DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Chân Trời
Chương 37

Mãi đến khi hắn hỏi ngược lại tô: “Vậy còn em thì sao, hồi còn nhỏ trông em như thế nào?"

Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Chơi đó, chính là chơi bời."

"Bố mẹ tôi chẳng để ý đến tôi, xuống sông bắt cá, trèo cây móc trứng chim tôi đều đã làm qua."

Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng xoay đầu lại, hắn trịnh trọng gọi tên tôi, nói: “Liên Vị Chi, đây là lần đầu tiên em nhắc tới bố mẹ em với tôi, nhắc tới quá khứ của em."

Tôi ngây ngốc, khẽ sờ lên mũi, “Cái này thì có gì hay mà nhắc"

"Thế nhưng tôi rất muốn biết." Hắn chống hai tay lên đùi, bỗng nhiên ghé sát lại gần tôi nói, “Tôi muốn biết những ngày tháng tôi chưa từng xuất hiện, rốt cuộc trông em như thế nào."

Tôi cảm thấy không thoải mái vì khoảng cách đột ngột bị kéo gần này, gần đến mức tôi dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Kỳ Ngôn.

Trong đầu tôi trở nên hổn loạn, hỗn loạn tới mức tôi bắt đầu nói linh ta linh tinh.

Tôi nói: “Chính là, chính là đánh nhau từ nhỏ, rồi đạp ghế kéo bàn cũng từng xé bài vở của người khác nữa."

Kỳ Ngôn khoanh tay lại, “Vậy đó nhất định là lỗi của người khác."

Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông đã dựa về chỗ cũ, cổ áo hơi mở, màn đêm buông xuống gần như khiến cả người hắn chìm trong bóng đêm lặng lẽ, hệt như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích nào đó chạy ra, thế nhưng thực chất lại là một đứa trẻ ác ma.

Con người như thế này, sao có thể hễ mở miệng là tràn ngập an ủi và sợ hãi kia chứ?

Tôi liếc qua, tiếp tục nói: “Thực ra vẫn còn ốổn, tới cấp ba tôi không như thế nữa"

Giọng nói nhẹ nhàng của Kỳ Ngôn vang lên, “Là bởi vì gặp được bọn Lâm Tử Tiêu sao?"

Hắn nhắc tới Lâm Tử Tiêu, nhưng không chỉ có một mình Lâm Tử Tiêu, hắn còn nói “bọn họ"

Tôi ngây người.

Cho dù trước đó tôi đã dự cảm Kỳ Ngôn đã đoán được một hai, nhưng không ngờ rằng còn mặt đối mặt với hắn chính thức nhắc về đoạn quá khứ kia, và còn câu chuyện được che kín bụi, bọn họ của năm đó.

Vòng quay khổng lồ đã lên rất cao, có thể nhìn thấy những ngọn đèn dưới mặt đất, hệt như những ngôi sao nho nhỏ.

Kỳ Ngôn nhìn tôi, chỉ nhìn một mình tôi, mãi lâu sau, hắn giơ ngón trỏ chỉ vào bản thân.

“Nếu như tôi không giống hắn, vậy câu chuyện của chúng ta có phải sẽ không giống như thế này không."

Hắn đang hỏi, nhưng lại hỏi vấn đề mà tôi không có cách nào trả lời.

Tôi chẳng biết bản thân mình m lặng bao lâu, mãi đến khi cả người đã cứng ngắc.

Nhưng Kỳ Ngôn bỗng hệt như một thứ đồ chơi bị lên dây cót, hắn cười cười phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Tôi không hỏi nữa."

Sau đó, hắn giơ tay lên, chậm chạp chỉ vươn về phía tôi. Tôi nhìn thấy đóa hồng đang ngủ say giữa màn đêm, Kỳ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Đến điểm cao nhất rồi."

Tôi cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hệt như đã ước hẹn từ trước, bên ngoài vang lên tiếng vang cực lớn, sau đó từng chùm pháo hoa nở rộ.

Trong tiếng vang cực lớn ấy, dường như tôi nghe thấy Kỳ Ngôn dùng âm thanh càng nhỏ hơn nói một câu.

“Tôi yêu em."

Bở vì yêu em, cho nên bất luận phải trái đúng sai tôi đều thiên vị em, vì tôi yêu em, nên cho dù đã biết được đáp án cũng sẽ vờ như không biết.

Bởi vì, tôi yếu em.

Đọc truyện chữ Full