DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Thần Giới Giải Trí
Chương 105


Khi Trúc Nguyên Khải và Schmitt nghe đáp án của Nhan Tô Tô, bọn họ đều ngẩn ra. Ngay lập tức, Trên mặt Trúc Nguyên Khải nở một nụ cười sâu, trong khi ánh mắt Schmitt nhìn Nhan Tô Tô có vẻ phức tạp. Đúng lúc này, phía sau vang lên một nụ cười:
 
"Cô gái nhỏ này là người mà các cậu chọn sao? Tôi thấy rất hợp."
 
Mọi người đồng thời quay đầu lại. Nhan Tô Tô nhìn thấy hai ông lão lớn tuổi thần thái sáng láng thông thạo tiếng Anh. Ông lão người Trung Quốc vừa nói đã dịch lời của Nhan Tô Tô cho ông lão người nước ngoài kia, khiến cho đối phương nở nụ cười.

 
Trúc Nguyên Khải vội vàng chào: “Tổng giám đốc Mâu!” Rồi hắn đổi sang tiếng Anh ân cần chào người đàn ông tên Muller.
 
Nhan Tô Tô tò mò nhìn ông lão người Trung Quốc. Gương mặt của ông không hề xa lạ đối với cô. Là một lão đại trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, trong nhiều năm qua đã đưa Thái Hưng từ một khu không người mở rộng thành một vùng đất rộng lớn, trở thành nơi có nhiều nhà nghiên cứu khoa học nhất đến cống hiến tài năng của mình, không thể công kể đến công lao của Mâu lão này. Trong những năm gần đây, cùng với sự phát triển của ngành công nghiệp, vai trò của đổi mới khoa học kỹ thuật ngày càng được chú trọng. Thái Hưng được công nhận là người đứng đầu các doanh nghiệp trong nước. Có rất nhiều tạp chí kinh tế tài chính đã nhiều lần đưa tin về hành trình gian khổ gây dựng sự nghiệp của tổng giám đốc Mâu. Cách ông quản lý công ty và thậm chí cả động thái mở rộng lãnh thổ ra nước ngoài của Thái Hưng đều thu hút được rất nhiều sự chú ý ở người bên ngoài.
 
Một vị khác chính là ông Muller. Mặc dù Nhan Tô Tô không quen biết nhưng lại biết dòng họ này. Đó chính là dòng họ đứng đầu tập đoàn JV. Rất nhiều thương hiệu xa xỉ nổi tiếng nằm dưới sự kiểm soát của dòng họ này. Trong ngành hàng xa xỉ toàn cầu, dòng họ này cũng có năng lực và sức hấp dẫn rất lớn.
 
Giờ phút này hai ông lão ăn mặc nhẹ nhàng giản dị, hiển nhiên là bọn họ cũng đi dạo phòng triển lãm, mới nghe được lời nói của Nhan Tô Tô. Ông Muller cười hỏi Schmitt: "Sau khi nghe xong lời nói của cô gái xinh đẹp này, cậu vẫn còn kiên định với quan điểm ban đầu của mình sao?"
 
Schmitt im lặng một lúc, sau đó liếc nhìn Nhan Tô Tô, rồi cung kính cúi người đáp: "Lời nói của cô gái này khiến tôi nhận ra rằng khoa học kỹ thuật cũng có sức hấp dẫn riêng."
 

Ông Muller cười, rồi hai ông lão vừa nói vừa cười, bước đi.
 
Họ nhìn hai ông lão rời đi, rồi bước ra khỏi phòng triển lãm. Schmitt lại bắt tay với Nhan Tô Tô: "Cô Nhan, bây giờ tôi đã hiểu tại sao tập đoàn Thái Hưng lại chú ý đến cô. Tôi rất mong được lần này cô có thể làm đại ngôn."
 

Nhan Tô Tô cũng lịch sự bắt tay đối phương, cười nhẹ: "Cảm ơn lời khẳng định của ngài. Hôm nay tôi học được rất nhiều điều từ ngài. Nếu có cơ hội, tôi rất mong được giao lưu với ngài về đồng hồ cơ. Lúc nãy tôi cực kỳ cảm thấy hứng thú với cấu hình của Tourbillon, minute repeater,..."
 
Schmitt nghe vậy, vẻ mặt luôn nghiêm túc không khỏi thay đổi.
 
Hoắc Lãng đứng bên cạnh cũng mỉm cười: "Ngài Schmitt, mặc dù khoa học kỹ thuật được rất nhiều người lựa chọn trong cuộc sống, nhưng nó không cản trở sự yêu thích của mọi người đối với cổ điển. Tôi nghĩ công nghệ có thể đổi mới, nhưng tinh thần có thể được kế thừa."
 
Những lời nói này của Hoắc Lãng rất thâm ý sâu sắc. Trúc Nguyên Khải và Schmitt đều chìm trong suy nghĩ.
 
Schmitt phục hồi lại tinh thần, bắt tay Hoắc Lãng: "Cảm ơn ngài Hoắc, tôi nghĩ quan điểm lúc nãy của anh đã cho tôi một nguồn cảm hứng mới... Tinh thần quả thật có thể được kế thừa."
 
Tiễn Schmitt đi, Trúc Nguyên Khải mỉm cười với hai người họ: "Sáng ngày hôm nay đã cực khổ hai vị rồi. Không bằng chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?"
 
Lời này giống như đang nói chuyện một mình, nhưng Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô tất nhiên sẽ không phản đối.
 
Lần này bọn họ ngồi trong phòng họp của Trúc Nguyên Khải, hoàn cảnh rất riêng tư. Trúc Nguyên Khải nhìn Nhan Tô Tô cười nói: "Đàn em Nhan, biểu hiện của em còn xuất sắc hơn so với mô tả của lão Nguyên."
 
Nhan Tô Tô không khỏi giật mình. "Lão Nguyên"? Cái này nghe giống như là tên riêng. Người có tên bằng chữ Nguyên này tiến cử cô cho Trúc Nguyên Khải... A, là đàn anh Ngũ Đạo Viễn! Nhan Tô Tô bừng tỉnh: "Tổng giám đốc Trúc, anh cũng là đàn anh!"
 
Thực tế không có gì ngạc nhiên bởi vì tài năng của Trúc Nguyên Khải được ông trùm trong ngành khoa học kỹ thuật - Ngài Mâu - khen ngợi. Điều này không thể tách rời với nền tảng kỹ thuật chuyên sâu và vững chắc của hắn. Mà sinh viên đại học T, quả thật trải rộng khắp ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật công nghệ cao của Trung Quốc.
 
Hai người trao đổi với nhau vài câu về phong cảnh trường học. Dù sao có Hoắc Lãng ở đây, Trúc Nguyên Khải cũng phải chiếu cố anh, chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang vấn đề hôm nay: "Lần hợp tác này của chúng tôi với Tập đoàn JV cũng rất tình cờ. Trước đó JV đã phải bãi bỏ bộ phận kinh doanh sau nhiều lần thất bại trong việc bố trí thương hiệu đồng hồ. Mà Thái Hưng..."
 
Trúc Nguyên Khải đổi đề tài câu chuyện: "Tô Tô, hôm nay em cũng nhìn thấy máy cảm biến nano rồi. Em nghĩ loại sản phẩm nào thích hợp nhất để thu thập thông tin sinh học?"
 
Kỳ thật cái này thuộc phạm trù công nghệ mang trên người* để thu thập thông tin sinh học nhiều nhất có thể. Nó phải gần với cơ thể mà không gây quá nhiều khó chịu như quần áo, vật dụng hàng ngày, giày dép đều là những lựa chọn tốt. Vấn đề là những thứ này đều được thay đổi hàng ngày, không thể nào gắn thêm cảm biến vào từng chiếc quần áo được nhỉ? Chưa nói đến vấn đề có giặt được hay không thì giá thành đã là một thách thức rất lớn rồi.
 
*Công nghệ mang trên người - Wearable devices: Là một loại thiết bị điện tử có thể đeo làm phụ kiện, được gắn vào quần áo, được cấy vào cơ thể người hoặc thậm chí được xăm trên da.
 
Mà câu trả lời này thật ra đã sớm ở trước mặt Nhan Tô Tô: "Đồng hồ!"

 
Công cụ này được đeo mọi lúc để xem giờ. Do sự gia tăng của các thiết bị điện tử trong những năm gần đây, vai trò của các công cụ thiết thực đã dần bị đẩy lùi, chỉ còn giữ lại vai trò của đồng hồ cơ sang trọng.
 
Trong những năm gần đây, với sự phổ biến của điện thoại thông minh, nhiều người cũng nghĩ đến việc thu thập thông tin thông qua đồng hồ, được gọi là vòng đeo tay thông minh. Nhưng như chúng ta đã biết, vòng tay thông minh... Nó không hề thông minh. Máy cảm biến hiện tại cũng có thể đếm số bước đi, đo nhịp tim giống như vòng tay thông minh.
 
Nghe được ý tứ của Trúc Nguyên Khải, nghĩ đến thiết bị vi cảm biến mà mình nhìn thấy ngày hôm nay, Nhan Tô Tô cảm thấy thật mới mẻ, không khỏi phấn khích:
 
"Nếu có thể triển khai một mảng cảm biến ở mặt sau của đồng hồ, thì diện tích đó đủ để triển khai hàng trăm nghìn cảm biến. Nó không chỉ có thể đo nhịp tim ở cổ tay, thu thập dữ liệu thô về đếm số bước đi, thậm chí còn có thể đo được cả sự thay đổi nhỏ so với mức chỉ tiêu bình thường thông qua mồ hôi, thông qua những mao mạch trên bề mặt cơ thể. Lấy mồ hôi làm ví dụ, nếu độ chính xác của thiết bị cảm biến đủ độ chính xác, nó thậm chí có thể thay thế một số chỉ số máu... Đây là tính năng giám sát không ngừng! Đây hoàn toàn là một sản phẩm mang tính cách mạng!"
 
Trúc Nguyên Khải không giấu nổi niềm tự hào trong mắt: "Đúng vậy. Đây là sản phẩm hoàn toàn mang tính cách mạng. Tên của nó gọi là "Sao Trung Tử*"!"
 
Sao Trung Tử: Là tên dịch qua tiếng hán của sao Neutron đề cập ở chương trước.
 
Sao neutron... Nghe thấy cái tên mỹ miều này, gương mặt của Nhan Tô Tô đỏ bừng lên vì hưng phấn.
 
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn phấn khích của cô, Hoắc Lãng không khỏi nở nụ cười. Sau đó nghiêm túc nhìn Trúc Nguyên Khải: "Tổng giám đốc Trúc, Tô Tô rất thích "Sao Trung Tử"... Không biết, cô ấy có vinh hạnh được làm đại ngôn nó không?"
 
Sau đó, Hoắc Lãng quay lại nhìn cô: "Tô Tô, cô có bằng lòng không?"
 
Trúc Nguyên Khải không khỏi nhìn về phía Nhan Tô Tô. Cô hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời, mạnh mẽ gật đầu, "Tôi nguyện ý!"
 
Trúc Nguyên Khải haha ​​cười: "Tô Tô, vậy thì em chính là sự lựa chọn của Thái Hưng!"
 
Dựa vào kinh nghiệm tích lũy, ngày hôm nay Hoắc Lãng mơ hồ nhìn thấy được một góc trong lựa chọn chiến lược của hai gã khổng lồ tập đoàn JV và tập đoàn Thái Hưng trong làn sóng thời đại từ sản phẩm này.
 
Tập đoàn JV và tập đoàn Thái Hưng, một bên là gia tộc xí nghiệp xa xỉ phẩm lâu đời, một bên là ông trùm ngành công nghệ khoa học kỹ thuật, thoạt nhìn không có quan hệ gì, nhưng ngược lại bắt tay hợp tác. Là một mô hình thu nhỏ của thời đại đầy biến động.
 
Tập đoàn JV tuy thất bại trong lĩnh vực đồng hồ nhưng có thể mua lại các thương hiệu xa xỉ khác. Tại sao tập đoàn này lại hợp tác với Thái Hưng ở hạng mục "Sao Trung Tử"? Rõ ràng, các thương hiệu xa xỉ của gia tộc cổ xưa cũng nhận thức được tầm ảnh hưởng của công nghệ khoa học kỹ thuật mang lại, thậm chí còn có tác động đến ngành thời trang. Thử nghiệm lần này có thể là khởi đầu cho sự đón nhận công nghệ của ngành thời trang. Một khi nghiệm chứng thành công, sợ là sau này người tiêu dùng có thể thấy ngày càng nhiều sự hợp tác xuyên biên giới đáng kinh ngạc như vậy.
 
Mà hành động của tập đoàn Thái Hưng dáng nghiền ngẫm hơn. Nó luôn là một gã khổng lồ về truyền thông, nắm giữ rất nhiều công nghệ cao, tại sao lại muốn thực hiện dự án "Sao Trung Tử" này? Nói trắng ra là, dù công nghệ  khoa học kỹ thuật của "Sao Trung Tử" cao đến đâu thì nó vẫn thua kém các vệ tinh trên bầu trời và các trạm phát trên mặt đất... Hơn nữa lại để cho người trung kiên* được đánh giá cao trong nội bộ Thái Hưng là Trúc Nguyên Khải dẫn đầu. Điều này cũng quá cẩn thận rồi.
 
*Trung kiên: Trung thành và bền bỉ.
 
Câu trả lời thật ra vô cùng đơn giản, tập đoàn Thái Hưng muốn mở mang bờ cõi sang lĩnh vực tiêu dùng cá nhân. Trong ngành viễn thông, người mua của Thái Hưng là các doanh nghiệp, thậm chí là khách hàng cấp quốc gia. Đây chắc chắn là những đơn hàng lớn. Nhưng bởi vì sự trỗi dậy mạnh mẽ của lĩnh vực tiêu dùng cá nhân, miếng bánh lớn như vậy, tất nhiên Thái Hưng cũng muốn ăn. Hơn nữa, chiến lược mở rộng này đã sớm manh nha từ lâu, và tất nhiên không thể nghi ngờ, bọn họ lựa chọn các sản phẩm công nghệ điện tử đầu tiên. Năm ngoái, Thái Hưng đã cho ra mắt điện thoại di động của riêng mình, gây ra tiếng vang rất lớn. Hiện tại, Thái Hưng muốn củng cố những thành tựu của mình trong lĩnh vực tiêu dùng cá nhân, nâng tầm ảnh hưởng thương hiệu công nghệ điện tử của mình. "Sao Trung Tử" là sự lựa chọn của họ. Việc kéo JV vào cuộc chơi này chính là để mượn tầm ảnh hưởng của JV trong các thương hiệu xa xỉ xác nhận thương hiệu "Sao Trung Tử"!

 
Không thể không nói rằng, có thể nắm được đại ngôn bậc cao cấp như thế này... Thiên thời - Bối cảnh làn sóng thời đại. Địa lợi - Chiến lược thử nghiệm của JV và Thái Hưng. Nhân Hòa - Phẩm chất cá nhân của Nhan Tô Tô... Thật sự là thiếu một thứ cũng được.
 
Phải biết rằng, với cấp bậc đại ngôn cho JV, thành thật mà nói, chỉ có minh tinh hạng nhất trong nước mới có thể làm được. Giống như Đồ U Liên cũng chỉ có thể có được làm đại ngôn của một trong những thương hiệu phụ của họ ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Giống như Nhan Tô Tô, người trực tiếp nhảy vọt lên làm đại ngôn một chuỗi đồng hồ, hiện tại không có người thứ hai ở Trung Quốc.
 
Mà cái người may mắn đó thì lại đang hào hứng hỏi nhà sản xuất các kỹ thuật chi tiết, hoàn toàn không quan tâm đến miếng bánh khổng lồ đang rơi trúng người mình.
 
Đương nhiên, Hoắc Lãng cũng không có nói rõ những chuyện này với Nhan Tô Tô. Biết quá nhiều, anh sợ Nhan Tô Tô gặp áp lực. Chỉ dặn dò chi tiết hành động của Nhan Tô Tô hôm nay, biểu hiện của Nhan Tô Tô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Hoắc Lãng mong đợi.
 
Nhìn thấy hai người đang tán gẫu về chi tiết kỹ thuật với vẻ mặt hưng phấn đến xuất thần, Hoắc Lãng không khỏi ho khan một tiếng: "Tổng giám đốc Trúc, tôi nghĩ một số câu hỏi của Tô Tô có thể được lưu lại, đến phúc quay quảng cáo lại hỏi lại."
 
Trúc Nguyên Khải không khỏi nghi hoặc.
 
Hoắc Lãng không khỏi mỉm cười nói: "Trước đó bài viết chống hàng giả của Nhan Tô Tô trên mạng đã dẫn đến rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi của cư dân mạng... Đúng lúc mượn đề tài này, trong lúc quay chụp, Tô Tô có thể tiếp tục hỏi các thiết bị chi tiết."
 
Trúc Nguyên Khải không lên weibo, nhưng trợ lý của hắn đã điều tra Nhan Tô Tô rất rõ ràng. Tất nhiên hắn cũng thấy qua cái hot search kia. Nghe thấy vậy, hắn liền nở nụ cười: "Quả nhiên là người chuyên nghiệp, ý kiến của tổng giám đốc Hoắc rất ​​hay. Tô Tô, trước tiên em cứ viết ra tất cả các câu hỏi của mình. Khi quay lại quay quảng cáo, à, tốt nhất là có thể sắp xếp cho Tô Tô đi tham quan phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển của "Sao Trung Tử..."
 
Nhan Tô Tô vui vẻ giơ tay tán thành: "Có thể xem thử nghiệm thiết bị cảm biến được không? Có thể xem thông số liên quan đến phản ứng điện hóa được không? A, đàn anh yên tâm, nếu liên quan đến bí mật thì em sẽ không xem đâu."
 
Trúc Nguyên Khải thấp giọng nói: "Chỉ cần không đề cập đến bí mật cốt lõi, về sau anh có thể giải thích một chút về nguyên lý chung cho em."
 
Nhan Tô Tô che miệng hưng phấn gật đầu, tỏ vẻ quyết tâm giữ bí mật. Hoắc Lãng không khỏi mỉm cười. Nhìn thấy cô trưởng thành rồi, nhưng khi nhìn thấy thứ mình thích thì lại biến thành cô gái nhỏ kia.
 
Thực tế, trong lòng Trúc Nguyên Khải còn vui mừng hơn cả Nhan Tô Tô, bởi vì vị trí người phát ngôn này đã bị bỏ trống quá lâu. Người phụ trách hạng mục bên phía JV - Schmitt - bởi vì có cảm tình khó quên với đồng hồ cổ điển cho nên luôn kén chọn ứng cử viên cho vị trí này. Biểu hiện ngày hôm nay của Nhan Tô Tô nhìn như chỉ là thỏa thuận giữa hai bên về người phát ngôn, nhưng thực tế lại là một bước tiến lớn trong sự hợp tác của hai bên.
 
Hai bên đã đạt được thỏa thuận, việc còn lại chính là quá trình kinh doanh.
 
 


Đọc truyện chữ Full