DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 57

Hồ thị không tự chủ được mà cùng Mạnh tứ gia liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra chút nóng nảy.

Năm đó tuy Mạnh Vân Yên bỏ đi một mạch trong tình huống không thông báo cho bất kỳ người thân nào, cũng đã làm Mạnh lão thái gia và Mạnh lão phu nhân tức gần chết, nhưng lời “trục xuất khỏi Mạnh gia” này chung quy cũng chỉ là câu nói lúc nổi nóng.

Muốn đuổi một người ra khỏi gia tộc thì phải gạch tên khỏi gia phả, dựa theo luật pháp thì vẫn khá là rườm rà.

Năm đó Mạnh phủ cũng không làm như thế với Mạnh Vân Yên.

Bởi vậy, tên của Mạnh Vân Yên đương nhiên vẫn ở trong gia phả của Mạnh gia một cách hoàn chỉnh.

Mạnh tứ gia vốn chỉ muốn lấy sự ngụy trang này để đe dọa Thịnh Khanh Khanh một phen, ai biết nàng lại không bị lừa chút nào, ông ta trầm mặt, nói: “Gia phả? Nó phạm phải sai lầm lớn như vậy, lại gả cho nam nhân khác, chẳng lẽ còn muốn của hồi môn mà Mạnh phụ để cho nó cũng quy về danh nghĩa của nó?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Mạnh lão phu nhân âm trầm hỏi.

Mạnh tứ gia xoay người cúi đầu hành lễ với Mạnh lão phu nhân một cái: “Nhi tử cho rằng, lúc Vân Yên đào hôn bỏ trốn đã trả số tiền này cho Mạnh phủ, những thứ này đương nhiên là tiền của Mạnh phủ, nên do người của Mạnh phủ giữ.”

Mạnh lão phu nhân bị ông ta chọc tức mà cười: “Thế nào, ý ngươi nói, ta không phải là người Mạnh phủ?”

“Mẫu thân đương nhiên là người Mạnh phủ, nhưng cháu gái lúc này sắp phải gả ra ngoài thì không phải.”

Thịnh Khanh Khanh nghe hồi lâu, không nghe ra được gì ngoài ý đòi tiền trong lời nói của Mạnh tứ gia, nàng không khỏi tò mò nói: “Dựa theo lời tứ cữu cữu nói, những thứ mà mẫu thân con giao cho ngoại tổ mẫu giữ nên chia đều cho mọi người trong Mạnh phủ phải không?”

Hồ thị lập tức phản xạ có điều kiện mà nói: “Đương nhiên là không phải!”

Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười: “Nếu đã thế thì không có gì công bằng hay không công bằng để nói. Con còn tưởng tứ cữu cữu muốn gọi ba vị cữu cữu còn lại qua, cùng nhau thương lượng làm thế nào để chia tiền đấy.”

— Lấy một phần kém hơi nhiều so với lấy bốn phần.

Tứ phòng thấy hơi tiền nổi máu tham muốn ăn một miếng thành người giàu thì cũng thôi đi, lại luôn mồm xếp mình ở tế đàn nhân nghĩa đạo đức, nào có chuyện tốt như vậy?

Thịnh Khanh Khanh không nhìn đến sự căm tức của Hồ thị, nàng ôn hòa đề nghị: “Thật ra con cũng không cần những thứ ngoài thân này lắm, nếu có thể khiến tất cả mọi người ở Mạnh phủ vui, vậy thì chia đi.”

Sắc mặt Mạnh tứ gia và Hồ thị đồng thời thay đổi.

“Ngươi chơi trò mánh khóe gì vậy!” Hồ thị quát: “Nhiều tiền như vậy, ngươi nỡ bỏ à?”

“Chẳng qua là chút đồ khi chết cũng không mang đi được, đối với con mà nói đâu có quan trọng bằng người thân.” Thịnh Khanh Khanh cười nói.

Mạnh lão phu nhân biến sắc, hai chữ “không được” đã đến bên miệng, ma ma ngoài cửa vội vàng tiến vào thông báo: “Lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân và tam phu nhân tới.”

“ — Ngươi lại thật sự dám!” Hồ thị ngạc nhiên trong một chớp mắt, đưa tay chỉ vào mũi Thịnh Khanh Khanh mắng: “Ngươi đây là thấy dù sao cũng không giữ được tiền nên làm vò mẻ không sợ rớt?”

Thịnh Khanh Khanh cũng sửng sốt, lập tức cười nói: “Trước đi đến con có thời gian đi gọi người hay không, tứ cữu mẫu hẳn là biết rất rõ nhỉ?”

Hồ thị nhíu mày thả tay xuống, đang muốn nói tiếp thì bị Mạnh lão phu nhân ngắt lời.

“Bảo bọn họ vào luôn đi.” Mạnh lão phu nhân nói: “Nếu nhà lão tứ cảm thấy ta giấu giếm các ngươi, vậy thì dứt khoát nói ra luôn đi.”

Vốn đã thương lượng với Mạnh tứ gia dùng chuyện “truyền ra ngoài” để uy hiếp Mạnh lão phu nhân và Thịnh Khanh Khanh vào khuôn khổ, Hồ thị có chút hốt hoảng cùng Mạnh tứ gia bên cạnh liếc nhìn nhau một cái.

Nếu như thật sự bị ba phòng còn lại của Mạnh phủ biết được việc này thì tiền sẽ bị chia mất, hoàn toàn không đủ số lượng đưa cho Hồ Quý phi nữa!

Mạnh tứ gia nhíu chặt lông mày đưa qua một ánh mắt bình tĩnh cho Hồ thị rồi quay mặt nhìn ba vị phu nhân còn lại của Mạnh phủ từ bên ngoài đi vào, nói: “Đại tẩu nhị tẩu tam tẩu cùng nhau đến thỉnh an mẫu thân, đây là thời gian tốt gì vậy?”

Mạnh nhị phu nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, bà nói: “Trong viện khác thì ta không biết, hôm nay ở trong viện bận quét lá rụng đây, còn không quét đi chôn nữa thì những chiếc lá rụng đó chỉ sợ đều sẽ nát mất.”

Lời này gần như là chỉ cây dâu mắng cây hòe, đang nói Hồ thị là cục phân chuột.

Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: Mạnh nhị phu nhân trông như làm từ nước, thế mà lại dùng lời nói đâm người ta đau đến thế.

Mạnh tam phu nhân đứng cuối cùng, bà hành động cẩn thận che chờ chiếc bụng mang thai chưa lộ rõ, nói: “Hôm nay thế nào cũng náo nhiệt, ta bèn nghĩ tứ đệ muội lao lực như vậy, ta dù sao cũng phải đến cổ vũ chứ.”

“Ngồi xuống nói chuyện.” Mạnh lão phu nhân nói.

Thịnh Khanh Khanh tiến lên mấy bước đỡ Mạnh tam phu nhân ngồi xuống, động tác vô cùng cẩn thận.

Dù sao Mạnh tam phu nhân cũng không còn trẻ tuổi nữa, lại là lần đầu mang thai, mọi chuyện đều cực kỳ cẩn thận, nếu không có chuyện lớn thì một tháng cũng sẽ không đi ra khỏi viện.

Hôm nay bà đến Phúc Thọ Viên, đại khái là làm chỗ dựa cho Thịnh Khanh Khanh.

Nghĩ tới đây, Thịnh Khanh Khanh bèn thấy trong lòng ấm áp.

Cho dù thời gian đến Mạnh phủ không dài nhưng nàng đã dần tìm được cảm giác chung đụng với người nhà.

Mạnh tam phu nhân dùng động tác không rõ ràng mà vỗ một cái lên mu bàn tay của Thịnh Khanh Khanh, hành động giống như là trấn an.

Cho dù vốn không cảm thấy sợ hãi co rúm khi đối đầu với Mạnh tứ gia và Hồ thị có khí thế hung hăng, Thịnh Khanh Khanh vẫn không nhịn được mà cúi đầu nở nụ cười.

Có câu Mạnh tứ gia nói sai rồi.

Ông ta cảm thấy sau khi những người còn lại của Mạnh phủ biết được số tiền lớn này thì cũng sẽ thấy hơi tiền nổi máu tham giống ông ta rồi chia năm xẻ bảy, nhưng mà Mạnh đại phu nhân lại biết được sự tồn tại của số tiền lớn đó cùng ngày với Thịnh Khanh Khanh, lại chưa từng có tâm tư muốn cướp đoạt.

Có lẽ người có sự độ lượng càng nhỏ thì nhìn người khác sẽ cảm thấy sự độ lượng nhỏ đi nhỉ.

“Tứ đệ và tứ đệ muội đến tìm mẫu thân thỉnh an cũng rất chịu khó, ta nghĩ ta không thể rớt lại được, dứt khoát gọi mọi người cùng nhau đến Phúc Thọ Viên tán gẫu.” Mạnh đại phu nhân xua xua tay, bà nhướng mày nói: “Vừa rồi đang nói gì vậy? Bên ngoài nghe thấy âm thanh không nhỏ.”

“Ta nghe thấy là giọng tứ đệ muội nói ‘giở mánh khóe’.” Mạnh nhị phu nhân dịu dàng nói.

Hồ thị đảo mắt vòng vòng, lại trao đổi ánh mắt với Mạnh tứ gia.

Thịnh Khanh Khanh đứng bên cạnh Mạnh tam phu nhân nở nụ cười: “Là con vừa rồi nói lời thật, tứ cữu mẫu không tin nên nói con giở mánh khóe.”

Hồ thị hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái, ánh mắt kia tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Nhà lão đại,” Mạnh lão phu nhân ở chỗ ngồi lên tiếng nói: “Chuyện tòa nhà suối nước nóng của ta ở vùng ngoại ô đã được cho Khanh Khanh, có phải con đã sớm biết rồi không?”

Đại phu nhân gật đầu: “Đương nhiên, hôm đó con đi cùng, sau khi trở về thì việc sang tên vẫn là nhị đệ muội giúp đỡ xử lý.”

“Tòa nhà đó quả thật không tệ, tiểu cô nương trẻ tuổi như Khanh Khanh đây giữ thì vừa đúng.”

Hồ thị không nhịn được nói: “Một tòa nhà thì đương nhiên không tính là gì —”

“Trong nhà cũng đều là đồ cha mẹ Khanh Khanh để lại cho nó.” Mạnh lão phu nhân trầm giọng quát: “Vậy thì đương nhiên đều là của nó!”

“Lúc Mạnh Vân Yên rời khỏi Mạnh phủ, nó đã cam tâm tình nguyện trả tất cả lại cho Mạnh phủ.” Mạnh tứ gia không nhường một bước nào: “Coi như nó vẫn họ Mạnh thì cũng không có tư cách lấy những thứ này, càng không có tư cách truyền đến tay nữ nhi của nó.”

Thịnh Khanh Khanh tò mò nói: “Sao tứ cữu cữu biết mẫu thân con để lại cho con thứ gì?”

Mạnh tứ gia nhìn nàng một cái, hững hờ nói: “Chuyện này ngươi không cần biết.”

Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, nàng chắp tay sau lưng nói: “Tứ cữu cữu nói đúng, tiền tài mà ngoại tổ mẫu cất giữ, mẫu thân để lại cho con, nếu như Mạnh phủ thật sự thảo luận quyết định không nên thuộc về mẫu thân con, vậy thì con rất tình nguyện chia cho mọi người trong Mạnh phủ, nếu mẫu thân con còn trên đời thì tất nhiên cũng sẽ không phản bác cách làm của con.”

Thịnh Khanh Khanh nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút, quan sát ánh mắt Hồ thị.

Hồ thị đang trừng to mắt nhìn nàng, trên mặt đều tràn đầy vẻ không cam lòng.

— Một phần tư thậm chí là ít hơn rõ ràng không phù hợp với mong muốn của bà ta.

“Nha đầu, không được.” Mạnh lão phu nhân khẽ quát.

“Ngoại tổ mẫu thứ lỗi.” Thịnh Khanh Khanh cúi đầu hành lễ, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói tiếp nửa phần còn lại: “Nhưng điều kiện tiên quyết của chuyện này là số tiền này nhất định phải ở trong Mạnh phủ, mà không phải… như tứ cữu cữu và tứ cữu mẫu vừa mới nói, chảy vào tay người ngoài.”

Sau khi chậm rãi nói xong, Thịnh Khanh Khanh quả nhiên nhìn thấy biểu cảm của Hồ thị và Mạnh tứ gia đồng thời cứng đờ.

— Quả nhiên có người ở sau lưng bày mưu tính kế cho đôi phu thê này, mưu đồ không nhỏ.

Nếu là tiền có thể khiến phu thê tứ phòng không để ý tình thân mà gây khó dễ với Mạnh lão phu nhân, vậy có lẽ tiền cũng có thể khiến bọn họ phản bội người nghĩ kế, hạ lệnh cho bọn họ?

Hồ thị gần như nhảy dựng lên: “Lời này của ngươi có ý gì? Ta ở Mạnh phủ nhiều năm như vậy, ngươi cảm thấy giữa ta và ngươi ai mới là người ngoài?!”

“Ta thấy ngươi chính là chỉa cùi chỏ ra ngoài!” Mạnh lão phu nhân nghiêm nghị quát: “Câm miệng ngồi xuống cho ta!”

Hồ thị bị Mạnh lão phu nhân gào to dọa cho rụt vai lại, lùi lại hai bước ngồi xuống ghế, trong lòng phiền não kinh hoảng không thôi — Mạnh lão phu nhân hận chết Hồ gia, nếu như thật sự biết Hồ gia muốn số tiền đó thì chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt, vậy thì sẽ không hoàn thành được yêu cầu của Hồ Quý phi.

Nghĩ đến đây, Hồ thị hoang mang lo sợ nghiêng mặt về phía Mạnh tứ gia xin giúp đỡ, liếc mắt qua lại phát hiện ra vẻ mặt của Mạnh tứ gia hoàn toàn khác với bà ta.

Mạnh tứ gia không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước, ông ta nhìn chăm chú vào Thịnh Khanh Khanh nói: “Ngươi thật sự nguyện ý chắp tay chia đều cho bốn phòng của Mạnh phủ?”

Thịnh Khanh Khanh mang mặt mày cong cong nở nụ cười: “Chỉ cần mọi người đều cảm thấy như vậy sẽ hợp lý, con đương nhiên là sẵn lòng.”

Mạnh tứ gia thở phào một cái, sắc mặt cũng trở nên hòa ái hơn không ít: “Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy con là đã biết đứa nhỏ con đây rất hiểu chuyện nghe lời, lanh lợi động lòng người giống như mẫu thân con khi còn bé.”

Hồ thị nắm chặt tay vịn, mang âm tình bất định hỏi: “Chia đều? Sao lại chia đều?”

“Im miệng!” Mạnh tứ gia không vui quát: “Bốn huynh đệ chúng ta, chia thế nào sau này nói là được, một vị phụ nhân như bà nói chen vào cái gì?”

“Không có ta, ngay cả số tiền đó bị giấu giếm mấy chục năm ông cũng không biết!” Hồ thị giận không kiềm được đứng dậy hung hăng mắng Mạnh tứ gia một câu: “Ông quên chúng ta tính toán gì với số tiền này sao! Ông coi ta là con mèo con chó gì đó để dùng à?!”

Mạnh tứ gia tuyệt đối không nghĩ tới Hồ thị thế mà lại gấp đến đỏ mắt gây khó dễ với ông ta vào lúc này, kinh ngạc trong chớp mắt.

— Có thể lấy được hai phần rưỡi không phải là tốt hơn không lấy được gì à?

Lại nói, có số tiền này rồi, ông ta cũng không cần dựa vào mặt mũi của Hồ gia làm một tên phế vật dựa vào nhà thê tử để trèo lên nữa.

Mạnh tứ gia quả thật càng nghĩ càng thấy cách làm của bản thân có lý, ông ta không nể mặt mà uy hiếp nói: “Trước mặt mẫu thân và các tẩu tử, bà điên rồi đúng không? Nhanh ngậm miệng ngồi xuống, đừng làm ta mất mặt xấu hổ!”

Hồ thị cười lạnh một tiếng, bà ta chống nạnh nhìn Mạnh tứ gia một lúc, lại quay đầu đảo qua từng khuôn mặt của mấy người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh nhị phu nhân và Mạnh tam phu nhân.

“Đại tẩu đã sớm biết, ta không có gì để nói.” Hồ thị âm trầm hỏi: “Nhưng mọi thứ luôn có thứ tự trước sau, nhị tẩu tam tẩu muốn đưa tay lấy tiền thì không có lý nhỉ?”

Mạnh nhị phu nhân cười khẽ, bà đặt chén trà xuống mới hỏi sâu xa: “Tứ đệ muội, hai nhà đại ca và tam đệ nghĩ thế nào ta không biết, ta cũng không nói ta cảm thấy số tiền này không nên thuộc về Khanh Khanh.”

“Nhị tẩu cướp mất lời của ta rồi,” Tam phu nhân bật cười: “Ta đang muốn nói, ta cũng không muốn cưỡng ép móc tiền từ túi của cô nương tốt như Khanh Khanh đâu.”

Mạnh đại phu nhân nhún vai: “Ta đã sớm biết rồi, tứ đệ muội có từng nghe một câu phản đối của ta không?”

Hồ thị cười hai tiếng: “Đó là vì các tẩu không biết có bao nhiêu tiền — cũng đủ để đổ đầy hơn nửa quốc khố đó!”

Mạnh nhị phu nhân kinh ngạc ôi một tiếng, đột nhiên đặt câu hỏi: “Đợi đã, ý tứ đệ muội là, hai mươi ba năm trước, Mạnh phủ đã lấy ra được số tiền lớn như vậy đặt mua của hồi môn cho nữ nhi à?”

Tam phu nhân cúi đầu nhẹ nhàng vu0t ve bụng của mình, nói tiếp: “Việc này thì phải hỏi đại tẩu quản lý nhà cửa, có điều ta cảm thấy sợ là bây giờ Mạnh phủ cũng vẫn không thể một hơi lấy ra được nhiều tiền như vậy.”

Hồ thị hơi ngơ ngác, bà ta vẫn là lần đầu tiên chú ý đến vấn đề này.

Cho dù là nữ nhi nhà Hoàng đế xuất giá thì cũng sẽ không chuẩn bị hơn một ngàn rương của hồi môn.

Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là… không lấy ra nổi.

Mạnh lão phu nhân đến lúc này mới lên tiếng lần nữa, bà híp mắt nói: “Của hồi môn của Vân Yên là một phần, số còn lại là của phụ thân Khanh Khanh để lại. Bởi vậy đây chính là đồ của nha đầu Khanh Khanh, không ai lấy đi được.”

Nghe đến đó, ngay cả Thịnh Khanh Khanh cũng kinh ngạc giương mắt lên.

Đọc truyện chữ Full