DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Thần Giới Giải Trí
Chương 6


Tôn Hiểu Bác nhìn xem toàn bộ quá trình mà trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi cũng không khỏi dở khóc dở cười, những người dân mạng bây giờ yêu thích cũng thật trực tiếp, có giá trị nhan sắc thì đều là điều đúng đắn.
 
Du Văn Nhạc xóa bỏ ấn tượng ban đầu của mình, cảm thấy cô gái nhỏ này rất có ý tứ: "Đạo diễn Phương, anh thấy sao?"
 
Phương Chí Quốc điều chỉnh tâm tình thật tốt, đánh giá khá là khách quan: "Dáng vẻ xinh xắn, đặt vào trong ống kính có đủ độ tương phản bù trừ cho nhau, là một người mới thuần túy, chưa từng học qua lớp biểu diễn, bất quá đến khi khởi động máy vẫn còn thời gian." Hắn nhìn Tôn Hiểu Bác một cái, bổ sung thêm: "Còn đường nhân duyên, cái này cũng không kém."

 
Nghĩ đến bây giờ vai phụ kia đã có bốn người để chọn, Phương Chí Quốc nói thẳng: "Du tổng, tôi sẽ bố trí một buổi thử vai chung."
 
Thái độ này của Phương Chí Quốc làm chi Du Văn Nhạc hết sức cao hứng: "Tốt! Đạo diễn Phương cứ làm như ông nói đi."
 
Tôn Hiểu Bác cũng vui nhưng mà cũng buồn, vui vì Nhan Tô Tô có thể lấy được một lần thử vai một cách công bằng, buồn cũng là vì việc thử vai chung, cũng không biết đến lúc đó cô có thể chuẩn bị tốt hay không, dù sao, ba người còn lại đều có kinh nghiệm phong phú hơn cô.
 
Nhất định phải để cho Nhan Tô Tô nắm chắc cơ hội này!

 
Nghĩ đến Hoắc Lãng vô liêm sỉ kia, rõ ràng tên kia đối với ánh mắt đen tối của giới giải trí trong nước cũng quá là bình tĩnh rồi, Tôn Hiểu Bác liền cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu muốn PK với người khác nên việc chuẩn bị cho Nhan Tô Tô trong buổi thử vai là vô cùng quan trọng, cũng không thể để phòng tập diễn xuất kia không biết ở đâu ra làm chậm trễ được!
 
- - - - - - - - - - - - - - - - -
 
Hoắc Lãng nhìn về phía người đối diện: "Chị Phương, chị suy nghĩ thế nào rồi?"
 


Anh ngồi đối diện với Bùi Phương, xem ra chừng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ váy liền áo được làm bằng vải bông bên ngoài khoác một cái áo vải dệt màu ánh kim hở cổ, rất có hơi thở xưa cũ, cô ấy nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp của Nhan Tô Tô ở trên kênh phát trực tiếp, trong lúc lại đang trầm ngâm nhưng cũng không lập tức đồng ý.
 
Tiếng đập cửa vang lên, cuối cùng thì Nhan tô Tô cũng được mấy phóng viên giải trí bỏ qua rồi. Dù sao, sức nóng trong buổi phát sóng trực tiếp này cũng đủ để bọn họ muốn nổi cả da gà rồi.
 
" Chào ông chủ ~ "
 
Nhan Tô Tô chào hỏi với Hoắc Lãng, trên mặt rõ ràng vẫn còn rất hoang mang với cuộc nói chuyện kia, nhưng lại nhớ rõ nhìn về phía Bùi Phương mỉm cười mà gật đầu.
 
Hoắc Lãng chỉ giới thiệu đơn giản: "Đây là chị Phương."
 
Nhan Tô Tô suy đoán đây chính là giáo viên dạy cho cô diễn xuất, sau đó lễ phép chào hỏi: "Chào chị Phương ~ "
 
Bùi Phương cũng cười đáp trả, nhìn Nhan Tô Tô, lại giống như đang nhìn một khối bảo thạch vẫn còn nguyên vẹn đang sáng long lanh, trong suốt không có một chút vẩn đục. Kiểu người sạch sẽ này, ngay cả là người mới ở trong vòng này cũng là hiếm thấy, cho dù là người mới, trong ánh mắt cũng khó giấu được sự nóng bỏng nhìn về phía duc vọng cùng kích thích, mà ánh mắt của cô gái nhỏ này lại trong suốt, chỉ liếc mắt một cái là đã thấy đáy.
 
Không đợi Hoắc Lãng nói cái gì, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa vội vàng vang lên, không đợi đến lúc Hoắc Lãng cho phép, Tôn Hiểu Bác đã vội vàng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
 
Khu văn phòng bọn họ định quay phim cách đây không xa, hắn không yên lòng ở bên này, nên đã trực tiếp chạy đến đây luôn.
 
Nhìn thấy Nhan Tô Tô, Tôn Hiểu Bác không khỏi cười khen ngợi: "Tô Tô, mới vừa rồi cô đối đáp cực kỳ cơ trí đó!"
 
Vẻ mặt Nhan Tô Tô lại càng hoang mang: "Mới vừa rồi...? A... A..., vừa rồi tôi mới phát hiện vậy mà tôi cũng có fan... ?"
 
Tôn Hiểu Bác: ?
 
Nghĩ tới lúc trước cô gái này vẫn muốn được bị đóng băng, bỗng nhiên Tôn Hiểu Bác cảm thấy bản thân mình giống như ý thức được việc gì đó: "Không phải chứ, tôi nói này cô đi soi gương đi? Cô có biết dáng vẻ của bản thân mình rất xinh xắn không?"
 
Vẻ mặt Nhan Tô Tô không hiểu: "Đương nhiên là tôi biết rồi! Nhưng mà những người khác cũng rất xinh đẹp mà!"
 
Tôn Hiểu Bác: ...
 
Sau đó hắn nói như chém đinh chặt sắt: "Không! Cô cùng bọn họ không có giống nhau! Mọi người càng thích vẻ đẹp của cô hơn!"
 
Hàng lông mày đẹp của Nhan Tô Tô nhíu lại, dần dần cả gương mặt xinh đẹp cũng nhăn lại: "Vậy anh nói Đẹp có định nghĩa như thế nào? Cách xác định như thế nào? Đơn vị tính là cái gì? Đo đạc như thế nào? Tại sao lại kết luận được Tôi cùng bọn họ không giống nhau? Tại sao mọi người lại thích vẻ xinh đẹp của tôi?"
 
Quả thực Tôn Hiểu Bác bị nghẹn họng trố mắt ra mà nhìn, CMN không phải mọi người đều có mắt nhìn thấy chuyện thực tế sao! Mới vừa rồi tất cả mọi người trong phòng phát trực tiếp đều đã xác nhận rồi, vậy mà vẫn còn phải định nghĩa sao? ? ?
 
Nhưng mà, tuyệt đối không phải bảo sao hay vậy, có gan đặt câu hỏi, dũng cảm cầu giải đáp, là tinh thần cơ bản của một nhà khoa học.
 
Nhan Tô Tô thầm hạ quyết tâm, về vấn đề Đẹp này, cô cần phải quay lại nghiên cứu một cách cẩn thận một chút.
 
Rốt cuộc thì Bùi Phương cũng không nhìn được, nở một nụ cười, sau đó cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Lãng: "Hoắc thiếu, tôi đồng ý."
 
Hoắc Lãng gật đầu, đặt một bản hợp đồng đến trước mặt cô ấy, Bùi Phương nhìn cũng không có nhìn, liền trực tiếp ký tên mình xuống.
 
Lúc này Tôn Hiểu Bác mới chính thức chú ý tới Bùi Phương, tại sao hắn lại cảm thấy cô ấy rất quen mặt vậy chứ, sau đó, Tôn Hiểu Bác đâm Hoắc Lãng một cái, thiếu chút nữa thì bị kích động đến chết: "A... Cô ấy là... ! ! !"
 
Tôn Hiểu bác có chút khó mà tin được, vậy mà Hoắc Lãng có thể mời được đại thần này xuống núi! Khó trách anh chàng này ký bản hợp đồng này không tốn chút thời gian nào.
 

Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ lại, đè ép giọng xuống thật thấp nhưng vẫn khó mà nén được sự hưng phấn như cũ: "Lão Hoắc! Cô ấy chính là giáo viên mà cậu mời đến để dạy cho Tô Tô trước buổi đi thử vai sao? Thật trâu bò! Khẳng định lần này có phần nắm chắc rồi! ..."
 
Quả thực Tôn Hiểu Bác bị kích động đến không biết nói cái gì cho tốt: "Mẹ kiếp! Cuối cùng thì cậu cũng làm được một chuyện đáng tin cậy!"
 
Nếu quả thực hắn không có nhận sai, thì vị trước mắt  này, vào hai mươi năm trước đã dựa vào một tác phẩm mà lấy được ba giải thưởng dành cho diễn viên trong và ngoài nước, quả thực như quét ngang qua giới giải trí, vậy mà lại vào lúc ánh sáng rực rỡ nhất rút lui như một dòng nước lũ, không có một tin tức nào.
 
Bùi Phương ký hợp đồng xong, nhẹ nhàng đứng dậy, vô cùng thản nhiên nói: "Hiện trong giới giải trí hẳn là không còn người nào có thể nhận ra tôi."
 
Ở trong giới giải trí này, ba năm có thể đổi một làn sóng mới, hai mươi năm, vậy gần như là cả một đời rồi.
 
Tôn Hiểu Bác cung kính nói: "Bùi lão sư cô quá là khiêm tốn rồi, tôi vừa mới xem bộ phim 《 Nước chảy đá mòn 》của cô, hoàn toàn xứng đáng là một bộ phim kinh điển của nền điện ảnh."
 
"Bất quá, cậu đã đoán sai, tôi tới không phải là để chỉ dẫn Tô Tô trước buổi thử vai."
 
Tôn Hiểu Bác ngẩn người ra, không khỏi quay đầu nhìn Hoắc Lãng, mẹ kiếp không phải chứ! Cậu mời đại thần rời núi, vậy mà lại không phải để chỉ dẫn Tô Tô chuẩn bị cho buổi thử vai sao?
 
Bùi Phương lại nhìn về phía Nhan Tô Tô, lại mỉm cười rất xinh đẹp: "Xin chào Tô Tô, từ nay về sau chị sẽ là chuyên gia cố vấn diễn nghệ (diễn xuất và nghệ thuật) cho em."
 
Tôn Hiểu Bác... Tôn Hiểu Bác đã u mê, cố vấn chuyên môn cùng với giáo viên dạy diễn xuất, thoạt nghe cũng không có khác nhau lắm, nhưng giáo viên dạy diễn xuất phần lớn chỉ là nhất thời giúp đỡ giải quyết trên vấn đề kỹ thuật diễn xuất, nhưng chuyên gia cố vấn diễn nghệ... Danh hiệu như vậy, Bùi Phương lại còn kí hợp đồng, tất nhiên là dài hạn rồi; phía trước cố vấn vẫn còn hai chữ "Chuyên gia", hai chữ này cũng mang theo tính chất khác nhau; "Diễn nghệ" so với kỹ năng diễn xuất thì rộng hơn rất là nhiều, ý nghĩa này là từ nay về sau, không chỉ là diễn xuất, mà cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý cố gắng trợ giúp toàn diện cho sự nghiệp diễn xuất của Nhan Tô Tô.
 
Đây đã không phải là mời đại thần rời núi, mà là đã đưa đại thần về nhà của mình rồi.
 
... Hoắc Lãng đã làm thế nào vậy???
 
Bùi Phương đi vòng quanh Nhan Tô Tô một vòng: "Ừ, nhìn trước mắt, tạm thời vẫn kiêm nhiệm giáo viên chỉ dẫn diễn xuất của em, đồng thời cũng là chuyên gia trang điểm cùng với nhà tạo hình."
 
Cô ấy quay đầu nhìn Hoắc Lãng trêu chọc nói: "Không cần tôi đảm nhiệm luôn chức vụ lái xe cùng với vệ sĩ chứ?"
 
Tôn Hiểu Bác toát mồ hôi, Bùi lão sư cũng thật không nể mặt ai tổn hại đến cả mặt mũi của nhà tư bản, nhưng mà khụ, tổn hại thật là tốt.
 
Vẻ mặt Hoắc Lãng không có một chút sự thay đổi nào: "Trước mắt công ty đã thanh trừ không sai biệt lắm, nhưng vẫn để lại một người tài xế, nếu chị có cần thì có thể trực tiếp liên hệ, Đây là chìa khóa phòng biểu diễn."
 
Trong lòng Bùi Phương cũng cực kỳ kinh ngạc, đối phương đang tính toán cái gì chứ? Sao cả công ty đều trống rỗng vậy?
 
Nhưng cô ấy cũng không có hỏi nhiều, chỉ gật đầu: "Kế tiếp có buổi thử vai đúng không? Thời gian? Địa điểm? Nội dung về cái gì? Nhân vật? Có kịch bản thử vai không?"
 
Tôn Hiểu Bác tới là để thông báo việc này: "Bùi lão sư, Tô Tô sẽ thử vai vào buổi chiều ngày kia, ở tầng tám của cao ốc Tinh Hoàn, thể loại phim là phim hành động, nhân vật thử vai là pháp y, kịch bản... Đoán chừng là khi đến phòng thử vai mới có thể được phát. Nhưng mà kịch bản là do tôi viết."
 
Hắn giới thiệu khái quát về tình tiết trong kịch bản, hàng lông mày của Bùi Phương nhíu chặt lại: Có thể quay ở cao ốc Tinh Hoàn, cho dù là Tôn Hiểu Bác không có nói rõ, nhưng Bùi Phương cũng biết được phân lượng của hạng mục này.
 
Kiểu nhân vật có nghề nghiệp là pháp y này yêu cầu chuyên môn rất cao, cạnh tranh lại kịch liệt như vậy, buổi trưa ngày kia thử vai, Nhan Tô Tô vẫn là người mới, bọn họ dựa vào cái gì mà cảm thấy Nhan Tô Tô có thể diễn được kiểu nhân vật này?
 
Cho nên, Bùi Phương trực tiếp hỏi: "Tô Tô trước đây em có bằng cấp gì hoặc là làm những công việc gì?"
 
Hồ sơ nghệ sĩ tối đa chỉ viết chiều cao cân nặng, tham gia các tiết mục gì, từng diễn qua những loại nhân vật gì, trừ phi là có xuất thân chính quy từ trường diện ảnh và truyền hình, chẳng thế thì làm gì có người nào nói đến bằng cấp chứ.
 
Bằng cấp thôi, Nhan Tô Tô nghiêm túc nói bản thân mình là một nghiên cứu sinh chưa có tốt nghiệp, vậy thì hỏi khoa chính quy.
 

Nhan Tô Tô lắc đầu: "Em chưa có làm việc, trước đây em học sinh vật học."
 
Tôn Hiểu Bác giật mình: "Sinh vật học, a, khó trách Tô Tô trả lời về lý thuyết, cùng các loại giải phẫu quen thuộc đến như thế."
 
Tôn Hiểu Bác cảm thấy được Tô Tô là một đứa bé ngoan, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, mười mấy năm trước mọi người vẫn nói phét với nhau thế kỷ 21 là thế kỷ của sinh vật, kết quả, hiện tại rất khó xin được việc làm khi tốt nghiệp chuyên ngành sinh vật học! Nếu không, ngay cả một đứa bé ngoan như Tô Tô cũng phải tham gia giới giải trí để kiếm tiền ăn cơm mà.
 
Nếu nói sự chênh lệch của khoa sinh vật học cùng với nghiên cứu sinh về sinh vật học thì có thể giống với so sánh siêu sao cùng với những người đóng nhân vật phụ, sau khi ra nghề lại đi làm về một lĩnh vực khác. . . Vậy thì không thuộc phạm trù hiểu biết của mấy người Tôn Hiểu Bác.
 
Bùi Phương gật đầu: "Tuy Tô Tô là người mới, nhưng lại có mức độ chuyên môn cao như nhân vật, đây là một ưu thế."
 
Sau đó, cô ấy trầm ngâm một hồi, hỏi Nhan Tô Tô: "Tô Tô, em cảm thấy nên diễn cái gì?"
 
Nhan Tô Tô nghĩ nghĩ, dựa theo sự thật mà thành thật trả lời: "Em không biết."
 
Thái độ thành khẩn này của cô làm cho Bùi Phương lần thứ hai nở nụ cười: "Vậy em nói một chút, nếu như để em diễn một nhân viên pháp y, đứng trước máy quay, em sẽ làm như thế nào?"
 
Nhan Tô Tô suy nghĩ: "Em đi xem tài liệu một chút, nhìn xem pháp y phải nắm giữ những loại kiến thức nào, hàng ngày có những công việc việc gì, phải làm như thế nào để hoàn thành, sau đó để bản thân mình đóng giả là một nhân viên pháp y, đứng ở trước ống kính hoàn thành những công việc này."
 
Bùi Phương lại mỉm cười: "Tô Tô, em phải nhớ kỹ, là giả thì vĩnh viễn không phải là thật. Ống kính là một cái kính phóng đại rất đáng sợ, nếu em ở trước ống kính mà giả bộ, thì tất cả người xem chỉ liếc mắt một cái là thấy rõ."

 
Càng không nói tới thời điểm thử vai, tất cả những người đối diện với Nhan Tô Tô đều là người có nghiệp vụ điện ảnh và truyền hình cao.
 
Nhan Tô Tô ngẩn người, nhưng cô vẫn mơ hồ không hiểu ý tứ của Bùi Phương.
 
Bùi Phương nói tiếp: "Thời gian thử vai rất sít sao, chúng tôi cũng không có khả năng huấn luyện em thành một nhân viên pháp y thực thụ, cho nên, em vẫn là Nhan Tô Tô, nhưng em phải tìm ra những chỗ trùng hợp của Nhan Tô Tô cùng với nhân vật pháp y này, sau đó, ở trước ống kính, biểu diễn những chỗ trùng hợp với Nhan Tô Tô này ra."
 
Mắt Nhan Tô Tô sáng lên, bây giờ cô đã hiểu rõ ý tứ của Bùi Phương!
 
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi xách của Nhan Tô Tô vang lên, cô vội vã xin lỗi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên điện thoại thì hơi sững sờ.
 
Hoắc Lãng lại mở miệng nói: "Không có việc gì, đưa điện thoại di động cho tôi, tôi sẽ xử lý, cô tiếp tục học tập với chị Phương đi."
 
Nhan Tô Tô gật đầu, đưa di động cho Hoắc Lãng.
 
Tôn Hiểu Bác tò mò hỏi: "Người nào vậy? Có chuyện gì sao?"
 
Hoắc Lãng vừa thấy tên trên màn hình: "Ừ, để xin tha."
 


Đọc truyện chữ Full