DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Phối Của Hầu Gia
Chương 66

Trong bóng tối, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, cảm nhận được cơ thể mềm mại yêu kiều của nàng đang dựa sát đến gần, trong đáy mắt vốn dĩ đã thâm trầm có xu hướng mây đen chất thành núi, tựa như sắp có mưa to gió lớn.

Cánh tay cứng rắn không khỏi siết chặt, hận không thể khảm nàng vào trong cơ thể mình, hắn tựa cằm lên tóc nàng, trong hơi thở tràn ngập mùi hương trên người nàng.

Hương thơm kia không ngừng xộc vào sống mũi, trêu chọc hắn khiến cả người hắn căng cứng, chống lại sự thay đổi đột ngột trong cơ thể hắn giống như đang đối mặt với kẻ thù, cơn sóng tình xa lạ đang dâng trào với khí thế dữ dội đến mức như muốn ngập đầu.

Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn, chỉ cảm thấy tiếng tim đập mạnh mẽ càng lúc càng nhanh, giống như tiếng trống trận vang lên xung quanh, dồn dập hết đợt này đến đợt khác, hùng hồn mạnh mẽ.

Hai người bọn họ dính sát vào nhau, nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trên người nam nhân.

Thực sự rất đáng tiếc.

Mặc dù những vết mẩn đỏ trên người đã khỏi nhưng trên đùi hắn lại có vết thương, hơn nữa còn đang sống nhờ trong nhà người khác. Nếu không với một đêm đẹp như thế này, sao có thể cô phụ? Ngay cả khi hắn có thể tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, người trong lòng mà vẫn không loạn, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ hoá thân thành sói, phản công đánh đến.

Nàng thoả mãn thở dài một tiếng an ủi, không chỉ thất vọng vì vết thương trên người hắn mà còn tức giận khen thưởng nhân phẩm của hắn. Nàng âm thầm lên kế hoạch, sau khi trở về hầu phủ, chờ vết thương nơi chân hắn lành lại, nàng sẽ… À ừ, kiểu như thế này.

Cảnh Tu Huyền không biết người trong lòng đang suy nghĩ gì, hơi thở hắn đã trở nên hỗn loạn, không thể tập trung tinh thần để đi phân biệt xem nàng đã thực sự ngủ thiếp đi hay chưa. Dáng người nàng lả lướt tinh tế, mềm mại thơm nức, khiến người khác phải đứng núi này trông núi nọ.

Bàn thay thon dài vô thức xoa xoa tấm lưng mịn màng của nàng rồi trượt đến bên hông, nơi đó lộ ra một mảnh da, vừa mới tiếp xúc với da thịt trơn bóng, bàn tay hắn giống như bị lửa đốt, vội vàng rút ta về.

Cảnh Tu Huyền cố gắng kìm nén cơn sóng triều suýt chút nữa phá vỡ bờ đê, hít thở một hơi thật sâu, bàn tay vuốt ve lưng nàng một lần nữa, từng chút từng chút, cực kỳ có quy luật.

Úc Vân Từ nằm trong lồng ngực hắn nhếch khóe miệng lên, xem ra không chỉ có mình rung động mà hắn cũng vậy. Lúc trước nàng còn tưởng rằng hắn không thích mình, xem ra nam nhân này cũng có cảm giác với nàng. Hắn khổ sở nhẫn nhịn như vậy là vì vết thương trên đùi sao?

Nếu thực sự là vậy, nàng có thể giúp đỡ hắn.

Bàn tay nhỏ bé giống như đang vô thức dạo chơi rồi trượt đến chỗ kia của hắn, giả vờ mơ hồ lầm bầm: “Cái gì thế này? Cấn khó chịu quá.”

Cảnh Tu Huyền chỉ cảm thấy cơn sóng triều vừa mới bị kìm xuống lại bắt đầu nhanh chóng kêu gào, giống như muốn phá đê mà ra, không đợi hắn hoà hoãn tinh thần lại, bàn tay nhỏ bé mang theo lửa nóng kia đã luồn vào trong.

Toàn bộ kìm nén trước đó lập tức sụp đổ, hắn để mặc làn sóng thuỷ triều kia phá vỡ tất cả, cuốn trôi trái tim đã khô cạn mấy chục năm của hắn, những chỗ nó lướt qua, vạn vật hồi sinh, tràn đầy sức sống.

Khi thì ý loạn, khi thì tình mê, hắn rên rỉ, đè ném khoái cảm cực hạn kia xuống, còn nàng lại một mực vùi đầu vào trước ngực hắn, trong đầu thầm nghĩ, cho dù là kích thước, hình dáng hay độ bền bỉ, nàng đều rất hài lòng.

Xem ra hạnh phúc sau này có thể đảm bảo được rồi.

Nam nhân này thực tuỷ biết vị, vừa mới lắng xuống chưa đầy nửa canh giờ đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng làm tiếp một lần nữa. Cả hai người đều trầm mê trong tình ý dâng trào, lăn lộn đến hơn nửa giờ Dần mà hắn vẫn còn chưa đã ngứa.

Đôi tay nàng dần dần bủn rủn bất lực, ríu rít cầu xin tha, hắn mới ôm nàng không nhúc nhích nữa, hai người ôm chặt lấy nhau ngủ một giấc thật sâu.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, phần giường bên cạnh đã không còn một ai nữa.

Căn nhà này cũng không lớn lắm, thuộc kiểu hai lối vào, phòng ở ngay phía sau hậu viện, nếu ở trong kinh thành thì nó chỉ là một viện tử của người bình thường, nhưng trong trấn Thạch Môn này, đã là một nơi ở cực kỳ nở mày nở mặt.

Ngay khi nàng đang muốn gọi Thải Thanh bước vào thì lại mơ hồ nghe thấy hình như có tiếng người ở tiền thính. Chăm chú lắng nghe, Úc Vân Từ nghe thấy giọng nói của Hầu gia, nhớ đến đủ kiểu lăn lộn vào đêm qua, dường như nàng vẫn có thể nghe thấy hơi thở kia. Úc Vân Từ đưa tay đến gần mũi khẽ ngửi, trong lòng không khỏi trào dâng một đợt sóng dập dờn.

Ngay khi tâm trí nàng đang rời rạc phân tán thì lại bị tiếng động bên ngoài kéo mạch suy nghĩ trở về.

Nơi tiền thính còn vang lên một giọng nói khác, cũng là nam tử, nghe thấy giọng nói có vẻ là một người khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Nàng đứng lên, mặc quần áo, lúc này mới kéo chiếc chuông lục lạc ở đầu giường.

Thải Thanh nhanh chóng bước vào phòng, trong tay bưng một chiếc chậu gỗ, nàng ta đặt chậu gỗ trên kệ sơn đỏ rồi tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt và trang điểm chải đầu.

“Hầu gia đang nói chuyện với ai bên ngoài vậy?”

Thải Thanh đang chải chuốt mái tóc của nàng bằng chiếc lược dày mảnh mỏng, nàng ta nhỏ giọng trả lời: “Nô tỳ nghe người khác gọi hắn là Liễu thần y.”

Thần y?

Nàng không có ấn tượng tốt về hai chữ này cho lắm, nếu không phải Trình Bát nghe nói có một vị thần y gì đó thì nàng ta cũng sẽ không dẫn nàng rời khỏi kinh thành, dưới sự tính kế của tên đệ tử của gã thần y, nàng suýt chút nữa đã gặp bất trắc.

Hai chữ thần y này bây giờ chẳng khác nào một đám ô hợp thông đồng với kẻ xấu làm bậy, sát hại người khác vì tiền tài.

“Thần y đến từ đâu?”

“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng hình như hắn ta và Hầu gia rất quen thuộc với nhau, nhưng ta nghe Tả đại ca nói có vẻ như hắn đã phạm phải lỗi gì đó, đang quỳ xin Hầu gia tha thứ.”

Thải Thanh vừa trả lời vừa giúp nàng búi xong mái tóc. Nàng không thích mang đầy đủ trang sức trên đầu, lúc rời khỏi kinh thành chỉ có một chiếc trâm ngọc nhỏ nên phụ nhân và gã nam tử kia không hề chú ý đến, nếu không chắc chắn đã lấy đi.

Khuôn mặt của nàng được phản chiếu trong gương, xứng đáng với bốn chữ hoa dung nguyệt mạo.

Những chiếc trâm khắc hoa bằng đá quý gắn tua rua màu vàng lần lượt cài hai bên trên búi tóc, là do Thải Thanh mang đến.

Sau khi thu thập xong xuôi, nàng dẫn theo Thải Thanh đi đến tiền thính, Hầu gia đang ngồi trên ghế, trên người mặc cẩm bào màu xanh đen, nơi ống tay áo và vạt áo có thêu hoa văn hình đám mây, vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

Một nam tử trung niên mặc áo xanh đang quỳ ở giữa thính đường, vẻ ngoài thuộc dạng trung bình, đang bày ra vẻ mặt hối hận. Sau khi nàng đi vào, ánh mắt của nam tử trung niên kia dường như nhìn thoáng qua người nàng, ánh mắt kia có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn tất cả vẫn là sự sắc bén khôn khéo, vừa nhìn đã biết là một người tinh thông lõi đời.

Búi tóc cao cao buộc trên đầu, dáng người có chút gầy gò, có phần nho nhã.

Đây chính là vị Liễu thần y kia, nàng nghĩ, thoạt nhìn có vẻ không giống là người xấu. Nếu đã quen biết với Hầu gia, có lẽ không phải là người xấu đâu, nghĩ đến đây, thành kiến trong lòng nàng cũng giảm đi một chút.

Liễu Thân đã từng nghe Tả Tam nhắc đến rằng phu nhân đang ở trong trấn Thạch Môn. Trong lòng thầm nghĩ vị nữ tử này có thể ra vào nơi ở của Hầu gia, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn chính là phu nhân.

“Liễu Tân bái kiến phu nhân, nghe nói mấy ngày trước phu nhân bị hoảng sợ ở trong ngôi nhà tranh bên ngoài kinh thành, ta cảm nhận thật hổ thẹn.”

Bản thân mình suýt chút nữa đã bị tính kế, hắn ta hổ thẹn cái gì?

Nhưng ngay sau đó nàng lập tức hiểu được, hoá ra sư phụ trong miệng thanh niên kia chính là người đang ở trước mắt này, một chút hảo cảm vừa mới dâng lên trong lòng nàng lập tức tan biến không còn một mảnh.

Có một tên đồ đệ như thế, sư phụ sao có thể tốt hơn được?

“Ngươi chính là vị thần y kia?

“Tại hạ không dám đảm nhận hai chữ thần y, người đời quá khen, không dám nhận.”

Liễu Tân trả lời, càng cúi người thấp hơn nữa.

Hắn ta cảm thấy giật mình, thần thái của Hầu phu nhân thực sự quá đỉnh, bắt chước giống đến bảy phần dáng vẻ của Hầu gia, trái tim hắn ta không khỏi treo lên, thầm mắng mấy tên đồ đệ vô dụng kia.

Nhất là nhị đồ đệ, hoàn toàn là một gã ngu ngốc.

Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý, đây là những gì hắn ta đã dạy cho đồ đệ, nhưng ai ngờ nhị đồ đệ lại bị tiền bạc làm cho mờ mắt, dám làm trái lời dạy của hắn ta, kiếm tiền bạc bất chính.

Suýt chút nữa đã khiến Hầu phu nhân rơi vào tay kẻ xấu, nếu không phải nàng thông minh nhanh nhẹn thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ bây giờ hắn ta sẽ phải lấy cái chết tạ tội ở trước mặt Hầu gia.

Úc Vân Từ không còn hoà nhã nữa, liếc mắt nhìn về phía Cảnh Tu Huyền.

Cảnh Tu Huyền nheo mắt lại, nghiêm nghị nhìn về phía Liều thần y. Da đầu Liễu thần y run lên hết đợt này đến đợt khác, xem ra phu nhân rất được Hầu gia yêu thích, hoá ra những lời giải thích hối lỗi trước đó của mình xem ra chẳng có ích gì.

Rõ ràng thái độ của Hầu gia vẫn còn bất mãn, hắn ta phải nhận được sự thông cảm của Hầu phu nhân thì sắc mặt của Hầu gia mới trở nên tốt hơn.

Có trời mới biết, khi hắn ta vừa mới nhận được bức thư do bồ câu đưa đến, đọc được chuyện nhị đồ đề của mình tự tìm đường chết cấu kết với người ngoài mưu hại Hầu phu nhân, hắn ta đã bị doạ đến hồn bay phách tán, thậm chí còn không kịp thay quần áo đã trắng đêm không ngủ chạy đến trấn Thạch Môn, sợ một khi Hầu gia tức giận thì sau này mình đừng mong kiếm sống trên con đường này nữa.

“Phu nhân, tất cả đều là lỗi của tại hạ, là tại hạ quản giáo không nghiêm nên mới để tên nghiệt đồ kia không ngại làm ra những chuyện táng tận lương tâm vì tiền tài. Ngài yên tâm, tên nghiệt đồ kia sống hay chết, tất cả đều do phu nhân xử trí.”

Lúc đầu ba sư huynh đệ trong ngôi nhà tranh kia bị Trình Bát cho người dẫn đi, muốn giao cho Thuận Thiên phủ, sau này bị Thải Thanh ngăn cản lại, sau khi Tả Tứ quay về, hắn ta dựa theo dặn dò của Hầu gia bắt cả ba người đến đây.

Sau khi biết được Úc Vân Từ đang ở chỗ của Hầu gia, Trình Bát nghĩ mãi cũng không thể hiểu được. Nàng ta liên tục truy hỏi, Tả Tứ đương nhiên sẽ không giải thích gì với nàng ta, chỉ nói là hắn ta luôn trốn trong bóng tối, có thể cứu phu nhân ra bất cứ lúc nào, sao đó đưa phu nhân đến chỗ Hầu gia, còn việc muốn dẫn mấy người này đi cũng là ý của Hầu gia.

Hôm đó sau khi tỉnh dậy từ trong quán trọ, Trình Bát vội vàng hỏi có phải hắn ta đưa nàng ta đến khách sạn hay không?

Tả Tứ ngửa mặt lên nhìn trời, không trả lời.

Trình Bát lập tức cho rằng hắn ta làm việc tốt không muốn để lại tên tuổi, bèn cảm tạ hắn ta một phen, còn hứa hẹn một đống lợi ích. Tả Tứ không dám trả lời, đề nghị đưa ba người kia đi, Trình Bát không hề ngăn cản, để mặt hắn ta đưa người đi.

Sau khi ba người kia bị đưa đến trấn Thạch Môn, bọn họ vẫn luôn bị giam giữ ở một chỗ.

Hôm qua Cảnh Tu Huyền đã từng thẩm vấn bọn họ, đại đồ đệ và tiểu đồ đệ của thần y thực sự không hề hay biết mọi chuyện, là nhị đồ đệ tham lam một trăm lượng bạc nên đã nghe theo lời dặn dò của một vị Chu phu nhân bỏ thuốc mê khiến Úc Vân Từ và Trình Bát hôn mê bất tỉnh.

Những chuyện khác nhị đồ đệ hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí ngay cả thân phận của phụ nhân kia cũng không biết.

Trước đó sau khi nghe Úc Vân Từ kể lại chuyện gì đã xảy ra, Cảnh Tu Huyền biết được phụ nhân kia chính là một tú bà, còn gã nam tử kia cũng có tên tuổi, họ Chu tên Toàn. Có thân phận có tên tuổi, chuyện tìm người không hề khó chút nào.

Hai người kia là tú bà và hộ vệ của Di Tình viện của một con ngõ son phấn trong kinh thành, trời vừa sập tối, con ngõ son phấn này đã thắp đèn rực rỡ, nghênh đón tiễn đưa, là một động tiêu tiền lớn nhất trong thành. Nhưng vị trí của Di Tình viện trong con ngõ này lại không được tốt lắm, ở một hơi cuối con hẻm.

Hơn nữa tú bà kia vốn dĩ là một kỹ nữ của một kỹ viện khác trong phường nên chỗ dựa phía sau không lớn lắm, số lượng các cô nương có thể tuyển được cũng có hạn, đồng thời không có quá nhiều tiền mua lại các nữ tử nhan sắc thượng thừa, chuyện làm ăn cực kỳ ảm đạm.

Điều này có thể giải thích được tại sao bọn họ lại vì năm ngàn lượng bạc mà bí quá hoá liều như vậy.

Theo lời khai của tú bà kia, bà ta bị ma quỷ nhập vào nên mới đồng ý với đối phương, đối phương uỷ thác cho một vị khách quen đến đưa tiền, vị khách quen kia chỉ là một nam tử lao động bình thường trong thành.

Lúc đầu bà ta cũng không tin, nhưng vị nam tử kia nói mình chỉ là người trung gian, đồng thời lấy ra một ngàn lượng bạc, bà ta lập tức động lòng.

Cảnh Tu Huyền dựa theo lời khai của bà ta đi tìm gã nam tử kia, nào ngờ hai ngày trước gã hán tử kia uống rượu quá nhiều vào đêm khuya nên đã ngã xuống sông hộ thành chết đuối.

Chuyện giết người diệt khẩu rõ ràng như thế này thực sự khiến người khác khinh thường.

Hắn phải người điều ta, khi con sống, người này có một bằng hữu thân thiết, cả hai người bọn họ đều là chân cu li chạy vặt bên sông hộ thành, tên bằng hữu kia có một tỷ tỷ, là hạ nhân của Sử gia.

Sử gia và Quảng Xương hầu là thân thích, lão phu nhân của hai nhà là hai tỷ muội.

Mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng Cảnh Tu Huyền đã có thể xác định ai chính là người đứng sau chuyện này.

Hắn ra lệnh cho Tả Tam thả đại đệ tử và tiểu đệ tử của thần y về nhà, chỉ giam giữ nhị đồ đệ. Liễu Tân vừa đến trấn Thạch Môn, đúng lúc hắn không có nhà, thế là Liễu Tân vừa nhìn thấy nhị đồ đệ của mình đã đánh cho hắn ta một trận ác liệt.

Thầy thuốc không những không cứu người mà còn hại người khiến người khác khiếp sợ.

Tên nhị đồ đệ kia bị đánh đến co quắp, cả người nhão thành bùn, tứ chi dẹo dặt, xem ra sau này đừng nghĩ đến chuyện đứng lên được nữa.

“Giao cho ta xử trí? Nếu ta giết hắn, ngươi không đau lòng sao?” Nàng lạnh lùng hỏi, tìm một chỗ nào đó ngồi xuống.

Trong lòng Liễu Tân giật mình hoảng hốt, phu nhân quả không hổ là thê tử Hầu gia, vừa mới mở miệng đã nói ra những lời bá đạo như vậy. Nhưng hắn ta không hề đau lòng, nhị đồ đệ dám nhổ râu ở bên miệng hổ, nên phải nhận sự trừng phạt của Hầu gia và phu nhân.

“Mặc cho phu nhân xử trí, nếu hắn đã dám nổi lên ý xấu, cho dù phu nhân không xử lý, tại hạ cũng sẽ không tha thứ cho hắn.”

Nàng hừ một tiếng, ánh mắt xoay chuyển từ trên người Liễu Tân đến chỗ của Hầu gia. Nếu thần y đã ở đây, điều đó có nghĩa là Hầu gia đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

Về phần dược đồng hạ thuốc mê kia, không cần nàng ra tay, Hầu gia sẽ thay nàng xử lý.

“Hai phu thê giả kia cũng đã bị bắt.” Cảnh Tu Huyền nhìn thấy ánh mắt liếc nhìn về phía này của nàng, nhàn nhạt mở miệng, hắn nhướn mày, ra hiệu cho Liễu Tân ra ngoài.

Liễu Tân nghĩ đến tình trạng thê thảm của hai người kia, nhẫn nhịn không lau lau cái trán đầm đìa mồ hôi lạnh, cúi người lui ra ngoài.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn ta, một thần y nhưng lại hiểu được cách tuỳ mặt gửi lời hơn cả những người lăn lộn trong thói đời, chẳng trách sẽ nuôi dưỡng một người đồ đệ coi tiền như mạng như vậy, nghĩ đến đây, nàng hoàn toàn không có chút thiện cảm với tên Liễu Tân này.

“Đã bắt được hai người kia rồi sao? Bọn họ có khai ra người đứng sau không?”

Nàng hỏi, nhưng thực ra trong lòng đã có thể xác định người giật dây phía sau chắc chắn chính là Phương thị. Ngoài trừ Phương thị ra, nàng thực sự không thể nghĩ ra còn ai sẽ dùng phương pháp bẩn thỉu như vậy để tiêu diệt mình.

Thấy hắn im lặng không nói gì, nàng tự giễu cười một tiếng: “Thực ra cho dù bọn họ không nói, ta cũng biết là ai.”

Nàng chỉ hận, Phượng thị là mẫu thân trên danh nghĩa của nàng, cho dù nàng xuất phát từ lý do nào đi chăng nữa, việc đối đầu với nhà mẹ đẻ sẽ khiến nàng bị chỉ trích trong thời cổ đại hiếu nghĩa lớn hơn trời này.

Rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi gia đình của nguyên chủ đây?

“Hầu gia, ngài nói xem nếu ta đoạn tuyệt quan hệ với Úc gia, liệu có khả thi không?

Ánh mắt không nhìn ra vui buồn của hắn trực tiếp nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt nàng không hề che giấu sự chán ghét, cho dù ai có một người mẫu kế như Phương thị đi nữa, có lẽ cũng sẽ ăn ngủ không yên.

Hơn nữa thời đại này có quá nhiều trói buộc với nữ tử, dù sao cũng không thể so sánh được với nơi nàng từng sống.

Nếu trong lòng nàng cảm thấy bất mãn, liệu nàng có đột ngột rời đi không?

Không hiểu tại sao Cảnh Tu Huyền lại bắt đầu sợ hãi, không thể nào tưởng tượng được một ngày nào đó sau khi tỉnh lại, nữ tử bên cạnh lại biến thành kẻ ngốc như trước kia, nghe lời Phương thị răm rắp!

Không, sẽ không có ngày đó đâu!

Hắn phủ nhận trong lòng, bản thân mình trùng sinh lâu như vậy, hắn đã sống một cuộc sống tốt đẹp hơn trước.

“Không thể được! Người đời không biết tội nghiệt của bọn họ nên sẽ chỉ chỉ trích nàng bất hiếu, một khi dính dáng đến hai chữ bất hiếu, sau này nàng sẽ khó đặt chân trong kinh thành này.

Ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, trong lòng biết rõ đáp án này nhưng vẫn không nhịn được ảo não.

Cho dù hai người kia khai ra Phương thị, Phương thị chắc chắn sẽ không thừa nhận, nói không chừng còn sẽ cắn ngược lại một miếng. Ngoài ra, nhổ củ cải còn phải mang bùn, đến lúc đó thanh danh mình cũng không được tốt đẹp lắm.

Thanh danh, thanh danh, chỉ vì hai chữ thanh danh, nữ tử phải chấp nhận tất cả bất công.

Hơn nữa, ngay cả khi Úc gia suy tàn, chỉ e người đầu tiên bị vướng vào chính là nữ nhi đã gả ra ngoài là nàng đây, thoát không được, tránh không xong, kiều nhà mẹ đẻ này thực sự khiến người ta buồn nôn.

Cảnh Tu Huyền đứng lên, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ánh mắt hắn trở nên khó lượng, nguy hiểm nheo lại: “Thực ra cũng không phải hoàn toàn không có cách, nếu muốn bắt trọn một mẻ thì cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Người chết sẽ là người yên tĩnh nhất, không quấy rầy người khác, cũng sẽ không có cơ hội hai người.

Trái tim nàng run lên, chạm vào ánh mắt đen nhánh của hắn.

Ngón tay thon dài phủ lên bả vai nàng: “Những chuyện bẩn thỉu như thế này không cần phu nhân phải động thủ, có phu quân là được rồi.”

Nàng ngây ngô đáp lại, điều đầu tiên kịp phản ứng lại trong đầu chính là mình đã bị đùa giỡn, nam nhân này đang chạm vào tay nàng. Phản ứng thứ hai chính là nam nhân của nàng quá hung dữ, hắn vừa chiếm tiện nghi của nàng vừa mở miệng nói chuyện giết người.

Rõ ràng nàng phải nên sợ hãi, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại trào dâng một chút ngọt ngào.

Trong thời gian và không gian dị thế này, có một người giúp mình che gió cản mưa, loại bỏ mọi khó khăn, giúp nàng quét sạch mọi phiền phức, vẩy máu cản đường, nàng còn có gì phải sợ hãi nữa?

Nàng trở tay cầm lấy bàn tay hắn, tay còn phải phủ lên, nắm chặt.

“Hầu gia, hạnh phúc sau này của ta toàn bộ đều nhờ vào ngài cả.” Trong câu nói này ẩn chứa hàm ý, nàng còn nháy mắt một cái, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, người phụ nữ này… Thực sự là càng ngày càng to gan.

“Khụ khụ…” Liễu Tân lúng túng đứng trước cửa, da mặt giật giật một cái. Ai có thể tưởng tượng được rằng Hầu gia- Một người luôn nói năng thận trọng nghiêm túc lại có tình ý miên man với phu nhân của mình trong lúc riêng tư như vậy chứ.

Bản thân hắn ta thực sự không có ý nhìn thấy mà là đột nhiên nghĩ ra một cách lấy công chuộc tội, nhất thời kích động, không chút nghĩ ngợi đã lập tức xông vào.

Hắn ta tiến thối lưỡng nan, đâm lao phải theo lao nên đành phải ho khan một tiếng, không ngoài ý muốn, hắn ta nhận được ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như đao của hầu gia bắn thẳng về phía mình, chỗ đó lạnh như băng, suýt chút nữa đã không thể đứng vững.

Nhưng Hầu phu nhân thì lại ngược lại, bị người khác nhìn thấy, nàng vẫn thản nhiên rút tay về, sắc mặt không hề thay đổi, quay đầu nhìn lại.

“Hầu gia, phu nhân, hai người kia không chịu nhận tội, nhưng tại hạ vẫn có một cách.”

Liễu Tân tưởng rằng tú bà và gã nam nhân cao lớn kia thà chết cũng không nhận tội, cho nên đến tận bây giờ Hầu gia vẫn chưa biết người đã hại phu nhân là ai.

“Cách gì?”

Người mở miệng hỏi là Úc Vân Từ, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ có vật linh tinh kỳ diệu gì đó sao, nếu thực sự có thứ đồ như vậy, nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy một chút.

“Cũng không phải là cách gì, mà chỉ là một mánh khoé nho nhỏ. Tại hạ đã nghiên cứu y thuật suốt mấy chục năm qua, và tình cờ điều chế ra được một loại nước thuốc có thể khiến tâm trí con người rối loạn, hỏi bất cứ điều gì cũng nói ra sự thật. Sau này tại hạ nghĩ thứ thuốc này quá độc hại nên chưa từng thử lại.”

Quả nhiên có thứ đồ như vậy!

Nàng ngồi thẳng người dậy, sau không lúc suy nghĩ đã nảy ra một chủ ý.

“Không biết thần y còn có thể điều chế ra loại thuốc này nữa không và có thể đưa cho ta một chút?”

Liễu Tân sao có thể không đồng ý, hắn ta vốn đang định lấy công chuộc tội, sau khi nghe vậy trong lòng vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu đáp ứng.

Cảnh Tu Huyền từ đầu đến cuối đều không mở miệng.

Liễu Tân nhìn thoáng qua Hầu gia đang bày ra sắc mặt nghiêm túc, lại nhìn về phía phu nhân với dung nhan xinh đẹp mỹ lệ, hắn ta thầm nghĩ, vạn vật trên thế gian này, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Rõ ràng Hầu gia đang nghe theo phu nhân, xem ra địa vị của phu nhân ở trong lòng Hầu gia thực sự không nhẹ chút nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta không ngừng cân nhắc, vẻ mặt càng thêm cung kính, đưa mắt ra hiệu cáo tử rồi đi điều chế loại thuốc khiến người ta nói thật kia.

“Ngài nói xem, trên đời này thực sự có loại nước thuốc thần kỳ như vậy sao?”

Sau khi Liễu Tân rời đi, Úc Vân Từ hỏi nam nhân vẫn luôn xụ mặt xuống.

Cảnh Tu Huyền nhìn bàn tay được nàng nắm chặt trước đó của mình, cảm thấy hơi thất vọng mất mát, bàn tay kia nhỏ nhắn mềm mại không xương, làn da non mịn, hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm qua, chính đôi tay nhỏ bé này đã mang đến cho mình cảm giác như bao giờ có.

“Mặc dù Liễu Tân là người thích tiền, có thói quen vơ vét của cải dưới danh nghĩa hành nghề y, thường làm ra những hành vi khiến người ta không thích nhưng tính cách lại có phần nghĩa khí, cộng thêm y thuật thực sự không tầm thường.”

Có thể nhận được một câu không tầm thường của hắn, có lẽ tên thần y kia cũng danh bất hư truyền.

Nếu đã như vậy thì nàng yên tâm rồi.

Bên ngoài cửa viện bỗng nhiên vang lên tiếng cười duyên khe khẽ, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, vô thức nhìn về phía Cảnh Tu Huyền. Chẳng lẽ mấy vị nữ tử hôm qua vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tạo ra cuộc gặp mặt tình cờ với Hầu gia một lần nữa?

Cảnh Tu Huyền cũng nghe thấy tiếng cười của nữ tử, sắc mặt tối sầm lại.

“Tả Tam, người bên ngoài là ai vậy?”

Tả Tam canh giữ bên ngoài viện, cung kính đáp: “Bẩm Hầu gia, các nàng là nữ nhi của Trương Thiện Nhân trong huyện, muội muội của ông chủ Ngô, nữ nhi của trưởng trấn Thạch Môn và nữ nhi của Lý viên ngoại.”

Thực sự đã làm khó cho Tả Tam, hắn ta có thể nói rõ lai lịch của các nàng, điều này cho thấy khoảng thời gian này các nàng đã quanh quẩn bên ngoài viện không ít lần.

“Đây là trọng địa của khâm sai tra án, sao có thể mặc người không phận sự làm ồn! Nếu có người tiếp tục lỗ mãng, tất cả đều bắt giam cho ta!”

Các nữ tử bên ngoài nghe thấy giọng nói của hắn, đầu tiên là trong lòng vui mừng khôn xiết, ngay sau đó lại nghe thấy âm thanh khiển trách không chút nể nang của nam nhân, người nào người nấy đều xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai.

Không đợi Tả Tam chạy ra đuổi người, tất cả đã che mặt rời đi.

Bên ngoài viện lập tức trở nên yên tĩnh, Úc Vân Từ mím môi cười một tiếng. Nữ tử dây dưa với nam tử, thân làm thê tử, cho dù là về mặt tình cảm hay lý trí đi chăng nữa, hiệu quả thường sẽ rất nhỏ.

Huống chi là thời cổ đại tam thê tứ thiếp.

Cho nên, chỉ cần nam nhân có thái độ nghiêm túc, những nữ tử kia thấy không có cơ hội để tranh thủ sẽ tự biết khó mà lui.

Hắn có thể giác ngộ ra điều này, nàng rất hài lòng.

“Hầu gia uy vũ!”

Nàng đặt tay lên cằm, chống trên mặt bàn, ngửa mặt lên nhìn hắn. Sắc mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, góc nghiêng anh tuấn, ngũ quan tựa như chạm khắc, góc cạnh rõ ràng, dáng người hoàn mỹ.

Nam nhân như vậy, muốn địa vị có địa vị, muốn quyền thế có quyền thế, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn năng lực có năng lực, hơn nữa lại còn trẻ tuổi anh tuấn, giữ mình trong sạch.

Cho dù đặt ở thời hiện đại, cũng là một đối tượng đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Xem ra, nàng đã gặp may nhặt được bảo vật!

Có lẽ là do ánh mắt của nàng si mê quá mức, hắn liếc mắt một cái: “Nhìn gì vậy?”

Ngồi không ra ngồi, hoàn toàn không có chút dè dặt thận trọng của một nữ nhi, nhưng không hiểu tại sao lại có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của hắn, khiến hắn trầm mê trong đó, không thể nào tự kiềm chế?

Cảnh Tu Huyền vừa dứt lời, nàng đã đưa tay lôi kéo tay hắn, cười hì hì một tiếng: “Hầu gia, ta sai rồi, ta biết sai nhưng ta sẽ không sửa sai. Ai bảo Hầu gia ngài ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng khiến người ta nhìn không rời mắt thế này!”

“Nói hươu nói vượn!”

Hắn khẽ quát, cố gắng trầm mặt.

Nàng liếc nhìn vành tai ngay lập tức đỏ bừng của hắn, khẽ mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full