Sau khi ăn xong, Vô Tư lại tiếp tục chơi thêm mấy ván cờ với Cốc tiên sinh, đến tận lúc hoàng hôn hai người mới từ biệt Cốc tiên sinh vẫn đang vô cùng tiếc hận.
Hôm nay Bất Quy đã dò hỏi khá rõ ràng hiện trạng của mình, nếu nàng là cô nhi thì ngày mai sẽ không cần phải về thăm nhà mẹ đẻ gì hết, quan trọng là không biết mẫu thán nàng có còn tại thế hay không, dầu sao vẫn là tình cảm mẹ con một kiếp người, bấy giờ nghĩ đến, nàng vẫn hơi nhớ mong.
“Ngày mai chúng ta có phải đi đâu không?” Bất Quy hỏi dò.
“Mai ta sẽ đến am Vong Sân gặp mẫu thân em, nếu bà ấy không muốn về phủ ở thì chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm bà.”
“Vâng.”
Tiếp đó hai người không nói gì nữa…Vô Tư cảm thấy giữa hai người dường như đang thay đổi gì đó, nhưng chàng cũng không rõ nguyên do.
Về đến phủ, Bất Quy mượn cớ mệt nhọc, không dùng cả bữa tối mà nghỉ ngơi luôn. Nàng trằn trọc nằm trên giường, dạo trước vội vã vào vực, vẫn chưa kịp hỏi rõ về vực sâu thần kỳ này từ thánh mẫu, bây giờ nàng đang buồn bực lắm. Mình và Vô Tư đã thành thân trong này rồi, nàng còn trốn tránh được đến bao giờ nữa? Vả lại nàng cũng đã gả cho Canh Thần, mặc dù “tân lang” hiện tại là do Canh Thần chuyển thế mà thành, song bản thân nàng bây giờ cũng chả phải “Bất Quy” cũ, biết phải giải quyết cái tình cảnh tréo ngoe trước mắt này thế nào đây?
Ngày thứ hai, lúc Bất Quy tỉnh lại đã thấy phòng ốc trống trơn không một bóng người, nàng như trút được gánh nặng. Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động bên trong bèn đẩy cửa bước vào: “Phu nhân đã tỉnh rồi ạ? Nô tỳ đến hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”
“Quốc công đâu rồi?” Bất Quy hơi chột dạ.
“Tối qua quốc công bị triệu vào cung rồi ạ, đến giờ vẫn chưa về phủ, nhưng quốc công cũng đã phân phó người chuẩn bị chu toàn phần lễ lại mặt cho lão phu nhân, người chớ nên lo lắng nhọc lòng.”
Quá trưa hôm ấy, Vô Tư mỏi mệt lê bước trở lại, Bất Quy nhìn khuôn mặt uể oải của chàng, mở lời: “Cả đêm hôm qua chàng không ngủ chút nào sao? Người đâu, chuẩn bị nước hầu hạ quốc công tắm gội nghỉ ngơi.”
Vô Tư lắc đầu: “Ta không sao, giờ chúng ta đến am Vong Sân thôi, đã lâu lắm rồi em chưa gặp mặt mẫu thân, e rằng đã nhớ bà ấy quá rồi.” Vô Tư nhìn Bất Quy rồi xốc lại tinh thần, nắm tay nàng ra ngoài.
“Bệ hạ triệu chàng gấp thế vì chuyện gì?” Bất Quy nhìn Vô Tư như đang có điều suy tư, hỏi chàng.
Vô Tư nghĩ mất một lúc rồi mới nhẹ giọng đáp: “Chiến sự phía nam đang căng thẳng, bệ hạ có ý muốn điều ta ra tiền tuyến.”
“Nhưng chàng nào biết võ công, có khác nào đi chịu chết đâu cơ chứ?” Bất Quy nghe xong thì không khỏi lo lắng.
“Không cần phải ghìm cương giết giặc, chỉ cần ngồi trong doanh trướng bày mưu tính kế là được.” Vô Tư thấy nàng lo cho mình mà thầm vui mừng trong dạ.
Đến hoàng hôn xe mới chạy đến dưới chân núi am Vong Sân, Bất Quy vén màn xe: “Sai người lên núi báo trước một tiếng đi, chốc nữa ta và quốc công sẽ lên sau.”
Bên trong xe ngựa, Vô Tư đang dựa vào người Bất Quy chợp mắt, nàng nhìn mặt Vô Tư mà lòng ngổn ngang trăm mối, kiếp người kia, nàng có quyến luyến chàng đến đâu thì bây giờ cũng đã viên mãn với Canh Thần rồi, hoàn cảnh bày ra trước mắt đây chẳng qua chỉ là ảo giác, hoặc là chấp niệm tâm ma trong quá khứ của nàng tạo thành mà thôi. Không biết Canh Thần không tìm thấy nàng ở chỗ Li Sơn thánh mẫu sẽ ra sao đây nữa.
Có lẽ là vì không khí khu vực núi đồi khá cao, chóp mũi Bất Quy buốt buốt, nàng mới hắt xì nhẹ một bận mà Vô Tư đã bừng tỉnh, chàng mở to mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, cũng rõ tình hình hiện tại.
Đoạn cởi áo choàng trên người mình xuống phủ thêm cho Bất Quy: “Trời đêm lạnh lẽo, đi thôi, từ đây còn cách am Vong Sân một đoạn đấy.”
Trên núi, bà vú nuôi của Bất Quy đã đứng chờ trước cửa, vừa thấy hai người tới đã vui vẻ bước đến: “Cuối cùng cô gia và tiểu thư cũng đã tới rồi, mau vào trong đi thôi, gió đêm trên núi lớn lắm.”
Hàn di nương, à không, phải gọi là Phương phu nhân mới đúng, bà nghe thấy tiếng động cũng ra ngoài đón bọn họ, Bất Quy thấy mẫu thân mà cứ ngỡ đã cách cả một thế hệ ròng. Ba người ăn nhanh bữa cơm chay xong, Bất Quy mở miệng: “Hôm nay có chút chuyện nên bọn con tới trễ, con với chàng có thể ngủ lại đây một đêm không ạ?”
Phương phu nhân nghe xong thì bảo bà vú nuôi đi quét tước mấy gian phòng trống trước: “Đương nhiên là được, nhưng nếu ngủ qua đêm ở đây thì vợ chồng bọn con không thể chung phòng được, hôm nay con ngủ với ta, cô gia ngủ ở gian khác có được không?”
“Đều nghe theo sắp xếp của nhạc mẫu.” Bất Quy còn chưa mở miệng, Vô Tư đã khom người đồng thuận.
…
Bất Quy thổi tắt nến, vừa nằm xuống cạnh mẹ mình thì đột nhiên nghe bà hỏi: “Con cãi nhau với Vô Tư đấy à?”
Bất Quy suy tư một chốc, “Vẫn chưa, chỉ là gần đây gặp quá nhiều chuyện nên lòng con hơi loạn.”
“Hai người các con khổ sở trăm bề mới có ngày hôm nay, chớ để bản thân nản lòng thoái chí.”
Bất Quy không biết phải trả lời thế nào nên chỉ đành thuận miệng nói: “Chiến sự trời nam căng thẳng, bệ hạ có ý muốn chàng ấy xuất chinh.”
“Xem ra ngay cả khi hai người các con thành thân thì bệ hạ vẫn còn vương vấn lòng riêng với con. Chẳng qua con cứ yên tâm đi, dù thằng bé có ra chiến trận thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng cho con chu toàn.” Phương phu hân vừa nói thế, Bất Quy chợt nhớ đến cảnh hai người lần lượt lên kiệu hoa, đón tân nương đời trước. Thế nên, cuối cùng kết cục lần này sẽ ra sao đây?
Ngày tiếp theo, hai người từ giã Phương phu nhân quay trở về, hai ngày kế tiếp Vô Tư phải lo chuyện xuất chinh nên bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, mỗi khi chàng về thì đã quá nửa đêm, chàng luôn nhớ cúi người, lặng lẽ hôn trán Bất Quy rồi mệt mỏi ôm nàng ngủ, đến khi gà gáy ngoài gian mới vội vã tỉnh dậy tiếp tục bận rộn.
Sau ba ngày, ngày Vô Tư xuất chinh cũng đến, Vô Tư vuốt mái tóc Bất Quy: “Ta đã an bài hết thảy rồi, chờ ta trở về.”
Bất Quy nhìn Vô Tư, trong lòng bỗng thấy hơi chua xót, nàng vòng tay ôm lấy Vô Tư: “Nhất định phải bình an trở về đấy.” Ừ, bất luận thế nào thì đời này chàng cũng phải bình an vô sự cả đời.
Một tháng ròng sau khi An Quốc Công xuất chinh chi viện trời nam, trong cung đột nhiên sai người đến mời phu nhân Quốc công tiến công uống chúc trà mừng việc mấy ngày gần đây bệ hạ sách phong Tĩnh phi. Bất Quy nhanh chóng tiếp chỉ tiến cung song trong lòng vẫn đề phòng sau trước.
Bước vào Tịnh Nguyệt Hiên, tẩm cung của Tĩnh phi, trà bánh không ngừng được dâng lên: “Hậu cung to nhường này mà chỉ có mỗi mình ta, ngày thường cũng chẳng có ai chuyện trò cung, buồn chán lắm, vừa khéo An Quốc Công đang lĩnh chỉ xuống nam, thiết nghĩ một mình muội muội vò võ trong phủ chắc cũng cô đơn lắm nên mới sai người mời muội đây đến cung ngồi một chốc.”
“Đa tạ nương nương đã nhớ thương.” Vị Tĩnh phi trước mặt này vóc dáng nhỏ xinh, da như ngọc dương chi trắng trẻo, đẹp đẽ dễ thẹn thùng, giọng nói ngọt thanh, chẳng trách có thể trở thành người đầu tiên nhập cung.
Hai người cùng vào Ngự Hoa Viên, ngồi trong góc đình nọ tán gẫu tiếng được tiếng chăng, bỗng thấy một dáng người mặc áo bào sắc vàng xuất hiện, mọi người sôi nổi quỳ xuống: “Tham kiến bệ hạ.”
“Bình thân!” Một giọng nói uy nghiêm vang trên đỉnh đầu.
“Trẫm cứ thắc mắc sao đến tận giờ này rồi mà nàng vẫn chưa đưa canh cho trẫm, hóa ra là đang bận tán gẫu với phu nhân Quốc công trong Ngự Hoa Viên.” Bệ hạ trêu ghẹo Tĩnh phi, tạo một khung cảnh thật là ái ân hòa hợp.
“Bệ hạ nói gì đấy, thần thiếp đã sớm chuẩn bị xong canh rồi đó chứ, còn đang chờ người xử lý xong chính vụ đây này.” Tĩnh phi dựa vào ngực hoàng đế ra chiều oán trách.
“Trời cũng tối rồi, truyền thiện đến Tĩnh Nguyệt Hiên đi.” Hoàng đế quay đầu phân phó tên thái giám đứng cạnh người.
Nghe thấy lời ấy, Bất Quy nhanh chóng tìm cớ rời đi: “Sắc trời đã tối, Bất Quy xin cáo lui trước.”
“Dùng bữa xong rồi hẵng về, bằng không ngày sau An Quốc Công có hay thì lại trách ta không chăm sóc tốt cho phu nhân của y nữa đấy.” Tĩnh phi kéo tay Bất Quy đi về hướng tẩm cung của nàng ta.
Trong lúc dùng bữa, Bất Quy cứ có cảm giác đang có người nhìn mình chằm chằm.
“Muội muội này, An Quốc Công đánh trận ắt cũng phải hơn nửa năm ròng nữa, chi bằng từ hôm nay muội muội hãy dọn vào cung ở tạm, thái giám hay cung nữ trong cung đều đã được huấn luyện tới nơi tới chốn, chắc chắn có thể chăm sóc muội chu toàn, bệ hạ người nói xem có đúng không.”
Bất Quy nghe thế thì cả kinh trong lòng song vẫn bày ra vẻ mặt sung sướng: “Đa tạ nương nương và hoàng thượng đã ưu ái, chỉ là hôm nay Bất Quy nhập cung có chút vội vã, đợi Bất Quy trở về phủ an bài mọi chuyện trong phủ xong rồi sẽ tiến cung hầu hạ nương nương.”
“Thế thì còn gì bằng.” Tĩnh phi cười đến là vui vẻ.
Hết 17.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?
Chương 17
Chương 17