Sau khi gặp qua sự rối loạn đầy đất, tâm tình của Trương quản gia đương nhiên đã ảm đạm đi không ít, cũng không nói chuyện với Thịnh Khanh Khanh giống như trước đó nữa mà là trầm mặc dẫn nàng tới một viện tĩnh mịch, bà mới trầm giọng nói: “Vừa rồi để người chê cười rồi… đây là nơi ở của lão phu nhân.”
Ở cửa viện có một tiểu nha đầu đang hướng ra bên ngoài nhìn quanh, nhìn thấy Trương quản sự mang theo Thịnh Khanh Khanh tới gần, nàng ấy ngạc nhiên mà quay đầu, vừa chạy vừa hô: “Người đến rồi người đến rồi!”
Trong Mạnh phủ im ắng, việc này rõ ràng là thực sự có chút chen ngang, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Thịnh Khanh Khanh.
Nàng ghi nhớ tiểu nha đầu này trong lòng, cùng Trương quản gia đi qua cửa viện.
Tiểu nha đầu kia ở chỗ cửa phòng thò đầu ra nhìn Thịnh Khanh Khanh, nếu không phải nhìn thân hình đã mười hai mười ba tuổi thì hành vi như vậy thật đúng là có thể khiến người ta cho rằng nàng ấy mới năm sáu tuổi.
Huống chi mặc dù tiểu nha đầu này mang vẻ mặt vô tội tinh nghịch nhưng Thịnh Khanh Khanh lại nhạy cảm ngửi thấy một chút mùi hương cùng loại trên người nàng ấy.
Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh đi đến cạnh cửa, không đợi hạ nhân thông báo, nàng ấy chạy về trước cười đùa nói: “Tổ mẫu tổ mẫu, tỷ tỷ Thịnh gia này còn đẹp hơn nhị tỷ tỷ đấy.”
Tôn nữ của Thịnh lão phu nhân, người xếp hàng thứ hai trong bối phận chính là một mỹ nhân mà một người chưa từng tới Biện Kinh như Thịnh Khanh Khanh cũng từng nghe nói tới.
Câu khích lệ này, bất kể là châm ngòi hay là vô tình thì chung quy cũng đã rơi trên đầu Thịnh Khanh Khanh.
Bàn tay đỡ Thịnh Khanh Khanh của Thanh Loan cũng giật giật vì có chút căng thẳng, Thịnh Khanh Khanh lại không thay đổi sắc mặt, cười nhẹ nhàng đi vào cửa, đầu tiên là hành lễ với lão phu nhân với sắc mặt trầm ổn ngồi ở chính giữa: “Khanh Khanh bái kiến ngoại tổ mẫu, thay phụ thân mẫu thân, huynh trưởng đệ muội thỉnh an người.”
Mạnh lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi, bà giống như không nghe thấy câu nói vừa rồi của tiểu nha đầu, đưa tay về phía Thịnh Khanh Khanh: “Đứa trẻ ngoan, tới đây để ngoại tổ mẫu nhìn xem.”
Thịnh Khanh Khanh đi thẳng về phía trước, trên đường đi chỉ cảm thấy tầm mắt của mọi người đều rơi trên người nàng, giống như vô số mũi tên nho nhỏ đâm vào da thịt nàng.
Đám người Mạnh phủ đối với việc nàng đến, quả nhiên không phải đều là hoan nghênh nhiệt tình.
Mạnh lão phu nhân cầm lấy tay Thịnh Khanh Khanh, nhẹ nhàng vu0t ve, bà nói: “Mấy năm nay con chỉ có một mình, cực khổ cho con rồi.”
Thịnh Khanh Khanh mỉm môi cười một cái: “Trước khi Giang Lăng bị hạ, mẫu thân còn nói muốn dẫn con về Biện Kinh chúc mừng đại thọ của ngoại tổ mẫu đấy.”
Sắc mặt Mạnh lão phu nhân lại mềm mại đi một chút, bà rũ mắt xuống nhìn lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng của Thịnh Khanh Khanh, vừa cẩn thận nhìn vẻ đẹp chắc chắn sẽ vượt qua nhị tôn nữ một khoảng của nàng, cuối cùng nói: “An tâm ở lại Mạnh phủ đi — sắp xếp ở nơi gần ta là được.”
Nửa câu sau là Mạnh lão phu nhân nói với ma ma bên cạnh.
Không ngờ tới sự việc dễ dàng hơn quá nhiều so với tưởng tượng của mình, trong lòng Thịnh Khanh Khanh ngược lại bắt đầu có chút không yên.
Lần đầu tiên gặp mặt người của Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh đã chuẩn bị đủ thứ, cuối cùng lại là nhấc lên thật cao, nhẹ nhàng đặt xuống, chờ sau khi Mạnh lão phu nhân kéo tay của nàng giới thiệu người trong sảnh một lần, Thịnh Khanh Khanh cũng vẫn không muốn hiểu rõ dụng ý của đối phương.
Chờ đến lúc Mạnh lão phu nhân xua tay bảo đám người rời đi, mấy cô nương Mạnh gia tuổi tác xấp xỉ nhau tự mình đứng lên cười cười nói nói mà rời đi, giống như Thịnh Khanh Khanh vốn không đứng trong sảnh vậy.
Cho đến lúc này, Thịnh Khanh Khanh mới hiểu được.
Mạnh lão phu nhân giữ nàng lại có lẽ là nhớ đến tình cũ, có lẽ là nàng có ích, nhưng Thịnh Khanh Khanh có thể đặt chân ở Mạnh phủ hay không thì phải xem bản lĩnh của chính nàng.
Những người còn lại của Mạnh phủ không nhắc, rõ ràng chính là, mấy cô nương Mạnh gia tụ họp cùng nhau cười nói rời đi khá là không chào đón Thịnh Khanh Khanh.
— Đó là một thử thách của Mạnh lão phu nhân.
Thịnh Khanh Khanh nhìn các cô nương Mạnh phủ phía trước hợp thành một loạt bóng lưng thướt tha, nàng cong mắt lên cười cười.
Mạnh phủ đến cùng cũng là gia tộc lớn, cho dù có mấy tiểu bối nhìn Thịnh Khanh Khanh mới đến không thuận mắt thì cũng không âm thầm động tay động chân.
Thịnh Khanh Khanh được sắp xếp ở trong viện Chiết Lan không xa bên cạnh Mạnh lão phu nhân, là một cái viện không lớn không nhỏ, hơn ở chỗ thanh tịnh, lại ở gần lão thái thái, mỗi ngày Thịnh Khanh Khanh đi qua đó thỉnh an cũng rất tiện.
Mấy tiểu cô nương Mạnh phủ kia không có hành động, Thịnh Khanh Khanh đương nhiên cũng không chủ động ra tay đi trêu chọc bọn họ, cứ lặng yên như vậy ở trong Mạnh phủ ba ngày.
Trong thời gian ba ngày, nàng ngoại trừ đi ra ngoài thỉnh an Mạnh lão phu nhân thì chỉ ở trong viện của mình, chân không bước ra khỏi cửa, các cô nương Mạnh phủ vui cười đi ngang qua trước cửa viện nàng, Thịnh Khanh Khanh cũng đều làm như không nhìn thấy.
Mấy ngày tiếp theo, nàng vẫn không gấp, mấy tiểu cô nương muốn xa lánh nàng lại không giữ được bình tĩnh nữa.
“Ném thẻ vào bình rượu?” Thịnh Khanh Khanh khổ não nhíu mày: “Ta không biết nhiều về cái này, chỉ từng thấy người ta chơi, đi cùng với các muội có phải là không tốt lắm không?”
“Không có,” Tiểu nha đầu ngậm viên kẹo cười hì hì nói: “Chúng ta chẳng qua là đi xem thôi, người khác ném thẻ vào bình rượu, tỷ không vào sân không phải là được rồi à?”
Hôm đó Mạnh lão phu nhân đã giới thiệu tiểu nha đầu này với Thịnh Khanh Khanh, là cô nương xếp thứ sáu của Mạnh gia, tuổi tác không phải là nhỏ nhất nhưng là một người được Mạnh lão phu nhân sủng ái dung túng nhất, bởi vậy được nuôi dưỡng đến mức tính cách có chút khoe khoang.
“Vậy thì làm phiền các tỷ muội dẫn ta đi thấy chút việc đời.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Mạnh lục cô nương cao hứng nhảy xuống từ trên ghế, tùy ý vẫy tay với Thịnh Khanh Khanh: “Vậy bây giờ ta đi nói cho bọn họ biết đây! Giờ Thìn ngày mai là phải đi ra ngoài rồi, Thịnh tỷ tỷ đừng quên đó.”
Sau khi đưa tiễn lục cô nương, Thịnh Khanh Khanh lại một lần nữa quay lại ngồi trên ghế, nàng vu0t ve chén trà trong tay suy nghĩ một lát rồi nói: “Thanh Loan, em đến chuồng ngựa một chuyến, hỏi xem ngày mai mấy cô nương Mạnh phủ xuất phát vào lúc nào.”
Mấy cô nương Mạnh phủ rõ ràng là nhìn nàng bằng mũi chứ không phải bằng mắt, bất kể giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào, ngoài mặt chung quy cũng thân thiết, đột nhiên lấy lòng cũng có vẻ khiến cho người ta không dám dễ dàng tin tưởng.
Thịnh Khanh Khanh hướng về phía trong gương đặt một bên nhìn khuôn mặt của mình, trong lòng vô cùng rõ ràng nếu như Mạnh nhị cô nương không thích nàng thì cũng là chuyện có thể hiểu được.
Vốn là đệ nhất quý nữ tài mạo song toàn của thành Biện Kinh, có ai muốn đột nhiên khuất phục ở vị trí thứ hai chứ?
Sáng sớm ngày hôm sau các cô nương Mạnh phủ đã trang điểm xong, lúc cùng nhau đi về phía cổng Mạnh phủ, một người trong đó nói: “Giờ gì rồi?”
“Sắp giờ Mão một khắc rồi.” Một người khác đáp.
“Vậy chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không đợi thêm một lát nữa, không chừng… hì hì.”
Mạnh nhị cô nương bị mấy người kia chen chúc ở giữa nghe vậy thì nhíu mày: “Các muội làm gì vậy?”
“Nhị tỷ tỷ đừng hỏi nữa,” Mạnh lục cô nương cười đùa đẩy Mạnh nhị cô nương về phía trước: “Tiết mục kịch hôm nay phải nghe được sắp xếp sớm, chúng ta đừng rề rà nữa, một lát nữa bỏ lỡ rồi thì sẽ tức đến dậm chân đấy.”
Mạnh nhị cô nương nhíu mày nhìn qua mấy người bên cạnh, thấy trong vẻ mặt của bọn họ đều có sự trốn tránh, nàng ấy lại muốn truy hỏi thì đã bị Mạnh Lục cô nương đẩy đi ra khỏi cửa.
“Mọi người tới rồi,” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trong veo của thiếu nữ: “Ta đang nghĩ có phải ta nhớ nhầm canh giờ hay không đấy.”
Mạnh nhị cô nương vừa ngước mắt liền thấy Thịnh Khanh Khanh đang đứng bên cạnh xe ngựa ở ngoài phủ, chóp mũi cóng đến ửng đỏ, y phục trên người mặc dù liếc mắt là nhìn ra được là đồ cũ nhưng mặc trên người mỹ nhân vẫn lộ ra vẻ rạng ngời rực rỡ — bản thân y phục này có lỗi thời hay không thực sự đã không quan trọng nữa.
Lúc nhìn thấy mỹ nhân như vậy, người tự tin vào mỹ mạo sinh lòng ghen ghét cũng không kỳ lạ.
Bước chân của Mạnh nhị cô nương hơi dừng lại, sau đó nàng ấy mới tiến lên nói: “Muội muội Thịnh gia chờ đã lâu?”
Thịnh Khanh Khanh cười cong mắt, nàng lắc đầu: “Chỉ một lát thôi, là ta lo lắng khiến các tỷ muội phải đợi nên cố ý ra sớm hơn một lúc.”
Tầm mắt của nàng hơi đảo qua đám người sau lưng Mạnh nhị cô nương, nhìn thấy bọn họ kinh ngạc, không vui, chột dạ, nàng ghi nhớ lại từng cái tên cùng cảm xúc để lộ ra.
“Vậy thì lên xe ngựa đi.” Mạnh nhị cô nương thản nhiên nói.
Dứt lời, Mạnh nhị cô nương cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thịnh Khanh Khanh, lại thật sự không nhìn ra được thiếu nữ xuất thân từ thành nhỏ ở biên cương này có phải là thật sự không có chút tâm cơ nào như vẻ bề ngoài của nàng ấy hay không.
Nếu như quả đúng như vậy thì nàng ấy lại làm thế nào để tránh khỏi sự trêu đùa của các cô nương Mạnh phủ đây?
“Được, nhị cô nương trước đi.” Thịnh Khanh Khanh bưng lò sưởi tay gật đầu, nhường đường cho Mạnh nhị cô nương.
Mạnh nhị cô nương đã sớm quen như vậy, nàng ấy gật đầu rồi đi ngang qua bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu lại nói: “Chờ hôm nay về phủ, muội nói với tổ mẫu làm cho hai bộ quần áo mới. Ở Biện Kinh, y phục đẹp mắt đắt đỏ không chỉ dùng để mặc.”
— Càng là dùng để giữ thể diện.
Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, đột nhiên cười ngọt ngào, nàng bước một bước về phía Mạnh nhị cô nương, đưa lò sưởi trong ngực cho đối phương: “Nhị cô nương mặc mỏng manh như vậy, coi chừng bị lạnh, cho tỷ lò sưởi của ta.”
Mặc dù Mạnh nhị cô nương mặc áo hai lớp, nhưng vì đẹp mắt không cồng kềnh, quả thật gió thổi có chút lạnh, nhưng nếu như muốn ra khỏi thành thì nàng ấy đương nhiên không thể bọc mình quá kín kẽ — vậy thì không đẹp, cũng không đủ trưởng thành nữa.
Lò sưởi tay mà Thịnh Khanh Khanh nửa cưỡng ép đưa qua nóng giống như quả cầu lửa nhỏ, cho dù Mạnh nhị cô nương có lòng từ chối nhưng sau khi cầm trong tay thì có chút không nỡ trả lại.
Nàng ấy mím môi, thận trọng mà nói cảm ơn rồi được hai đại nha hoàn đỡ lên xe ngựa.
Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới quay đầu lại chào hỏi từng cô nương mang sắc mặt khác nhau, nàng nói: “Các tỷ muội, ta ngồi chiếc xe ngựa nào đây?”
Vẻ mặt của mấy cô nương đều có chút xấu hổ. Bọn họ vốn định nói cho Thịnh Khanh Khanh biết thời gian sai, chờ đến lúc Thịnh Khanh Khanh ra thì bọn họ đã sớm nghênh ngang rời đi rồi, còn có thể một mực chắc chắn là Thịnh Khanh Khanh tự mình nhớ nhầm giờ, bọn họ chờ không nổi mới rời khỏi, bởi vậy hoàn toàn không sắp xếp xe ngựa cho Thịnh Khanh Khanh ngồi.
Với địa vị của Mạnh phủ, các cô nương đi ra ngoài đương nhiên là mỗi người một chiếc xe ngựa, mang theo nha hoàn của mình.
Nếu như phải ngồi cùng người khác thì việc này quả thật có chút mất mặt.
Mạnh lục cô nương đảo mắt vòng vòng, lúc đang muốn nói chuyện thì xe ngựa của Mạnh nhị cô nương ở bên cạnh đã vén màn cửa lên, nha hoàn nhô đầu ra ngoài nói: “Thịnh cô nương, nhị cô nương mời người lên xe ngồi chung.”
Đừng nói các cô nương của Mạnh phủ, ngay cả bản thân Thịnh Khanh Khanh cũng không nghĩ tới Mạnh nhị cô nương tốt bụng như vậy, nàng cười quay đầu, không xấu hổ chút nào nói cảm ơn: “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh vậy.”
Mặc dù xe ngựa xa hoa nhưng không gian bên trong đến cùng cũng có hạn, Thịnh Khanh Khanh lên xe, liếc nhìn một cái bèn ngồi vào bên cạnh Mạnh nhị cô nương: “Nhị cô nương thật là tốt.”
Mạnh nhị cô nương nhìn Thịnh Khanh Khanh, trên khuôn mặt trứng ngỗng nhã nhặn không có quá nhiều biểu cảm: “Biện Kinh không phải là Giang Lăng, làm việc nói chuyện đều phải nghĩ trước làm sau, cẩn thận va chạm quý nhân.”
Thịnh Khanh Khanh nhất thời không đoán ra được có phải Mạnh nhị cô nương tốt bụng như vậy hay không, hay là bản lĩnh ra vẻ ngoài mặt.
“Muội biết hôm nay phải đi làm gì không?” Mạnh nhị cô nương hỏi.
“Nghe kịch, ném thẻ vào bình rượu?” Thịnh Khanh Khanh chớp mắt hỏi lại: “Hôm qua lục cô nương nói như vậy với ta.”
“Gần như vậy.” Mạnh nhị cô nương gật đầu, nàng ấy nhàn nhạt dặn dò: “Muội đi theo bên cạnh ta, có gì nhìn không hiểu thì đừng mở miệng nói chuyện, làm theo ta là được.”
— Ít nhất hôm nay thoạt trông là muốn giúp nàng.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh nghĩ thầm, mặt mày mang ý cười nói cảm ơn Mạnh nhị cô nương, trên đường đi nói không ít lời với nàng ấy, đều là một vài các loại phong tục của Biện Kinh vân vân, chuyện không nên nhắc đến nàng đều không nói một câu nào.
Chờ đến lúc xe ngựa dừng lại, Thịnh Khanh Khanh đã biết khuê danh của Mạnh nhị cô nương là Sính Đình, cũng từ “nhị cô nương” thân mật đổi giọng gọi “nhị tỷ tỷ”.
Mạnh Sính Đình xuống xe trước, đối với vô số ánh mắt lập tức rơi trên người mình, nàng ấy đã tập mãi thành quen, quay đầu nhìn qua các tỷ muội không thiếu ai bèn dẫn nha hoàn đi vào bên trong.
Thịnh Khanh Khanh quan sát kiến trúc hùng vĩ ở chỗ này, dường như là nơi trò vui gì cũng có, nàng còn tinh mắt nhìn thấy đánh dấu của sân túc cầu.
Các quý nhân ở Biện Kinh giết thời gian ngược lại rất bài bản.
Rất nhanh đã có người có dáng vẻ quản gia tiến lên nghênh đón, quen thuộc mà hành lễ rồi mới nói: “Mạnh nhị cô nương tới sớm, bây giờ ngồi vào chỗ dùng chút nước trà trái cây hay là đi dạo xung quanh?”
“Lần đầu tiên Thịnh tỷ tỷ tới Sùng Vân lâu này nhỉ?” Mạnh lục cô nương mỉa mai: “Ta đưa Thịnh tỷ tỷ đi dạo xung quanh, chờ đến khi sắp bắt đầu hát rồi quay lại!”
Thịnh Khanh Khanh quay đầu quét mắt, cho dù chỉ có mấy vị chủ tử của Mạnh phủ tới thì hạ nhân càng là dùng hai bàn tay cũng đếm không hết, nàng cũng vẫn thoáng cái đã nhìn ra những người này đã thiếu mất hai người so với lúc ở cổng Mạnh phủ.
Mạnh Sính Đình nhíu mày: “Chỉ có một lát thôi, đi dạo cái gì?”
“Ngồi không ở đó chán cỡ nào chứ!” Mạnh lục cô nương kéo lấy Thịnh Khanh Khanh chạy ra bên ngoài: “Một khắc đồng hồ là về thôi!”
Thịnh Khanh Khanh đành phải chạy theo Mạnh lục cô nương, nàng quay đầu cong mắt nở nụ cười với Mạnh Sính Đình.
Rõ ràng Mạnh lục cô nương rất quen thuộc Sùng Vân lâu này, ba vòng hai lượn là đã đến một nơi hoàn toàn khác, nàng ta thả chậm bước chạy, thở hồng hộc nói: “Thịnh tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi xem trò hay, để nhị tỷ tỷ biết được tỷ ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Thịnh Khanh Khanh đã sớm chú ý tới hướng Mạnh lục cô nương chạy là hướng về phía đánh dấu túc cầu kia, nhưng nàng vẫn vô cùng thân thiện ra vẻ không biết, hỏi thăm: “Xem cái gì?”
“Xem túc cầu nha!” Đôi mắt Mạnh lục cô nương lóe lên ánh sao, nàng ta nói: “Thịnh tỷ tỷ cũng ở tuổi phải đính hôn rồi, dù sao cũng phải xem trước xem các công tử trong thành Biện Kinh nhỉ?”
“Xem thế nào?” Trong lòng Thịnh Khanh Khanh buồn cười.
“Chỗ này hướng về phía trước không xa chính là chỗ chơi túc cầu, chúng ta lẻn qua đó, xem lén.” Mạnh lục cô nương quen cửa quen nẻo nói: “Lúc trước ta đã thử qua rồi, sẽ không bị người ta phát hiện ra.”
Thịnh Khanh Khanh cúi đầu nhìn ngón tay của Mạnh lục cô nương siết chặt cổ tay mình, biết nàng ta chắc chắn sẽ không thả mình đi như vậy.
Cũng không biết trước đó lại chuẩn bị cho nàng bất ngờ gì.
“Chuyện này… không tốt lắm đâu?” Thịnh Khanh Khanh sợ hãi nói: “Nhìn lén nam tử lỡ như để cho người ta nhìn thấy…”
“Vậy thì chúng ta chạy là được!” Mạnh lục cô nương dứt khoát nói: “Hơn nữa, Đại Khánh chúng ta cũng không phải là tiền triều đã mất kia, trước khi đính hôn nam nữ ái mộ nhau cũng nhiều vô cùng.”
Nàng ta nói xong, cưỡng ép lôi kéo Thịnh Khanh Khanh không tình nguyện rồi đi về phía trước, lực đạo trên tay thật sự cực kỳ lớn, cô nương gia bình thường không tránh thoát được.
Thịnh Khanh Khanh ỡm ờ đi theo Mạnh lục cô nương đến bên cạnh một cái cửa cũ kỹ, Mạnh lục cô nương thần bí nói: “Chính là chỗ này, cái cửa này bình thường không có ai ra vào, tỷ đẩy cái cửa này ra là có thể nhìn thấy bên trong.”
Phía sau cửa quả thật có thể nghe thấy tiếng hò hét hăng hái của các thiếu niên, có lẽ phía sau quả thật là chỗ túc cầu.
Thịnh Khanh Khanh ngắm nghía cánh cửa mọc đầy rêu xanh, miệng do dự nói: “Ta không dám…”
Mạnh lục cô nương thúc giục nói: “Chúng ta chỉ đi một khắc, còn không nhìn nữa là không kịp đâu! Chẳng lẽ tỷ không muốn chọn cho mình một phu quân tương lai vừa ý sao? Ta ở đây trông chừng cho tỷ, tỷ nhanh chóng đẩy cửa nhìn đi!”
Thịnh Khanh Khanh giống như là bị thuyết phục, nàng cắn môi đi về phía cửa một bước, đưa tay ra.
Mạnh lục cô nương không hề có ý canh chừng chút nào, sự chú ý của nàng ta toàn bộ đều ở trên người Thịnh Khanh Khanh, thấy ngón tay trắng nhỏ của đối phương đã đặt trên cánh cửa thì càng hưng phấn không thôi.
Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy mấy dấu ngón tay không quá rõ ràng trên cửa, rõ ràng trước đó không lâu vừa bị người ta mở ra, trong lòng nhẹ nhàng cười lạnh một cái.
— Sợ là đã giở trò gì đó vào cái cửa.
Trong lòng nàng nghĩ vậy, nàng vươn tay ra nhẹ nhàng đẩy cửa, nhận ra được cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra sau, dưới chân lại không di chuyển, cổ tay ra sức đẩy cửa ra gần một nửa.”
“Thịnh tỷ tỷ như vậy sẽ không nhìn thấy, ta tới giúp tỷ vậy.” Giọng nói của Mạnh lục cô nương từ phía sau truyền đến.
Cùng lúc đó, Thịnh Khanh Khanh nhận ra sau lưng mình bị người ta đẩy một cái, giống như muốn trực tiếp đẩy nàng vào trong cái khe của cánh cửa.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thịnh Khanh Khanh giương mắt liếc nhìn về phía trước trên đầu mình, thoáng nhìn thấy trên cửa đỡ mấy cái thùng nước, theo chiếc cửa mở rộng, thùng nước lung la lung lay nghiêng xuống.
— Nước đựng trong thùng kia không biết có sạch hay không.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Mạnh Hành: Chương kế tiếp mà ta vẫn không xuất hiện thì ta sẽ rút đao chém người đấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 2
Chương 2