Trại Đông được coi là hoạt động nhóm cuối cùng của bọn họ trước khi chiến đấu với kỳ thi đại học, vì vậy mọi người đều rất hào hứng, nhưng chỉ mình Tóc Vàng Hoe là yếu ớt, bất lực, đáng thương. Ánh mắt anh ta đang đăm đăm nhìn bọn họ bàn bạc sôi nổi, anh ta không hiểu tại sao Hổ Mập và Hình Võ đều được đi, mà bản thân mình lại không, đúng là mất hết nhân tính rồi mà!
Cả nhóm cứ thế ồn ào náo nhiệt đến tận nửa đêm, Hình Võ nhìn thời gian, rồi đứng dậy nói với Tình Dã: “Có phải điện thoại để trong nhà của em đang đổ chuông không?”
Tình Dã ngẩng đầu lên: “Đâu có, em cầm điện thoại ở đây mà.”
Hình Võ liếc nhìn cô một cái, Tình Dã nhanh chóng phản ứng lại bèn giả bộ sờ sờ quanh người, sau khi Hình Võ đi vào, cô cũng đứng dậy: “Hình như điện thoại ở trong thì phải.”
Vừa bước vào cửa thì một bóng đen chợt lao đến vây quanh cô trong góc cửa chật hẹp. Anh cúi xuống phủ lên môi cô một nụ hôn choáng ngợp, nụ hôn đến bất ngờ như cơn bão, giữa không gian nửa sáng nửa tối, đường nét khuôn mặt sâu sắc của anh khiến trái tim Tình Dã loạn nhịp. Đang trong lúc bối rối, Tình Dã lại nghe thấy tiếng cổ vũ cuồng nhiệt bên ngoài, Hình Võ cọ xát vào đôi môi cô, nói: “Chúc mừng năm mới.”
Tình Dã liếc nhìn đồng hồ treo tường, đúng mười hai giờ, đây là lần đầu tiên trong đời cô đón năm mới trong một nụ hôn, đột nhiên cảm thấy cả người như được ném vào hũ mật. Cô kiễng chân quàng tay lên cổ anh: “Chúc mừng năm mới.”
Ánh mắt Hình Võ chập chờn mê ly trong bóng tối, giọng nói đều đều quyến rũ: “Năm mới có điều ước gì không?”
Tình Dã nở nụ cười, vùi mặt vào cổ anh: “Hy vọng năm tới vẫn được đón Giao thừa cùng anh.”
Hai người đang ôm nhau thắm thiết, thì đột nhiên rơi vào trầm mặc, một lúc sau, Hình Võ siết chặt vòng tay, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: “Được, bất luận vào thời khắc này của năm sau, em đang ở ngóc ngách nào trên thế giới thì nhất định anh vẫn sẽ đón Giao thừa cùng em.”
Tình Dã kích động nhìn anh, cứ thế nhìn anh chằm chằm mà không lên tiếng. Đột nhiên cô có chút nghẹn ngào, không kìm được: “Thực ra em luôn cảm thấy năm nay là năm tồi tệ nhất trong cuộc đời mình, nhưng anh đã khiến cuộc sống của em thay đổi, Hình Võ, anh được ông trời phái tới để cứu vớt em phải không?”
Anh ôm cô vào lòng, kiên định nói: “Không, là em mới đúng.”
Sói Ngốc ngoài cửa đang liên tục gọi: “Anh Võ, Tình Dã, Giao thừa rồi, hai người đang làm gì thế?”
Hình Võ và Tình Dã ra ngoài, cả nhóm cùng nhau nâng ly, Tóc Vàng Hoe nhìn hai người chằm chằm với vẻ mặt thâm sâu khó đoán, nhưng lại bị Tình Dã lườm một cái.
Hổ Mập nâng ly, vui vẻ nói: “Tôi, tôi chúc mọi, mọi người cuộc sống không ngừng, hy, hy vọng không tắt, cho dù sau này tốt nghiệp rồi, tất cả đều xuôi, xuôi Đông ngược Tây, nhưng khi trở về vẫn, vẫn sẽ là những thiếu niên, chúng ta sẽ không nói lời tạm biệt!”
Tóc Vàng Hoe lập tức dụi dụi nước mắt, đồng thời mắng chửi: “Tôi nói này Hổ Mập, đ!t con mẹ, cậu bị thần kinh đấy à? Có phải bảo cậu phát biểu trong lễ tốt nghiệp đâu mà cậu nói bi thương vậy làm gì?”
Cả nhóm cùng nhau nâng cốc và đồng thanh hô to: “Chúng ta sẽ không nói lời tạm biệt!”
Trong lòng Tình Dã cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mặc dù quen biết những người bạn này còn không lâu bằng bạn học cũ của cô, nhưng có lẽ con người khi ở trong nghịch cảnh thì cảm xúc sẽ sâu sắc hơn. Sự trung thực, giản dị và dễ thương của họ đem lại cho cô những niềm vui hoàn toàn khác, giúp cho cái đình Trát Trát xám xịt này mỗi ngày đều trở nên muôn màu muôn vẻ, khiến cô chợt sản sinh một loại tình cảm chiếm hữu.
Nghĩ đến ngày đầu tiên đến đình Trát Trát, thời điểm khi cô gặp những thiếu niên tóc xanh tóc đỏ này, cô đã cho rằng cả đời này mình sẽ không chơi cùng với bọn họ. Thậm chí ở một góc độ nào đó mà nói, bản thân cô xuất phát từ sự miệt thị, cho đến khi dần dần buông bỏ được tầng ngăn cách đó để hòa mình được với họ, thì cô phải cảm thấy khả năng thích ứng của mình quả thực rất mạnh. Nhưng đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu đều là do nhóm người đáng yêu này đây.
Cuối cùng bữa tiệc kết thúc trong tiếng mắng nhiếc do dì Triệu dẫn đầu, thay mặt cho những người hàng xóm trong khoảng sân tập thể lên tiếng.
Ngày Tết Dương lịch, Tình Dã vô cùng bận rộn, mới sáng sớm cô đã thức dậy và bắt đầu làm tất cả bài tập của ba ngày nghỉ. Đến khi Hình Võ tỉnh dậy, thì cô đã làm xong ba trang bài tập rồi, khiến Hình Võ nhìn đến cứng cả họng.
Trước khi trời tối, Tình Dã đã giải quyết xong xuôi toàn bộ, sau đó bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Hình Võ dựa người bên giường nhìn cô thu dọn, nào là sữa rửa mặt, nào là khăn tắm, bàn chải điện, nào là kem dưỡng da, hổ lốn một đống to ném ở trên giường. Hình Võ càng nhìn càng khó hiểu, bèn có lòng nhắc nhở cô: “Chỉ ngủ một tối thôi mà, không cần mang nhiều đồ vậy đâu.”
Tình Dã lấy ba lô tới, bỏ hết sách bên trong ra, rồi nói với anh: “Đây đều là những đồ dùng cần thiết, buộc phải mang.”
Sau đó, cô còn khó hiểu ngẩng đầu lên: “Sao anh không xếp đồ thế?”
Hình Võ khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt đáp: “Xếp xong rồi.”
Tình Dã thấy anh nằm yên cả chiều, bèn hỏi: “Vậy đồ đã sắp xếp đâu rồi?”
Hình Võ chỉ vào người mình: “Vác cái xác đi là được rồi, đàn ông đàn ang ở ngoài có một tối mà còn cần chuyển cả nhà đi nữa hả?”
Tình Dã mỉm cười, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào, nhà cửa ở đình Trát Trát đều rất thấp, rất nhiều nhà chỉ xây có hai tầng, nên chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy hoàng hôn đang dần buông ở phía xa. Tình Dã thích nhất là thời điểm này mỗi ngày, sắc sáng ngập trời, cảnh đẹp lòng vui.
Mà hôm nay, người nào đó lại mặc áo hoodie in hoạ tiết gấu, thực ra cả buổi chiều Tình Dã đều không điều khiển nổi mắt mình, lúc nào cũng nhìn anh chằm chằm.
Phong cách ăn mặc thường ngày của Hình Võ rất đơn giản, sắc sảo, giỏi giang lại rất ra dáng. Có lẽ vì hôm nay không ra khỏi nhà, mà không hiểu anh tìm đâu ra chiếc áo hoodie in hình gấu mới lạ này, nên đã tạo ra sự tương phản khá lớn với khí chất của anh.
Lúc này, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn rơi trên người anh, bóng dáng hoàn hảo cùng tư thế lười biếng ấy lại mang đến cảm giác như chàng thiếu niên trong truyện tranh.
Tình Dã đánh rơi đồ trong tay, rồi đột nhiên vọt tới trước mặt anh, kéo kéo hình hoạ tiết gấu trên áo trước ngực anh, hỏi: “Chiếc áo này ở đâu ra thế?”
Hình Võ vươn tay kéo cô vào lòng: “Từ hồi cấp hai.”
Cô mỉm cười, nói: “Từ cấp hai mà vẫn còn mặc được à?”
“Lúc đó mặc làm áo bóng rổ, bây giờ vừa in.”
Hình Võ cụp mắt, nhìn xuống đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm của cô, khuôn mặt trong sáng và mềm mại ấy đang gần trong gang tấc, cuối cùng anh không kìm lòng được nữa, bèn ôm cô, lật người hôn cô hết nông rồi lại sâu.
Chiếc giường quá hẹp, khi lật người, Tình Dã bị đẩy đến mép giường, nửa người như đang lơ lửng trên không, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Theo bản năng, cô ôm chặt Hình Võ, tư thế vô cùng khó khăn, nhưng người nào đó lại có chút nhẫn tâm, anh đưa bàn tay nóng bỏng đỡ lấy eo cô, lấy hết toàn bộ sức lực trên cơ thể đang lửng lơ của cô.
Khi Tình Dã đưa tay lên ôm anh, chiếc áo len của cô cũng theo đó bị kéo lên trên, để lộ ra một khoảng nhỏ ở eo, các ngón tay ẩn hiện những vết chai của anh lướt trên làn da tinh tế, mỏng manh của cô. Cảm giác toàn thân tê dại khiến Tình Dã rùng mình một cái, chàng trai trước mặt nhướng mi, trong mắt tràn đầy sắc xuân, ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn chiếu xuống sườn mặt tuấn tú, đồng thời nhuộm vàng đôi lông mi đen dày của anh.
Lúc này, Tình Dã thầm nghĩ, nhan sắc như vậy mà lại đặt tại cái đình Trát Trát nghèo nàn này thì thực sự chẳng hợp lý chút nào. Sau này, khi ra nước ngoài, cô có thể đóng gọi anh mang theo không?
Tình Dã nép vào vòng tay anh, bị anh hôn đến mềm nhũn, yếu ớt, nhưng đột nhiên Hình Võ lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm xuống nền nhà bên cạnh giường. Tình Dã thấy anh từ từ đứng dậy khỏi người mình, sau đó xuống giường, nhặt chiếc hộp màu đỏ dưới mặt đất lên.
Tình Dã khẽ chớp mắt, quay đầu lại, khi nhìn rõ thứ mà Hình Võ đang cầm trên tay, thì những cảm xúc vương vấn vừa rồi đã lập tức biến mất không còn tăm tích. Cô ngồi bật dậy, nhảy ra khỏi giường vồ lấy hộp Durex không biết bị rơi ra từ lúc nào, lúng túng giật giật khóe mắt: “Cái đó… Nếu em nói là của người khác thì anh có tin không?”
Tình Dã nhìn rõ ánh mắt hoàn toàn không thể tin của Hình Võ, đừng nói là anh, đến bản thân cô khi nói ra câu đó còn cảm thấy chột dạ, con mẹ nó, đang yên đang lành làm gì có ai để một hộp bao cao su ở chỗ con gái nhà người ta cơ chứ? Nghĩ thôi cũng đã thấy không hợp lý rồi!
Nhưng mấu chốt là, đây thực sự không phải của cô, nhưng cô lại không tiện lôi Phương Lôi ra. Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng tư của cô gái ấy, vậy mà cứ đường hoàng nói cho người khác nghe thì đúng là thiếu đạo đức mà, thế nhưng phải giải quyết thế nào với hộp Durex này đây?
Sau đó, Tình Dã trông thấy Hình Võ không nói không rằng, đi đến bên cửa sổ châm thuốc, rồi nhìn cô bằng ánh mắt chỉ vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tình Dã đứng giữa phòng, cảm giác như muốn phát nổ ngay tại chỗ, chuyện gì thế này? Đừng nói là Hình Võ tưởng rằng cô chạy đi mua thứ kia để chuẩn bị phát sinh gì đó với anh đấy nhé?
Nhất thời, Tình Dã cảm thấy xấu hổ đến mức ngay lúc này, lập tức phải tìm một cái hố để chui xuống. Cô đã không thể nhìn thẳng vào mắt Hình Võ được nữa, bèn không nói không rằng, cứ thế kéo chiếc rèm ngăn giữa giường của hai người lại, để ngăn cản ánh mắt hốt hoảng của người nào đó đang hướng về phía cô, sau đó cầm chiếc hộp nóng hổi kia trên tay, đúng là sầu quá đi mà!
Chủ quan mà nói, Tình Dã cảm thấy không thể mang nó đến trại Đông, đây chẳng phải là đang “giúp kẻ ác làm điều xấu” sao? Nhưng nếu trong sâu thẳm tình yêu của mình, Phương Lôi muốn “lật đổ” người ta, mà cô lại không mang đi để phòng hờ, thì chẳng phải cũng đang “giúp kẻ ác làm điều xấu” còn gì? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tình Dã ném nó vào ba lô, đúng là chẳng ra đâu vào đâu.
Cả tối hôm đó, Tình Dã đều ngại, không dám nói chuyện với Hình Võ, đến ăn cơm cô cũng không ăn cùng anh, vì sợ không cẩn thận sẽ đụng phải ánh mắt không rõ ý tứ của anh, khiến trái tim nhỏ bé hoang mang, lo lắng.
7h40 sáng hôm sau, bọn họ đúng giờ ra khỏi nhà, Hình Võ mặc cả cây đồ thể thao màu đen, còn đeo chiếc balo màu đen nữa. Tình Dã có chút khó hiểu, nói thật thì cô chưa từng thấy anh đeo ba lô một cách nghiêm túc như vậy, dáng vẻ ấy trông thật đẹp trai.
Cô nâng nâng ba lo của anh lên: “Chẳng phải anh nói là không mang đồ sao? Cái gì mà nặng thế này?”
“Máy tính.”
“Anh mang máy tính đi làm gì?”
Hình Võ liếc cô một cái, rồi cầm ba lô của cô khoác lên vai, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Mang theo chưa?”
Tình Dã không hiểu, hỏi lại: “Mang cái gì?”
“Bao.”
Qua một đêm, Tình Dã đã quên mất chuyện đó và hoàn toàn không ngờ rằng Hình Võ lại nhắc đến, cô đỏ mặt tía tai, bảo cô phải trả lời thế nào bây giờ? Nếu nói là mang rồi, thì Hình Võ sẽ không cho rằng cô bảo anh đăng ký tham gia trại Đông với mục đích không trong sáng chứ?
Lúc này, Tình Dã chỉ muốn hét lên thật to, sau đó chạy nước rút 100 mét để cách xa người này, nhưng thực tế, cô lại chỉ có thể cúi thấp đầu, đến mức không thể thấp hơn được nữa, rồi lặp lại một lần: “Cái đó không phải của em, thật mà, em cầm hộ người khác.”
“Ồ…”
Hình Võ chỉ kéo dài một tiếng “ồ”, nhưng khi lọt vào tai Tình Dã lại thành, món đồ quan trọng như vậy, mà lại cần người khác cầm hộ?
Thà rằng anh cứ nói toẹt ra cho xong!
Lúc này, tâm trạng Tinh Dã đang như muốn phát nổ, có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại được, có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa sạch tội.
Sau đó, cô nhìn thấy Hổ Mập và Sử Mẫn đang đứng đợi bọn họ ở đầu đường, Hổ Mập còn quan tâm hỏi: “Tình, Tình Dã mặt em sao, sao lại đỏ thế kia?”
“…” Anh là Tình Tình Dã thì có, cả nhà anh là Phạm Phạm Thống.
Tình Dã nhanh chóng kéo Sử Mẫn đi cách ra xa hai người họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chói Mắt
Chương 60
Chương 60