Sau khi Tiểu Thạch đi rồi, Đan Niên và Thẩm Ngọc có chút tưởng niệm. Thẩm Ngọc tưởng niệm chính là thiếu một người cùng mình đọc sách tập viết, học không còn cảm thấy có động lực. Đan Niên tưởng niệm chính là, thật uổng công nàng vất vả nuôi dưỡng nam kinh tế áp dụng nhiều năm như vậy, nếu tương lai có thể ở rể nhà nàng thì thật tốt!
Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương không biết tiểu Đan Niên bốn tuổi đã có kế hoạch sâu xa như vậy, nghe Thẩm Ngọc nói tới học một mình không có động lực, liền suy tính tìm cho Thẩm Ngọc một tiểu đồng bọn để cùng học.
Thẩm Lập Ngôn ban ngày đi dạo một vòng lớn trong thôn, nếu là đứa nhỏ hơi lớn tuổi một chút, cả ngày chính là lăn qua lăn lại trong bùn, thô thiển lỗ mãng, lấy “Ruột Già” làm đại biểu, Thẩm Lập Ngôn sợ những đứa này sẽ dạy hư Thẩm Ngọc, trực tiếp đá những tiểu nam hài này ra khỏi danh sách dự tuyển.
Còn nếu là tuổi còn nhỏ, toàn là nước mũi lòng thòng, cởi truồng chạy nhong nhong, vừa nhìn đã thấy ngốc nghếch, không có chút linh khí, lấy cháu trai của tộc trưởng làm đại biểu, Thẩm Lập Ngôn nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.
Đang lúc phát sầu, Thẩm Lập Ngôn thoáng nhìn sang Đan Niên đang ngồi nghiêm cẩn luyện chữ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nét chữ dưới ngòi bút rất có một phen thần vận. Vỗ đùi một cái, chính là ngươi!
Đan Niên bị bắt làm tráng đinh, trong lòng bi phẫn muốn khóc lên. Luyện chữ vốn là vì tương lai có cái lấy ra để khoe khoang, cũng vì có thể viết ra kiểu chữ của Triệu Mạnh Phủ mà mình yêu thích để lại trên thế giới này. Nàng lại không muốn cả ngày rung đùi đắc ý đi đọc cái Tứ Thư Ngũ kinh gì đó, huống hồ lại không thể đi thi khoa cử.
Cũng may yêu cầu của Thẩm Lập Ngôn với nàng không cao, mỗi ngày chỉ cần học chung với Thẩm Ngọc một buổi sáng, lúc chiều Thẩm Lập Ngôn cho Thẩm Ngọc tự học một mình, còn Đan Niên có thể tự do hoạt động.
Chờ Đan Niên vụng trộm đem sách trên bàn của Thẩm Ngọc lật ra xem một lượt, mới phát hiện, thế giới này và thế giới trước kia của nàng rất là bất đồng.
Cách nửa năm, đều sẽ có nha dịch ở từng huyện đến từng thôn dán bố cáo, để dân chúng có thể biết trong triều đình có chính sách gì, có quốc gia đại sự gì, ngẫu nhiên sẽ mang xuống đến một vài cuốn “Đại Chiêu kỷ sự”, chủ yếu để tuyên dương công đức của đương kim hoàng đế.
Đại bộ phận dân chúng chỉ quan tâm chuyện đất đai trồng trọt, đối với việc ai làm hoàng đế, hoàng đế lại phế đi hoàng hậu, thật ra không có nhiều hứng thú lắm.
Bản thân Thẩm Lập Ngôn từng là người làm công tác truyền tin, sau khi về tới thôn nhỏ bế tắc thông tin, cách duy nhất để hắn có thể biết được tin tức trong triều chính là từ cuốn “Đại Chiêu kỷ sự” một năm hai bản này. Mỗi lần hắn đều phải lên nhà tộc trưởng mượn về nhà, sửa sang lại rồi cất lên giá sách.
Đan Niên vụng trộm lật xem cuốn sách được tích góp từng tí một suốt mấy năm trời, đại khái hiểu được, tên của nước này là Đại Chiêu, đương nhiệm hoàng đế là vị vua đời thứ tư, quốc hiệu Bình Huy.
Mẹ ruột của hoàng đế là Khánh Phi nương nương, sau khi hoàng đế đăng cơ được sắc phong làm thái hậu. Đương nhiên, nguyên lai hoàng hậu, cũng chính là bà nội của đứa bé mồ côi – con trai của thái tử xấu số, người mà Thẩm Đan Niên đã dùng mệnh để đổi về – đã sớm chết vài năm trước. Tân hoàng đế cảm kích công ơn nuôi dưỡng của tiền hoàng hậu, cũng truy nhận bà làm thái hậu.
Đan Niên khép lại tập sách, hô to hố cha a, giết sạch con người ta, cháu người ta, đến khi con trai mình lên làm hoàng đế, lại giả mù sa mưa truy nhận người ta làm thái hậu.
Bất quá, tất cả những điều này, Đan Niên đều là vì tò mò mà đọc, không có liên quan đến nàng. Nàng là Thẩm Đan Niên, là con gái của Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương.
Bởi vì chuyện Ngô thị, Thẩm Ngọc và Đan Niên đều chán ghét cả nhà Trương thị. Khi Tiểu Hắc Mai lại tới học thêu thùa, Đan Niên rõ ràng không quan tâm đến nàng.
Tiểu Hắc Mai thấy Đan Niên không để ý đến mình, chạy đi tìm Thẩm Ngọc nói chuyện. Thẩm Ngọc lúc này đang đọc sách, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc. Hắn cau mày, như đứng từ trên cao lườm Tiểu Hắc Mai một cái, “Nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin Thẩm Mai cô nương tự trọng.”
Tiểu Hắc Mai nghe không hiểu “Tự trọng” là có ý gì, nhưng nàng không ngốc, nhìn ánh mắt của Thẩm Ngọc và bộ dáng muốn cười mà không cười của Đan Niên, liền biết chắc đấy không phải là cái gì tốt.
Bị tiểu soái ca mình thầm mến cười nhạo, trái tim pha lê của thiếu nữ lolita mặt đen nháy mắt vỡ nát dưới đất, lau nước mắt khóc sướt mướt chạy về nhà.
Đan Niên thấy Thẩm Ngọc lại tiếp tục vùi đầu đọc sách, một chút cũng không vì nữ hài người ta chảy nước mắt mà xúc động. Nàng phe phẩy cái quạt nhỏ thầm chế giễu, nhỏ như vậy mà đã có hoa đào tới cửa, tương lai lớn lên trở thành công tử tuấn tú phong độ lẫm lẫm, không biết sẽ chọc bao nhiêu hồng nhan thương tâm rơi lệ!
So với Đan Niên ngồi bên cạnh phe phẩy cây quạt nhàn nhã chế giễu, Thẩm Ngọc làm bộ như vùi đầu khổ đọc, trong lòng lại đem Đan Niên mắng mấy lần, tiểu nha đầu này tuyệt đối là cố ý thả Tiểu Hắc Mai tiến vào, muốn xem mình làm trò chê cười!
Tiểu Hắc Mai khóc sướt mướt chạy về nhà, Trương thị thấy con gái đến Đan Niên lâu như vậy, trở về ngay cả khối vải cũng không đem về được, giận dữ không thôi, quơ lấy cái chổi định đánh Tiểu Hắc Mai, “Ruột Già” ở bên cạnh vừa chùi nước mũi vừa hò hét cổ vũ.
Tiểu Hắc Mai đã sớm kinh nghiệm đối địch phong phú với mẹ mình, ỷ vào thân hình nhỏ bé, trên nhảy dưới nhót, Trương thị thở dồn dập chạy theo nửa ngày nhưng cả góc áo cũng chưa đụng tới.
Tiểu Hắc Mai ở một bên ồn ào nói mình không bao giờ đến nhà Đan Niên để bị khinh bỉ nữa, Trương thị nghe vậy lại càng thêm tức, chống hông mắng to, “Ngươi đi nhà nó, có ăn không phải trả tiền, còn có thể cầm vải đem về, kim chỉ cũng không cần lão nương cho ngươi. Vậy còn không chịu đi, đồ nha đầu phá sản!”
Tiểu Hắc Mai cũng tức lên, bắt đầu mắng nhau với mẹ mình. Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng khí thế mạnh mẽ của Trương thị đã hun đúc nàng từ nhỏ, học được mười phần mười, “Con mới không đi! Thẩm Ngọc nhìn cũng không nhìn con một cái, còn bảo con cút!”
“Ngươi không mau bắt lấy Thẩm Ngọc, tương lai coi chừng giống ta, gả cho một người giống như cha ngươi, vừa không có tiền, còn phải hầu hạ một nhà già trẻ. Cái thứ nha đầu không nhãn lực chết tiệt kia, xem ta đánh chết ngươi không!” Trương thị càng nói càng tức, lại vung chổi đuổi đánh Tiểu Hắc Mai. Căn nhà vốn không lớn nay biến thành gà bay chó sủa.
Sau khi Ngô thị đi rồi, không còn người có thể tiếp tục làm mứt, Tuệ Nương cả ngày vội vàng lo liệu gia vụ, hơn nữa cuối mùa hè đầu mùa thu, các loại hoa quả đều hết mùa, việc này cũng tạm buông xuống.
Đợi đến mùa thu, quá táo đo đỏ đeo đầy cành, Đan Niên trong lòng lại ngứa ngáy, có cách kiếm bạc mà không làm thì không phải là tác phong của địa chủ bà.
Hôm nay chờ Thẩm Lập Ngôn từ bên ngoài trở về, Đan Niên liền chạy nhanh nhào lên, ở trong lòng Thẩm Lập Ngôn làm nũng nửa ngày, dỗ Thẩm Lập Ngôn cao hứng, sau đó ngại ngùng nói: “Phụ thân, hiện tại táo đã chín, chúng ta có thể làm mứt táo a!”
Bởi vì chuyện Ngô thị làm mứt đã chọc ra một đống phiền toái, Thẩm Lập Ngôn trong lòng vẫn còn thấy lo ngại. Đến bây giờ nhà bà nội Tiểu Thạch còn trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, như thể nhà mình thiếu nhà bọn họ một đống tiền. Ở nông thôn, tuy dân phong thuần phác, nhưng khi xảy ra loại chuyện đồi phong bại tục này, lời đồn đãi thật sự là đảm đương không nổi.
“Đan Niên muốn ăn sao, nói mẹ con làm cho con một ít có được không?”
Đan Niên thấy phụ thân không muốn bàn chuyện làm mứt quy mô lớn, có chút sốt ruột, cố nén tiểu tâm tư, đoán là lần trước chuyện Ngô thị khiến Thẩm Lập Ngôn mất hứng.
“Phụ thân, chúng ta có thể tìm nhà Vương Phúc làm mứt nha, lần trước Vương bà bà và đại nương kia đều đến giúp chúng ta a!” Đan Niên lắc lắc tay Thẩm Lập Ngôn, năn nỉ nói.
“Hơn nữa, chúng ta không làm, tương lai cũng sẽ có người làm, không thể để cho người khác đoạt việc buôn bán của chúng ta a, ca ca đi học còn phải có tiền nha!” Đan Niên linh cơ nhất động, tung ra con át chủ bài Thẩm Ngọc.
Thẩm Lập Ngôn suy nghĩ một lúc lâu, nhà lão Vương bình thường làm người không tệ, lúc giao lương thực luôn là nhiều nhất, lần trước cha Tiểu Thạch đến gây sự, cả nhà già trẻ không nói hai lời liền đến giúp nhà mình. Cho nhà bọn họ một con đường phát tài coi như là thu mua nhân tâm.
Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Lập Ngôn cùng Tuệ Nương thương lượng việc này, so với Thẩm Lập Ngôn, Tuệ Nương có đầu óc buôn bán hơn.
Tuệ Nương cũng có ấn tượng tốt với gia đình lão Vương thành thật, bán mứt quả thật dễ kiếm tiền, lần trước bán mứt đầu, vì lúc đó mùa đào sắp hết, không bán được bao nhiêu, nhưng tiền kiếm được lại có thể dư dả trả tiền làm công cho tá điền mùa này.
Mắt thấy mùa thu hoạch táo sắp tới, Tuệ Nương có tâm muốn tiếp tục buôn bán, không thể chỉ đem ánh mắt đặt đặt tại những chỗ gần mình, nhu cầu của mấy thành trấn xung quanh nhất định cũng rất lớn.
Khó ở chỗ, nàng không rút ra được nhiều thời gian để làm việc này, nhất định phải có người chuyên môn để làm mới được.
Vợ và con dâu lão Vương tuổi cũng không lớn, vì trường kỳ làm việc nhà nông nên rất có khí lực. Ở chung mấy năm, cảm thấy gia đình lão Vương làm người rất đáng tin. Nếu là chọn người hợp tác để làm mứt, nhà lão Vương là thích hợp hơn hết.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lập Ngôn ra ruộng, tìm một cơ hội nói với lão Vương là nhà mình muốn giới thiệu việc làm cho nhà lão. Lão Vương cảm thấy kinh hỉ, nhìn ra là nhà chủ cố tình tránh hai nhà kia, chỉ nói với một mình lão. Lão Vương làm người hàm hậu nhưng không ngu ngốc, lập tức đáp ứng.
Đợi cho giữa trưa cơm nước xong, lão Vương dẫn lão bà cùng con dâu đến nhà Đan Niên. Tuy rằng hàng năm đều phải đến đây giao mấy chuyến lương thực, nhưng nhà lão Vương vẫn là thật câu nệ.
Tuệ Nương tiếp đón vợ lão Vương và con dâu lão, xuất phát từ lễ tiết, gọi hai người một tiếng “Đại nương” và “Tẩu tử”. Hai người vội vàng xua tay nói không dám nhận, muốn Tuệ Nương gọi bọn họ là “Vương bà tử” và “Tiểu Vương bà tử” là được.
Đan Niên ngồi bên cạnh nghe cảm thấy thú vị, người nhà này, hóa ra rất có ý tứ.
Phương pháp làm mứt vốn không khó, hai đại tiểu Vương bà tử chỉ dùng hai ngày liền trở thành công nhân thuần thục.
Vì sợ lộ bí mật công nghệ, Tuệ Nương đã cảnh cáo bọn họ, nếu như muốn kiếm được nhiều tiền, phải tránh trong hậu viện nhà bọn họ để làm mứt, không thể để cho người ngoài biết, bằng không tất cả mọi người đều biết làm, ai còn trả giá cao mua của mình?
Đại Tiểu Vương bà cũng không phải người khờ khạo, đương nhiên hiểu được đạo lý này, hương vị mứt táo vị làm cũng không kém. Lần này Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương chú ý nhiều hơn. Thẩm Lập Ngôn và lão Vương nhận nhiệm ra mặt liên lạc những cửa hàng bánh, mỗi lần đi giao hàng là lão Vương đi, quyết không để nữ nhân lộ diện.
Chia tiền vẫn giống trước kia, phân làm năm năm. Gần tháng mười, táo sắp sửa hết mùa, Tuệ Nương liền giảm lượng hàng bán ra, trước kia cách mỗi năm ngày sẽ đưa hai mươi cân mứt đến cửa hàng, hiện tại chỉ giao mười cân.
Bởi vì Đan Niên hữu ý vô ý nói một câu, “Đến lễ tân niên, người ăn món này sẽ càng nhiều, đáng tiếc khi đó đã không còn táo!” Tuệ Nương vì vậy mỗi lần đều lưu lại một phần, cất vào trong hầm, dù sao thứ này để lâu hai ba tháng khẳng định không thành vấn đề.
Đến lễ tân niên, người thân qua lại thăm viếng lẫn nhau, món quà vặt này coi như là vật hi hữu, khẳng định sẽ rất được hoan nghênh, đến lúc đó, nước lên thì thuyền lên, giá cũng tăng theo.
Tuệ Nương dùng đủ mọi công phu, quyết giữ bí mật chuyện làm ăn, ngay cả thu mua táo đều là Thẩm Lập Ngôn cùng lão Vương đánh xe ngựa đến những thôn trang rất xa, cổ đại tin tức vốn đã rất bế tắc, dù thường xuyên qua lại, nhưng cũng không người nào biết, coi như là an toàn được một tháng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đan Hoa
Chương 29
Chương 29