DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai
Chương 14



Tôi chợt sững sờ khi thấy rõ người phụ nữ kéo cổ áo của Đường Bảo Nam là Quý Thanh Hà hay đi theo Lục Như Mai.

Đường Bảo Nam nhìn thấy tôi đến, nhào thẳng vào lòng tôi, vành mắt đỏ hoe nói: “Chị, em không cố ý.”
Quý Thanh Hà thấy tôi thì cũng ngây ra, sau đó cười khẩy, khinh bỉ nói: “Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Chị gái bịp bợm ăn vạ, em trai thì va chạm lung tung, cả nhà ai nấy đều thô lỗ không chịu nổi.”
Tôi nhíu mày, mím môi nhìn Quý Thanh Hà: “Chị ra ngoài mà không đánh răng à?”
“Cô!” Chị ta tức giận trừng mắt với tôi, còn muốn cãi lại nhưng đã bị quý bà mà mẹ đang đỡ ở bên cạnh ngắt lời: “Thanh Hà, đừng kích động, tôi không sao, không việc gì cả đâu.”
Dù sao cũng đụng phải người ta, nên tôi bắt Đường Bảo Nam xin lỗi quý bà kia đàng hoàng, thằng bé cũng ngoan ngoãn làm theo.

Quý bà mỉm cười lắc đầu, nhìn chúng tôi với ánh mắt hiền từ: “Không sao, không sao đâu, cũng do tôi không chú ý.”
“Mẹ!” Lục Như Mai và Cố Gia Huy khoác tay bước vào nhà ăn, đi thẳng tới chỗ chúng tôi.

Quý bà bên cạnh tôi liếc nhìn họ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Các con đến rồi đấy à?”
Thấy tôi, vẻ lạnh lẽo chợt thoáng hiện trong mắt của Lục Như Mai.

Nhưng chỉ lát sau, cô ta đã khoác tay quý bà kia hỏi đầu đuôi câu chuyện.

Bà ấy chỉ nói mấy câu sơ sơ, rồi kéo họ vào phòng Vip.
Từ đầu tới cuối, Cố Gia Huy không hề nhìn tôi.

Tôi dắt Đường Bảo Nam nhường đường cho mấy người, nhưng bởi vì bất cẩn nên tôi suýt nữa thì bị ngã, may là có ai đó đã đỡ eo tôi.
“Cảm ơn!” Nhìn rõ gương mặt của Cố Gia Huy, tôi bỗng sững sờ, không thốt lên lời.

Nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi, sau đó đi theo hai mẹ con Lục Như Mai vào trong phòng Vip với vẻ mặt vô cảm.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, đến nỗi tôi còn chưa kịp phản ứng lại.
“Cô Đường rất có năng lực quyến rũ đàn ông đấy nhỉ!” Quý Thanh Hà đi cuối cùng ghé sát tai tôi mỉa mai.
Tôi mím môi, không đáp lại dù chỉ một chữ.

Trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, lúc này không có ai không muốn có bất cứ sự tiếp xúc nào với Cố Gia Huy bằng tôi được.
Trở lại chỗ ngồi, mẹ khẽ oán thán: “Sao mấy người giàu có này lại khắt khe thế? Bảo Nam đã nói xin lỗi rồi mà còn không tha.”
Tôi cúi đầu, không tiếp lời.
Cơm nước xong thì đã tới giờ chiều.

Sau khi đưa ba mẹ tới nhà người thân, tôi tới thẳng Lục Thị.

Buổi chiều cần phiên dịch nên tôi phải đi theo.
Tôi vừa mới đến Lục Thị chưa được bao lâu thì điện thoại đã liên tục đổ chuông, là mẹ gọi tới.

Bởi vì vẫn đang họp nên tôi không tiện nghe máy, chỉ đành gửi một tin nhắn qua, sau đó chuyển sang chế độ yên lặng.
Lúc họp xong cũng đã là một tiếng sau, thấy màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ đều là của mẹ, tôi vội gọi lại.
Điện thoại vừa được kết nối, tôi tưởng mẹ có việc gì gấp, không khỏi sốt sắng hỏi: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
Giọng mẹ tôi hơi hờ hững, thậm chí còn xen lẫn chút lạnh nhạt: “Đường Hoài An, con về nhà một chuyến đi.”
Tôi thoang thoáng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, nhưng bỗng chốc không nói rõ được không ổn ở chỗ nào.

Tôi đang định cất tiếng hỏi, nhưng mẹ ở đầu bên kia đã cúp máy rồi.
Tôi không rõ tình hình nên chỉ đành về thẳng nhà.
Vừa về tới nhà, tôi đã thấy ba ngồi trên sofa, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.


Hai mắt mẹ đỏ hoe như thể vừa mới khóc.
Tôi thầm giật thót.
Hai người cãi nhau à?
Thấy trên bàn trà đặt một xấp tiền, còn có mấy túi hoa quả.
Tôi thay dép rồi đặt túi xách xuống, đi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ, tôi kéo tay bà rồi nói: “Ba mẹ, có khách tới nhà à?”
Ba sa sầm mặt hút thuốc, mẹ thì mím môi nhìn tôi, hết nhíu mày rồi lại thở dài im lặng.
Tôi đột nhiên nhận ra, rất có thể ba mẹ như vậy là vì tôi đã làm sai chuyện gì đó.

Tôi kéo tay mẹ rồi dè dặt mở miệng hỏi: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Ba tôi bỗng đập mạnh chiếc bật lửa đang cầm trên tay xuống, khiến mặt bàn thủy tinh vang ‘bốp’ một cái cực lớn.
Tôi và mẹ đều bị dọa tới mức dựng thẳng sống lưng, mẹ hơi hốt hoảng nhìn ba rồi khuyên nhủ: “Quốc Sơn, đừng làm thế, có gì từ từ nói!”
“Từ từ nói?” Ba lên tiếng, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía tôi cực kỳ tức giận: “Đường Hoài An, con nói rõ cho ba biết, mấy năm nay ba dạy dỗ con như thế nào? Để con không màng đến cái mặt già này của ba mà đi làm tình nhân cho người ta, hả?”
Tôi thầm giật thót, trái tim như nhấc lên tận cổ họng.
….


Đọc truyện chữ Full