DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn
Chương 40: 40: Đồ Hay Ra Dẻ!


Trên bàn ăn, Tô Anh Thư cùng Chu Hứa Văn đang dùng bữa, cả hai người trước sau đều không nói gì khiến bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Tưởng chừng bữa sáng cứ như vậy là trôi qua nhưng Tô Anh Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Hứa Văn hỏi:
- Nãy cha gọi cho anh hỏi về chuyện Đỗ Mỹ Kiều bị bắt đúng không?
Từ sáng sớm cô đã thấy trên các trang mạng xã hội đăng ngập tràn những tin tức về việc phu nhân chủ tịch Tô thị bị bắt.

Đương nhiên, vì tin tức này nên giá cổ phiếu của tập đoàn Tô thị tụt dốc không phanh, chạm xuống mức đáng báo động kể từ lúc công ty thành lập tới giờ.
Không chỉ riêng gì Tô thị mà tập đoàn MJ của Chu gia cũng vậy, ảnh hưởng xấu từ tin tức nhà họ Tô khiến nhà thông gia cũng gặp vạ lây.

Tuy giá cổ phiếu không lao dốc nhanh như Tô thị nhưng cũng chạm mức đáng lo ngại đối với một tập đoàn lớn như MJ.
Đối diện với vẻ mặt lo lắng của cô, Chu Hứa Văn "ừm" một tiếng xem như trả lời sau đó tiếp tục thưởng thức bữa sáng.

Dường như chuyện cổ phiếu của tập đoàn MJ giảm mạnh đã nằm trong dự tính của anh.
Khóe miệng Tô Anh Thư giật giật, người có tiền phong thái khác hẳn, đối diện với cục diện xấu vẫn bình chân như vại:

- Chuyện này là do tôi không suy nghĩ thấu đáo.

Anh nói xem...!tôi có nên về nhận lỗi với cha không?
Chu Hứa Văn nhìn cô, cuối cùng cũng dừng động tác khuấy cháo, hai tay chống lên bàn, nghiêm túc nói:
- Cô nhận lỗi thế nào? Giá cổ phiếu có tăng trở lại ngay được không?
Bất ngờ bị anh hỏi như vậy, Tô Anh Thư có chút luống cuống, trả thù là chuyện riêng của cô, kéo theo Tô thị cũng không sao.

Nhưng còn Chu gia, họ không liên quan đến những chuyện này.
Tô Anh Thư mím môi:
- Chuyện này...
Chu Hứa Văn thấy cô như vậy cũng không muốn làm khó nữa, anh nói:
- Bỏ đi, chọc cô thôi.

Cha không nói gì cả, chỉ dặn khi nào rảnh về thăm bà nội, bà nhớ cô rồi.
Nói xong Chu Hứa Văn cúi đâu nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ, cũng đến lúc phải ra ngoài.

Anh đứng dậy, xoay người muốn rời đi thì tới cửa bất ngờ quay đầu lại:
- Cô có muốn tới thăm Đỗ Mỹ Kiều không? Tôi nghĩ cô có thứ muốn đưa cho cảnh sát đúng chứ?
Tô Anh Thư kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chuyện cô là người đứng sau chuyện Đỗ Mỹ Kiều bị bắt anh cũng đã biết thì đương nhiên anh sẽ đoán được cô còn bằng chứng chưa giao nộp hết.
- Đợi một lát, tôi lên thay đồ xong rồi đi với anh.
Chu Hứa Văn gật đầu sau đó đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi.

Hai người bọn họ không biết từ bao giờ lại trở nên nhịp nhàng tới vậy.
Trước cửa đồn cảnh sát, Chu Hứa Văn cùng Tô Anh Thư đi trước, theo sau là Giang Văn vừa tới đón bọn họ vừa nãy, trên tay anh ta bê theo một đống văn kiện mà cô đã thu thập được trong suốt nhiều năm qua.
Ngay khi bọn họ vừa bước vào bên trong, Lưu Vũ Ninh không biết từ đâu như một cơn gió lao tới, vui vẻ chào hỏi:

- Cuối cùng hai người cũng tới rồi, tôi đợi hai người mãi.
Chu Hứa Văn liếc anh ta, không thương tiếc mà châm biếm nói:
- Cậu ăn lương nhà nước mà không chuyên tâm làm việc có xứng với tiền thuế mà tôi đóng không?
Lưu Vũ Ninh cứng họng, tên này chắc chắn là đang khịa lại việc anh ta tối qua mắng anh vô công rồi nghề.
Cũng may lúc này có Tô Anh Thư hiểu chuyện ra mặt giải vây cho cục diện căng thẳng này:
- Vũ Ninh, anh đừng để bụng, anh ấy dạo gần đây cứ thích chọc ngoáy người khác vậy đó.
- Hửm?
Chu Hứa Văn nhíu mày, quay sang nhìn Tô Anh Thư với vẻ mặt kiều thê giận dỗi.
Thấy anh lại như vậy, Tô Anh Thư lúc này đã có kinh nghiệm hơn, cô nắm lấy tay Chu Hứa Văn một cách tự nhiên, cười ngọt ngào nói:
- Ngoan, đừng tức giận.

Anh quên chúng ta đến đây làm gì rồi à?
Chu Hứa Văn không phải kẻ ngốc, cô lúc này đang diễn kịch cho người ngoài xem nhưng anh hôm nay không có tâm trạng khoe ân ái nên lười không thèm nói gì, quay mặt đi hướng khác.
Thế nhưng một màn này rơi vào mắt của Lưu Vũ Ninh và Giang Văn lại trở thành Chu Hứa Văn được voi đòi tiên, vợ đã dỗ dành rồi còn làm mình làm mẩy.

Hai kẻ cẩu độc thân bị nhồi cơm chó một cách bất đắc dĩ không hẹn mà cùng nhìn Chu Hứa Văn một cách đầy chán ghét.
Đồ hay ra dẻ!

- Đội trưởng Lưu, bà Đỗ lại làm loạn đòi gặp luật sư của bà ấy.
Một cảnh sát trẻ đi tới báo cáo tình hình với Lưu Vũ Ninh.
Trái ngược với vẻ ngoài nhởn nhơ thường ngày, khi bắt tay vào công việc Lưu Vũ Ninh vô cùng nghiêm túc, anh ta nhìn cấp dưới của mình rồi lạnh lùng nói:
- Tôi biết rồi, cậu đưa bà ta tới phòng thẩm vấn trước đi.
- Rõ!
Cậu cảnh sát trẻ tuy không rõ sếp mình muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Đội trưởng Lưu mặc dù hay làm những việc quái dị nhưng khả năng phá án thì không ai sánh bằng.
Thấy cấp dưới cuối cùng cũng rời đi, Lưu Vũ Ninh lúc này khôi phục dáng vẻ vốn có, cười nói:
- Hứa Văn, cậu nói không phải cậu làm thì là người nào bây ra cái trò này khiến chúng tôi có thêm việc vậy?
- Cô ấy.
Chu Hứa Văn thản nhiên nhìn sang Tô Anh Thư, đáp án này khiến Lưu Vũ Ninh sốc tận nóc, lắp bắp hỏi lại:
- Là...!là em dâu làm?.


Đọc truyện chữ Full