DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Biết Sao Yêu Em
Chương 83

Nửa tháng tiếp theo, Đồng Kỳ bận rộn chuyện của khách sạn, mà bản kế hoạch kia vốn dĩ dự định là ba ngày, sau cùng lại kéo dài dến năm ngày, những nhân viên trẻ tuổi Liêu Thành Xuyên đưa qua không tồi, bốn người họ trong năm ngày, đi hết tổng cộng hơn ba mươi khách sạn lớn nhỏ ở thành phố S, trải nghiệm dịch vụ của mười hai khách sạn. Sau khi trở về, chiếu theo yêu cầu của Đồng Kỳ đã soạn ra một bản kế hoạch.

Sau cùng, dưới sự kén chọn của Đồng Kỳ liên tục chỉnh sửa, một tuần sau, cuối cùng đã đề xuất ra một bản kế hoạch hiệu quả cực kỳ cao.

Đồng Kỳ dự định sẽ làm một dòng khác với Danh Đô, nhưng chất lượng giống nhau, quyết định dùng dịch vụ và sự mới lạ để thu hút khách hàng. Danh Đô là thương hiệu đã phát triển khoảng mười một năm, nó vẫn đang trong quá trình phát triển. Vì vị trí của người sáng lập cho nên quy mô khách sạn vẫn luôn bình thường, không có gì đặc biệt. Ban đầu Danh Đô chủ yếu chỉ kinh doanh mảng khách sạn, mấy năm nay về mặt phòng ốc làm không tồi, cộng với danh tiếng đã có, đã thu hút được một số quản lý cấp cao cùng các ông chủ có máu mặt.

Nhưng đồng thời, nó không còn dành cho người trẻ tuổi và các yêu cầu những người giàu có muốn tiêu tiền.

Hơn nữa, món ăn của Danh Đô không có gì mới lạ, cũng là điểm mà Đồng Kỳ cho rằng cần cải thiện. Thật ra món ăn của một khách sạn có ngon hay không, có thể giữ chân được rất nhiều khách hàng. Cho đến nay, rất nhiều khách sạn vẫn còn thiếu sót khía cạnh này, thậm chí một số nơi căn bản còn không thèm chú ý tới. Nếu như đồ ăn trong khách sạn so với bên ngoài đều như nhau, thậm chí giá còn cao hơn một chút, ai còn muốn ăn đồ ăn trong khách sạn?

Ngoại trừ một số người thực sự đói bụng, hoặc là muốn ăn khuya nhưng lười ra ngoài.

Lại nói đến vấn đề phòng ốc mà các cặp tình nhân trẻ tuổi yêu thích, Đồng Kỳ đã khảo sát qua, tỷ lệ đặt phòng của một số khách sạn nổi tiếng vẫn tăng ổn định, nhưng một số khách sạn cao cấp theo chủ đề dù giá cao gấp đôi nhưng vẫn đầy khách mỗi ngày.

Một số khách sạn chủ đề trung cấp đã phá hủy hai chữ chủ đề này dẫn đến trong quá trình khảo sát, một số khách hàng cho biết cảm thấy khách sạn chủ đều đại diện cho cảm giác cấp thấp.

Đây vừa vặn, là điểm đột phá của Đồng Kỳ.

Nửa tháng bận rộn trôi qua, dường như bảy giờ sáng Đồng Kỳ đã đi, tối mười một giờ mới về nhà, Liêu Thành Xuyên luôn về nhà sớm hơn cô. Sáu giờ sáng anh đã dậy nấu đồ ăn sáng cho cô, đưa cô đi làm, buổi tối ngồi đọc sách trên ghế sofa, hoặc là đến Cẩm Lý chờ cô, thỉnh thoảng cho cô chút ý kiến, hoặc là trong thư phòng làm việc của anh.

Sự nỗ lực của Đồng Kỳ, Liêu Thành Xuyên vừa đau lòng lại vừa tự hào.

Hôm nay vừa vặn không khí lạnh tràn về, hai ba ngày nữa là đến Giáng Sinh, Liêu Thành Xuyên đè lên Đồng Kỳ, vuốt tóc cô: “Hôm nay đến công ty muộn chút đi.”

Liêu Thành Xuyên ôm cả người cả chăn lên, đang cúi đầu nói chuyện với cô, điện thoại anh đang đặt trên bàn đột nhiên vang lên, anh cầm qua.

Vừa nhìn, động tác chợt ngừng lại, Đồng Kỳ nghiêng đầu nhìn một cái – Liêu Trung Nguyên.

Hô hấp Đồng Kỳ thoáng ngừng lại.

Liêu Thành Xuyên nghe máy.

“Ba.”

Đầu bên kia không biết đã nói gì, anh chặt mày: “Biệt thự đã quét dọn xong, ba với mẹ quay về là có thể ở.”

“Cái gì? Hôm nay cô ta tới à?” – Anh nhíu mày càng chặt: “Hôm nay con bận, con bảo Nhạc Lẫm đi đón.”

“Con bảo cậu ta đi, con không rãnh.” – Anh nhấn mạnh một lần nữa.

Bên kia giọng điệu Liêu Trung Nguyên có chút lạnh: “Con có thể bận đến khi nào? Con không muốn đi đón, Liêu Thành Xuyên, con nghĩ cái gì ba lại chả hiểu hơn con à.”

“…….” – Liêu Thành Xuyên trầm mặc: “Nếu ba đã biết, cần gì phải vậy?”

“Thôi được, để Nhạc Lẫm đi đón.”

Lời nói của Liêu Trung Nguyên tuy là thỏa hiệp, nhưng đến cả giọng điệu thỏa hiệp của ông cũng thể hiện là một người cao cao tại thượng.

Liêu Thành Xuyên đã quen từ lâu.

Cúp máy, Liêu Thành Xuyên gọi điện cho Nhạc Lẫm, bảo anh ta đi đón.

Nhạc Lẫm ở đầu dây bên kia chậc một tiếng, nói với Liêu Thành Xuyên: “May là cậu hợp tác với tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ không giúp cậu đâu.”

Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt nói: “Không bằng lòng?”

“Bằng lòng, bằng lòng, ông chủ lớn lên tiếng mà!” – Nhạc Lẫm cười tủm tỉm: “Đón xong thì đưa về đâu?”

“Biệt thự nhà tớ.”

“OK.”

Đồng Kỳ vẫn nằm trong ngực anh, nhìn anh gọi điện, nhìn anh cúp máy hỏi: “Ai đến vậy?”

“Trần Tích.”

“Ồ.”

Đồng Kỳ gật đầu, ôm cổ anh: “Cảm giác xảy ra chuyện lớn rồi.”

Liêu Thành Xuyên vuốt tóc cô: “Không có gì, tin anh.”

Hai người ở trên giường đưa đẩy một hồi, Bạch Tổng từ bên ngoài chạy vào, nhảy lên giường ngồi xổm bên cạnh hai người, lắc lư cái đuôi.

Bởi vì không khí lạnh tràn về, Đồng Kỳ tham lam ngủ thêm một lúc, Liêu Thành Xuyên vốn là tới gọi cô dậy, kết là bị cô lây nhiễm, anh ôm cô cũng buồn ngủ theo,. Đồng Kỳ rụt vào trong chăn, tay nhéo mặt anh: “Râu anh mới mọc còn chưa cạo kìa.”

Anh mở mắt nhìn cô: “Em cạo giúp anh?”

“Được thôi.”

Vì vậy hai người đi vào phòng tắm, bên trong mở hệ thống sưởi ấm cũng không quá lạnh. Đồng Kỳ từ trong chui chăn ra, nắm tay anh, đi vào phòng tắm, đi cạo râu cho anh.

Cằm người đàn ông rấu lún phún, Đồng Kỳ bôi một chút, xoa xoa, liền xuất hiện bọt, cô cạo râu cho anh. Anh vẫn nhìn cô chăm chú, Đồng Kỳ lau xong lại cạo, cả gương mặt toát lên vẻ nghiêm túc, anh ôm eo cô, đè cô lên bồn rửa tay, dán chặt người vào cô.

“Ba mẹ Trần Tích đang ở bên này sao?”

Liêu Thành Xuyên: “Không.”

“Vậy cô ta đến thì làm sao bây giờ?”

“Để Nhạc Lẫm trông chừng cô ta.”

“Ba anh sẽ tức giận đấy.”

Liêu Thành Xuyên: “Kệ ông ấy.”

Đồng Kỳ nghiêng đầu cạo râu bên phần nghiêng mặt anh, nói: “Hay là vầy đi, em đi tiếp đãi cô ta.”

“Hả? Em tiếp đãi cô ta?”

Đồng Kỳ lau cằm cho anh: “Đúng vậy, em tiếp đãi cô ta, em rất quen thuộc thành phố S,  em xem cô ta muốn đi đâu thì em đưa cô ta đi đó, trước khi ba anh quay về, dù sao cũng phải tiếp đãi cô ta đàng hoàng chứ.”

Liêu Thành Xuyên: “Như vậy em có tủi thân không?”

Đồng Kỳ khẽ cười, hôn lên cái cằm bóng nhẵn của anh: “Uầy, nếu anh đi tiếp đãi cô ta em mới tủi thân đấy.”

Anh nở nụ cười, hôn cái trán mịn màng của cô: “Anh không tiếp đãi cô ta đâu.”

“Cho nên em đi vậy.”

“Được.”

Đồng Kỳ lại hỏi: “Anh từng gặp cô ta chưa? Trước đây có quen biết không?”

Liêu Thành Xuyên đáp: “Ở thành phố B từng gặp vài lần, không có ấn tượng lắm.”

“Ồ, hỏi anh thêm câu nữa, cô ta là cô gái thế nào.”

“Không cần hỏi anh, anh chỉ nhớ mỗi em.”

Đồng Kỳ buông tay: “Được rồi.”

Hai người rửa mặt xong, thay xong quần áo, ăn sáng xong, Nhạc Lẫm liền gọi tới, nói đã đón Trần Tích rồi, bây giờ đã đưa về biệt thự, nhưng trong biệt thự chỉ có một mình má Lưu.

Liêu Thành Xuyên nói: “Ừm, bây giờ tôi qua.”

Nhạc Lẫm nhíu mày: “Anh không trốn hả?”

Liêu Thành Xuyên vò tóc Đồng Kỳ: “Tôi giới thiệu vợ tôi cho cô ta làm quen.”

Nhạc Lẫm: “Thủ đoạn tuyệt đấy! Ha ha ha, tôi về trước đây, cô nam quả nữ ở chung một nhà không tốt lắm.”

“Ừm! Cám ơn.” – Liêu Thành Xuyên nói.

“Không cần khách sáo đâu anh em.” – Bên kia điện thoại Nhạc Lẫm mồm mép láu lỉnh nói.

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full