. Cô vô cùng đau lòng cho anh. Cô rất rõ bản thân đã phải cố gắng như thế nào trong ba năm cấp ba cùng trải qua tất cả mọi thứ để có được chỗ ngồi bên trong cái cổng vòm này. Thế nhưng Hình Võ chỉ có thời gian một năm để tiến đến cánh cửa này, cái trả giá mà anh phải trả cao hơn bất luận kẻ nào.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng cảnh anh khêu đèn chiến đấu hăng hái, cuộc sống như ao tù nước đọng, vậy mà anh lại tận mắt chứng kiến cô bước vào cổng vòm kia, anh phải khó chịu đến nhường nào. [Ao tù nước đọng: 1. chỗ nước lâu ngày không lưu chuyển, không thay đổi, thường rất bẩn thỉu, hôi hám. 2. Lạc hậu, trì trệ, không lối thoát.]
Cổng vòm này ngăn cách bọn họ như ở hai thế giới, cho nên anh dừng bước trước cổng vòm như chưa từng xuất hiện.
Tình Dã lấy điện thoại ra gọi anh, dãy số điện thoại quen thuộc đã nằm yên trong danh bạ được nửa năm rồi, cho dù đã rất nhiều lần muốn lấy ra gọi nhưng chưa có lần nào khiến cô thôi thúc như lúc này.
Điện thoại đã kết nối nhưng Hình Võ không nghe máy. Gió lạnh thấm vào lỗ chân lông, lạnh lẽo từ bốn phía ăn mòn cô, cô không biết đã đi bao lâu rồi, bất lực đứng ở ven đường, cầm di động lên, gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Là anh phải không?”
“Anh đừng trốn em, đi ra đi.”
“Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Không khí tràn ngập vị đắng lạnh thấu xương, những vì sao ẩn hiện trên bầu trời đêm, bóng tối vô tận bao trùm lấy Tình Dã, cô ngồi xổm xuống nước mắt rơi xuống.
Mang theo tiếng khóc nức nở phát ra hai chữ cuối cùng: “Đồ khốn.”
Tiếng chuông mười hai giờ gõ lên, lại là một năm mới đến, Tình Dã nhận được tin nhắn của anh. [Lu: về đến cổng vòm là mười giờ, cho nửa tiếng lên đến ký túc xa thì là mười rưỡi. Vậy là Tình Dã đi tìm trong đêm đông gần một tiếng rưỡi! OMG!]
Chỉ có bốn chữ: “Năm mới vui vẻ!”
Cô đột nhiên đứng lên chạy như điên trên đường, cô có thể xác định Hình Võ đang ở gần đây, ở một nơi nào đó nhìn cô. Cô lại bắt đầu gọi điện cho anh, lần này thì anh nhận, nhưng sau khi tiếp nhận thì cả hai đều trầm mặc, không ai nói gì.
Cuối cùng vẫn là Hình Võ lên tiếng trước: “Buổi tối lạnh, đi về sớm một chút.”
Tình Dã nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng radio, anh đi…
Cô cắn chặt môi lại không để mình khóc thành tiếng, không nói lời nào cúp điện thoại.
Phẫn nộ, không cam lòng, ủy khuất. Tất cả cảm xúc trong nháy mắt dồn về lồng ngực, vừa bước chân vào cổng trường, cô liền cảm thấy không thở nổi, bám vào gốc cây bên cạnh trời đất quay cuồng.
Thậm chí cô còn không biết mình về ký túc xá thế nào, Khúc Băng giúp cô nói chuyện với người quản lý ký túc xá, vẫn ở dưới lầu chờ cô, phải có thẻ cà thì cô mới vào trong được.
Vào đến ký túc xá, Tình Dã liền ngã xuống giường dùng chăn che mình lại rồi khóc thầm. Cô chưa bao giờ nhớ anh nhiều như vậy, nhớ khuôn mặt anh, giọng nói dịu dàng, thậm chí cả cái ôm ấm áp của anh, vô số hồi ức sâu đậm khiến cho cảm xúc của Tình Dã hoàn toàn vỡ tan.
Sự nhẫn nại trong nửa năm sụp đổ cùng với những gì trải qua trong đêm nay.
Mãi cho đến chăn của cô bị xốc lên, cánh tay cô bị Tạ Tiền Thiển kéo lên, lúc này cô mới biết sức lực của cô nàng này thật lớn.
Theo chăn kéo xuống, gương mặt tràn đầy nước mắt vô cùng chật vật của Tình Dã bại lộ trước ba bạn cùng phòng.
Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính im lặng nhìn cô, chỉ có Tạ Tiền Thiển mở tủ quần áo của mình ra, từ bên trong lấy ra mấy hộp bia, mở một lon nhét vào tay Tình Dã, nói với cô: “Uống đi, uống xong đi ngủ sẽ ngon.”
Tình Dã tiếp nhận bia, vừa khóc vừa uống. Ký túc xá đã tắt đèn từ lâu, bọn họ cũng không mở đèn khẩn cấp, nương theo ánh trăng ba người sáu con mắt nhìn cô.
Tạ Tiền Thiển thấy cô khóc như vậy, thấy khó chịu cũng mở một lon, Khúc Băng cũng uống theo.
Tình Dã vừa uống vừa lấy sợi dây chuyền đưa lên ánh trăng, mặt dây chuyền bồ công anh rũ xuống trong không khí trậm rãi xoay tròn, hình dáng này giống như đã từng thấy, Tình Dã đưa mặt dây chuyền đến trước mắt và nhìn kỹ, có một chữ “Tinh” nhỏ ở góc dưới bên phải của mặt trái.
Ba người còn lại đột nhiên thấy Tình Dã đứng dậy, vội vã đi đến bàn sách của cô, từ bên trong lấy ra một bức họa đặt lên bàn.
Tạ Tiền Thiển đứng cách cô không xa, nghiêng đầu nhìn qua, trong tranh có một người nằm giữa những đóa bồ công anh thần thánh, toát ra vẻ quyến rũ cấm kỵ khiến người ta không thể rời mắt, bồ công anh trong không trung cũng theo gió mà bay, cô gái nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười động lòng người.
Tình Dã đặt mặt dây chuyền lên môi của người trong tranh, bông bồ công anh nhỏ đậu trên môi trong bức tranh hoàn toàn khớp với mặt dây chuyền.
Nhìn thấy thế này cô liền hiểu rõ, mặt dây chuyền này là do anh tự vẽ. Vào sinh nhật năm ngoái anh có nói sẽ tặng bù cho cô, thì ra là một sợi dây chuyền bạch kim.
Khúc Băng cùng Tôn Uyển Kính cũng tò mò lại gần, sau đó Khúc Băng nhìn bức họa có chút ngạc nhiên hỏi: “Đây là cậu sao? Vẽ đẹp thật đấy, ai vẽ thế?”
Tình Dã nghẹn ngào nói: “Bạn trai của mình.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, một lúc sau Tôn Uyển Kính chỉ nói một câu: “Hoa ngữ của bồ công anh nghĩa là tình yêu không dừng lại được, giống như hạt giống này, thổi một cái liền bay, cầm cũng cầm không được, nơi nó đến là do gió quyết định, gió dẫn đi đâu thì nó đi đó, rơi xuống đất liền ngoan cường lớn lên. Cho nên hoa ngữ của bồ công anh là tình yêu bất diệt.”
Sau khi nói xong câu này, cô cũng quay lại mở một lon bia, ngồi trước bàn đọc sách mở đèn khẩn cấp ra đọc một quyển sách. Mà Tình Dã từ lâu đã khóc không thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô nghe đến hoa ngữ của bồ công anh, cô vẫn không biết được đằng sau bức tranh này cất giấu nhiều bất an, lo sợ cùng tình cảm nồng nàn như vậy. Chính anh đi xa ngàn dặm đến đây cũng chỉ để nhìn cô một cái, nhưng lại không dám đến gần.
Đêm đó, cô cũng không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết cả ba cô nàng đều uống với cô đến nửa đêm. Con người có lẽ cũng cần có lúc được phát tiết, kìm nén nửa năm sau khi khóc một trận giống như thay da đổi thịt vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, những phẫn nộ, không cam lòng cùng ủy khuất đêm qua đã dần tiêu tán. Sau khi bình tĩnh thì Tình Dã cũng hiểu được hành động hôm qua của Hình Võ.
Nếu như anh thật sự xuất hiện, bọn họ tựa như sẽ không có khả năng lại chia ly được. Cô không muốn anh đi, mà anh cũng sẽ không cam lòng rời đi, như vậy những cố gắng của bọn họ đều tan biến như bong bóng.
Từ ngày đó trở đi, Tình Dã hoàn toàn đem chính mình bó lại, thời gian nghỉ ngơi và học tập của cô lại lần nữa quay lại giống như trước lúc thi tốt nghiệp, mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, phần lớn tinh lực đều dành cho bài lên chuyên ngành, chuẩn bị các bài kiểm tra cấp hạng.
Mà từ sau đêm giao thừa Mạnh Duệ Hàng cũng không nói lại chuyện muốn theo đuổi Tạ Tiền Thiển nữa. Tình Dã cũng hiểu tâm tình của cậu, sau khi cân nhắc lại tự nhận là đánh không lại Tạ Tiền Thiển, vẫn là chuồn thôi.
Nhưng dạo gần đây lại thường liên lạc với Khúc Băng, hai người có đôi khi hẹn nhau đi thư viện hoặc lớp tự học buổi tối.
Còn Hình Võ, mọi người phát hiện sau tết Nguyên đán cả người anh tiến vào trạng thái điên cuồng hơn bao giờ hết, thời gian ngủ ít đi, cả ngày lúc nào cũng cầm từ vựng tiếng Anh, văn cổ, dựa theo dàn đề cương mà Tình Dã đánh dấu cho anh, từng chút một gặm, gặm đến những nơi không hiểu thì tìm hiểu nghiên cứu, nghiên cứu không ra thì không cho mình ngủ. [Lu: học đến tẩu hỏa nhập ma rồi T_T]
Anh đối với mình nghiêm khắc như vậy, Lý Lam Phương cũng nhìn không được, nhiều lần khuyên anh quên đi, đừng liều mạnh như thế. Nhưng anh cứ như nhập ma, ai nói gì cũng không nghe.
Cuối cùng đến trước năm mới, anh kiệt sức ngã bệnh, ở nhà chịu đựng ba ngày thì bị Lý Lam Phương kéo đến phòng khám của bác sĩ Trang, lúc đó đã sốt hơn bốn mươi độ. Suốt thời gian mừng năm mới anh đều nằm trong bệnh viện truyền nước biển, cả ngày nhìn mặt trời mọc rồi lặn, đếm những ngày cố gắng cuối cùng trong cuộc đời của anh.
Ám Đường sau khi bị diệt, Phương Kiệt anh họ của Phương Lôi tiếp nhận hơn phân nửa xưởng, Phương Kiệu mặc dù xuất thân là côn đồ, nhưng đối nhân xử thế tương đối trơn tru hơn, lại có đầu óc làm ăn, ánh mắt cũng không tệ, cho nên mấy năm nay ăn sung mặc sướng.
Nghe nói Hình Võ có nhà máy, có lần còn đặc biệt tìm đến Hình Võ uống trà. Lúc lễ mừng năm mới, nghe tin Hình Võ bị bệnh hắn cũng chạy đến viện cớ là thăm Hình Võ để bàn chuyện làm ăn.
Sau khi đi qua Nhà máy Thực phẩm Tình Cốc, hắn đã hiểu được phương thức hoạt động của những người trẻ tuổi này và sớm ngửi thấy cơ hội kinh doanh, hắn muốn đầu tư vào Tình Cốc và biến nhà máy thành một thương hiệu nhượng quyền đồ ăn nhẹ cộng thêm tự chủ nghiên cứu.
Ngày đó, hắn cùng Hình Võ nói chuyện thật lâu, bao gồm một số mô hình kinh doanh và quản lý chuỗi cung ứng trong giai đoạn sau này, đồng thời muốn xây dựng một doanh nghiệp thương mại thực phẩm trên mạng tại địa phương.
Đề xuất này quả thực đã truyền cho Hình Võ rất nhiều cảm hứng, bản thân anh cũng rất rõ ràng, nếu một xưởng nhỏ muốn phát triển lớn hơn thì việc thay đổi mô hình và thu hút đầu tư là một bước cần thiết, anh đã biết Phương Kiệt nhiều năm, hắn là người sống có tâm tư, nhưng lợi ích là trên hết, vì vậy từ góc độ của một đối tác kinh doanh, hắn thực sự là một ứng cử viên sáng giá, cộng với mối quan hệ với nhà máy của hắn, Hình Võ cho rằng đây là một phương án có thể thử.
Cho nên tết âm lịch vừa đi qua, các công việc bắt đầu được tiến hành, nhưng pháp nhân của Tình Cốc vẫn là Tình Dã, điều đó có nghĩa là từ nhãn hiệu đã đăng ký đến thay đổi vốn chủ sở hữu, và một loạt các văn kiện mở rộng quy mô cũng cần chữ ký của cô ấy, đó là một vấn đề rất rắc rối.
Khi Đỗ Kỳ Yến liên lạc với Tình Dã cũng nói rõ vấn đề với cô, trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông để vào học lại, Tình Dã quyết định về đình Trát Trát một chuyến, thay đổi pháp nhân.
…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chói Mắt
Chương 102: Ngoại truyện 3
Chương 102: Ngoại truyện 3