Edit: Mộc Thanh Mạn
Beta: Gấu Đần
Thời Quang lạnh lùng nói: “Mẹ kiếm tiền không phải vì cái gia đình này, mẹ là vì bản thân mẹ.”
Thêm một cái tát nữa vào mặt.
Mẹ cậu giận đến mức run cả người, kéo cánh tay Thời Quang.
“Cha mày còn dạy mày cái gì nữa? Hả? Hay lắm! Mày lại dám nói chuyện với tao như thế.”
Quách Ngọc kéo cậu vào trong phòng, khóa cửa lại.
“Vào trong đấy mà sám hối đi. Hãy nhớ lấy lời Chúa đã dạy, chẳng phải điều đầu tiên là không được bất hiếu? Công ơn sinh thành con để đâu?”
Thời Quang bị nhốt đến tận sáng ngày hôm sau.
Lần trước cũng như vậy, cậu chỉ cãi lại mẹ vàu câu liền bị bà nhốt trong căn phòng này ba ngày.
Ba ngày không cơm không nước, lại thêm ba ngày nữa để hồi sức tới trường.
Nếu thực sự có cái gọi là “địa ngục”, cậu nghĩ có lẽ mình đã được trải nghiệm rồi.
Bên đường, một số học sinh chưa về, vẫn còn ở lại chơi. Bọn họ chọc thủng một lỗ trên chai nước hoa quả rồi phun vào nhau. Vài tia nước bắn lên mặt của Thời Quang. Cậu ngẩn người nhìn bọn họ, rồi lại dõi theo những bạn học khác đang chơi trò đuổi bắt, đột nhiên giọng nói của Thường Tiểu Xuân vang vọng trong đầu: “Cứ coi bọn họ là đám trẻ con đi.”
Chỉ mới qua một tuần, lúc quay đầu lại, cậu đã đứng ở bờ bên kia.
Ở phía bờ đối diện, cậu thấy đám bạn học đó thật ngây thơ.
Có lẽ đây là thứ mà Thường Hiểu Xuân đã từng thấy. Nghĩ như vậy, Thời Quang bỗng chốc thấy khó chịu.
Cậu xoay người lại, Thường Hiểu Xuân đã đi rồi. Thời Quang cảm giác hụt một hẫng. Sau đấy lại tức giận vì tia thất vọng của chính mình.
Đơn giản là tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết.
Thời Quang chạy đi, không hiểu sao cậu lại chạy đến nhà thờ.
Nhà thờ ở Ninh Giang nằm trên phố Tháp Chuông. Chuông nhà thờ lớn đã vỡ cách đây hàng chục năm, chưa lần nào tiếng chuông thực sự vang lên. Tiếng chuông bây bây giờ mà các tín đồ nghe được chỉ là bản ghi âm ghi lại.
Lúc Thời Quang đứng ở ngoài nhà thờ, tiếng chuông cầu nguyện buổi tối đang được phát.
Dưới bóng cây xanh, ngôi nhà thờ bé nhỏ khiêm nhường để lộ ra cái mái vòm trắng. Một đàn chim bồ câu bay ngang qua, nán lại đậu trên đó, kêu ‘cúc cu, cúc cu’ nhuốm màu bi thương.
Cậu nhớ, hồi còn nhỏ cậu rất thích đến nhà thờ cùng ông nội. Khi đó, các sơ nữ luôn đôn hậu mỉm cười với cậu, bọn họ dành một cái ôm thật ấm áp cho bất kỳ đứa trẻ nào tới nhà thờ. Vì muốn được ôm thêm một cái, cậu thường hay qua nhà thờ chơi, sau đó trở về, rồi lại lén lút quay lại. Sơ nữ có lẽ đã sớm nhìn thấy rõ thủ đoạn vụng về này của cậu, mỗi lần trao cái ôm, Thời Quang luôn là người được ôm lâu nhất.
Nhưng chỉ mới một năm, vú sơ nữ đã chuyển đi chỗ khác sống. Vài năm sau, ông nội cậu cũng qua đời. Và cho đến nay, bố của cậu cũng rời đi…
Vì sao những người con trân trọng đều lần lượt rời bỏ con? Vì sao con đã nỗ lực chăm chỉ như vậy, mà họ vẫn muốn ra đi!?
Thời Quang vứt cặp sách xuống đất, ra sức rung lắc cánh cổng sắt của giáo đường.
Cánh cổng vẫn đứng yên không hề di chuyển.
Chẳng phải nói, Thượng Đế luôn yêu thương chúng sinh vô điều kiện sao? Tại sao lúc con cần tình yêu thương nhất, thì Người lại chọn cách không đoái hoài đến?
Thời Quang hung hăng đạp vào cánh cổng, cắn răng nén chặt dòng nước mắt tuôn rơi.
Cậu đè thấp giọng, cúi đầu xuống, mái tóc trên trán xõa che khuất tầm mắt, không ai biết lúc này cậu đang khóc.
Ngoại trừ Thường Hiểu Xuân.
“Tránh ra!”
Thời Quang đẩy Thường Hiểu Xuân.
“Đừng chạm vào người tôi!”
Cậu đẩy mạnh bàn tay cô ra một lần nữa.
Hiểu Xuân ngoan cố không chịu rời đi. Thời Quang ghét bỏ nhìn sang cô. Lại phát hiện, Thường Hiểu Xuân cũng đang khóc, mà dường như cô còn buồn hơn cậu.
“Tớ xin lỗi…” cô nghẹn ngào, nói, “Thực sự, tớ rất xin lỗi cậu…”
“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì?!” Thời Quang quát, “Ít nhất cô còn có mẹ quan tâm, còn tôi thì chẳng có một ai!”
Nước mắt cô tuôn như mưa, nhưng tay vẫn không hề buông lỏng, Thường Hiểu Xuân cố níu lấy tay áo của Thời Quang, không ngừng nói xin lỗi.
Cảm xúc trong lòng Thời Quang khẽ dịu lại, nối tiếp là một chuỗi xót xa, nhìn thân hình bé nhỏ vừa khóc vừa run rẩy. cậu nói: “Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu tới ôm tớ một lát.”.
Thường Hiểu Xuân lau nước mắt, ôm chầm lấy Thời Quang. Cô nguyện ý làm bất cứ điều gì, miễn là nó khiến cậu vui vẻ.
Thời Quang chậm rãi vùi đầu vào vai của Thường Hiểu Xuân, khuôn mặt sưng đỏ của cậu chà sát vào lớp quần áo, rất đau. Nhưng vòng tay của cô quá ấm áp, cậu không nỡ buông.
“Thường Hiểu Xuân, chúng ta cùng bỏ trốn đi.”
Đàn bồ câu trên tháp chuông bay lên không trung, tạo thành bản hợp âm vang dội.
Ngày hôm đó Thường Hiểu Xuân về nhà, mẹ cô không biết từ đâu mà phát hiện hôm nay cô không tới nhà hàng làm thêm. Bà gặng hỏi cô vì sao muộn như này mới về. Cô im lặng không nói, Dư Quang nổi nóng, bà cầm lấy chiếc khăn, đuổi theo cô rồi đánh đập.
Mới đầu theo bản năng, Thường Hiểu Xuân vừa né tránh vừa chịu đựng. Nhưng sau đó lại sực nhớ, cô sắp bỏ trốn rồi, cô đâu còn phải sợ điều gì nữa? Nghĩ đến đây, đột nhiên dũng khí tăng vọt.
Hiểu Xuân giằng lấy chiếc khăn đang không ngừng quất xuống người mình trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ, chất vấn: “Mẹ thật sự rất ghét con thế sao?”
“Phải.” Mẹ cô nói không cần suy nghĩ, “Tao thà rằng không sinh ra mày!”
Chiếc khăn lại lần nữa đánh xuống.
Thường Hiểu Xuân đứng yên không trốn tránh, cô nghiến răng nghiến lợi, nói: “Vậy thì cứ coi như mẹ chưa từng sinh ra con đi.”
(…)
Ngày thứ hai sau buổi thi tuyển sinh đầu vào kết thúc. Tám giờ sáng, Thường Hiểu Xuân lén lút chạy đến ga xe lửa ở ngoại ô thành phố.
Khâu chuẩn bị khá đơn giản. Cô chỉ mang một vài bộ quần áo, tiền tích góp được và một chiếc khung ảnh của bố. Ảnh của bố đã bị mẹ cô xé nát từ lâu, khung ảnh này là tiêu bản bộ sưu tập bươm bướm do bố và mẹ cô cùng làm tặng. Bây giờ cô quyết định tặng lại nó cho Thời Quang làm quà sinh nhật.
Thời Quang vẫn chưa đến. Bọn họ đã hẹn nhau ở trước cửa nhà kho sau ga tàu, chỗ này ít người qua lại nên sẽ không lo gặp phải người quen. Một cơn gió lạnh thổi tới, Hiểu Xuân ngồi bệt xuống đất, đầu óc rối bời.
Cô đi rồi, liệu mẹ có lo lắng cho cô không nhỉ? Chắc sẽ không đâu. Cách đây hai năm, mẹ cô đã quen được một người bạn trai mới. Nhưng trong tim bà vẫn luôn hi vọng sẽ có một ngày cha cô trở về. Cũng vì thế cho nên bà đã chia tay với người đàn ông đó. Vốn dĩ, cô chỉ là không thích mẹ hay đánh mắng cô thôi…
Cô cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ tự bỏ nhà ra đi, nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm. Nếu không có Thời Quang, có lẽ cô sẽ không bao giờ làm được điều này.
Chung quy lại, chỉ cần Thời Quang hạnh phúc, cô có thể làm bất cứ điều gì.
Vừa mới lấy lại niềm tin, từ xa, cô đã nhìn thấy chàng trai thanh tú đang bước về phía mình, cậu nở một nụ cười, đôi môi hồng hào tươi tắn.
Nhưng cô không cười nổi. Bởi vì, Thời Quang không đến một mình.
Thời Quang nhìn cô, trong mắt hiện lên tia khinh thường, cậu cười mỉa nói: “Thế mà cậu cũng tới thật.”
Đám người đi theo sau cậu phá lên cười hả hê.
Một nữ sinh dùng ngón trỏ bêu bêu mặt: “Thường Hiểu Xuân, học theo cô của mày bỏ trốn, mày có biết xấu hổ là gì không.”
Thường Hiểu Xuân hít một hơi thật sâu, máu dồn hết lên mặt. Bây giờ, cô rất muốn chạy đi ngay lập tức, nhưng chân cô mềm nhũn, không thể cử động được. Cô đảo mắt qua, nhìn thẳng vào Thời Quang, ánh mắt như đang hy vọng chờ đợi cậu sẽ nói cho cô biết rằng, đây chỉ là một trò đùa.
Thấy Hiểu Xuân cả người cứng đờ không phản ứng, mấy nam sinh tụt hết hứng thú trêu chọc. Liền xông tới xô ngã cô, bảy tám ngón tay thi nhau chọc vào đầu với mặt cô, cả đám đồng thanh hô lên: “Thường Hiểu Xuân, đồ không biết xấu hổ, cha và cô của mày đi phá hoại gia đình người khác, bây giờ lại có đứa con gái học đòi bỏ trốn…”
“Đừng chửi mắng cha tớ!”
Cô hét lên, đánh vào đầu mấy người xung quanh. Cô không thèm đếm xỉa đến cái gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn đánh tất cả những kẻ nào dám mắng cha với cô của cô.
Mấy nam sinh ban nãy còn nể tình cô là con gái nên chưa ra tay, thấy cô giờ nổi điên lên, lập tức xắn tay áo xông vào cùng đánh cô.
Hiểu Xuân bị bọn họ đánh ngã xuống đất. Trong miệng cô có cả đất cát, hai tay không ngừng giãy dụa, cô vô tình nắm lấy tóc của ai đó, ra sức kéo.
Tên bị giật tóc nếm phải đau, tức giận đạp một phát thật mạnh vào bụng Thường Hiểu Xuân.
Cô đau đến mức gần như nôn mửa, phải buông lỏng tay ra.
“Đừng đánh nữa.” Thời Quang nói.
Đám người từ từ dừng tay lại.
Thường Hiểu Xuân nằm bệt trên mặt đất, hai bím của cô đã bị kéo ra, tóc rối tung, khóe miệng cô rỉ máu, hai tay ôm bụng, mu bàn tay bầm tím. Cô vô cùng đau đớn, nhưng vẫn không hé một lời nào.
Thời Quang vốn không muốn để cô khổ sở như vậy, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi: “Sao cậu không khóc, hoặc nếu cậu cầu xin, làm tớ thương xót, tớ đã sớm bảo họ dừng tay rồi.”
Hiểu Xuân hỏi ngược lại cậu: “Tại sao nói dối tớ?”
“Bởi vì…tớ ghét câu.” Thời Quang không mấy tự tin nói.
Thường Hiểu Xuân thở nhẹ ra một hơi, một tay ôm bụng, một tay chống xuống đất nâng mình dậy.
Bàn tay duỗi ra của Thời Quang bị cô hất ra.
Cô cố chấp nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu cũng muốn chạy trốn cùng tớ. Hóa ra, cậu chẳng hề có cái dũng khí ấy, đồ nhát gan.”
“Tớ không phải đồ nhát gan!”
Thời Quang nóng vội, lỡ tay đẩy cô khuỵu xuống đất.
Hiểu Xuân ngã trên mặt đất hét lớn: “Đối với tớ, cậu là đồ hèn nhát!”
Thời Quang tức giận đỏ cả mặt, nắm lấy cổ áo cô rồi giơ nắm đấm lên.
Cô nhìn Thời Quang, rồi lại nhìn đám người đứng đằng sau cậu, thất vọng nói: “Thì ra cậu cũng không khác gì bọn họ.”
Bàn tay đang nắm lấy cổ áo cô khẽ buông lỏng, cô dễ dàng kéo áo ra.
Giải thoát khỏi sự gò bó, cô cố gắng đứng dậy từng chút từng chút một.
“Tớ cũng không có bố. Tớ cũng buồn như cậu vậy.” Cô vừa nói với Thời Quang, cũng vừa tự nhủ: “Tuy nhiên, tớ sẽ không che giấu nỗi sợ hãi của mình bằng cách bắt nạt người khác như cậu. Tớ sẽ không như thế! Tớ không như cậu, không dám đối mặt với thực tế! Tớ thực ra chẳng cần quan tâm đến cậu làm gì, ở trong mắt tớ, cậu cư xử giống như một đứa trẻ con vậy. Một đứa trẻ ấu trĩ!”
Sau khi nói xong, cô không quan tâm ai sẽ lao vào đánh nữa, một mình quay lưng đi khập khiễng bước ra khỏi ga tàu.
Ra khỏi nhà ga, cô nhìn đường phố đông đúc, cảm thấy thật lạc lõng. Cô không biết nên đi về đâu. Chỉ đành quay đầu bước về nhà. Vừa đi, cô vừa hôn vào lòng bàn tay, sau đó dùng sức nắm chặt lại.
“Không đau đâu, không đau một chút nào.”
Hôm đấy, trời đổ cơn mưa giữa chừng. Cô không mang theo ô, cũng không có tâm trạng trú mưa.
Từ trưa đến sẩm tối, cô một thân ướt sũng cuốc bộ về nhà, vừa mới mở cửa đã thấy mẹ mình sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách.
“Mày đi chết ở chỗ nào!?”
Mẹ cô giơ bàn tay lên cao, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Không cảm nhận có cơn đau nào rơi xuống người mình, cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của mẹ. Theo ánh mắt của bà nhìn xuống dưới, cô thấy đằng sau quần là một mảng máu lớn.
Đầu óc cô ngưng đọng một hồi.
Ôi! Bà dì tới rồi.
Thường Hiểu Xuân đang thay quần áo trong phòng thì bụng cô đau quặn. Cái loại đau đớn này còn đáng sợ hơn gấp trăm lần nắm đấm của lũ con trai đó. Cô cuộn mình trên giường, đổ một tầng mồ hôi lạnh.
“Mẹ…”
Cô đau đến mức tuyệt vọng, chỉ biết gọi người thân duy nhất còn bên cạnh mình.
Mẹ cô nghe tiếng bước vào.
Cô túm lấy góc quần của mẹ, khóc vô cùng đáng thương: “Mẹ ơi, con đau bụng quá.. đau quá… mẹ ơi…”
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt cô quá đau khổ nên mẹ cô không mắng chửi lời nào, ngược lại còn nắm lấy tay cô. Thường Hiểu Xuân dường như không tin vào mắt mình, cô ngạc nhiên đến mức không cảm nhận được lòng bàn tay mẹ cô ấm áp hay là lạnh lẽo.
Mẹ lấy cho cô ly nước đường đỏ, uống thêm vài viên thuốc, Hiểu Xuân mê man chìm vào giấc ngủ.
Bị đánh, phải dầm mưa mà về, lại thêm cơn đau bụng kinh dai dẳng kéo dài. Ba nỗi đau cùng lúc thành một sự hành hạ thống khổ dày vò cô. Cô đau, đau đến tưởng như chết đi sống lại.
Ba ngày sau, cô hua hua đôi bàn tay vẫn còn nguyên vẹn trước mặt. Sự “trưởng thành” mà cô mong đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã tới! Chỉ trong một đêm, cơ thể cô đã lặng lẽ thay đổi: dòng máu trong cô chảy theo một hướng khác biệt, không bao giờ có thể đảo ngược được nữa!
Nhờ có đau bụng kinh, vấn đề của Thời Quang mới bị cô vứt ra sau đầu. Bây giờ bình tĩnh lại, hình bóng cậu cứ thế không ngừng xuất hiện trong tâm trí, mỗi lúc như vậy bụng cô lại nhói lên những cơn đau. Cô đau vì buồn, chứ không phải vì hận cậu.
Cô hiểu vết thương của cậu, vì tâm trạng ấy chính cô đã từng trải qua. Cô làm sao có thể ghét nó cho được.
Những gì cậu nói ở ga tàu, chắc hẳn đã khiến lương tâm cậu dằn vặt lắm.
Cô từng nói, chỉ cầu cậu vui, muốn cô làm gì cô đều có thể. Nhưng lòng tự trọng là giới hạn cuối cùng của cô. Khi cậu làm tổn thương nó của cô, cô không thể không phản kháng.
Cậu ấy nhất định đang vô cùng ghét cô.
Thôi bỏ đi. Lên trung học cơ sở, mọi thứ sẽ thay đổi, cô với cậu sẽ trở thành hai người xa lạ.
Hiểu Xuân nằm trên giường, suy nghĩ về tương lai, cô thở ra một hơi, đang định ngủ thêm một lát nữa thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mẹ cô không ở nhà, cô phải tự đi nhận điện thoại.
Khoảnh khắc nhấc ống nghe lên, cô có linh cảm mạnh mẽ người ở đầu dây bên kia là Thời Quang.
“Xin hỏi, Thường Hiểu Xuân có ở nhà không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm lắng, thực sự là cậu.
“Tớ …” Cổ họng bị chặn lại, cô ho khan, nói: “Là tớ.”
Im lặng.
Cậu không nói, cô cũng không biết nên nói gì, bụng cô theo phản xạ nhói lên.
“Bây giờ cậu có thời gian không? Tớ muốn gặp cậu.”
Dường như cậu phải tốn rất nhiều dũng khí và công sức mới nói được câu này.
Thường Hiểu Xuân đồng ý.
Thời Quang nói hẹn cô ở bưu điện.
Cô cúp điện thoại, lập tức chạy đi rửa mặt rồi thay quần áo. Cô dán băng cứu thương trên trá với má, lúc rửa mặt gặp phải đôi chút khó khăn. Phải mất một lúc lâu, cô vẫn chưa buộc tóc xong, Hiểu Xuân quyết định chỉ chải gọn lại là được.
Cô đang nghĩ, liệu có phải cậu ấy hẹn cô ra để nói lời xin lỗi hay không? Nếu cậu ấy thực sự nói xin lỗi, cô nhất định sẽ tha thứ cho cậu.
Chạy ra khỏi tiểu khu, lúc nhìn thấy sắp gần tới bưu điện, cô chạy bước chậm lại, vuốt lại tóc rồi bình tĩnh đi tới.
Thời Quang mặc chiếc áo màu trắng, quần jeans hơi xanh, đứng dựa vào hòm thư. Bên cạnh cậu là một chiếc xe ô tô màu đen đang dừng đỗ.
Hiểu Xuân chào Thời Quang. Cậu liền đứng thẳng dậy, mỉm cười với cô.
Cô không biết nụ cười của cậu là vui hay buồn. Cũng có thể do cô quá thiếu sự thấu hiểu, hoặc cũng có thể do cậu ấy đã thật sự trưởng thành sau một đêm. Tóm lại, cô không thể hiểu được nụ cười của cậu có ý gì.
“Cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?”
Cô cố gắng kiềm chế bản thân mình không để lộ ra dáng vẻ tự đắc hay lo sợ.
Cậu không trực tiếp trả lời, chỉ nói với cô: “Tớ đi đây.”
“Đi? Đi đâu?”
“Tới Thanh Đảo. Có người ở đó tìm mẹ tớ đàm phán, cùng hợp tác kinh doanh cao su. Mẹ tớ trước đấy cũng đã từng cân nhắc, bây giờ gia đình xảy ra chuyện, nên càng quyết tâm phải đi.”
“Ồ” Cô cúi xuống nhìn ngón chân của mình, chân thành nói: “Rời khỏi chỗ này cũng tốt.”
“Cậu hi vọng tớ đi phải không.”
“Tớ…”
“À, tớ quên mất. Cậu từng nói sẽ không quan tâm đến tớ bao giờ nữa.” Thời Quang ngả người về phía bên kia hòm thư, quay mặt đi không cho Thường Hiểu Xuân nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của mình.
Bàn tay đang đưa ra giữa không trung của cô bỗng nhiên khựng lại. Thường Hiểu Xuân muốn chạm vào người cậu, cô muốn nói rằng những câu nói hôm đó cô không phải lời thật lòng.
“Điều đó không quan trọng.” Thời Quang đột ngột quay đầu lại, ánh mắt buồn bã ban nãy của cậu biến thành chế giễu.
“Kỳ thực, tớ có thể lựa chọn không rời đi. Mẹ tớ nói muốn tớ phải học cách tự lập, bà ấy có thể sắp xếp cho tớ ở cùng bảo mẫu. Nhưng chỉ cần tớ nghĩ cậu cũng sẽ ở đây, tớ chẳng còn tha thiết gì nữa.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh
Chương 4
Chương 4