Hình Võ xuống nhà tắm rửa, lúc lên lầu thì thấy Tình Dã đang ngồi trên giường xem máy tính, khí lạnh trong phòng đã có, nên mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Hình Võ đội chiếc khăn trên đầu, vốn dĩ anh không có nhiều tóc, nên lau đại vài cái là khô, lúc lướt nhìn qua thì thấy dưới đất cạnh giường của Tình Dã có để một đống quần áo to. Mới có mấy ngày anh không về nhà, vậy mà căn phòng đã bị cô gái này biến thành bãi rác rồi sao?
Hình Võ cau mày, nghiêm nghị hất cằm: “Cô để nhiều quần áo xuống đất thế kia làm gì?”
Tình Dã trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Bẩn đó.”
“Bẩn lại không mang đi giặt, để dưới đất thì nó tự sạch à?”
Lúc này, Tình Dã mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, không phải là cô không muốn giặt, ngày thứ hai sau khi đến đây, cô đã hỏi Lý Lam Phương xem máy giặt ở đâu, kết quả là khi Lý Lam Phương đưa cô đến nơi để máy giặt, thì mới biết đó là chiếc máy giặt cũ kỹ đã bạc cả màu.
Bà ấy bảo cô chỉ cần mở nắp ra rồi nhét quần áo vào là được, cô thò đầu vào nhìn, bên trong có rất nhiều khăn bẩn dùng cho khách trong tiệm làm tóc, bên trên còn dính đầy tóc vụn, thành máy giặt thì đóng một lớp bụi bẩn, Tình Dã nghi ngờ rằng quần áo chưa giặt của mình còn sạch hơn khi ném vào trong đó.
Vì vậy, cô đã không nỡ “ra tay”, nên cầm theo quần áo bẩn lên phòng, mấy ngày nay mỗi ngày thay một bộ quần áo mới, về cơ bản là cũng sắp hết “đạn dược, lương thực” đến nơi rồi.
Hình Võ thấy bộ dạng trầm mặc của cô, bèn ném khăn tắm sang một bên rồi chống tay lên eo: “Chê bẩn hả?”
“Không bẩn sao?” Tình Dã hỏi ngược lại.
Hình Võ bị cô làm cho tức đến chẳng nói thành lời, hai năm trước anh còn chăm chỉ tháo máy giặt trong nhà ra vệ sinh, sau đó lại phát hiện mẹ anh lười đến khiến người ta muốn chửi thể, hầu như ngày nào bà cũng nhét khăn đã dùng cho khách vào máy giặt, ngâm ở đó chán chê cả đêm rồi mới lấy ra, cái mùi ôi thiu quanh năm suốt tháng đó khiến anh lười chẳng muốn quan tâm nữa, nên đều tự giặt tay quần áo của mình.
Hình Võ bĩu môi, chỉ tay về phía đầu giường cô: “Vậy quần áo cô mang theo đều mặc hết cả rồi thì phải làm thế nào?”
Không ngờ, Tình Dã lại đáp: “Không biết.”
Không biết cái đéo gì, đây là lần đầu tiên Hình Võ trông thấy một người không biết tự chăm sóc cho bản thân mà lại tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy, thật khiến anh bực đến bật cười.
Anh đứng bên bàn học, cuối cùng thở dài một hơi rồi đi tới nhặt đống quần áo dưới đất lên, đi ra ngoài, Tình Dã có chút ngạc nhiên, hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Xuống nhà giặt quần áo, tiện tay giặt luôn giúp cô, nếu muốn cảm ơn thì quỳ xuống lạy ba lần rồi gọi tôi là ông đi.”
Anh dứt lời bèn rời đi, Tình Dã ngẩn người ngồi trên giường hồi lâu, tuy rằng trước đây ở nhà, thì quần áo của cô đều do giúp việc giặt, hơn nữa cô cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng người làm đều là phụ nữ, huống hồ đều là do ba cô trả lương cho bọn họ.
Mà Hình Võ… Tình Dã đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng: “Chết tiệt!”
Vừa nói, cô vừa vội vàng xỏ giày chạy xuống lầu, đồ lót của cô vẫn còn chất đống bên trong chỗ quần áo đó. Tình Dã bán mạng lao ra sân sau, xông vào phòng tắm, nhìn thấy Hình Võ đang đứng đối diện với bồn nước, bên cạnh là bánh xà phòng giặt đồ, mà anh thì đang nhíu chặt hàng lông mày, cầm chiếc áo lót của cô trên tay, như thể đang đối mặt với một món đồ gì đó vô cùng huyền bí vậy.
Tình Dã vội vàng chạy tới giật lấy, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung, vội vàng hét lên với Hình Võ: “Anh làm gì thế? Biến thái hả?”
Hình Võ hơi xấu hổ vì tiếng hét của cô, nên ho khan một tiếng: “Tôi đang nghĩ xem miếng bọt biển kia có cần lấy ra ngoài để giặt hay không.”
Tình Dã đẩy anh ra, rồi lật tìm đồ lót của mình trong đống quần áo, cô không dám ngẩng đầu lên, nói: “Những thứ này tôi tự giặt.”
Nói xong liền chạy đi mất mà không buồn nhìn anh lấy một cái, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sơ suất.
Khóe miệng Hình Võ hơi nhếch lên, ánh mắt lộ rõ sự lạnh lùng, ông trời có thể thấy anh không hề bối rối, giúp cô giặt quần áo lại còn bị ăn chửi là biến thái? Lương tâm của cô gái này đều ném cho chó ăn cả rồi sao?
Hình Võ đi đến vặn vòi nước, tuy rằng ôm một bụng tức nhưng anh vẫn giúp cô giặt váy, chất liệu vải quần áo của Tình Dã đều rất cao cấp, sức lực của Hình Võ vốn dĩ lại lớn, nhưng anh cũng không dám vò mạnh như khi giặt quần áo của mình, vì sợ làm hỏng đồ của cô.
Nói không chừng đại tiểu thư ở trên lầu vẫn còn đang tức giận gì đó, tuy vậy, anh vẫn vô cùng nhẹ nhàng, dù sao thì quần áo của cô cũng không bẩn, lại còn có hương thơm nữ tính nữa.
Hương thơm nữ tính? Khóe miệng Hình Võ hơi giật giật, sao những từ ngữ này lại hiện lên trong đầu anh được chứ? Mẹ nó, đúng là biến thái!
Một lúc sau, Hình Võ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Tình Dã lại chạy xuống, cô đặt đôi giày dính bùn bên cạnh Hình Võ: “Giặt cả cái này nữa.”
Hình Võ nhìn lướt qua, hoá ra đây là đôi giày bị giẫm phải bùn vào ngày đầu tiên cô đến đây, bùn đất đã cứng lại, bám đầy bên trên, vậy mà bao nhiêu ngày rồi cô vẫn còn chưa thèm giặt?
Cuối cùng, anh đã gặp được cô gái còn hơn cả mẹ mình rồi, rốt cuộc là anh đã tạo nghiệt gì mà trong nhà có tổng cộng bốn người thì cả ba người phụ nữ đều không thể tự chăm sóc cho bản thân mình thế này?
Hình Võ thấp giọng mắng một câu: “Ông đây nợ cô cái gì hả?”
Hình Dã vừa bước ra ngoài vừa chậm rãi đáp: “Vốn dĩ là do anh làm bẩn mà.”
Giỏi, giỏi lắm, tuyệt vời!
Hình Võ giặt xong quần áo, anh lấy móc treo lên dây phơi ở sân sau, rồi lên phòng lấy chìa khoá xe máy, Tình Dã thấy vậy, bèn ngước mắt lên hỏi anh: “Buổi tối về Thuận Dịch ngủ à?”
Hình Võ bỏ điện thoại vào túi quần jeans, đáp: “Không thế thì sao?”
Tình Dã không lên tiếng, nhưng khi Hình Võ mở cửa, cô mới khẽ nói một câu: “Cảm ơn nhé.”
Hình Võ quay lại nhìn cô một cái rồi đóng cửa.
Mặc dù cô đại tiểu thư bỗng dưng từ trên trời rơi xuống này suốt ngày tỏ vẻ như hai mắt được mọc trên đỉnh đầu, nhưng không phải là cô gái không hiểu chuyện, chỉ đơn giản là không biết giặt quần áo mà thôi.
Sáng hôm sau, Tình Dã xuống lầu, cô thấy đôi giày da của mình đã được đánh bóng loáng và đặt trên bệ cửa sổ lầu một, nó sạch sẽ đến phát sáng, một chút bùn đất cũng không còn. Tuy rằng nói người khiến cô giẫm vào bùn là Hình Võ, thế nhưng Tình Dã vẫn cảm thấy người anh họ chẳng có nửa xu huyết thống này của mình lại không đáng ghét như vẻ bề ngoài của anh.
Mà buổi sáng, Tình Dã cũng đã vội vàng giặt đồ lót, không đủ mặc là một chuyện, mặt khác là do quần áo bẩn đã không còn, cứ thế để một đống đồ lót bẩn dưới mặt đất thì đến bản thân cô cũng chẳng nhìn nổi.
Nhà Hình Võ thậm chí không có máy giặt cửa trước chứ đừng nói đến máy sấy, mọi người ở đây sau khi giặt quần áo đều phơi ngoài sân để chúng tự khô, tuy nhiên khoảng sân này được dùng chung, nếu cô phơi đống đồ lót ngoài đó, thì vẫn cảm thấy có chút không được thanh tao, cuối cùng, Tình Dã chật vật cả nửa ngày mà vẫn không thể làm được.
Đến khi Lý Lam Phương thức dậy, thấy Tình Dã bưng chiếc chậu đứng ngoài sân, mới nói với cô: “Con phơi quần áo à? Đưa cho dì, lát nữa dì phơi hộ con.”
Sau đó, Lý Lam Phương đã thành thạo giúp cô treo tất cả đồ lót lên giá phơi, vì vậy hôm nay ngoài sân có thêm một dãy váy sặc sỡ cùng đồ lót đủ kiểu dáng, dẫn đến buổi trưa, khi Hình Võ về nhà ăn cơm, anh thấy ngại không tiện ngẩng đầu lên. Trong lúc thu dọn bát đũa đã vô tình nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng viền ren của Tình Dã, rồi nhất thời cảm thấy bồn chồn khó hiểu.
Vì thế, sau khi đút cơm cho bà, anh đã lập tức rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại. Khi Lý Lam Phương đẩy bà cụ về phòng, Tình Dã nghe thấy bà cụ đang lẩm bẩm gọi tên ai đó, bà cụ nói năng không rõ ràng, nên Tình Dã chẳng thể nghe ra, chỉ nghe thấy Lý Lam Phương quát một câu: “Đến ngày mẹ chết thì con trai mẹ cũng chẳng thèm hỏi han lấy một câu đâu, vậy mà mẹ còn nhớ anh ta làm gì?”
Một lúc sau, Lý Lam Phương giận đùng đùng đi ra, Tình Dã cũng cảm thấy kỳ lạ khi nhớ đến việc tối qua Hình Võ nói rằng ba mình một năm chẳng về nhà lấy một, hai lần.
“Ba Hình Võ đi đâu rồi ạ?”
Lý Lam Phương bắt đầu phàn nàn: “Ở đâu có công trường thì tới đó chuyển gạch, nói là công trình đang sửa chữa ở Huyện bên, con mẹ nó, ai chứng minh được đấy là thật hay giả, cũng chẳng biết có phải là có con mái già nào ở bên ngoài rồi hay không, dì ngày ngày mệt chết đi sống lại nuôi con trai, nuôi mẹ giúp ông ta, nhưng cái loại vô lương tâm đó, bao nhiêu năm nay chẳng mang được nổi một xu về nhà…”
Nói đến Hình Quốc Đống, ba của Hình Võ là những câu chửi rủa cứ thế tuôn ra từ miệng Lý Lam Phương, đến mười phút cũng không lặp lại từ nào, Tình Dã nghe thôi cũng thấy đinh tai nhức óc, chỉ có thể nói rằng gia đình nào cũng có riêng một “cuốn kinh” khó đọc. Ba cô trước đó khi còn đang yên ổn cũng ngày ngày ra ngoài tiếp khách, tìm đủ loại lý do để không về nhà, đàn ông mà không chăm lo cho gia đình thì có tiền hay không cũng chẳng quan trọng.
Nhưng về việc Lý Lam Phương nói bản thân bà mệt đến chết đi sống lại thì Tình Dã phải giữ vững lập trường, nếu nói bà ấy mệt thì có lẽ là do đánh mạt chược, phải thức đêm nên mệt.
Buổi tối khi về nhà, Hình Võ có xách theo hai can dầu ăn Kim Long Ngư, Lý Lam Phương vừa nhìn thấy đã lập tức hét lên, gọi anh lại: “Mua loại dầu này làm gì thế? Đắt chết đi được, hai can cũng đến cả trăm tệ chứ không ít? Trong nhà đâu phải là không có dầu ăn.”
Tình Dã cúi đầu, ngồi bên chiếc bàn gỗ, Hình Võ đẩy Lý Lam Phương vào bếp, nói với bà: “Vứt chỗ dầu động vật này đi đi, ruồi bọ bâu cả vào đây rồi, người còn ăn được nữa không?”
Lý Lam Phương muốn nói thêm vài câu, nhưng lại bị Hình Võ đẩy ra: “Ông chủ Tào tặng.”
Ông chủ Tào là chủ của Thuận Dịch, bình thường đều ở trên Huyện, không mấy khi về đây, ông ta tin tưởng Hình Võ và Răng nanh, nên giao cửa hàng lại cho bọn họ xử lý. Răng nanh đã bỏ học từ lâu, ngày ngày đều ở trong cửa hàng, còn Hình Võ khi nào không đi học thì hầu như cũng sẽ tới đó.
Lý Lam Phương vừa nghe thấy là ông chủ Tào tặng, không mất tiền bèn không nói thêm gì nữa.
Trong bữa ăn, Tình Dã lại có chút không bình thường, từ đầu tới cuối chỉ cúi gằm mặt xuống, ăn xong bữa cơm cũng chẳng nói lời nào, cả người đều có gì đó không đúng cho lắm.
Hình Võ ngẩng đầu lên hỏi Lý Lam Phương một câu: “Cô ấy sao thế?”
Lý Lam Phương tỏ vẻ bực bội: “Nói đến đây lại thêm bực, đồ lót của Tình Dã bị người ta lấy trộm cả rồi.”
“Há?” Hình Võ có chút kinh ngạc, buổi trưa lúc ăn cơm vẫn còn thấy phơi trong sân, vậy mà bị trộm rồi sao?
Lý Lam Phương cố ý lớn giọng, mắng chửi: “Cũng chẳng biết cái loại người nào không biết xấu hổ lại đi lấy trộm cả đồ lót của con gái nhà người ta, làm chuyện vô đạo đức như vậy thì cha chết mẹ thối, ai mà lại sinh ra cái loại súc vật thế không biết…”
Càng về sau thì những câu chửi đổng sau đó của Lý Lam Phương càng không thể nghe lọt, bà ấy còn cố ý chửi về phía ba hộ gia đình ở đầu sân bên kia, như thể chắc chắn rằng là do người trong ba gia đình không biết xấu hổ đó làm ra vậy.
Hình Võ cau mày, bình thường có nhiều người qua lại ở sân sau này, bao gồm cả khách hàng trong tiệm làm tóc vào đi vệ sinh và cả hàng xóm tới chơi mạt chược, cùng người của ba hộ gia đình trong sân này nữa, nên khó nói là ai đã làm ra cái chuyện thiếu đạo đức này và có lẽ việc ấy cũng khiến cô nhóc kia vô cùng tức giận.
“Vậy cô ấy lấy gì mặc?”
Lý Lam Phương nói: “Không sao, lát nữa mẹ đưa của mẹ cho con bé mặc.”
Hình Võ nhướng mày, nheo mắt nhìn mẹ mình: “Cô ấy sẽ mặc của mẹ chứ?”
Lý Lam Phương không để ý, nói: “Có sao đâu, của mẹ đều giặt sạch sẽ cả thì có gì mà không mặc được.”
Hình Võ chép miệng một tiếng, rồi nhìn mẹ mình một cách kỳ quái: “Mẹ không thèm để ý đến vấn đề kích cỡ à?”
Lúc này, Lý Lam Phương mới phản ứng lại: “Ừ nhỉ.”
Hình Võ phải phục con mẹ nó luôn rồi, vấn đề mà anh cũng có thể nhận ra, nhưng Lý Lam Phương lại như chẳng biết nghĩ.
Hình Võ thở dài, rồi lấy ra hai trăm tệ đưa cho Lý Lam Phương: “Ngày mai mẹ ra phố mua giúp cô ấy hai bộ đồ mới.”
“Mẹ mua á? Làm sao mẹ biết được con bé mặc kiểu nào?”
“Mẹ còn không biết chẳng lẽ con lại biết?” Hình Võ nói lại Lý Lam Phương.
Lý Lam Phương nhận lấy tiền, nói: “Ngày mai không rảnh, ngày mai hứa với vợ lão Triệu sẽ qua đó đỡ việc rồi, chẳng phải con trai bà ấy sắp lấy vợ rồi đó sao.”
“Liên quan quái gì đến mẹ?”
“Ăn nói cho cẩn thận, ngày nào cũng đánh bài cùng nhau, nay người ta gọi, mẹ lại không sang thì còn ra thể thống gì nữa, cứ bảo Tình Dã mặc tạm của mẹ trước đi, tuần tới mẹ lên Huyện sẽ mua cho con bé sao.”
Hình Võ lập tức lấy lại hai trăm tệ, rồi lạnh mặt rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chói Mắt
Chương 10
Chương 10