Edit: Dollan
Sinh nhật của Thẩm Lâm Hoan là vào tháng 3, bộ trang sức mà Lục Nghiêu đặt cho cô cuối cùng cũng được Thẩm Ngộ đưa tới, Thẩm Lâm Hoan không thể nói thích hay không thích đối với trang sức nhưng bởi vì là Lục Nghiêu tặng, cho nên cực kì vui vẻ. Cô cố ý chọn vài bộ hợp với lễ phục, trước tiệc tối, cô đứng trước gương ướm thử, do dự không thôi, đành kéo anh đến hỏi: “Bộ nào đẹp?”
Lục Nghiêu cảm thấy hôm nay mặt trời mọc đằng tây, cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng có cảm giác đắn đo của thế gian, anh không dám nói đều đẹp, cẩn thận quan sát một hồi rồi chọn một bộ, “Bộ này được đấy.”
Thẩm Lâm Hoan đeo thử, cuối cùng quyết định chọn bộ này.
Đây là bữa tiệc sinh nhật Triệu Khanh Chi tổ chức cho Thẩm Lâm Hoan, nhưng thật ra điều quan trọng nhất là tìm cơ hội để cô quen thêm nhiều người và mở đường cho sự phát triển của cô ở Phong Thần.
Ban đầu Triệu Khanh Chi thích Thẩm Lâm Hoan chỉ vì Lục Nghiêu, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng bây giờ càng ngày càng thích Thẩm Lâm Hoan.
Bà Quan cũng rất tán thưởng cô, nhiều lần nói trước mặt người khác rằng cháu dâu Thập Nhất giống hệt bà khi còn trẻ.
Hôm nay Lục Nghiêu mặc một bộ âu phục xám bạc và áo sơ mi đen.
Anh cố ý chọn cà vạt cùng màu với váy của Thẩm Lâm Hoan để phù hợp với cô.
Thẩm Lâm Hoan phát hiện, cười nhẹ, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ.
Cô thích sự dịu dàng tinh tế của Lục Nghiêu.
Anh cực kì cực kì tốt.
Khóa kéo ở phía sau, liền với chiếc váy, Thẩm Lâm Hoan không kéo được nên kéo kéo anh, “Giúp em kéo lên.”
Lục Nghiêu dùng tay đỡ eo cô rồi kéo khóa lên.
“Hơi chật.” Thẩm Lâm Hoan khẽ nhíu mày.
Lục Nghiêu nhìn kĩ một chút, “Hay đổi bộ khác nhé?”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không sao, chỉ hơi chật thôi, có lẽ gần đây em béo lên.”
Lục Nghiêu gật đầu, “Không béo, chỉ là gần đây em ăn rất tốt.”
“… Chắc do quá mệt.” Sức ăn của cô không nhiều nhưng gần đây rất dễ đói.
Thẩm Lâm Hoan hiện tại còn bận hơn Lục Nghiêu, cô đang tạm thời giữ chức phó tổng giám đốc của Phong Thần tại Trung Quốc, là chức vụ thực, hỗ trợ anh Tư trong việc nghiên cứu và phát triển. Cô cũng làm bên Nguyên Nhất.
Hải Thành gần đây thu hẹp chính sách, Kiều Úy không giỏi trong việc xúc tiến các dự án ở đó, Thẩm Lâm Hoan đang cân nhắc chuyển đội nghiên cứu đến Tân Thành.
“Đừng quá mệt mỏi, việc làm mãi cũng không hết.” Bản thân Lục Nghiêu là một người cuồng công việc, giờ còn khuyên vợ mình đừng làm việc quá sức. Anh vừa đau lòng vừa cảm thấy tự hào.
Thẩm Lâm Hoan đồng ý qua loa, không phải cô muốn lười biếng là có thể lười biếng. Hơn nữa cô rất hưởng thụ trạng thái làm việc, đầu óc cô sẽ minh mẫn hơn khi cô bận rộn.
Cô là một người không thể ngồi yên.
Bữa tiệc vẫn được tổ chức tại trang viên Hồ Đào, người đến không ít, bởi vì Triệu Khanh Chi muốn mở rộng mạng lưới quan hệ cho Thẩm Lâm Hoan nên có rất nhiều người từ mọi tầng lớp đến.
Vài người thầm bàn luận về Thẩm Lâm Hoan, ngay từ đầu đã coi thường cô, hiện tại trong lòng có chút ghen tị, tâm tình tốt hơn thì gọi là hâm mộ, nếu không chỉ còn lại đố kị mà thôi.
“Có một người chồng tốt đỡ cho mình một mớ rắc rối.”
“Nghe nói Lục tổng thầm mến cô ấy, lúc tỏ tình còn bị từ chối, hôn lễ cũng là Lục tổng đề nghị, ông trời thật không có mắt.”
“Tôi nói rồi, với tài đức của nhà họ Thẩm, nhà họ Lục bị điên mới đồng ý kết thông gia. Thì ra Lục tổng thật sự thích cô ấy.”
“Nhưng Thẩm Lâm Hoan cũng đủ tàn nhẫn, cô ấy tự mình chèn ép nhà họ Thẩm như vậy, cả hai anh họ đều bị tống vào tù.”
“Không đủ tàn nhẫn làm sao có thể đứng vững gót chân trong nhà họ Lục?”
“Hai ngày trước, bà Quan nói với mọi người rằng cháu dâu giống hệt bà khi còn trẻ. Làm việc quả quyết và dứt khoát.”
“Không biết nhà họ Lục uống phải thuốc mê gì, hình như mẹ của Lục tổng cũng rất thích cô ấy. Bữa tiệc sinh nhật này cũng do mẹ Lục đích thân tổ chức.”
“Tôi thực sự muốn học hỏi từ cô ấy, đẳng cấp này thật tuyệt.”
“Thật ra… tôi cảm thấy thực lực cá nhân của cô ấy cũng rất mạnh!”
…
Một đám người bàn tán xôn xao, cuối cùng im lặng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thẩm Lâm Hoan vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, cho dù đi bước nào đều vượt quá tầm tay của người thường.
Nếu không thì cũng tầm thường, sẽ không khiến thái tử nhà họ Lục nhớ nhung nhiều năm đến vậy, cho nên mới tốn hết tâm tư rước người về nhà.
Lục Nghiêu tựa vào cửa gọi điện thoại, Thôi Cảnh Xu thấy anh cúp máy, nâng váy đi tới chào hỏi, “Anh Thập Nhất, bọn họ đều đang nói về vợ của anh.”
Lục Nghiêu không quan tâm, hỏi cho có lệ: “Thật à?”
Thôi Cảnh Xu cười cười, “Cũng may ngay từ đầu em chưa từng nghĩ tới việc gả cho anh, nếu em là bà Lục, biết người mà anh thầm mến có thực lực đỉnh như vậy, em nhất định sẽ buồn chết.”
Một người như Thẩm Lâm Hoan có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, trở thành tình địch đúng là thảm họa. Thẩm Lâm Hoan là kiểu người sẽ nắm bắt bất kỳ cơ hội nào để khiến bản thân tỏa sáng và luôn trong trạng thái chuẩn bị. Bản thân Thôi Cảnh Xu là một đại tiểu thư nghiệp dư, không cần tạo quá nhiều động lực cho bản thân, một chút tài năng cũng đủ khiến cô không cần lo lắng trong suốt quãng đời còn lại.
Trên thực tế, không thể so sánh giữa hai loại người, nhưng Thôi Cảnh Xu vẫn rất miễn cưỡng khi gặp mặt của một người sắc sảo như vậy.
Lục Nghiêu cũng cười, chẳng qua đến tận bây giờ anh cũng không lo lắng việc người ngoài nói gì Thẩm Lâm Hoan.
Thôi Cảnh Xu nói với anh: “Anh không cần quản, bên ngoài đều nói linh tinh thôi.”
–
Thẩm Lâm Hoan đang nói chuyện cùng mọi người, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Nghiêu và Thôi Cảnh Xu đang nói nói cười cười.
Nụ cười bên khóe miệng thoáng chốc tắt ngúm, biết hai người sẽ không có chuyện gì nhưng Thẩm Lâm Hoan vẫn hơi khó chịu.
Chỉ nhớ lần trước ở trang viên Hồ Đào, khi Lục Nghiêu và Thôi Cảnh Xu nói chuyện ở sân sau, Thẩm Lâm Hoan đi tìm, nhìn thấy hai người đứng nói chuyện từ xa, cô quay người bỏ đi theo bản năng.
Phản ứng đầu tiên trong đầu là không nên quấy rầy họ, sau đó nghĩ… hai người họ thật xứng đôi.
Khi đó cô có vẻ rất bình tĩnh.
Thậm chí còn nhắc nhở Lục Nghiêu rằng nếu anh thích đối phương, anh không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ít nhất hãy ly hôn trước.
Mãi đến lúc này, Thẩm Lâm Hoan mới thừa nhận rằng lúc đó cô thực sự rất để ý.
Bởi vì để ý nên dốc sức giả vờ không quan tâm.
Thẩm Lâm Hoan bước tới, Thôi Cảnh Xu đang nói với Lục Nghiêu: “Anh không cần quản, bên ngoài đều nói linh tinh thôi.”
“Tôi quản bọn họ làm gì, tôi quản vợ mình là được rồi. Con voi sẽ không để ý con kiến nói gì.” Lục Nghiêu nhướng mày với vẻ mặt kiêu ngạo.
Thôi Cảnh Xu bĩu môi giơ ngón tay cái với anh, “Ok! Anh thắng.” Thực ra anh nói đúng, cho dù có bao nhiêu người bên ngoài bàn tán, Thẩm Lâm Hoan cũng có thể bình tâm. Nếu muốn đứng vững, cô không thể dựa dẫm hoàn toàn vào Lục Nghiêu và nhà họ Lục.
Thôi Cảnh Xu lúc này hơi hâm mộ Thẩm Lâm Hoan, không phải bất kỳ người tài giỏi nào cũng có thể tìm được nóc nhà để phát huy.
Hai người đang tán gẫu, nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan, trước đây Thôi Cảnh Xu cảm thấy Thẩm Lâm Hoan rất bình thường, lúc đó còn tiếc cho Thập Nhất, nhưng bây giờ cảm thấy ánh mắt Thập Nhất thực sự không tồi, vì vậy cô mỉm cười gật đầu với Thẩm Lâm Hoan, “Chị dâu Thập Nhất, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Thẩm Lâm Hoan nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Nghiêu thuần thục nắm tay cô, oán trách: “Em bận quá, không thèm để ý đến anh, anh rất buồn.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Vẻ mặt Thôi Cảnh Xu kinh ngạc như thể Colombia khám phá ra đại lục mới, nhìn Thập Nhất một lời khó nói hết, cảm thấy mình không quen người anh này.
Lục Nghiêu liếc Thôi Cảnh Xu rồi nhướng mày, ý hỏi sao cô lại có ánh mắt ấy.
Cuối cùng Thôi Cảnh Xu à à hai tiếng, nhấc váy chào tạm biệt.
Thẩm Lâm Hoan rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Em xin lỗi.” Cô nắm tay anh, “Anh đi theo em đi. Có thể giới thiệu người cho em.”
Lục Nghiêu: “…”
Vợ anh thật đơn thuần.
Lục Nghiêu cảm thấy cực kì có lỗi.
Bởi vì Thẩm Lâm Hoan là con dâu mới, Triệu Khanh Chi tổ chức tiệc sinh nhật sợ cây to đón gió sẽ gây phiền phức cho Thẩm Lâm Hoan, nên bữa tiệc có hai tiết mục, đầu tiên là đấu giá tư nhân nhằm bắc cầu cho Thẩm Lâm Hoan, sau đó mới đến tiệc sinh nhật.
Trước khi đấu giá, Triệu Khanh Chi dặn dò Lục Nghiêu phải chú ý, đừng để nơi này vắng tanh.
Thực ra không phải như vậy, chỉ là Triệu Khanh Chi xuất phát từ lòng cẩn thận, sợ tiếng xấu rơi vào người Thẩm Lâm Hoan, khiến người khác chê cười cô.
Bữa tiệc diễn ra tốt đẹp, trong buổi đấu giá có người mang ra một chiếc đồng hồ, là một chiếc đồng hồ cổ, giá khởi điểm khá cao, Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan.
Lục Nghiêu sở hữu rất nhiều đồng hồ, sở thích của anh không nhiều lắm, đồng hồ là một trong số đó, vì vậy Thẩm Lâm Hoan nhanh chóng hiểu được ý của anh, “Anh muốn sao?”
Lục Nghiêu “Ừm” một tiếng.
Thẩm Lâm Hoan không có nhiều tiền mặt, cuối cùng khó tránh khỏi anh phải trả tiền, cho nên Thẩm Lâm Hoan nói: “Anh tự mua đi!”
Trái tim Lục Nghiêu bị vợ làm nguội lạnh, giọng nói rất ấm ức: “Em không thể thương thương anh một chút sao?”
Thẩm Lâm Hoan thật sự xoắn xuýt, đầu óc ong ong, cô bỗng nhiên tự trách mình, nhiều lần cô cho rằng từ nhỏ đến lớn anh không có gì là không có, cho nên Thẩm Lâm Hoan chưa bao giờ cảm thấy cô có thể giúp đỡ anh về mặt vật chất.
Vì vậy đến tận bây giờ, Thẩm Lâm Hoan thậm chí còn chưa tặng cho anh một món quà hay bất cứ thứ gì.
Thẩm Lâm Hoan nắm tay tự trách mình, cuộc đấu giá đã lên tới 35 triệu, Thẩm Lâm Hoan khẽ cắn răng, nghĩ thầm luôn có cách để kiếm tiền, ít khi có thể khiến anh vui vẻ, cô nâng tay: “40 triệu.”
Khi đạt tới 40 triệu cũng không có ai theo, chỉ nhìn dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh của Thẩm Lâm Hoan, càng cảm thấy Thẩm Lâm Hoan tràn đầy tự tin, nhỏ giọng thảo luận về địa vị của Thẩm Lâm Hoan trong nhà họ Lục.
Thực ra đây cũng là mục đích của Lục Nghiêu, anh biết trong một gia đình như vậy sẽ không bao giờ có ít lời chỉ trích từ bên ngoài, những suy đoán ác ý về Thẩm Lâm Hoan sẽ không bao giờ dừng lại, anh biết cô chưa bao giờ quan tâm đến họ, nhưng anh vẫn hi vọng cô sẽ không bao giờ bị vu khống bởi những điều này. Không khó để anh lên tiếng bênh vực cô, cũng không khó để anh cưng chiều và bảo vệ cô, như lời Kỳ Thừa nói, anh nên bảo vệ cô. Nhưng Thẩm Lâm Hoan là một con sói, cô không cần bảo vệ, cô cần lãnh thổ lớn hơn và con mồi mạnh mẽ hơn, cô cần một người đồng loại kề vai sát cánh với cô, chứ không phải một người bảo vệ.
Lục Nghiêu chưa bao giờ coi cô là kẻ yếu đuối.
Thẩm Lâm Hoan không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào Lục Nghiêu, nói: “Anh còn muốn mua cái gì, em đều mua cho anh.”
Lục Nghiêu: “…”
Bán thảm hơi quá đà.
Thẩm Lâm Hoan rũ mắt nói: “Em biết anh không thiếu gì, nhưng em rất muốn cho anh nhiều thứ.”
Cô nghiêm túc nhìn Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cũng nhìn lại cô, nắm chặt tay cô, “Bỏ đi, anh muốn em ở bên cạnh anh cả đời.”
Thẩm Lâm Hoan không bao giờ hứa những điều chưa xác định.
Nhưng lúc này cô lại mỉm cười.
“Vâng.”
Cả đời rất dài, con người ta sẽ thay đổi, tình cảm không thể chịu đựng được sự ma sát, tình yêu chỉ là sản phẩm hormone ngắn ngủi, nhưng lúc này em tin rằng em và anh đều là trường hợp đặc biệt trên thế giới này.
Bởi vì bản thân anh đã là một điều kỳ diệu.
Thẩm Lâm Hoan vươn người, khẽ hôn anh.
Cô nghiêng đầu cười: “Cả đời, em sẽ nhớ kĩ.”
Lục Nghiêu ngây người một hồi mới phản ứng kịp, khẽ nheo mắt: “Sao anh có cảm giác em đang uy hiếp anh thế nhỉ. Cả đời, thiếu một ngày thì sẽ bị đánh gãy chân.”
Thẩm Lâm Hoan bị anh chọc cười.
Ánh đèn mờ ảo, xung quanh không ai để ý, Lục Nghiêu quay đầu hôn lại cô, thì thầm: “Anh sẽ bảo vệ đôi chân của mình, về già còn có thể dẫn em đi dạo ở quảng trường.”
Trái tim Thẩm Lâm Hoan vừa chua xót vừa sưng lên như có thứ gì đó cứa vào liên tục, phía trên là ảnh chụp một biệt thự, cô nghiêng đầu nhìn anh, khàn giọng nói: “Anh muốn cái này không? Em mua cho anh.”
Giá khởi điểm là 100 triệu.
Lục Nghiêu: “…”
Thẩm Lâm Hoan lại hỏi: “Muốn không?”
Lục Nghiêu có cảm giác mình đang được đại lão bao nuôi, “Không… không cần! Vợ à, khiêm tốn chút.”
Thẩm Lâm Hoan là người có đầu óc tốt, cô hiếm khi xúc động bất chấp hậu quả, chắc do tình yêu khiến người ta mụ mị.
Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lục Nghiêu nghe thấy cô nói: “Đột nhiên hiểu được Trụ Vương.”
Lục Nghiêu: “…”
—
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Hôn
Chương 60
Chương 60