Đồng Kỳ quay lại phòng khách tiếp tục ăn dưa hấu, Tiêu Ngọc Mai cũng đưa cho cô một chén chè rồi giơ tay lấy đi miếng dưa hấu trên miệng cô đi nói: “ Đừng ăn dưa hấu nhiều quá, tính hàn, ăn chè đi. “
“ Ồ. “ – Đồng Kỳ lau miệng, lúc một muỗng chè thổi cho nguội bớt, vừa mới định uống.
Bác gái cả xách hai con cá đi vào nhà, cười nói: “ Hôm nay Đồng Khải Hiên đi câu cá với người ta, câu được mấy con cá lớn, tôi đem hai con qua đây, vừa đúng lúc hôm nay Liêu Thành Xuyên cũng ở đây, tối nay làm cho cậu ấy ăn đi. “
Tiêu Ngọc Mai nhận lấy hai con cá, mở túi ra nhìn: “ Lớn quá vậy, cá này làm gì ăn đây? “
Bác gái cả mắt nhìn bốn hướng, xua tay nói: “ Dễ mà, muốn làm sao cũng được hết, không thì chị qua làm giùm em? À, Thành Xuyên đâu? “
Đồng Kỳ cầm chén, ngồi xếp bằng trên sofa, hơi chu miệng cố gắng nói chuyện: “ Ở ban công. “
Bác gái cả nghe thấy vậy, tủm tỉm cười nói: “ Ở ban công làm gì vậy? “
Nói xong liền đi vòng qua, thò đầu ra ngoài, đang định mở miệng, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng nhìn máy tính, bác gái cả than một tiếng lập tức rụt đầu trở về.
Đồng Kỳ vừa cười vừa nghiêng đầu: “ Anh ấy đang bận. “
“ Này là đang làm việc sao? Cực nhọc quá ha, được nghỉ hai ngày mà cũng phải đi họp. “ – Bác gái cả nhìn về phía ban công lần nữa, sau đó đẩy đẩy bả vai Đồng Kỳ. “ Ngày thường con chăm sóc cậu ấy nhiều chút, công việc làm ăn của đàn ông cũng cực nhọc đấy. “
Tiêu Ngọc Mai cũng bưng cho bác gái cả một chén chè, nói: “ Bình thường Đồng Kỳ đi làm cũng mệt mà, cái này đáng lý là đàn ông nên chăm sóc phụ nữ mới phải. “
Đồng Kỳ uống xong hớp chè cuối cùng, gật đầu nói: “ Ừm, anh ấy chăm sóc con tốt lắm, dù sao anh ấy nấu cơm ngon hơn con. “
“ Cái gì? Cậu ấy còn biết nấu cơm? Lợi hại vậy, bác trai cả con ở nhà đừng nói là nấu cơm, rửa bát ông ấy còn không muốn nữa. “ – Cả gương mặt của bác gái cả đều là sự hâm mộ, lại nhìn về phía ban công hai lần mới quay đầu lại uống hai hớp chè, hỏi Đồng Kỳ: “ Đúng rồi, Đồng Tương có nói với con nó có đến thành phố S không? “
Đồng Kỳ lau miệng nói: “ Đồng Tương không nói với bác ạ? “
Bác gái cả: “ Không dám hỏi, bác sợ nó chê bác dông dài. “
Đồng Kỳ cười cười, vuốt tóc: “ Con bé nói là để nó suy nghĩ thêm. “
Bác gái cả lập tức nói: “ Cái này còn gì để suy nghĩ nữa chứ. “
Đồng Kỳ chỉ cười không nói.
Bác gái cả ngồi thêm lúc nữa, hai người nói đôi ba câu, Liêu Thành Xuyên mới từ ban công đi vào, trên tay anh cầm máy tính xách tay, chào hỏi với bác gái cả xong thì ngồi xuống cạnh Đồng Kỳ, đưa tay ôm lấy eo cô, bác gải cả nhìn thấy cười nói: “ Dính người thế này, đều ba mươi cả rồi. “
Liêu Thành Xuyên khẽ nhướng mày, nở nụ cười trả lời: “ Bác gái cả không biết chứ con theo đuổi cô ấy rất lâu rồi. “
Bác gái cả vừa nghe thấy liền ngồi thẳng người dậy: “ Bao lâu? Nhìn con như vậy, không cần theo đuổi cũng có người thích mà. “
ngón tay Liêu Thành Xuyên vén tóc bên má Đồng Kỳ, nói: “ Khoảng hai ba tháng, mánh khóe nào cũng đều sử dụng qua nhưng vẫn không làm cô ấy động lòng. “
Bác gái cả xuýt xoa vài tiếng, vỗ đùi.
Rồi cười nói: “ Như vậy chẳng phải nói, không có được mới là tốt nhất sao? “
Liêu Thành Xuyên khẽ cười, nhìn vào mắt Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ kề sát lại anh, nói thầm: “ Sao anh đợi lâu vậy mới theo đuổi em vậy? “
Liêu Thành Xuyên siết chặt bả vai cô: “ Anh vẫn chưa xác định được mình có phải thích em không. Trước đây, phụ nữ dùng thân thể quyết rũ anh có quá nhiều, sau đó có vài người lúc bắt thấy cũng không tệ thì cứ như vậy mà tìm hiểu nhưng nói chuyện không quá hai tháng. Tới khi xác định được thích em chính là thích, thì thời gian cũng trôi qua được một khoảng rồi, cho đến khi —— “
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu, cái cổ lộ ra một đường cong sắc nét, môi anh dán vào bên tai cô, nõi nhỏ: “ Cho đến khi nhiếp ảnh gia họ Vương kia xuất hiện, anh mới phát hiện, nếu còn không theo đuổi em, có thể sẽ có vô số nhiếp ảnh gia họ Vương nữa xuất hiện. “
Đồng Kỳ cười vui vẻ: “ Anh không theo đuổi em, thật sự em sẽ đồng ý với Vương Dịch. Con trai như cậu ấy, rất phù hợp với khẩu vị của em —— Á!
Vành tai có chút đau.
Đồng Kỳ trừng anh.
Liêu Thành Xuyên giơ tay, nhéo nhéo lỗ tai cô, giọng điệu chợt lạnh: “ Nhớ kỹ, ngay từ cái khoảnh khắc em đồng ý với anh, em sẽ không được bỏ anh, đến bao nhiêu Vương Dịch, anh cũng đến một người giết một người. “
“ Ồ, tổng tài bá đạo yêu thương em? “
“ Đúng vậy. “
“ Cần chút mặt mũi không? “
“ Theo đuổi vợ cần mặt mũi làm gì? “
“ Cút. “
Bác gái cả với Tiêu Ngọc Mai ngồi bên cạnh, nhìn cặp vợ chồng trẻ đến chán ngán, bác gái cả than một tiếng: “ Bác đoán chừng, cuối năm nay hai đứa sẽ tổ chức hôn lễ nha? “
Đồng Kỳ từ trong lòng Liêu Thành Xuyên ngồi thẳng dậy, nhìn bác gái cả cười trả lời: “ Kết hôn vẫn còn sớm. “
Liêu Thành Xuyên: “ Không sớm, thời gian đến sẽ kết hôn. “
Bác gái cả nở nụ cười: “ Thành Xuyên a, ở chỗ này của chúng ta cưới vợ rất dễ. “
Đồng Khải Lập lập tức phản bác: “ Không dễ! “
Bác gái cả nhìn Đồng Kỳ: “ Đứa con này của em! Khó khắn lắm mới gặp được một ngừoi đàn ông tốt, không sớm gả đi còn đợi đến khi nào nữa. “
dk mắt trợn trắng: “ Bác gái cả à, con mới là một cô gái tốt. “
Tiêu Ngọc Mai rất vừa lòng với câu nói của con gái mình, nói: “ Đồng Kỳ nhà em là em hết lòng nuôi dưỡng, bao nhiêu người xếp hàng chờ cưới đó, Thành Xuyên, con còn phải cố gắng nha. “
“ Được ạ. “ – Liêu Thành Xuyên gật đầu.
Ngồi thêm một lúc, bác gái cả còn có việc bận, chỉ đành rời đi trong tiếc nuối, sắp đi đến cửa, bà nói với Đồng Kỳ: “ Kỳ Kỳ này, đợi khi em gái con đến thành phố S, con nhớ chăm sóc nó thêm nhé. “
Đồng Kỳ híp mắt, đáp: “ Đợi con bé nghĩ kỹ rồi lại nói. “
“ Được được được. “
Bác gái cả cũng không tiếp tục lề mề, đi ra cửa.
Bốn giờ hơn, ông bà nội đã dậy, ăn chè xong, cả nhà ngồi trong phòng khách trò chuyện ăn hoa quả xem tivi. Gần đến năm giờ rưỡi, hoàng hôn buông xuống, thời tiết không quá nóng như buổi trưa, ông nội muốn ra ngoài vận động, Liêu Thành Xuyên đẩy xe lăn của ong, Đồng Kỳ dìu bà nội, bốn người cùng đi ra ngoài.
Bình thường khoảng bốn đến sáu giờ chiều là thời gian họp chợ lần hai, ở chợ dòng người nhốn nháo rộn ràng ngược xuôi qua lại. Bốn người Đồng Kỳ đi đến đâu cũng có người dừng lại nói đôi ba câu, ông nội ngước lên nhìn Liêu Thành Xuyên đứng phía sau, đối với mấy câu hỏi của mấy chú mấy dì cười vô cùng vui vẻ: “ Đúng vậy. cháu rể đấy, cháu rể đấy. Từ thành phố S đến đây, ở cùng một thành phố với Kỳ Kỳ. Đúng vậy, nhà làm kinh doanh. Aiz, nói chuyện kết hôn còn sớm lắm, Kỳ Kỳ vẫn còn trẻ. “
Có dì kia che miệng cừoi nói: “ Đồng Kỳ không còn trẻ nữa đâu, lớn đến thế này rồi, nên gả thì gả nha. “
Đồng Kỳ nở nụ cười: “ Dì à, con không vội mà. “
“ Haiz, cái con kiếm ra tiền, đương nhiên là không vội rồi. “ – Dì kia cười cười, liếc nhìn Liêu Thành Xuyên.
Lại nói: “ Chuyện yêu đương vẫn là đừng nên kéo dài quá. “
Khóe môi Đồng Kỳ co giật.
Những ngừoi hàng xóm này trên thực tế rất hiền hòa, chỉ có điều nói hơi nhiều.
Mấy năm nay mỗi khi về nhà, cô bị họ hỏi rất nhiều chuyện.
Có đôi khi cô như bị rút hết sự kiên nhẫn.
Nhưng không còn cách nào khác, hoàn cảnh ở nơi này là như vậy, cô chỉ có thể im lặng làm ngơ.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Liêu Thành Xuyên vẫn không nhìn rõ cảm xúc gì, thong thả ung dung, cũng không trả lời người ta, chỉ có đôi lúc anh sẽ kéo kéo tay Đồng Kỳ, đôi lúc vuốt tóc cô, hết lần này tới lần khác, trong mắt anh dường như không có ai cả. Người qua đường trêu chọc cũng được, thật lòng quan tâm hỏi han cũng được
Đều nhìn ra đường hai người chính là nồng tình mật ý.
Đi dạo một vòng chợ với ông bà nội, lại đi thêm một vòng qua con đường nhỏ của trường tiểu học sau đó mới quay về.
Bình thường Đồng Kỳ không về nhà, lúc không đi cùng hai người già thì bà nội cũng sẽ đẩy ông nội ra ngoài tản bộ.
Lúc trở về Liêu Thành Xuyên mua một ít nho, xách túi trong tay nói: “ Trong nhà không có nho, ông nội thích ăn. “
Ông nội nghe anh nói vậy cười tít mắt.
Về đến nhà, cơm nước cũng gần xong, hai con cá chỉ hấp một con, Tiêu Ngọc Mang đang pha nước sốt, mọi người trong nhà ngồi quây quần bên bàn cơm cùng nhau ăn cơm tối.
Ăn xong Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên vào bếp rửa bát.
Tiêu Ngọc Mai cản không nổi, từ trước đến nay bà luôn hy vọng con gái không phải làm quá nhiều việc nhà, con gái trắng trắng nộn nộn là được rồi.
Nhưng Đồng Kỳ nói: “ Con sắp về lại thành phố S rồi, để con giúp mẹ một lần đi. “
Tiêu Ngọc Mai không còn gì để nói, chỉ đành xuôi theo cô: “ Được. “
Cuối cùng Liêu Thành Xuyên cũng vào theo, cái này bà lại càng không cản nổi.
Đồng Kỳ quét mắt nhìn Liêu Thành Xuyên: “ Anh vào đây làm gì? Thân hình anh cao lớn, phòng bếp không chứa nổi pho tượng Phật lớn là anh đâu. “
Liêu Thành Xuyên ôm lấy cô từ phía sau, khẽ cười: “ Hai ngừoi rửa bát mà nói so với một người thì càng có không khí hơn. “
“ Ai nói với anh? “
“ Trên tivi không phải đều diễn như vậy à? “
Đồng Kỳ: “ … … “
Liêu Thành Xuyên nhìn bàn tay trắng nõn nà của cô được bọc qua một lớp nước đang chảy xuống, nhìn cô cầm lấy cái bát cái đĩa kia rửa sạch dưới làn nước, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng đưa đến sườn mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía mình, môi mỏng áp lên đôi môi hồng nhuận của cô, hôn, bình thản nói: “ Môi hồng ngọt ngào thế nào, so với cơm ăn còn ngon hơn. “
Đồng Kỳ cắn môi anh.
Liêu Thành Xuyên cười khẽ, nửa giây sau, đầu lưỡi anh tiến vào, quấn quít không rời.
Không biết đã qua bao lâu, Đồng Kỳ bị anh nửa ôm lên nửa đè len bếp, trên tay còn nhỏ nước.
lúc này, Liêu Thành Xuyên cắn mạnh lên môi cô rồi mới buông Đồng Kỳ ra.
Đồng Kỳ giật mình, vẫn còn chưa thỏa mãn, liền nhìn thấy Tiêu Ngọc Mai đi vào, trên tay còn cầm theo đĩa hoa quả đặt vào bồn rửa, nói: “ Con rửa cái này luôn nhé. “
Sau lại nhìn Đồng Kỳ, Tiêu Ngọc Mai thắc mắc: “ Mặt con sao đỏ vậy? “
Đồng Kỳ lấy lại tinh thần cười qua loa: “ Không có gì đâu, phòng bếp nóng quá ấy mà. “
Sau đó lại nhìn Liêu Thành Xuyên đang rửa bát đĩa.
Đồng Kỳ híp mắt, đụng vào tay anh, Liêu Thành Xuyên cúi đầu.
Đồng Kỳ không tiếng động nghiếng răng với anh: “ Giả vờ giả vịt! “
Liêu Thành Xuyên khẽ cười.
Tiêu Ngọc Mai cầm thêm cái nồi cần rửa đi vào, đặt một bên nói: “ Rửa sạch hết đấy. “
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “ Cứ giao cho tụi con. “
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Biết Sao Yêu Em
Chương 45
Chương 45