DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai
Chương 99



Tôi nhấp môi, không muốn trả lời anh ta, chỉ mở miệng nói: “Đã làm phiền anh đến một chuyến vô ích rồi.

"
Anh ta nhướng mày, nhưng thật ra không thèm để ý nói: “Không có gì.

" Dừng một chút, anh ta nhìn tôi nói: “Cô và tên Hàn tổng đó đang yêu nhau à?"
Tôi bị anh ta hỏi bất ngờ nên không biết trả lời thế nào, đành phải cười cười, mở miệng nói: "Lát nữa tôi có nấu cơm, anh có muốn cùng ăn cơm tối không?"
Anh ta lắc đầu: “Không được, tôi còn có việc, đi trước đây.


"
Có tờ giấy Hàn Trung Kiên đưa, tôi cẩn thận cất đi, định ngày mai sẽ liên lạc, vốn tưởng rằng phải một thời gian anh ta mới tìm được cách liên lạc với chợ đen, không ngờ sẽ nhanh vậy.

Bởi vì đêm hôm trước Hàn Trung Kiên và Cố Gia Huy đều ở chỗ của tôi, tôi ngủ không ngon, ăn xong cơm tối, tôi gọi điện hỏi thăm tình hình của Đường Bảo Nam xong thì đi ngủ sớm.

!
Hai ngày sau tôi liên lạc được với người bên chợ đen, đối phương là một người phụ nữ trung niên hơi béo, bà ta hẹn tôi ở một cửa hàng mạt chượt, tôi mới vừa đi vào đã bị làn khói dày đặc bên trong làm cho sặc sụa, nước mắt cũng chảy ra luôn.

Người phụ nữ vừa xoa mạt chượt, vừa thô bạo nói to về phía tôi: “Cô là Đường Hoài An à?"
Tôi gật đầu, trong điện thoại tôi đã nói với bà ta.

Bà ta vuốt mạt chượt, mở miệng nói: “Một tỷ rưỡi, cô đưa hồ sơ bệnh án cho tôi, cả mẫu máu phù hợp nữa, ba ngày sau tôi sẽ liên lạc với cô, tiền đặt cọc là sáu trăm triệu, sau khi xong việc cô đưa tôi nốt chín trăm triệu.

"
Tôi hơi ngơ ngạc, chần chờ một lát mở miệng nói: “Thay tủy sống chỉ cần rút ra ít tủy, một tỷ rưỡi thì có phải đắt quá không?"
Bộp một tiếng, ba ta đẩy ngã một hàng mạt chượt đang xếp thẳng hàng, nhìn về phía tôi, ngữ điệu sắc bén nói: “Sợ đắt thì đi chỗ khác mà tìm.


"
Tôi bị bà ta mắng một câu của mà ảo não.

Cũng không phải là tôi nhiều chuyện, chỉ là một người dân bình thường, tiền phẫu thuật của Đường Bảo Nam cũng chỉ có gần một tỷ, chỉ tìm tủy mà phải tiêu một tỷ rưỡi, như vậy chẳng phải đòi hỏi nhiều quá à.

Tôi bị bà ta quát, trong chốc lát bị dọa sợ, nhưng không dễ dàng gì mới liên hệ được với người ta, chần chừ một lát, tôi nhìn về phía người phụ nữ nói: “Ba ngày sau có thể đảm bảo tìm được tủy phù hợp không?"
Bà ta không mở miệng, chỉ là một đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm tôi, có mấy phần không nghiêm túc nói: “Tìm không được cơ quan phù hợp, chúng tôi sẽ đền bù gấp ba lần tiền đặt cọc, đây là thỏa thuận.

"
Khi nói chuyện, bà ta ném một bản hợp đồng cho tôi, tôi cầm lên xem, để ý thấy trên hợp đồng viết là khí quan, trong phút chốc cơ hơi ngơ ngẩn, nói cách khác, ở đây không chỉ tìm được tủy phù hợp, còn có thể tìm được các cơ quan nội tạng khác, con người là ích kỷ, tôi rõ ràng biết đây là hành vi vi phạm pháp luật, nhưng bệnh của Đường Bảo Nam không thể duy trì được lâu nữa.

Chần chờ một lát, sau đó tôi liền chấp nhận số tiền của hợp đồng này, tiếp đó đưa cho bà ta sáu trăm triệu, nói thật, lòng tôi có hơi bồn chồn, dù sao tất cả mọi thứ ở đây tôi đều không tin tưởng, nhưng hôm nay chỉ có thuận theo mà thôi.

Nhận tiền xong, bà ta cho tôi một bản hợp đồng, nhìn tôi nói: “Ba ngày sau chúng tôi sẽ liên lạc với cô, cô có thể đi rồi.

"
Vốn tôi còn muốn hỏi thêm vài chuyện, lại thấy mấy người to cao bước vào từ bên ngoài, nhìn người đàn bà kia nói: “Ha, mối làm ăn tưới nữa rồi.


" Trong lúc nói chuyện một người đàn ông cao lớn cường tráng đã đi tới.

"Được rồi, đừng làm phiền khách của tôi, tìm tôi có việc gì?" Người đàn bà kia che trước mặt tôi, nhìn mấy người đàn ông lực lưỡng mở miệng, khi nói chuyện bà ta quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt một cái, lạnh như băng nói: “Chuyện xong rồi thì mau đi đi!"
Thấy thế, tôi cũng không dong dài.

vội vàng xoay người rời đi.

Chỉ là trong lòng vẫn không yên tâm lắm.

thấp thỏm ra khỏi cửa hàng mạt chược, chần chờ một lúc tôi mới không yên lòng rời đi.

Cuối tuần, không cần đến công ty, vốn tôi định ra ngoài đi dạo một vòng, mua vài bộ quần áo cho mẹ và Đường Bảo Nam, đã sắp vào thu, nhiệt độ không khí hạ xuống, phải mua thêm vài bộ dày dặn.

Vừa đến trung tâm thương mại, Lục Tuấn Kiệt đã gọi điện tới, tôi nghe máy, còn chưa kịp nói gì, anh ta đã nói trước tôi: “Đường Hoài An, em không ở khu chung cư Vân Đồng à?".


Đọc truyện chữ Full