DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
Chương 36: Nước Mắt Của Tuyết Thiên Hồ



"Ca ca, những căn nhà bị tàn phá kia hầu hết đã được xây lại hai, ba lần rồi! Thêm lần này nữa sẽ là lần thứ tư, thứ năm." Đại Từ chỉ vào căn nhà phía trước nói.
Người dân trong làng đều là phụ nữ, trẻ con cùng người già.

Trai tráng hầu như không thấy một ai!
Những thôn phụ* chung tay giúp đỡ, di chuyển đống đổ nát của những căn nhà qua một bên, quét dọn đất cát và thu dọn đồ đạc trong nhà, những đồ vật bị hỏng đều mang vứt đi.
*thôn phụ: những người phụ nữ đã có chồng và sống ở thôn quê.
Đại Từ dắt Hàn Băng đi từ đầu làng đến cuối làng, thăm quan một vòng "làng sống tối" sau đó đưa nàng về lại nhà của cậu bé.
"Băng thiếu niên cùng A Từ quay lại rồi sao? Mau mau vào đây, ăn uống một chút đi nào! Nhanh lên nào!" Ngoại tổ mẫu của Đại Từ tay bê đĩa rau cười nói.
"Ca ca, huynh vào ăn chút cơm nghèo của nhà đệ, mong huynh đừng từ chối tâm ý của ngoại tổ mẫu! Nào, mau vào đây đi!" Đại Từ kéo tay Hàn Băng vừa đi vừa nói.
Bữa cơm cũng không có gì đặc biệt, cơm trộn sắn tinh, rau hẹ xào, canh nấm tuyết cùng ít thịt linh thú phơi khô.
Hàn Băng chậm chạp ăn một hai miếng rồi thôi, không ăn thêm nữa.


sau đó, Đại Từ dẫn Hàn Băng về phòng, để nàng nghỉ ngơi.
.............................
"Ca ca, ca ca! Huynh mau dậy đi theo đệ nào! Trời sắp sáng rồi, chúng ta nên đi xuống tầng hầm thôi."
Đại Từ cầm khay nến, đến cạnh giường Hàn Băng đang nằm, lay nhẹ người nàng khẽ gọi.
Hàn Băng từ từ mở hai mắt, con ngươi bình tĩnh dị thường, không một chút giống người mới ngủ dậy.
Nàng đi theo Đại Từ vào trong buồng trong, đi theo xuống một tầng hầm nhỏ, qua vô số bậc thang ẩm ướt nhấp nhô không đồng đều, đi thêm một đoạn đường thẳng nữa mới dần thấy ánh sáng mỏng manh hiện ra.
Nơi đây mọi thứ đều tối đen, chỉ có thể nương nhờ vào ánh nến mỏng manh ở bốn góc mà nhìn mọi thứ.
Người dân cả làng tụ tập thành một đoàn, người thì nằm trên chiếu, người thì ngồi trên đất, người thì quỳ lạy cúng vái tượng đất ở trước mặt.
Hầm này nói rộng không rộng, nói chật không chật.

Nhưng quy tụ tất cả người dân trong làng lại đây, cũng có chút chật chội.
"Tầng hầm này là công sức của những ca ca, bá bá lúc sinh thời đã cùng nhau đào lên cho dân làng cư trú, mỗi nhà đều có một đường hầm dẫn đến đây." Đại Từ cầm đèn chỉ về những lối đi nhỏ phía trước giải thích.
"Đó là tượng thần mà già làng* dựng lên để cúng vái.

Già làng nói, tượng thần này là của vị thần Sabinora* trên thượng giới, là vị thần xua đuổi tà ma, mang lại lưỡng lành cho những người cúng tế."
****già làng: người có tuổi cao nhất trong làng, thường là những người được kính trọng, chức vị ngang với trưởng thôn.

Khi gia đình của hộ dân nào đó xảy ra việc lớn hoặc tranh chấp khó giải quyết, sẽ mời già làng tới phân giải hộ.
*thần Sabinora...!tự chế đó, mn k cần tra gg đâu***! ^~^
"Mỗi một lần cúng tế, đều phải cúng cho vị thần đó ba con gà, một con dê, một đầu lợn và một đầu bò.


Nhưng cúng đã gần hai tuần rồi, mọi việc vẫn như vậy không có sự chuyển biến tốt nào cả.

Người biến thành màu trắng vẫn biến thành màu trắng, người bình thường cũng dần bị biến thành màu trắng!" Đại Từ buồn bã nói, thở dài bất lực.
Hàn Băng chân đạp trên mặt đất ẩm ướt mốc meo, theo Đại Từ đi về một hướng, nơi mà Đại lão thái đang ngồi.
Đại lão thái ngồi trên một chiếc ghế dựa, hai tay run rẩy khâu từng mũi kim, hai mắt híp lại muốn nhìn rõ miếng vải trước mặt.
"Bà nội à, bà mau đi nghỉ ngơi đi thôi, chiếc áo này xíu nữa cháu sẽ làm cho, bà mau ngủ đi!"
Đại Từ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc kim và cái áo trên tay bà khuyên nhủ, lấy từ sau chiếc ghế ra một cái chăn, đắp lên cho bà nội mình.

"A Từ ngoan, A Từ ngoan! Bà nội chưa buồn ngủ, cháu đi ngủ trước đi!"
"Cháu mặc kệ, bà mau đi ngủ đi! Bà nghỉ ngơi đủ mới khỏe mạnh dược chứ!"
"Được, được! Vậy bà nội đi ngủ đây, cháu cũng mau đi ngủ đi!" Đại lão thái gật gật đầu rồi nhắm mắt nghiêng người dựa ra sau ngủ.
"Ca ca, chúng ta đi qua kia ngồi thôi, bây giờ mộ người đều đang chuẩn bị đi ngủ rồi! Huynh mới ngủ dậy nên không quen lắm nhưng đệ sẽ thức và nói chuyện cùng huynh." Đại Từ cười, kéo nàng đến một bên, ngồi lên chiếc chiếu trải dưới đất.
"Ca ca, huynh là người ngoài mới đến nơi này, đệ thì chưa từng ra khỏi làng này! Ca ca, thế giới bên ngoài có màu gì!? Có phải chỉ có màu trắng như nơi này không?" Đại Từ đặt khay nến trước mặt, tay bắt đầu khâu vá, miệng hỏi Hàn Băng.
"Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, có màu đỏ màu xanh màu vàng màu tím...!có đủ loại màu sắc! Cũng có đủ loại người, người tốt người xấu!..."
Hàn Băng nhỏ nhẹ nói cho Đại Từ nghe về thế giới bên ngoài.
"Mai sau đệ trưởng thành, đệ sẽ đi khắp nơi trên đại lục này!" Đại Từ ngước khuôn mặt nhỏ lên, hai mắt đầy hi vọng nhìn về xa xăm.
"Aaaaaaaaaaaaa!"
Tiếng hét thất thanh vang lên, mọi người đều bị tiếng hét làm giật mình, nhanh chóng ngồi dậy nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Nơi góc trong cùng của tầng hầm, có hai bóng dáng nhỏ bé ôm nhau than khóc.
Đại Từ đứng dậy, mang theo khay nến di chuyển về phía Đại lão thái, đỡ bà dậy rồi đi đến nơi mọi người đang tập trung, Hàn Băng cũng đi theo đằng sau.

"Hu hu hu...!con tôi! Ai đó mau cứu con gái của tôi với! Hu hu hu..."
Tiếng gào khóc thê lương vang vọng cả khu tầng hầm, vọng đi vọng lại càng thêm tang thương tuyệt vọng.

Một thôn phụ cả người quần áo chắp vá, khóc tức tưởi ôm một hài nhi tầm năm sáu tuổi cả người quần áo mỏng manh, da thịt trắng toát đang co giật, miệng sủi bọt khí, dưới mũi bắt đầu chảy ra máu màu đỏ nhạt.

Hàn Băng lắc đầu, đứa bé này, chỉ sợ là không cứu được nữa rồi! Chỉ còn vài phút nữa thôi sẽ ra đi mãi mãi.
"Đó là Hạnh Liên, muội ý bị chuyển trắng rất lâu rồi, thân thể rất yếu ớt, đi lại cũng rất khó khăn!" Đại Từ tiếc nuối lắc đầu.

"Chủ nhân, ta có thể cứu tiểu nữ hài đó cùng người của ngôi làng này!"
Giọng nói ấm áp du dương bỗng nhiên truyền vào đầu làm Hàn Băng giật mình cảnh giác nhìn xung quanh.

"Chủ nhân, ta là Tuyết Thiên Hồ.

Ta ở trong không gian khế ước liên hệ với ngài! Ta có thể cứu cô bé ấy!"
Tiếng nói lần này rõ ràng và quen thuộc hơn, quả thật chính là giọng nói nàng nghe thấy khi khế ước với Tuyết Thiên Hồ_Tiểu Hồ.

"Ngươi có cách gì ư?" Hàn Băng dùng suy nghĩ của mình, cố gắng nói chuyện cùng Tiểu Hồ.
"Chủ nhân, người chỉ cần cho ta ra ngoài, mọi việc hãy để ta xử lý!" Tiểu Hồ kiên định nói.

Hàn Băng hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng hơi lui về phía sau, triệu hồi ra tờ giấy của Tiểu Hồ..


Đọc truyện chữ Full