Côn Luân Kính: Nằm trong thập đại thần khí thời thượng cổ, thần khí chấn phát núi tiên Côn Luân, người giữ nó có thể đi xuyên thời không, đến một chiều không gian khác, ngoài ra còn có thể nhìn rõ tiền kiếp – hậu kiếp cũng như chuyện quá khứ – nhân quả tương lai (Tổng hợp từ nhiều nguồn)
Cảm giác tên quỷ trước mặt nọ vẫn không động đậy gì, Bất Quy ngẩng đầu, đã chuẩn bị một bụng lời khuyên nhủ từ lâu, thế nhưng đập vào mắt nàng, không phải là mặt quỷ xấu xí mà là khuôn mặt cao ngạo anh tuấn của Canh Thần.
Bất Quy vui vẻ ra mặt: “Sao Vô Tư lại rảnh rỗi ghé đến đây thế? Quỷ hỉ tang đâu rồi, khỏi sắp xếp người phía sau nữa, trả đám nhãn cầu dư lại cho mọi người đi thôi, ta nhìn trúng người này rồi.”
Ả quỷ hỉ tang còn chưa kịp ừ hử gì, tên quỷ phụ trách thu gom nhãn cầu đã ré lên: “Không được mà, nhãn cầu đã lấy sao trả lại cho được, còn nữa nhé, cái vị này còn chưa nộp nhãn cầu đâu đấy, cô nương cứ xem tầm bốn mươi, năm mươi bận nữa là hết rồi mà.”
Diêm Vương nghe thế thì tiến lên bảo ngay: “Làm càn! Còn không mau bắt quỷ hỉ tang với quỷ hỉ phục lại! Nhớ phải phân phát lại cho chúng quỷ đấy!”
Trời! Thấy người đến là Diêm Vương, chúng quỷ xung quanh nháo nhào lên bỏ chạy tứ tán.
“Em cần nhãn cầu làm chi?” Canh Thần liếc nhìn đồ trong tay Bất Quy.
“Nhãn cầu này là loại phân bón thượng hạng cõi âm đấy, còn có thể chơi đùa trấn áp, tốt lắm đấy chứ.” Bất Quy xòe đống nhãn cầu trong tay ra cho Canh Thần nhìn.
“Em ở đây bận kết thân, cầu Nại Hà phần ai coi giữ đây hả.” Canh Thần bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy chàng theo em đi.” Bất Quy lên cầu Nại Hà, lật mặt “Tự lấy” của tấm thẻ đặt lên bàn rồi nói với Canh Thần: “Người đến là khách, hôm nay em sẽ mang chàng đi dạo ở địa phủ chơi.”
Thấy sự tình như thế, Diêm Vương cũng nhanh chân mượn cớ cáo lui.
“Chàng nhìn gốc huệ này mà xem, lạ thật mà, chăm bón quá trời mà chẳng chịu lớn thêm tý nào.” Bất Quy đến chỗ gốc huệ bị người ta giẫm hôm qua, đào đất lên rồi vùi xuống mấy cái nhãn cầu.
“Chàng biết đấy, em vốn là một gốc huệ, em còn định đợi gốc huệ này lớn rồi sẽ làm thành phòng ở đó.”
“Đây, giữ nhãn cầu giúp em đi.” Cô nàng mặc kệ Canh Thần có đồng ý hay không, dúi thẳng đám nhãn cầu mình cầm vào tay Canh Thần.
“Chàng ăn gì chưa?”
“Sao tự dưng lại biến thành người câm rồi?” Thấy Canh Thần mãi không đáp lời mình, Bất Quy hơi bực.
“Tại sao lại đi kết thân?” Canh Thần đột nhiên hỏi một câu.
“Quỷ hỉ tang nói nhìn một tên sẽ đổi được năm cái nhãn cầu đó.” Bất Quy bĩu môi.
….
Canh Thần nhấc tay, một trận cuồng phong thổi đến, sau đó thì Bất Quy thấy gốc huệ bé đáng thương kia của mình cao lớn hơn không ít.
“Cầm lấy, mỗi ngày tưới một giọt, bảy ngày sau cây sẽ lớn hẳn.” Canh Thần ném một bình lưu li rồi ẩn thân.
Lúc Diêm Vương đang thấy may vì tự cáo lui sớm, chất giọng hơi khắc nghiệt của Canh Thần chợt vang lên: “Ở địa phủ có vài tập tục hủ lậu, tốt nhất nên bài trừ tận gốc, ví như tục kết thân.”
Diêm Vương đầu tiên là ngớ người ra, sau đó thì nhanh chóng sai phái âm binh dưới trướng treo bố cáo.
“Bổn quân còn có một chuyện không rõ, thỉnh Diêm Vương chỉ giáo.”
“Mời đế quân nói.”
“Địa phủ vốn không trồng được hoa huệ, cớ sao trên đường đi ta lại thấy dăm ba gốc mọc liền?”
“Nói ra cũng lạ, phải nói đến hôm ấy cô nương Bất Quy bị ngài phạt về giữ cầu Nại Hà, nàng đau lòng rơi lệ, kỳ diệu thay, nước mắt rơi xuống đất lại mọc lên một gốc huệ.”
Diêm Vương còn đang định nói tiếp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đế quân mất tăm luôn rồi.
Trên Cửu Trùng Thiên, Canh Thần đi vào Trường Sinh Điện: “Thời thượng cổ, một phần hồn phách con gái phụ thần đã được nhập vào phân vị Chủ Thần, Thiên Quân đã bao giờ nghe đến chuyện này hay chưa?”
Trên điện Trường Sinh, chúng tiên lũ lượt thi nhau hành lễ.
“Hôm nay mọi người đều đã mỏi mệt rồi, lui xuống cả đi.” Thiên Quân trầm giọng bảo với chúng tiên.
Đợi mọi người thối lui hết, Thiên Quân mới đứng dậy đáp: “Nữ nhi Phụ Thần vừa đản sinh không lâu đã hồn về hỗn độn, Phụ thần, mẫu thần đau lòng khôn xiết, bèn giữ lại một phần tàn hồn của nhi nữ mình, rồi về sau, Phụ thần lại rót vào phần tàn hồn này thần hồn của mình, cũng vì muốn tạo lập lại chân thân cho nhi nữ. Sau đó, người nuôi dưỡng chân thân được dung hợp từ tàn hồn nọ trong không gian Kính Côn Luân cả ngàn năm có lẻ, đến cuối cùng mới có được chút sức sống, từ đó về sau ngày nào Phụ thần cũng rót tu vi của mình vào, liên tục suốt ba trăm năm liền tàn hồn của thần nữ mới về được thần vị. Song ngàn năm sau Phụ thần cũng đã hồn về hỗn độn. Cớ sao đế quân đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
“Bảy ngày sau ta sẽ mang theo Kính Côn Luân đi trấn áp Xích Ngao dưới đáy sông Hắc Thủy, còn phiền Thiên Quân nhọc lòng lo.” Dứt lời, chàng dứt khoát ẩn thân rời đi, để lại mình Thiên Quân sửng sốt đứng như trời trồng ở đấy.
Canh Thần rời khỏi điện Trường Sinh cũng không nán lại Cửu Trùng Thiên mà đến thẳng điện Diêm La ngẩn người cả sáu hôm liền.
Bảy ngày sau, Bất Quy đến chỗ gốc huệ nọ, vô cùng trịnh trọng nhỏ xuống cây giọt cuối cùng còn sót lại trong bình lưu li, gốc huệ ấy thoáng chốc cao lớn hơn bội phần.
Canh Thần đã đứng sau nhìn Bất Quy tự bao giờ, chàng lật tay phải một cái, Côn Luân Kính đã hiện ra, sau đó chàng huơ thần khí lên nửa vòng, gốc huệ vừa lớn bổng kia cứ thế bị hút trọn vào Kính Côn Luân. Bất Quy cả kinh, xoay người nhìn lại thì cũng bị hút vào kính theo.
Bất Quy vào không gian trong Côn Luân Kính rồi, đầu tiên là lảo đảo không vững, sau đó là bị hơi lạnh hun cho run bần bật, không biết đã qua bao lâu, nàng cứ u u mê mê gục ngủ. Chờ đến lúc tỉnh lại thì đã thấy Canh Thần ngồi cạnh mình, định bụng đứng dậy hỏi chuyện nhưng lại phát hiện bản thân thế mà chả nhúc nhích động đậy được tí ti gì. Nhìn ngó xung quanh thì càng ngạc nhiên hơn, nàng đang bị nhốc trong gốc huệ, dù có giãy giụa thế nào cũng vô phương tránh thoát.
“Đừng phí sức nữa, em cứ ngồi yên đi.” Canh Thần đột ngột nói.
“Em đang sao thế này.” Giọng Bất Quy có mấy phần nôn nóng.
“Về bản thể thôi, nếu em không chịu tu luyện chăm chỉ thì sẽ chả bao giờ hóa thành hình người được đâu.” Canh Thần bình thản nói.
“Đến cả động đậy cũng không thể thì tu với luyện kiểu gì?” Bất Quy nghi hoặc từ tận đáy lòng.
“Cứ ngồi ra đó hấp thụ tinh hoa của đất trời là được.” Nói hết, Canh Thần bèn nhắm mắt tĩnh tọa, dù cho Bất Quy có gọi to đến mức nào thì cũng chẳng mảy may để ý.
Trong Kính Côn Luân không chia ngày kể đêm, Bất Quy không biết mình đã đờ người trong ấy bao lâu rồi, nàng chỉ biết mình từ cảm giác mệt mỏi khó chịu dần cảm nhận được sự thoải mái thanh tịnh, nhắm mắt lại, chú tâm cảm nhận luồng lực lượng dũng mãnh đang không ngừng quấn quanh thân nàng. Cũng chẳng hay từ lúc nào, một mái nhà tranh “mọc” lên bên cạnh Bất Quy, ngày nào Canh Thần cũng ngồi bên ngoài, đầu tựa tay phải, tay trái nấu trà, uống xong một tuần trà sẽ bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, có đôi lúc rảnh quá sẽ bắt một ít con giun rồi ném vào gốc huệ có Bất Quy, bao giờ cũng chọc cho cô nàng bực tới mức chửi bậy.
Như thế như thế, một năm ròng rã trôi qua.
Hôm ấy, trên bầu trời trong không gian Kính Côn Luân đột nhiên xuất hiện một tia sáng rỡ, theo sau đó là một dải lụa vàng kim xuất hiện trước mặt Canh Thần, chàng nhìn nó một chốc rồi nhíu chặt mày, xoay người trở vào gian nhà tranh.
Suốt một tháng kế, Canh Thần không bước ra ngoài nửa bước, Bất Quy kêu khản cả cổ cũng chả có ma nào thèm đáp, nàng hết cách, chỉ đành cố gắng tu luyện cho xong, đến một dạo tiến vào cảnh giới bình cảnh, cuối cùng cũng không còn cảm nhận được lực lượng cuồn cuộn như lúc mới đầu nữa rồi.
Bất Quy đang vì chuyện tu luyện mà buồn rầu, Canh Thần đã ra ngoài, nhưng lần này chàng trở ra lại khiến Bất Quy vô cùng hoảng sợ, sắc mặt Canh Thần tái nhợt, bước đi chưng hửng mỏi mệt, thần lực quanh thân chỉ còn sót lại tầm hai phần là cùng.
“Vô Tư, chàng làm sao đấy?” Bất Quy sốt ruột hỏi.
“Việc của em sau này là luyện hoá viên nguyên tinh này, nó sẽ giúp em có được năm trăm năm tu vi.” Một hạt châu màu đỏ như lửa từ trong tay Canh Thần chậm rãi chui tọt vào cơ thể Bất Quy.
Hạt châu nọ vừa vào cơ thể Bất Quy, nàng đã cảm thấy một luồng sức mạnh áp bức ập đến, gốc huệ cũng nhuốm màu đỏ rực, Canh Thần thấy thế, tay tụ lực ngay tức thì rồi dùng thần lực mạnh mẽ làm thành một lớp chắn bao quanh hạt châu nọ, cuối cùng cũng áp chế được lực lượng khủng khiếp từ hạt châu, sau đó, chàng ngã phịch xuống đất vì kiệt sức.
Hết 10.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?
Chương 10
Chương 10