Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn không nghĩ tới Mạnh Hành còn có thể làm ra chuyện như vậy.
Ngay cả lúc An Vương phi đặc biệt mang theo hoa dành dành tới tặng nàng, Thịnh Khanh Khanh cũng không có được ba phần kinh ngạc của thời khắc này.
Tuy hoa súng dùng để thưởng thức, nhưng đến cùng cũng nở lớn bằng bàn tay của Thịnh Khanh Khanh, nàng cầm cành hoa, lại nhìn ao nhỏ làm bằng đá ở khoảng cách chưa tới một cánh tay bên cạnh hai người — hoa súng đang nở rộ trong đó vừa vặn có cùng màu sắc với đóa trong tay nàng, cũng không biết rốt cuộc Mạnh Hành hái lúc nào.
Thịnh Khanh Khanh hơi luống cuống tay chân, lại thấy có chút buồn cười.
Ngón tay nàng khẽ vu0t ve xoay hoa súng nửa vòng, nàng suy nghĩ xem trả lời lại như thế nào để không đột ngột vô lễ.
Mạnh Hành không muốn mang theo hoa tới, vẫn là hái vội một cành ở gần đó, chắc hẳn cũng là vì cảnh cáo nàng sau này nhận lễ phải cẩn thận.
Nếu như là ý tốt, Thịnh Khanh Khanh không thể không suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để trả lời.
Suy nghĩ của nàng ở trong đầu chuyển động với tốc độ ánh sáng trong chốc lát, đang muốn ngẩng đầu nói chuyện thì Mạnh Hành vẫn luôn yên lặng không lên tiếng lại nghiêng đầu quát: “Ai?”
Thịnh Khanh Khanh lập tức thu lại lời đã đến khóe miệng, nàng theo bản năng thẳng người vốn có chút ngửa ra sau, lập tức phát hiện ra Mạnh Hành hoàn toàn không có ý đứng thẳng dậy.
Đánh giá khoảng cách thực sự có hơi gần giữa hai người, Thịnh Khanh Khanh không thể không ngửa ra sau lại, nhẹ giọng hỏi: “An Vương phủ sẽ không có kẻ xấu đi vào chứ?”
Mạnh Hành nghe vậy thì quay đầu nhìn nàng một cái, giống như cảm thấy chỗ nào đó trong lời này rất hài hước: “Đây là Biện Kinh.” Hắn dừng lại một chút, lại tiếp tục bổ sung: “Còn là ở bên cạnh ta.”
Thịnh Khanh Khanh cũng cười, nàng ngượng ngùng quay đầu đi, gương mặt thoa son phấn dán trên cánh hoa súng: “Ừm, ta đã mắc lỗi ngốc nghếch rồi.”
Mạnh Hành có sự kiên nhẫn tốt như vậy với Thịnh Khanh Khanh, đối với người khác thì không có, hắn khóa Thịnh Khanh Khanh trong vùng trời nhỏ này, quay đầu lạnh lùng nói: “Ra đây.”
Thịnh Khanh Khanh vểnh tai lên cũng không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ qua một lát thì nghe thấy có tiếng thiếu nữ khóc sướt mướt nhận lỗi: “Đại tướng quân thứ tội, ta… ta không phải là người xấu, là đến tìm Vệ Phong và Thịnh cô nương.”
Giọng nói này xem như quen tai nhưng lại không phải, Thịnh Khanh Khanh lại không nhìn thấy bóng người, đành phải sơ bộ phán đoán ra là một trong những quý nữ hôm nay không hề nói chuyện với nàng.
Mạnh Hành quan sát thiếu nữ thút thít, phát hiện ra sự bối rối lo nghĩ hoàn toàn chưa được che giấu từ trong sắc mặt tái nhợt của nàng ta.
— Đó quả thật là một khuôn mặt còn chưa kịp phạm tội thì đã bị người ta phá vỡ.
Hắn dùng ánh mắt đảo qua toàn thân thiếu nữ, lập tức phát hiện ra chỗ khác biệt: “Trong tay cầm đồ gì?”
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất kinh ngạc giật mình, theo bản năng đưa tay ra sau lưng: “Không… không phải đồ gì đáng để nói, chút bánh ngọt mà thôi.”
“Cầm bánh ngọt, tìm Vệ Phong đã sớm quay về sân túc cầu?” Mạnh Hành cười lạnh.
Theo câu chữ lạnh lùng của hắn, thân thể thiếu nữ càng sợ hãi run rẩy lên, lần này ngay cả lời cũng không nói lưu loát được.
Thịnh Khanh Khanh nghe mấy câu này thì không thể không gấp gáp, nàng giơ tay lên lại không dám trực tiếp chạm vào Mạnh Hành, sợ Mạnh Hành cũng có thói quen giống như võ tướng đó là bị người ta đụng vào người sẽ theo bản năng rút đao phản kích, nàng đành phải nhón chân nhỏ giọng gọi hắn: “Hành ca ca.”
Mạnh Hành không quay đầu lại, thận trọng ừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
“Đừng làm khó dễ tiểu cô nương, một lát nữa hạ nhân của An Vương phủ đi qua nhìn thấy thì không hay.” Thịnh Khanh Khanh thương lượng với Mạnh Hành: “Nếu như nàng ta tới tìm ta, để ta đi ra nói chuyện với nàng ta là được.”
“Muội muốn giải thích thế nào?” Mạnh Hành hỏi.
Thịnh Khanh Khanh không hiểu: “Giải thích cái gì?”
Mạnh Hành cuối cùng cũng quay đầu, hai mắt đen như mực giam cầm Thịnh Khanh Khanh trong đó: “Muội và ta.”
Thịnh Khanh Khanh mất một hồi mới hiểu được Mạnh Hành nói cái gì, nàng chớp mắt, ngây thơ nói: “Nhưng huynh là Đại tướng quân Mạnh Hành mà.”
Mạnh Hành nhướng mày.
“Cho nên sẽ không ai nghi ngờ chúng ta.” Thịnh Khanh Khanh vô cùng tự tin.
Mạnh Hành: “...” Hắn lại có chút muốn đẩy Thịnh Khanh Khanh vào nơi sâu hơn của dUc v0ng trong không gian nhỏ hẹp chật chội này.
Hắn đen mặt lại nói: “Không cần.”
Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ vậy cũng không thể để một quý nữ ở bên ngoài khóc sướt mướt đến lúc bị người ta phát hiện chứ?
Mạnh Hành ở Biện Kinh có tin đồn không tốt, việc này Thịnh Khanh Khanh đã biết, nhưng nếu như nói ngay cả tội danh bắt nạt tiểu cô nương mà Mạnh Hành cũng phải cõng trên lưng thì chuyện này không khỏi cũng quá sỉ nhục chiến thần rồi.
“Ta đi xem sao, khuyên nàng ta đi là được rồi.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, học theo lần trước lúc ở Mạnh phủ nhẹ nhàng thuyết phục Mạnh Hành: “Sau đó còn phải mang hoa đi tìm Thanh Loan đấy. Lát nữa đại cữu mẫu không tìm thấy ta, chắc chắn sẽ nóng lòng.”
Mạnh Hành giống như bị điểm nào đó trong lời nói của nàng đả động, cụp mắt nhìn nàng chằm chằm rồi thu lại bàn tay cản đường Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh khẽ thở ra, không quên nở nụ cười xán lạn với Mạnh Hành rồi mới linh hoạt chui ra từ trong khe hở bên cạnh hắn, liếc mắt đã nhìn thấy thiếu nữ rũ đầu quỳ trên mặt đất khóc thút thít, nàng đi lên phía trước nhẹ giọng gọi: “Hoàng cô nương.”
Thân thể Hoàng cô nương run lên một cái, tiếng khóc lại bỗng nhiên được thu lại.
“Không sao rồi, đừng khóc.” Thịnh Khanh Khanh ngồi xổm xuống trấn an: “Đại tướng quân chỉ hỏi hai câu, không có gì phải sợ. Nếu như Hoàng cô nương tìm Vệ công tử, khoảng nửa khắc đồng hồ trước hắn vừa mới quay lại, có lẽ là đã bỏ lỡ với cô nương; cô nương tìm ta có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy xưng hô của nàng lại được sửa lại, Mạnh Hành đi theo một bước cau mày nhìn Thịnh Khanh Khanh.
Hoàng cô nương mang hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh, lại nhìn Mạnh Hành phía sau nàng, nàng ta liên tục lắc đầu lảo đảo đứng dậy, cả người lung lay, Thịnh Khanh Khanh nhìn đến mức có chút lo lắng, theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Hoàng cô nương hoảng sợ hất tay Thịnh Khanh Khanh ra: “Đừng đụng vào!”
Hành động này mãnh liệt, thứ gì đó trong tay Hoàng cô nương rơi rớt ra.
Thịnh Khanh Khanh chỉ kịp nhìn rõ đó là một món đồ giống như bọc giấy nho nhỏ thì đã bị người ta nắm chặt cánh tay từ phía sau kéo lùi lại hai bước, va vào ngực Mạnh Hành.
“Thuốc bột.” Giọng nói của Mạnh Hành vang lên trên đỉnh đầu nàng, nghe thấy mang theo sự căng thẳng: “Có bị dính vào không?”
Thịnh Khanh Khanh lắc đầu: “Chắc là không, gió không thổi về phía ta, mà là…”
Nàng định nói thì lại dừng lại nhìn về phía Hoàng cô nương, thấy nàng ta đang bối rối vén ống tay áo lên xem xét cánh tay mình.
“Hoàng cô nương?” Thịnh Khanh Khanh gọi nàng ta: “Có cần đi gặp phủ y của an Vương phủ không?”
Hoàng cô nương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp, không biết nên nói là hối hận hay là phẫn hận, nhưng cuối cùng lại hóa thành khiếp đảm dưới cái nhìn tập trung của Mạnh Hành: “Ta… ta đi đây, không cần làm phiền Thịnh cô nương.”
Nàng ta vừa nói chuyện vừa không tự chủ được mà dùng sức gãi cánh tay mình, giống như ở đó cực kỳ ngứa khó chịu được, trong nháy mắt đã cào ra vết đỏ đầy tay.
“Ta đưa cô nương đi.” Thịnh Khanh Khanh lo lắng nói.
“Không cần, thật sự không cần đâu!” Hoàng cô nương liên tục lùi về phía sau, nàng ta dùng sức lắc đầu, hốt hoảng hành lễ không có quy củ với Mạnh Hành rồi chảy nước mắt chạy về hướng phía sau hai người, mới chạy được mấy bước thì đã ngã bịch một cái trên mặt đất.
Thịnh Khanh Khanh sợ hết hồn, cho rằng thuốc bột kia lợi hại đến tình trạng lập tức đánh gục một người, nàng nhanh chóng giãy ra khỏi Mạnh Hành rồi tiến lên xem xét.
Hoàng cô nương không dùng sức cào cánh tay mình nữa, nàng ta ngã trên mặt đất, ôm thân thể thật chặt, phát ra tiếng kêu vô lực, lúc nâng mí mắt lên thì hai mắt đã không mông lung không có tiêu cự.
Thịnh Khanh Khanh đưa tay chạm vào gương mặt của Hoàng cô nương, bị nhiệt độ cao đó làm phỏng, liền bị Mạnh Hành bắt lấy cổ tay giật ra.
“Đừng chạm vào.” Mạnh Hành trách mắng: “Muội cũng bị dính thì làm sao bây giờ?”
Thịnh Khanh Khanh không có cách nào, nàng đứng ở một bên nhìn Hoàng cô nương nhanh chóng rơi vào tình trạng ý thức không rõ, nói: “Phải đi tìm An Vương phi thôi.”
Mạnh Hành ừm một tiếng, trong lòng của hắn càng để ý đến việc thuốc bột ở đâu ra, lại vì sao có người muốn dùng lên người Thịnh Khanh Khanh.
Thế là hắn xoay người không chút lưu tình bóp hai bên mặt Hoàng cô nương, dùng sự đau đớn ép nàng ta kéo về chút lý trí: “Là thuốc bột gì?”
Hoàng cô nương đáp một cách đứt quãng: “Là… thuốc làm cho người ta toàn thân ngứa ngáy…liên tục cười to…”
Thịnh Khanh Khanh đang nhìn xung quanh tìm kiếm hạ nhân của An Vương phủ, nghe vậy thì quay đầu nhìn, hiểu rõ: “Chẳng trách phản ứng đầu tiên vừa rồi của nàng ta chính là cào cánh tay mình.”
“Ai đưa cho ngươi?” Mạnh Hành hỏi tiếp.
Lần này Hoàng cô nương lại không thể trả lời được nữa — lý trí của nàng ta đã hoàn toàn bị loại thuốc không biết tên kia nuốt mất, thậm chí còn lắc lư thân thể muốn tới gần người Mạnh Hành.
Mạnh Hành nhanh chóng đưa tay làm nàng ta ngã trên mặt đất.
Đúng vào lúc này, một trận tiếng nói từ đằng xa truyền tới.
Mạnh Hành trước hết nghe thấy các thiếu niên thiếu nữ đang bàn luận chủ đề sao Thịnh Khanh Khanh lâu quá chưa quay lại, hắn quay đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh không hề nhìn thấy, trong cái chớp mắt ngắn ngủi đắn đo giữa nhắc nhở nàng và không nhắc nhở nàng, hắn lựa chọn vế sau.
Nếu nói đến nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì hoa mà những người trẻ tuổi đó tặng cho Thịnh Khanh Khanh đang ở trong tay hắn, mà trong tay Thịnh Khanh Khanh chỉ cầm hoa mà Mạnh Hành hắn tặng.
Thịnh Khanh Khanh tìm kiếm xung quanh một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng bà tử đi ngang qua ở ngoài vườn, nàng ồ một tiếng rồi nói với Mạnh Hành: “Ta đi gọi người.”
Mạnh Hành thế nào cũng được mà ừ một tiếng — hắn biết Thịnh Khanh Khanh đi không xa.
Thịnh Khanh Khanh mới cất bước đi được hai bước thì giọng nói của những người trẻ tuổi kia đã đến gần.
“Ta nghe thấy tiếng của Thịnh tỷ tỷ!”
“Muội muội Thịnh gia?”
Một đám người ồn ào từ góc rẽ ngươi tranh ta cướp đi ra, trước tiên lại không phải nhìn thấy Thịnh Khanh khanh mà là Mạnh Hành mặc một thân huyền y, mặt mày lạnh lẽo đang chắn trên con đường phía trước.
Hồ công tử chạy trước lập tức sợ hãi, hắn bỗng nhiên dừng bước chân lại, mang cái đầu đầy mồ hôi lạnh cúi đầu hành lễ thỉnh an: “Đại tướng quân!”
Nhất thời những người trẻ tuổi vừa rồi còn mang bầu không khí sôi trào giống như bị ném vào trong hầm băng mà mẫu mực im lặng rồi.
Thịnh Khanh Khanh mới đi chưa được mấy bước thấy chiến trận này, đành phải quay đầu lại giải vây: “Sao mọi người đều tới vậy? Ta hơi chậm trễ một lúc, quay lại ngay.”
Nàng nói xong, cẩn thận cùng Mạnh Hành che chắn Hoàng cô nương đang ngã trên mặt đất.
Trong một đám người, vẫn là Mạnh Sính Đình tiếp lời: “Không phải đi tặng hoa sao? Muội đi lâu như vậy, còn cho rằng muội thật sự lạc đường rồi.”
Mạnh Sính Đình nói đến hoa, Thịnh Khanh Khanh mới bỗng nhiên phát hiện ra trọng lượng trong tay đã nhẹ hơn lúc trước không ít.
Nàng quay đầu nhìn về phía bó hoa trong tay Mạnh Hành, mím môi có chút thẹn thùng: “Hành ca ca…”
— Hoa để ta cầm là được rồi.
Nửa câu này bị Thịnh Khanh Khanh kẹp trong cổ họng, nàng đột nhiên ý thức được mình nhất thời lanh mồm lanh miệng đã gọi lên xưng hô mà nàng rõ ràng đã quyết tâm không dùng trước mặt người ngoài, gương mặt lập tức nóng lên.
Không riêng gì Thịnh Khanh Khanh, ngoại trừ Mạnh Sính Đình thì người bên cạnh đều vô cùng kinh sợ ngẩng đầu ném ánh mắt kính nể về phía Thịnh Khanh Khanh.
— Đây chính là Mạnh Hành mềm không được cứng không xong, ai cũng không dám bấu víu quan hệ với hắn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 19
Chương 19