DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo
Chương 74

Chương 74:

Lúc này, ánh mắt của Triệu Dân Thường không còn nhìn Tô Tuệ Anh nữa, mà lạnh nhạt nhìn khuôn mặt Tô Tuệ Kỳ, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ chưa từng thấy: “Anh ta là ai?”

Tô Tuệ Kỳ phút chốc bị làm cho sợ hãi, bỗng nhiên quên đi việc ghen tuông, liền vội nói: “Anh ấy là bạn của Tô Tuệ Anh.”

“Vừa rồi chẳng phải cô nói anh ta là bạn của em sao?”

Ánh mắt Triệu Dân Thường nhìn Tô Tuệ Kỳ không dời.

Tô Tuệ Kỳ trả lời trong sự sợ hãi: “Thời đại học anh ấy là sinh viên khóa trên của em và Tô Tuệ Anh.”

Triệu Dân Thường cười nói: “Sinh viên khóa trên? Sao anh ta lại đến đây? Có phải là cô đã gọi anh ta đến?”

“Không phải em.”

Tô Tuệ Kỳ vội vàng xua tay.

Nhưng có nhiều lúc khi càng nhanh chóng phủ nhận, lại càng thể hiện rõ bản thân đang chột dạ, Triệu Dân Thường khếch môi cười, nhưng khóe mắt lại chẳng thể hiện rằng đó là nụ cười, tay trái đưa lên ôm trọn cô gái vùng núi xinh đẹp kia vào lòng, nói những lời tàn nhẫn với Tô Tuệ Kỳ: “Tuệ Kỳ, cô có biết rằng cô càng ngày càng không nghe lời nữa không, Triệu Dân Thường tôi ghét nhất loại phụ nữ không nghe lời, đi ra, đừng bao giờ ngồi trước mặt tôi nữa, từ nay trong thôn Ôn Ôn, Từ Nhi sẽ thay thế vị trí của cô.”

“Cái gì……”

Tô Tuệ Kỳ ngẩng đầu ngơ ngác.

Người con gái vùng núi mang tên Từ Nhi đứng trước mặt Tuệ Kỳ, giọng trong trẻo ngọt ngào cười và nói: “Chị à, chị nghe không hiểu ý của anh Triệu sao, vậy để Từ Nhi nói với chị được rồi, anh Triệu bảo chị đến bàn kia ngồi, đừng ở đây làm phiền chúng tôi nữa, chị cứ yên tâm, những ngày này Từ Nhi sẽ chăm sóc cho anh Triệu thật tốt.”

Vừa nghe xong, Tô Tuệ Kỳ cực kì tức giận.

Quả nhiên cô gái trông vẻ ngoài có vẻ thuần khiết, thực ra trong lòng lại thâm độc đến vậy, miệng luôn nói ra những lời ngọt ngào và khách khí, nhưng từng câu nói ra đều có ý đồ, tiếng gọi “chị”vang dội như vậy chính là có ý chê bai Tô Tuệ Kỳ nhiều tuổi, thôi vậy, dù sao cô ấy cũng mới chỉ 15, 16 tuổi, sự trẻ trung mới chính là điều mà đàn ông thích nhất.

Lúc ấy, Tô Tuệ Kỳ thực sự muốn lật đổ bàn, và tát thẳng vào mặt cô ta, nhưng mà…… trước con mắt lạnh lùng vô tình của Triệu Dân Thường, sự tức giận của Tô Tuệ Kỳ như đóng băng vậy, chỉ cảm thấy rằng bản thân lúc này thật nực cười, nực cười đến đáng thương!

Không còn tranh giành gì nữa, cũng chằng còn làm loạn gì nữa, Tô Tuệ Kỳ thất thần đứng dậy, rồi từng bước từng bước đi đến chỗ Tô Tuệ Anh và Hàn Phiêu với khuôn mặt không chút biểu cảm và ngồi xuống.

Tô Tuệ Anh lo lắng nhìn Tô Tuệ Kỳ đang ngồi ăn mỗi cơm không, lúc này dù cô có nói gì thì cũng không có tác dụng, Tuệ Kỳ không nghe thấy gì, ngoại trừ tiếng thở dài trong lòng của cô.

Hàn Phiêu ngốc nghếch không hề hay biết mối quan hệ đặc biết giữa Tuệ Kỳ và Triệu Dân Thường, vì thế khi nghe những câu mà Triệu Dân Thường nói với Tuệ Kỳ, anh bỗng nhiên không thể phân biệt được suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng lúc này chắc chắn không hợp để giải đáp.

Cứ như thế, rõ ràng sẽ là một bữa ăn đậm bản chất vùng thôn núi, nhưng chỉ trừ mỗi cô gái Từ Nhi cười cười nói nói ra thì mọi người đều ăn nhưng không hề có sự thưởng thức.

Cuối cùng Tô Tuệ Anh không thể để Tô Tuệ Kỳ cứ cặm cụi ngồi ăn cơm không mãi, liền kéo tay áo của Hàn Phiêu, Hàn Phiêu tức khắc cõng cô lên lưng, gạt bát cơm của Tô Tuệ Kỳ xuống bàn, cứ như vậy trên lưng cõng Tô Tuệ Anh, tay kéo Tô Tuệ Kỳ ra khỏi nhà trưởng thôn, quay lại nơi Hắc Tiêu và bà sinh sống.

Nhìn hai người phụ nữ bị người con trai tuấn tú như Hàn Phiêu đưa đi, Triệu Dân Thường trong lòng vô cùng tức giận, liền đạp vào chiếc bàn đầy thức ăn ở phía trước, lại ôm chặt lấy cô gái xinh đẹp kia, rồi đưa cô ấy vào trong phòng.

Lưu Đà Hàn đứng dựa vào tường chứng kiến hết sự việc, trong lòng hết sức thích thú, hai tay xoa vào nhau rồi vừa cười vừa hát cứ như vừa trúng số 15 tỉ vậy.

Đọc truyện chữ Full