Editor: Mễ
Sau khi Lưu Tử Đồng đi, Đồng Kỳ và Đồng Mạn ăn cũng gần xong; nửa diện tích ở đây là sảnh rượu, ngay cả ca sĩ cũng đã đổi người, đúng lúc lại là ca sĩ mà Đồng Kỳ thích, tay cầm đàn ghi ta, hát bài《 Mùa hè năm ấy 》.
“Sau khi trưởng thành, tôi của bây giờ, thường sẽ cô đơn, thỉnh thoảng sẽ lưu luyến. Những ngôi sao lấp lánh, có một ngôi sao lóe sáng nhất. Chuyện cũ như cơn gió, quét qua bầu trời đêm. Bài hát của bạn, những nốt nhạc chuyển động, những giai điệu quen thuộc, ai sẽ thích hợp đây ——“
Đây là bài hát Đồng Kỳ thích nhất hồi năm lớp mười một, cô không biết hát, nhưng rất thích nghe người khác hát. Lúc đó, Liêu Thành Xuyên đã đến thành phố B được một năm rồi.
Mà lúc này khi nghe lại bài hát này, không hiểu sao làm cô nhớ lại những chuyện hồi còn đi học.
Đằng sau những câu chuyện đó.
Cô đau lòng cho Liêu Thành Xuyên.
Đồng Kỳ chống cằm, lắc lư ly rượu, cụng ly với Đồng Mạn, cười hỏi: “Mạn Mạn, cậu cảm thấy kết hôn thì sẽ có cảm giác gì?“
“Hả? Hả?“ – Đồng Mạn đang nhấp rượu, xém tí nữa đã sặc.
Cô ấy nhìn Đồng Kỳ: “Tớ, tớ còn chưa kết hôn mà, làm sao biết được, không phải cậu định kết hôn đó chứ?”
Đồng Kỳ một hơi uống hết lại rót thêm một ly, trả lời: “Suy nghĩ thôi.“
Đồng Mạn mở to hai mắt: “Suy nghĩ?? Cho nên cậu thật sự muốn kết hôn? Cậu mới ở bên nam thần Liêu Thành Xuyên chưa tới một tháng nữa mà? Cái này không phải quá nhanh rồi ư.“
“Ở bên nhau thì chưa đến một tháng, nhưng tương tư một người thì đã hơn mười năm, cậu cảm thấy có đủ không?“
Đồng Mạn: “… …“ – Thật có đạo lý, cô ấy không còn lời gì để nói.
Đồng Kỳ có thể uống, nhưng Đồng Mạn thì không uống nhiều được, cho nên phần lớn rượu đều chảy vào dạ dày Đồng Kỳ. Đồng Mạn hơi say, lấy điện thoại ra nói: “Tớ gọi điện cho Tề Hạo, bảo anh ấy lăn đến đây đón tớ.“
Cảm xúc trên mặt Đồng Kỳ không thay đổi, thuận tay kéo Đồng Mạn: “Không phải cậu nói Tề Hạo đang đi công tác ở bên ngoài sao?“
Đồng Mạn cầm điện thoại, gương mặt mờ mịt: “Đúng ha, vậy chúng ta?“
“Gọi xe, tớ đưa cậu về.“
“ Ồ, được, được. “
Đồng Mạn cầm lấy túi xách của mình, Đồng Kỳ thanh toán tiền rượu, hai ngừoi xuống lầu, đi về phía cửa chính. Trong quán đang mở điều hòa, lạnh đến nổi hết da gà, Vừa bước ra khỏi cửa, cảm giác chênh lệch nhiệt độ đập vào mặt, ở bên ngoài hơi nóng, Đồng Kỳ kéo Đồng Mạn đang cúi đầu bắt xe trên phần mềm gọi xe.
Một chiếc Mecerdes màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt hai người, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt anh tuấn của Liêu Thành Xuyên lộ ra nói: “Gọi xe à?”
Đồng Kỳ vừa thấy anh, lập tức cười đáp: “Sao anh lại đến?“
Liêu Thành Xuyên mở cửa xe đi xuống, giúp hai ngừoi mở cửa xe sau, Đồng Mạn chỉ vào Liêu Thành Xuyên, run rẩy gọi: “Nam thần!“
Hai má lập tức đỏ bừng.
Đồng Kỳ cười cười nhét Đồng Mạn vào xe, sau đó cũng chui vào ngồi cùng cô ấy, Liêu Thành Xuyên giữ lấy cánh tay cô, Đồng Kỳ quay đầu, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, rơi trên mi tâm cô, Đồng Kỳ chớp chớp mắt, cười nói: “Liêu Tổng, anh trêu chọc ngừoi khác cũng phải xem hoàn cảnh.“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Trêu em thì không cần.“
Sau đó đóng cửa lại, Liêu Thành Xuyên quay về ghế lái, lên xe, nghiêng đầu hỏi: “Đồng tiểu thư sống ở tiểu khu nào?“
Đồng Mạn liếc mắt nhìn Đồng Kỳ, xuyên tạc: “Cậu nói đi.“
Đồng Kỳ cười cười trả lời anh: “Thành phố Chi Quang.“
“Được.“
Khởi động xe, chạy ra ngoài đường lớn.
Đồng Kỳ thắc mắc: “Sao anh biết em đang ở Hồ Đào Lý?“
Liêu Thành Xuyên nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Lưu Tử Đồng nói.“
“Anh gặp mặt cô ấy? “
“Vừa nãy anh ở nhà cô ấy, chơi cờ vây với ông nội cô ấy.“
“Ồ.”
Khớp xương ngón tay của bàn tay người đàn ông gõ gõ lên vô lăng, tầm mắt hướng lên trên đối diện với Đồng Kỳ ở đằng sau qua gương chiếu hậu, khẽ nhíu mày: “Sao vậy?“
Đồng Kỳ chống cằm cười nói: “Quan hệ của anh với ông cụ không tồi?”
Gương măt Liêu Thành Xuyên mang theo nụ cười: “Bởi vì các cụ ông đều thích chơi với anh.“
Đồng Mạn híp mắt cười: “Bởi vì anh là chàng rể hiền trong lòng họ.“
Liêu Thành Xuyên nhướng mày: “Đúng vậy.“
Đồng Kỳ chọc bả vai anh: “Không biết xấu hổ.“
Liêu Thành Xuyên giơ tay đè lên mu bàn tay cô, thuận tiện sờ một chút, mới từ từ thu tay lại.
Đồng Mạn che mặt: “Tôi cái mẹ gì cũng nhìn thấy đó, chỉ xuyên tạc anh một chút, nam thần anh có cần phải sờ như vậy không?“
Liêu Thành Xuyên cười khẽ.
Tiếng cười vang lên trong xe.
Đồng Mạn sụt sịt, nghiêng đầu nói bên tai Đồng Kỳ: “Cực phẩm nam nhân đó, cười lên cũng nghe thuận tai như vậy, ngủ có được không?“
Đồng Kỳ nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cậu đoán xem?“
Đồng Mạn đỏ mặt: “Tớ đoán cái lông! Tớ cũng không có cơ hội được ngủ!“
Đồng Kỳ cười, nhéo nhẹ Đồng Mạn một cái.
Rất nhanh đã đến tiểu khu của Đồng Mạn ở, Liêu Thành Xuyên lái xe đến trước cổng ra vào, Đồng Mạn đeo túi, ôm Đồng Kỳ, hơi thở mang theo mùi rượu nói: “Hãy tận hưởng đêm nay nào.“
Nói xong liền chui ra khỏi xe, vỗ vỗ lên cửa sổ: “Cám ơn nam thần nhé.“
Liêu Thành Xuyên hạ cửa sổ gật đầu nói: “Đi thong thả.“
“Á! Dịu dàng quá đi!“ – Đồng Mạn che mặt, giày cao gót lộc cộc tiến vào tiểu khu.
Thấy Đồng Mạn đã đi vào, Đồng Kỳ di chuyển ngồi lên ghế phụ, sau khi ngồi vào cô cúi đầu đang chuẩn bị thắt dây an toàn.
Liêu Thành Xuyên khẽ quát: “Đừng nhúc nhích.“
Đồng Kỳ giương mắt, mờ mịt không hiểu gì nhìn anh, Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, tiến lại gần cô, giúp cô thắt dây an toàn, rồi ngước mắt lên nhìn cô: “Vào lúc này, hôn một cái sẽ có sức hơn.“
Đồng Kỳ cười khẽ: “Em cũng đâu có kêu anh giúp em thắt.“
Nhưng cô vẫn cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi anh.
Liêu Thành Xuyên liếm khóe môi: “Rất ngọt.“
Đồng Kỳ véo cằm anh: “Anh cố ý đúng không? Quyến rũ em.“
Liêu Thành Xuyên cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, sau đó anh ngẩng đầu, từng đầu ngón tay giữ lấy cổ cô trực tiếp hôn tới, hai người môi lưỡi triền miên. Mùi rượu còn quẩn quanh đầu lưỡi Đồng Kỳ truyền sang cho anh, Liêu Thành Xuyên cuốn lấy đầu lữoi cô, nhấm nháp bờ môi và từng chút từng chút trong khoang miệng cô.
Sau khi tách ra, đôi mắt Đồng Kỳ ẩm ướt, Liêu Thành Xuyên lại hôn lên khóe mắt cô, rồi mới ngồi thẳng người lại, khởi động xe, quay đầu lái ra đường lớn.
Xe chạy được năm phút Đồng Kỳ nói: “Ngày mai em gái em đến.“
Liêu Thành Xuyên nhìn cô: “Cho nên dự định sau này đến chỗ anh ngủ?“
Đồng Kỳ tựa lên cửa sổ bên cạnh ghế ngồi, chống tay lên trán: “Để xem đã, nhưng nếu mà anh muốn ngủ với em thì nhất định phải đến chỗ anh ngủ rồi.”
Liêu Thành Xuyên thong thả đáp: “Có hôm nào anh không muốn ngủ với em đâu?“
Đồng Kỳ cười khanh khách: “Lưu manh.“
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Đúng, là anh lưu manh, nếu đã định mỗi ngày đều cùng ngủ với anh thì tối nay liền đến chỗ anh kiểm tra hoàn cảnh chút đi.“
“Được, Liêu Tổng cũng đã mở lời rồi.“
“Liêu Tổng cũng phải nghe lời vợ.“
Đồng Kỳ: “……“
Chơi chữ cũng thuận miệng quá nhỉ.
Không lâu sau xe đã về đến tiểu khu Kim Hải, anh lái xe vào hầm xe, hai ngừoi cùng nhau đi lên lầu. Tuy là nói sang nhà Liêu Thành Xuyên, nhưng đồ còn chưa dọn nên vẫn chưa thể qua được, cộng thêm Bạch Tổng phải trông chừng.
Đồng Kỳ ôm lấy cổ người đàn ông, nghiêng người mổ lên khóe môi anh: “Em đi tắm cho mát trước đã, khuya chút nữa sẽ qua.“
Liêu Thành Xuyên ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, gật đầu: “Được.”
Hai người chia tay ở cửa, Đồng Kỳ đi vào nhà, Bạch Tổng nhào đến, cô hơi ôm lấy nó, cúi đầu nói: “Tối nay qua nhà ba con ngủ được không?“
“Gâu?????“ – Ai là ba con?
Đồng Kỳ nhìn vẻ mặt mờ mịt hoang mang của Bạch Tổng, nở nụ cười, xoa xoa đầu nó đặt túi xách xuống, buộc tóc lại lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Đồng Kỳ gội đầu sạch sẽ, mặc áo ngủ khoác thêm một chiếc áo khoác đi ra ngoài, điện thoại đặt trên bàn lóe lên.
[ Liêu Thành Xuyên: Xong chưa? ]
Đầu ngón tay Đồng Kỳ dính nước, cô lau lên khăn mặt, bấm bàn phím.
[ Đồng Kỳ: Vừa xong, sấy tóc xong sẽ qua. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Qua đây sấy đi. ]
[ Đồng Kỳ: Anh sấy cho em? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Sấy cho em. ]
[ Đồng Kỳ: Em dẫn Bạch Tổng qua nhé. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ừ. ]
Đồng Kỳ bỏ điện thoại trong tay xuống, đi vào phòng lấy một ít kem mắt cần dùng, sau đó mới cùng Bạch Tổng đi ra cửa. Cửa nhà sát vách không đóng, đã vậy còn đang mở rộng như đã chuẩn bị chào đón cô từ sớm. Bạch Tổng còn nhanh hơn cô, giẫm chân chó đi thẳng vào nhà, còn sủa “gâu” một tiếng vang dội với Liêu Thanh Xuyên.
Đồng Kỳ quấn khăn trùm tóc lên trên đầu, theo sau lưng Bạch Tổng đi vào nhà. Liêu Thành Xuyên đang đứng cạnh cửa sổ tháo dây máy sấy tóc, Đồng Kỳ đóng cửa lại.
Liêu Thành Xuyên cầm máy sấy tóc, gương mặt dịu dàng: “Qua đây.“
Đồng Kỳ đi qua chỗ anh, người đàn ông cũng mặc áo ngủ, tóc cũng ướt, lòa xòa trước trán, Liêu Thành Xuyên đưa ngón tay nâng cằm cô lên, ngắm nhìn gương mặt cô còn đang bị khăn trùm đầu quấn tóc mà vẫn cứ xinh đẹp như thế: “Lớn lên xinh đẹp thế này cũng là một loại tội lỗi đó.“
Đồng kỳ cười cười: “Trưởng thành đẹp trai như vậy cũng không nên cho lắm đâu.“
Liêu Thành Xuyên mỉm cười, quay người cô lại đứng sau lưng cô, tháo khăn trùm tóc xuống, mái tóc đen còn ẩm ướt buông xuống, còn vương chút nước dính ở phía sau, có vài giọt văng lên quần áo anh, Liêu Thành Xuyên nói: “Ngồi xuống đi.“
Đồng Kỳ nghe lời ngồi xuống cái ghế trước mặt anh.
Tiếng máy sấy tốc ồm ồm vang lên, tay người đàn ông đan vào từng sợi tóc cô, vén lên, máy sấy tóc lắc qua lại trên đầu cô, Đồng Kỳ cúi đầu chơi điện thoại: “Liêu Tổng, tài nghệ của anh không tệ nha, đã từng học cắt tóc à?“
Liêu Thành Xuyên: “Chưa học qua, vì em mới biết đấy.“
“Lừa ai đây?“
“Anh không nói dối.“
Đồng Kỳ chậc chậc hai tiếng.
Bạch Tổng mệt mỏi tựa vào đùi Đồng Kỳ, ngáp một cái, bày ra dáng vẻ con buồn ngủ lắm rồi, Liêu Thành nói: “Anh đã chuẩn bị cho Bạch Tổng một cái giường nhỏ rồi.“
Đồng Kỳ: “Cho nên đêm nay nó phải ngủ một mình?“
Liêu Thành Xuyên: “Ừ.“
Bạch Tổng ngẩng đầu: “Gâu ——“
Sấy xong tóc, tiếng máy sấy cũng ngưng hằn, cảm giác mệt mỏi bắt đầu phủ lên người Đồng Kỳ, Liêu Thành Xuyên cất mấy sấy xong, khom lưng ôm ngang Đồng Kỳ lên: “Đi ngủ.“
Đồng Kỳ đấu tranh: “Em tham quan nhà anh một chút.“
Liêu Thành Xuyên cúi đầu: “Em không buồn ngủ?”
“Buồn ngủ cái gì, tham quan nhà anh quan trọng.“
Lần trước đến, chỉ qua lại ở phòng bếp và phòng khách. Tối nay cô muốn nhìn xem kết cấu căn nhà này của anh. Hai căn nhà tuy là cùng một tầng, nhưng kết cấu hoàn toàn không giống nhau, căn của Đồng Kỳ quả thật lớn hơn nhà anh rất nhiều, nhưng kết cấu căn bên này của Liêu Thành Xuyên thì lại có cảm giác hơn.
Chính là loại kết cấu trông có chút cất giấu này đây, ít nhất là khi vừa bước vào nhà, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy phòng khách với ban công, còn có phòng ngủ chính.
Liêu Thành Xuyên đặt cô xuống, dẫn cô đi xung quanh: “Căn phòng cuối cùng là phòng ngủ chính. Căn của anh có ba phòng một sảnh, hai cái ban công, ở đây có một cái, trong phòng ngủ chính có một cái, ba gian phòng anh sửa lại làm phòng sách, không có gác lửng, em xem có hài lòng không?“
Đồng Kỳ thò đầu nhìn nhìn, nhà nói thì không lớn, còn trên thực tế thì lại rất lớn, nhưng phong cách trang trí lại hơi lạnh lẽo. Trong phòng sách thì toàn là sách, hơn nữa bên trong còn là loại bàn gỗ lim kích thước lớn, nhìn vào cảm giác rất nặng nề, không phù hợp với tuổi tác của anh chút nào, nhưng tính cách ngược lại thì lại hợp.
Tham quan xong, Liêu Thành Xuyên đẩy cửa phòng ngủ chính của anh ra.
Đồng Kỳ cũng không hiểu tại sao, tim lại đập nhanh hơn, cửa vừa mở.
Cô sững sờ.
Đối diện với cửa ra vào là bức tranh khỏa lưng của cô, được treo ở chính giữa phòng anh,
Giọng nói trầm thấp của Liêu Thành Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô: “Mới vừa mua.“
“Tốn hết bao nhiêu tiền?“
“88 vạn.“
*88 vạn = 317.830.480
Đồng Kỳ: “ …… “ – Đúng là người có tiền mà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Biết Sao Yêu Em
Chương 52
Chương 52