DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Chương 32: Chương 32


Đổng Quyết Minh quyết định chờ khi Tạ Quân trở về, nhất định Đổng Quyết Minh hắn sẽ bóc lột bóc lột hắn! Không uổng công hắn hao tâm tổn trí chạy từ trấn Lâm An tới Giang Châu, sau đó lại bị ép tới kinh thành Đại Sở.
Kỳ thật, tình hình của Đổng Quyết Minh lúc này, Tạ Quân đã sớm đoán được, hắn vốn là muốn Đổng Quyết Minh rời khỏi nữ nhân bụng dạ khó lường kia, bằng không thì hắn giải quyết một người sẽ còn có người thứ hai, thứ ba, thứ tư, tóm lại là đám người Nam Yên kia nếu không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.
Không bằng cho Đổng Quyết Minh rời khỏi Nam Yên.

Tùy tùng theo Trân phi ai cũng có vài phần bản lĩnh, hơn nữa vì chuyện tế trời gặp chuyện, Hoàng Thượng càng coi trọng võ công của hộ vệ, nếu Nam Yên tử sĩ tập kích, mấy người bên Trân phi đa phần là nữ tử, Nam Yên tử sĩ đối phó với bọn họ thì danh tiếng cũng không hay ho gì.

Đổng Quyết Minh theo các nàng ta, Nam Yên tử sĩ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vậy nên Tạ Quân mới thoải mái tới Lăng Vân sơn trang, chờ qua một tháng hắn sẽ hồi cung, lúc đó cũng thuận tiện giải thích võ công trên người.
Lý Thông và Tạ Quân cả ngày ở trên núi, không xuống núi ngắm cảnh.

Cho nên đệ tử sơn trang chỉ gặp được Tạ Quân đúng một lần là ngày hắn lên đường hồi cung.
Một chiếc thuyền gỗ cập bờ, nước biển theo chân thuyền lắc lư.

Đây là thuyền của Lăng Vân sơn trang, lái thuyền là một Huyền Giai mặc hắc y.

Tạ Quân lúc lên thuyền có nhìn qua đám người.

có một thiếu niên mặt mày sáng sủa, thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt lạnh và sáng như sao.

Thấy Tạ Quân, hắn cong khóe môi, không phải nụ cười rạng rỡ, mà rất ôn hòa.
Kiếp trước Tạ Quân bị người khác dồn ép, hắn luôn xù gai nhọn, vốn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tranh giành, lại bị ép buộc phải tranh đấu.


Có câu nói, " Quân tử bất lập nguy tường chi hạ" [1], hắn ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới Lăng Vân sơn trang tìm bằng hữu.

Dịch Vân Trường không phải người có tài mưu lược nhưng lại tình nguyện dẫm vào vũng nước đục này với hắn.
[1]Nghĩa gốc: 1 người đàn ông chân chính sẽ không đứng dưới 1 bức tường sụp đổ.
Ân tình đó đã làm lay động lòng Tạ Quân.
Chờ Tạ Quân và Lý Thông lên thuyền, đệ tử lái thuyền lập tức chạy tới hỏi có gì cần phân phó, trên mặt là thái độ tôn kính, nịnh nọt, vui vẻ.
Tạ Quân lạnh nhạt nhìn hắn, nhận ra người này đúng là người có ý đồ "giáo huấn" hắn lúc trước, chỉ là khi đó hắn mang mặt nạ, hiện tại lộ chân dung, tên đệ tử này không có nhận ra hắn.
Lý Thông phất tay, "Ngươi mau lái đi." Nói xong cùng Tạ Quân bước vào khoang thuyền.

Tên đệ tử lái thuyền muốn là thể hiện trước mặt Tạ Quân chút, làm Lý Thông vui vẻ, nói không chừng có thể nhớ mặt hắn, nhưng hai người đã đi vào, hắn đành thôi.
Qua đường dài mệt nhọc, cuối cùng cũng tới kinh thành.

Xe ngựa vào cổng thành, âm thanh phố xá sầm uất vang vọng, Đổng Quyết Minh giống như đứa trẻ tò mò, xốc màn xe thò đầu ra ngoài, quan sát khắp nơi.
Hắn và Bán Hạ ngồi cùng một xe ngựa, Bán Hạ thấy bộ dạng này của hắn, cong khóe miệng cười, cũng xốc một góc màn xe ngựa, nhìn quanh bốn phía.
Hà Ngũ cô nương cũng đi theo, đây là lần thứ hai nàng ta tới kinh thành, lần đầu là khi Trân phi tiến cung, nàng theo Hà gia tới kinh thành ở vài ngày.

Sáu năm trôi qua, kinh thành lại giống như không có nhiều thay đổi, vẫn ông cụ ở cửa tiệm cũ, ngựa xe như nước, người đến người đi.
Nghĩ tới chuyện đây là nơi nàng sẽ sống quãng đời còn lại, trong lòng Hà Ngũ cô nương dâng lên một cỗ tâm tình phức tạp.
Xe ngựa chạy qua cổng hoàng cung, không dừng lại, Đổng Quyết Minh nhìn đằng trước thấy xe ngựa công chúa, hắn hiểu rõ cười cười, buông màn, dựa vào vách xe ngựa.
Hoàng Thượng đã sớm chờ đợi ở trước điện Ngọc Giai Thượng, lo lắng đi qua đi lại, nghe thấy tiếng móng ngựa, không nhịn được bước xuống bậc thang, hướng phương xa nghênh đón, không có chút bộ dạng của Đế Vương.
Hắn nắm tay Trân phi, lúc nàng bước xuống lập tức dùng lực ôm nàng vào ngực, "Bốn tháng qua, trẫm rất nhớ nàng." Thanh âm của hắn hơi khàn khàn, mang theo kìm nén trong cổ họng.
Trân phi để hắn ôm một lúc, đợi mãi không thấy hắn buông tay, hơi phiền muộn giãy giụa, "A Dung mau xuống đây." Khi đang nói chuyện, A Dung đã được Thu Ngọc ôm xuống xe ngựa.
Hoàng Thượng lúc này mới buông Trân phi ra, nhéo nhéo gương mặt A Dung, cười nói, "A Dung gầy đi rồi, sau này lại bồi bổ tiếp."

Sau đó, Hoàng Thượng lại nhìn hai người từ xe ngựa phía sau bước xuống, ánh mắt không dấu dò xét, lúc nhìn Đổng Quyết Minh ánh mắt càng u tối.
Hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nhợt lại tuấn tú vô cùng, trong mắt cũng không có bao nhiêu kính sợ hắn.
Lúc Hoàng Thượng nhìn Đổng Quyết Minh hơi bất ngờ, hắn tưởng rằng vị thần y này là một ông lão tóc bạc, không ngờ trẻ tuổi như vậy.

Nhưng đơn thuốc hắn đưa, người trong thái y viện đều tấm tắc kêu kỳ lạ.
Ánh mắt Hoàng Thượng có thiện ý và cảm kích, "Lần này phiền thần y chữa bệnh, sau này còn phải làm phiền thần y nhiều rồi."
Đổng Quyết Minh trịnh trọng chắp tay trả lời, "Không dám." Nhưng qua động tác vẫn có thể thấy được dáng vẻ tức giận của người trong giang hồ.
Hoàng Thượng có chút kết luận.

Vị thần y này không thích tuân theo lễ nghi hoàng cung, nếu không phải coi rẻ hoàng quyền, thì chính là xuất thân hoang dã.
Trong thư Trân phi không nói rõ về Đổng Quyết Minh, Hoàng Thượng tránh rủi ro, bèn phái mấy người đi thăm về Đổng Quyết Minh, cũng coi như là hiểu rõ con người hắn.
Hoàng Thượng thu xếp cho Đổng Quyết Minh ở thái y viện, người trong thái y viện nhao nhao suy đoán vị này không muốn vào thái y viện.

Phải biết rằng, người ở thái y viện chưa có người nào bất mãn về công việc mình a!
Đổng Quyết Minh không hứng thú với những ánh mắt này, cũng không để ý, hắn không thích Hoàng Thượng, cũng không muốn ở trong cung.

Nhưng hắn vẫn ở lại vì ở đây có hai chỗ tốt, một là có đủ dược liệu quý hiếm cho hắn chế thuốc, hai là đồ đệ hắn ở đây.
Hơn nữa, gà trong cung cũng đặc biệt ngon.

Một con gà bình thường mà phải qua hai mươi mấy bước chế biến, gạo ăn kèm cũng phải lấy nước suối từ núi Tứ Phương vo, nấu phải lửa nhỏ, gia vị phải hài hòa, tinh tế.


Đĩa gà xốt gia vị của ngự thiện, quả thật làm không thể không nuốt nước miếng.
Đổng Quyết Minh rất phản đối sự lãng phí, xa hoa, rườm rà trong chế biến, vì vậy hắn ăn sạch gà trong cung với vẻ mặt phẫn nộ và bất mãn.
Hoàng Thượng và Trân phi chưa bên nhau ân ái được mấy ngày, đã nhận được tin, Tạ Quân đã hồi kinh, còn dẫn theo một người từng là sư phụ Hoàng Thượng - Lý Thông.
Ý đồ của Lý Thông tới đây, Hoàng Thượng đương nhiên đoán được, lông mày hắn hơi nhăn lại suy nghĩ, cúi đầu ôn nhu hỏi Trân phi, "Nếu bệnh của nàng khỏi rồi, nàng sẽ tha thứ cho Trân phi sao?"
Trân phi không ngờ hắn nhắc tới Vân phi, không khỏi ngẩn người, lại lập tức cười dịu dàng, nhưng tránh trả lời, "Hoàng Thượng làm thế nào, ta cũng không quan tâm."
Hoàng Thượng ôm Trân phi vào trong ngực, cằm đặt tại đỉnh đầu nàng, "Trẫm nhớ tới sáu năm trước, hơi thở của nàng đứt quãng, giọng như tiếng mèo con yếu ớt kêu, từng chậu máu loãng được bung ra, lòng trẫm như bị người ta đâm chém, hô hấp khó khăn.

Cho tới khi A Dung được sinh ra, nàng không nói câu nào, trẫm bị dọa tới mức đầu óc trống rỗng, không biết nên làm thế nào."
Hắn hít sâu, trong mắt có ánh nước, hôn trán Trân phi, nói tiếp, "Trẫm một khắc đó đã xác định, nàng là người trẫm yêu thương thật lòng.

Nếu có người muốn hại nàng, trẫm sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Nhưng hôm nay phụ thân Vân phi tới rồi, trước kia hắn là sư phụ trẫm.

Lần này hắn tới, có lẽ là vì Vân phi."
Hoàng Thượng trong lòng hơi nghi hoặc bởi vì sau khi Vân phi hại Trân phi, Lý Thông cũng không có ý tứ ra mặt vì Vân phi, ngược lại nói nàng làm ra chuyện xấu, làm hắn thất vọng.

Vì sao hôm nay lại muốn tiến cung?
Lúc Tạ Quân và Lý Thông vào cung trên người có mùi vị mệt mỏi, bụi bặm, cùng với Trân phi hoàn toàn bất đồng, chỉ có hai người, có chút đơn bạc.

Nói cho cùng cũng bởi vì hai người thích độc lai độc vãn [2], hơn nữa người bình thường không đả thương được bọn họ, nếu gặp địch nhân khó giải quyết, dù mang bao tùy tùng cũng không dùng được.
[2] Ngao du một mình.
Không bằng một thân một mình.
Hoàng Thượng nhìn Tạ Quân, cũng không thấy Tạ Quân có bao nhiêu tiều tụy, áy náy trong lòng hắn cũng vơi bớt, cười nói, "Trở về là tốt rồi."
Lại nhìn qua Lý Thông, so với ấn tượng hắn Lý Thông già đi rất nhiều.


Trước kia mái tóc Lý Thông vẫn là hoa râm nhưng khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ngất, dù đứng một mình, cũng có khí chất vô cùng.

Nhưng giờ đã già yếu, hơn nữa, không nhanh nhẹn được nữa rồi.

Tóc dài đã trắng phau, khéo mắt, khóe miệng nếp nhăn cũng đã rõ ràng.
Rõ là trang chủ Lăng Vân sơn trang, sinh hoạt không tệ, thân thể cường tráng, tại sao về già thành như vậy? Hoàng Thượng vốn là muốn cùng Lý Thông trò chuyện sau bao năm gặp lại, nhưng thấy hắn như vậy, lập tức không còn tâm tư nữa.
Giống như một kẻ đấu võ xoa tay chờ đối thủ, nhưng lại thấy đối thủ khập khiễng bò tới.
Nhưng rốt cuộc vẫn là sư phụ dạy dỗ hắn bao năm, trong lòng Hoàng Thượng có chút cay đắng.
"Hoàng Thượng." Lý Thông không có chút nào vui sướng khi gặp đồ đệ, ngược lại là nhìn kỹ tất cả, sau đó chậm chạp mở miệng nói, "Hoàng Thượng hẳn là biết được vì sao thảo dân tới đi?"
Hoàng Thượng nghẹ họng, Lý Thông chưa bao giờ tự xưng "thảo dân", từ trước tới nay đều trực tiếp xưng "ta", giờ khẩu khí như vậy, đúng là quá khách khí, quá xa lạ
Hoàng Thượng vuốt cằm, phất tay, Bạch tổng quản nhận được ý chỉ, lập tức đưa tới một người.
Làn váy xanh nhạt, vẫn là cách ăn mặc của thiếu nữ, khuôn mặt vẫn như xưa, trong ánh mắt là vui sướng mong chờ.

Nàng nhìn thẳng về phía Hoàng Thượng, hai mắt đỏ hoe, "A Thuần, chàng rốt cuộc cũng chịu gặp ta?"
Hoàng Thượng ho nhẹ một tiếng, tránh ánh mắt Vân phi, "Vân phi, ngươi xem ai tới đi."
Vân phi lúc này mới chú ý trong đại điện ngoại trừ Hoàng Thượng, còn có phụ thân và nhi tử của nàng.
Nháy mắt, trong mắt nàng có kinh ngạc, khó hiểu, "Cha, vì sao người tới đây?" Ngữ điệu của nàng run rẩy, không biết là sợ hay kích động.
Lý Thông kéo căng nét mặt, hốc mặt cũng đỏ hoe, "Vân nhi..." Hắn tiến lên một bước, "Vân nhi, mấy năm nay, là phụ thân trách oan ngươi rồi."
Hoàng Thượng nghe xong bèn cảm giác không đúng, như thế nào là "trách oan"?
Lý Thông lập tức lộ ra phẫn nộ và không đành, thần sắc buồn bã, trách mắng, "Vì sao con không đem người giật dây kia nói rõ ra? Hại bản thân phải chịu khổ mấy năm trời!"
Lý Thông nhìn Hoàng Thượng, hốc mắt vẫn đỏ hoe, "Sự tình năm đó xin Hoàng Thượng tra lại một phen, thảo dân nghe nói, năm đó kỳ thật là Dung phi nương nương giật dây Vân nhi đối phó Trân phi, Vân nhi không hại nàng ta khó sinh, nhưng lại bị nha hoàn đổi trắng thay đen, hôm nay nha hoàn kia cũng đã bị hạ độc thủ, chết không đối chứng, cuối cùng chỉ có mình Vân nhi bị phạt, thế nào là công bằng? Thảo dân rõ bản tính Vân nhi thẳng thắn, dễ nghe lời xúi giục, bị người ta lợi dụng hãm hại, nhưng năm đó không phải chủ ý của Vân nhi! Xin Hoàng Thượng minh giám!"
Hoàng Thượng hơi kinh sợ, lúc ấy hắn rất hận và giận dữ, không nghĩ tới chuyện khác, chỉ có thể đem Vân phi đi trừng trị mới thỏa mỗi hận trong lòng.
"Sư phụ yên tâm, trẫm nhất định sẽ tra rõ Dung phi có liên quan tới chuyện này hay không, nếu như sự thật là thế, nàng ta nhất định không thoát khỏi nghiêm trị.

Về phần Vân phi..."


Đọc truyện chữ Full