Đêm Thẩm Ngọc thi Hương trở về, một nhà bốn người đều trằn trọc không yên, đêm không an giấc. Ngày hôm sau bốn người mí mắt thâm quầng rời giường, vừa mới rửa mặt xong, vây quanh bàn nhỏ trong phòng khách ăn điểm tâm, chợt nghe có tiếng gõ cửa ngoài cổng lớn.
Bích Dao chạy đi mở, Đan Niên bỗng nghe một tràng tiếng nói chuyện ào ào vang lên, hình như có rất nhiều người đang tụ cùng một chỗ, còn có không ít tiếng tranh cãi, cùng loại với “Ta tới trước!”, “Ta mới là người xếp trước ngươi!”
Đan Niên có chút nghĩ không ra, Bích Dao vội vội vàng vàng chạy vào nói, “Không ổn không ổn! Có rất nhiều người đứng chặn trước cửa nhà chúng ta!”
Đan Niên cả kinh, hoàn toàn không còn buồn ngủ. Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Ngọc yên lặng cầm lên thanh trường thương ở góc tường, Thẩm Lập Ngôn đứng dậy đi ra cửa viện, dặn Đan Niên, Tuệ Nương và Bích Dao trốn kỹ trong phòng.
Đan Niên bất an đỡ mẫu thân vào trong phòng, không lâu sau thì nghe ngoài cửa vọng lại tiếng cười sảng khoái của Thẩm Lập Ngôn, thế này mới biết là vô sự. Đợi ba nữ nhân đi ra, trong đại sảnh vốn không lớn đã đầy ắp người. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có người là công tử lão gia, có người là quản sự, có người là gia đinh, đủ mọi loại người. Bọn họ ai nấy đều tươi cười nịnh nọt, ào ào chúc mừng hai mẹ con chuyện Thẩm Ngọc đoạt hạng nhất võ cử, cứ như e sợ mình lạc hậu thua người khác.
Tuệ Nương xấu hổ cười, Đan Niên thì đã sớm trốn vào phòng. Đám người kia thoạt nhìn không giống xuất thân từ gia tộc lớn. Công tử và quản sự của các gia tộc lớn chân chính, phải giống như Bạch công tử và thủ hạ Bạch Trọng, Đại hoàng tử và thủ hạ Kim Thận, hoặc tên Tô Doãn Hiên và vị Lâm quản sự thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ. Những người này từ sâu trong lòng đều lộ ra vẻ kiêu căng cùng tao nhã, mà đám người ồn ào này không thể nào so sánh được.
Đan Niên cau mày, nhìn xuyên qua tấm màn, lặng lẽ quan sát đám người kia. Bọn họ tới đây không riêng gì để chúc mừng Thẩm Ngọc, tuyệt đại bộ phận đều đang bận rộn giới thiệu bản thân, còn có mấy vị quản sự không ngừng tiến lên gửi thiệp mời, mời cha con Thẩm Lập Ngôn đến quý phủ của bọn họ. Mà ngoài cửa viện, không ngừng có khách mới đến.
Không bao lâu sau, Thẩm Ngọc liền tranh thủ chỗ trống, vụng trộm chui trốn vào phòng Đan Niên. Vừa vào cửa, hắn liền cầm ấm trà trên bàn lên, rót ừng ực vào miệng. Uống hết nước, Thẩm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay áo lau nước trà tràn ra môi, quay sang nhếch miệng cười với Đan Niên.
“Ha ha, ca ca làm gì vậy, cứ như bị người ta đuổi giết mấy ngày.” Đan Niên nhìn bộ dáng chật vật của Thẩm Ngọc, cười tủm tỉm giễu cợt hắn.
Thẩm Ngọc ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Muội không thấy đám người bên ngoài đâu, ánh mắt họ nhìn ca ca của muội đều như sói như hổ, ta may lắm mới trốn thoát được.”
Đan Niên lấy quạt lụa tròn nhẹ nhàng gõ gõ lên vai Thẩm Ngọc, nở nụ cười, “Muội vẫn cho là ca ca nhà mình rất được nữ nhân yêu thích, không ngờ được ngay cả nam nhân…”
Thẩm Ngọc nghe vậy, mặt đỏ lên, chợt ngẩn ra, vừa rồi quá gấp, ăn nói không cẩn thận nên bị Đan Niên chế giễu. Nhưng Thẩm Ngọc không cam tâm cứ như vậy bị Đan Niên trào phúng, nhịp nhịp ngón tay lên bàn, cười gằn nói: “Tiểu nha đầu, vài ngày không xử lý, muội đã muốn leo tường dỡ ngói phải không?!”
Đan Niên cuống quít vứt bỏ quạt tròn, cầm cây chổi lông gà đặt trên bàn lên. Đánh nhau? Ai sợ ai a, Đan Niên không tin Thẩm Ngọc thật sự dám đánh mình.
Lúc Thẩm Lập Ngôn đẩy cửa vào, chính là nhìn thấy tình cảnh này: con trai giương nanh múa vuốt muốn nhào lên, tư thế như sắp sửa đánh người, con gái cũng không cam yếu thế, giơ cái chổi lông gà diễu võ dương oai, hai người vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ trong phòng đổi tới đổi lui. Thẩm Lập Ngôn không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Được rồi! Nhìn hai đứa con kìa, như vậy còn là thể thống gì, để người ngoài nhìn thấy sẽ nói như thế nào?” Thẩm Lập Ngôn ho một tiếng, nghiêm mặt nói.
Đan Niên mặt mày ủy khuất, quyết đoán làm ác nhân cáo trạng, “Cha, là ca ca động thủ trước! Ca ca hôm qua đại khái là bị người khác đánh dữ lắm, giờ muốn tìm người để xì!”
Thẩm Lập Ngôn trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, Thẩm Ngọc chẳng hề để ý, vẻ mặt viết rành rành “Con biết thế nào cũng như vậy mà”, quay sang hỏi phụ thân: “Cha, đám người bên ngoài đều đi rồi?”
Thẩm Lập Ngôn thở dài, nói: “Đều đi rồi, ta đã bảo Bích Dao đóng cửa, nếu có người gõ cửa, thì nói là chủ nhân không ở nhà.”
Đan Niên cũng nhẹ nhàng thở ra, “Cha cũng đâu quen những người đó đâu. Sao họ lại đột nhiên chạy tới, là vì ca ca sao?”
“Hẳn là không có gì quan trọng, bất quá là lắc lư theo gió. Thấy ta được hạng nhất nên muốn đến nịnh bợ mà thôi, hai ngày nữa sẽ cũng không còn ai đâu.” Thẩm Ngọc rộng lượng khoát tay.
Thẩm Lập Ngôn nghe vậy lại trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, khiển trách. “Sự tình nào có đơn giản như vậy! Hôm nay, mười người đến, có đến tám người là tới hỏi con đã có hôn phối chưa. Bọn họ đều là vội tới cầu hôn cho nữ nhi nhà mình!”
“Phốc!” Đan Niên thật không nể mặt, trực tiếp phun ra.
Thẩm Ngọc chấn động, “Không thể nào?”
Thẩm Lập Ngôn nhìn đứa con trai cao lớn anh tuấn, nhất thời không biết nên tức giận hay là nên cao hứng. Đan Niên cười đủ, hồi tưởng lại những người này, hỏi, “Cha, chức quan của những người này hẳn là không cao, đúng không?”
Thẩm Lập Ngôn gật đầu, “Quả thật là vậy, đều là quan viên dưới tứ phẩm, đại bộ phận còn là đến cầu hôn cho nữ nhi thứ xuất* trong nhà.”
* Ý nói là con gái do thiếp sinh ra, không phải là con gái củ chính thất.
Thẩm Ngọc không có hứng thú với chuyện này, nhưng Đan Niên đã nhìn ra điểm mấu chốt, “Điều này đại biểu, đối với việc ca ca tự dưng nhảy ra giữa đường, các quan viên chân chính trong triều còn đang giữ thái độ nghiền ngẫm, không vội lung lạc chúng ta. Ngược lại là những người có căn cơ không sâu, mới muốn làm đám hỏi với nhà chúng ta.” Trọng yếu nhất là, Liêm Mậu không tới, có Thanh Thanh ở đây, Đan Niên tin tưởng ông ta không phải không biết.
Thẩm Lập Ngôn cảm thấy vui mừng, tốt xấu gì thì nữ nhi vẫn rất thông minh, “Không sai. A Ngọc, trước khi vụ mùa thu hoạch, Lặc Xích khẳng định sẽ xuất binh. Nếu con có thể lấy được công danh, đến lúc đó sẽ phải lãnh binh đi biên giới.”
Ý còn dư lại không cần nói cũng biết. Đi biên cảnh đánh giặc chính là một loại ngành nghề có tỷ lệ phiêu lưu cực cao, nếu thắng, đương nhiên cả nhà cùng vui, nếu chết trận sa trường, lúc này kết thân với Thẩm gia, chính là không công bỏ phí một nữ nhi. Những nhà giàu cửa rộng kia tính toán so với ai khác đều tinh! Nghĩ đến đây, trong lòng Đan Niên liền chua xót vô cùng.
Hai ngày sau, khách đến thăm nhà Đan Niên chỉ thấy càng nhiều thêm chứ không ít đi. Đan Niên dứt khoát tránh ở hậu viện không đi ra, một lần nữa khôi phục cuộc sống sâu gạo. Còn chưa chờ nàng tỉnh táo khỏi cảnh Thẩm Ngọc trở thành người tâm phúc trong kinh thành, một đạo thánh chỉ ban xuống, hoàn toàn đem cả nhà bọn họ lên đầu sóng ngọn gió.
Người đến tuyên đọc thánh chỉ là Liêm Mậu. Ông hắng giọng đọc to lời khen của Bình Huy Đế đối với Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc thi võ đệ nhất, hai tràng thi văn cũng đều đáng chú ý, danh hào võ trạng nguyên là hoàn toàn xứng đáng.
Đan Niên chờ người nhà tiếp chỉ xong liền trở về phòng. Liêm Mậu bây giờ nhìn thấy Đan Niên, trong miệng lại dâng lên vị trà cũ đắng nghét mà Đan Niên pha hôm nọ, biểu tình trên mặt cực kỳ mất tự nhiên. Đan Niên cũng lười đáp lời với ông, thật không biết lão hồ ly làm thế nào lại nuôi ra một cô nương đơn thuần như Thanh Thanh.
Đợi cho Liêm Mậu đi rồi, Thẩm Lập Ngôn gọi Tuệ Nương và Đan Niên không cần lại tránh ở trong phòng thêu hoa luyện chữ nữa, nói là triều đình đã nhận được quân báo từ nhiều nơi, quân Lặc Xích đã bắt đầu hành động, quấy rầy những khu vực đóng quân ít, thừa dịp thu hoạch vụ mùa, đốt giết đánh cướp.
Trong lòng Đan Niên trầm xuống, “Cha, trong lúc mấu chốt này lại phong ca ca làm võ trạng nguyên, có phải là muốn cha và ca ca lãnh binh đi biên cảnh?” Đệ tử dòng dõi thế gia không ngốc, Đan Niên không tin văn thải binh pháp của Thẩm Ngọc có thể cao hơn đám đệ tử thế gia từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, vì sao phong cho Thẩm Ngọc làm đệ nhất, còn không phải là muốn tránh thoát một trận, có người nào muốn đi chiến trường đâu.
Tuệ Nương nghe vậy, thở dài một tiếng. Đan Niên nghe tiếng thở dài của mẫu thân mang theo âm rung, trong lòng không khỏi đau lòng mẫu thân, vội ôm lán cánh tay mẫu thân an ủi.
Tuệ Nương vỗ vỗ Đan Niên, “Hai cha con đi thì không sao, ta chỉ lo cho Đan Niên. Không có phụ huynh chiếu cố, đại phòng còn không phải muốn thế nào được thế ấy!”
Thẩm Lập Ngôn sửng sốt, còn chưa nói câu gì, Đan Niên đã giành lên tiếng trấn an, “Nương, đại bá cũng không phải hoàng đế, sao có thể nghĩ muốn cái gì thì được cái ấy! Chúng ta không ăn của đại bá, không ở nhà đại bá, đại bá có tư cách gì bảo con phải làm này làm nọ. Lần trước là chúng ta còn nhớ kỹ tình cảm thân thích, hiện tại đại bá đã biết chúng ta không phải quả hồng mềm, sao còn dám có ý đồ không đứng đắn, trừ phi là không biết xấu hổ!”
Tuệ Nương mới nhớ Thẩm Lập Phi ngày thường coi trọng nhất là thể diện, thường tự cho bản thân là văn nhân nhã sĩ, hẳn là sẽ không mặt dày làm ra mấy chuyện ngu xuẩn. Tuệ Nương nghĩ vậy, thoáng yên tâm.
Đan Niên thấy mẫu thân nhẹ nhàng thở ra, bản thân mình lặng lẽ ngầm tính toán chuyện mua nhà. Mẫu thân không hiểu kinh doanh, nếu về sau ngay cả chính nàng cũng có bất trắc, ít nhất phải để lại cho mẫu thân một căn nhà, tốt nhất là còn có chút đất đai. Có Tiểu Thạch, Bích Dao chiếu cố, tuổi già của mẫu thân coi như có bảo đảm.
Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc không biết tính toán trong lòng Đan Niên, dựa theo cách nói của Liêm Mậu, Thẩm Ngọc ngày mai phải đến Binh bộ làm quen thuộc hạ và đủ chuyện trong quân đội, còn phải nghe vài vị đại thần trong Binh bộ phát biểu, chuẩn bị cho lần ra mắt thánh thượng trong tương lai.
Từ khi Liêm Mậu đến đây, tiếng gió giống như yên ổn, cũng chuyển sang một hướng khác. Ngôi nhà vốn náo nhiệt như cái chợ đột nhiên vắng lặng đến độ có thể giăng lưới bắt chim trước cửa. Tuệ Nương mấy ngày trước còn cầm bứa họa khuê nữ của những người đó ra xem, còn kéo Đan Niên đến tham khảo, muốn chọn một nàng dâu vừa ý, giờ thấy quang cảnh như vậy, cũng chỉ cảm khái nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Đan Niên thu dọn những bức họa trên bàn, khuyên mẫu thân, “Nương, nương cũng đừng quá quan tâm hôn sự của ca ca. Ca ca lần đi nếu có thể lập công trở về, còn sợ không có cô nương nguyện ý gả cho anh hùng bảo vệ quốc gia sao? Huống chi, hiện tại những người này đến cầu hôn, bất quá là nhìn trúng cái chức võ trạng nguyên thôi, có mấy người là thật tâm nhìn trúng con người ca ca, muốn kết thân với nhà chúng ta?”
Tuệ Nương thở dài nói: “Nương cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng mắt thấy ca ca con sắp mười chín, cha con lúc bằng tuổi hắn, ca ca con đã được sinh ra rồi. Nương làm mẹ, trong lòng sốt ruột lắm a!”
Đan Niên chỉ hì hì cười không trả lời lại, Tuệ Nương thấy bộ dáng Đan Niên như vậy, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nương biết con thân thiết với vị tiểu thư nhà họ Liêm kia, nhưng con không được tham dự vào chuyện của nàng ấy và ca ca con! Nương xem thái độ của nhà bọn họ, chuyện này không có hy vọng thành công, con chớ chộn rộn, làm hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta!”
Đan Niên thè lưỡi, gật gù dạ dạ. Chỉ sợ Liêm Thanh Thanh ước gì thanh danh hỏng rồi, nhân cơ hội gả cho Thẩm Ngọc a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đan Hoa
Chương 112
Chương 112