DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 101

Editor: Mâm Xôi.

Mọi người đồng thời nhìn về phía người mà Tô Ức vừa chỉ.

Đặc biệt là Hạ Vân Trù, ánh mắt anh sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Người khác có thể không biết, thế nhưng anh lại biết rõ, anh ta không thuộc giống “người”. Nếu đã chỉ ra người này thì chắc chắn không phải không có lý do.

Người kia chỉ là chân chạy vặt cho đoàn ekip, là người không quá nổi bật. Lúc này, cô ta bị mọi người nhìn chăm chăm vào nên hơi hoảng loạn mà lùi về sau hai bước.

Đạo diễn Chương: “Cô không cần phải căng thẳng, biết gì thì cứ nói ra là được.”

Người nọ há miệng định nói nhưng vẫn không phát thành tiếng được.

Hạ Vân Trù: “Nói sai cũng không sao.”

Nghe vậy, cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới chịu mở miệng.

“Tôi cũng không chắc lắm. Lúc mọi người đang xem Tụng Hạo và Chi Chi chơi đùa thì tôi đi gọi cho mẹ nên mới đi sang một bên. Lúc nói chuyện với mẹ, hình như tôi có thấy… Bạch Ngọc cầm dao phá băng cắm xuống thì phải.”

Nói tới đây, cô nhanh chóng bổ sung thêm: “Hình như là cô ấy cầm dao tay trái, chống ở phía eo bên trái. Những góc khác bị che nên không thấy, có mình chỗ của tôi là thấy được thôi.”

“Sau đó thì sao?” Đạo diễn Chương truy hỏi.

“Lúc đó tôi không mấy để ý, chỉ vì thấy tư thế đó của cô ấy hơi kỳ lạ nên mới nhìn kỹ chút. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, khi quay về vị trí quay chụp thì không thấy được nữa. Tôi cũng không để ý lắm.” Giọng của cô gái ngày càng nhỏ dần đi.

Thực tế thì cô có hơi hoài nghi, không biết có phải mình hiểu nhầm ở đâu không.

Dù sao thì chỉ có động tác kia là hơi kỳ cục thôi, chứ nếu như cô ta muốn phá băng thì làm vậy cũng không thể phá được!

Nếu không phải Hạ Vân Trù hỏi tới điểm bất thường của Bạch Ngọc thì cô cũng không nói ra.

Vì lỡ như không phải, vậy thì cô sẽ trở thành người vu oan cho khách quý rồi.

Cô chỉ là một chân chạy vặt nho nhỏ, không có dũng khí đi đối đầu với minh tinh như vậy.

Đạo diễn Chương hơi cau mày, cũng hơi nghi hoặc: “Cứ cho là cô ta thật sự muốn phá băng hại người, thế nhưng cô ta có đủ sức sao?”

Lớp băng kia không hề “mỏng manh”, đàn ông dùng sức có khi còn không có cách để phá nữa là.

Bạch Ngọc muốn phá băng, không thể không có hành động mạnh được. Mà nếu cô ta có hành động mạnh thì chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra.

Cuối cùng....

Người quay phim chỉ là thi thoảng thất thần chứ không tới mức mù!

Hạ Vân Trù: “Đem video được quay từ flycam tới đây xem thử.”

Ipad được đưa tới, Hạ Vân Trù cau mày xem.

Anh nhanh chóng chỉ vào video: “Lúc đầu Bạch Ngọc ngồi quay lưng về phía Đông Nam, mặt hướng về phía Tây Bắc. Sau đó lại đột nhiên chuyển lưng về phía Tây Bắc, mặt quay về hướng Đông Nam.

Lúc cô nhân viên kia nhìn thấy cô ta có động tác lạ, chính là lúc cô ta chuyển hướng, vị trí băng sụt, cũng chính là ở hướng đó.

Quá nhiều cho một sự trùng hợp.

Đạo diễn Chương: “Đó cũng chính là vấn đề mà tôi mới đưa ra.”

Hạ Vân Trù ngẩng đầu nhìn ông: “Vậy nếu trên mặt băng vốn đã có khe nứt rồi, cô ta chỉ cần cắm đao xuống dọc theo vết đó thôi thì sao?”

Đạo diễn Chương kinh sợ.

Mấy người Cam Vũ Quyên sửng sốt.

Vấn đề này… thật sự không thể giải thích được.

Nhưng Bạch Ngọc thật sự điên tới mức đó sao? Vậy mà muốn hại người?!

Mục đích của cô ta là gì?

Được lợi gì?

Mọi người không hiểu được.

Trương Dương Triết nghiến răng nghiến lợi: “Bạch! Ngọc!”

Hạ Vân Trù nhìn anh ta, vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ: “Chưa có chứng cứ, tất cả chỉ mới là suy đoán, vậy nên anh đừng làm gì cả, cẩn thận đề phòng cô ta là được.”

Trông anh càng bình tĩnh, ngoài mặt không lộ ra cảm xúc gì thì càng là lúc anh tức giận.

Chỉ cần nghĩ lại cảnh Chi Chi bị chìm trong nước, anh chỉ hận không thể dìm Bạch Ngọc xuống đó luôn.

Thế nhưng, vẫn chưa có chứng cứ.

Cho dù là nghi vấn này do Hạ Vân Trù đưa ra nhưng vì không có chứng cứ nên anh sẽ không trực tiếp lấy chuyện này ra để đụng tới Bạch Ngọc, cũng khuyên Trương Dương Triết không nên manh động.

Trương Dương Triết đen mặt, miễn cưỡng gật đầu.

Những người khác đều cảm thấy ngẩn ngơ....

Nếu đúng là Bạch Ngọc làm, vậy rốt cuộc là cô ta có ý gì!

Những người ở biệt thự không ngừng suy đoán, bấy giờ, trợ lý của Bạch Ngọc là Trần Bình cũng nói tới vấn đề này...

“Chị Bạch Ngọc, rốt cuộc chị làm vậy là có ý đồ gì chứ?”

Bạch Ngọc sa sầm sắc mặt: “Không cần lo, bây giờ cô đi mua vé đi, tự mình đi mua cho tôi.”

Trần Bình mím môi, nói ra: “Chị Bạch Ngọc, chị bình tĩnh chút. Em thấy chị đi đối phó một con chó như vậy thật sự không có nghĩa lý gì cả! Lúc trước chị… lúc trước chị chính là vì đối phó với Chi Chi nên mới bị Hạ tổng ghim như vậy, không phải chị đã quyết định là sẽ tránh nó đi rồi sao? Nếu lần này lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Hạ Vân Trù sẽ không lưu tình đâu! Anh ta có đủ cách để xử lý chị, chị Bạch Ngọc, thật sự là không cần...”

“Cô thì biết cái gì hả?” Bạch Ngọc trừng mắt với cô ta, trong mắt dày đặc những tia máu đỏ au, “Đây là cơ hội cuối cùng của tôi, nếu không làm vậy, Thần Ngu sẽ sụp đổ. Tôi sẽ không còn giá trị gì nữa cả, nhưng sẽ vì cái hợp đồng với Thần Ngu mà sẽ phải trở thành đồ chơi mua vui cho kẻ khác! Từ nay về sau cũng không có được cuộc sống xa hoa mỹ lệ như này nữa!”

Những ngôi sao khác của Thần Ngu nếu còn giá trị thương mại thì bọn họ vẫn được những công ty giải trí khác thu về.

Nhưng hợp đồng của cô ta và Thần Ngu rất bất bình đẳng, hơn nữa, bây giờ cô ta mang đầy tiếng xấu.

Vừa mới có cơ hội để đổi vận thì lại không thành công, dù là cô ta đi cứu người nhưng cộng đồng mạng vẫn chỉ trích cô ta là chỉ chuốc thêm phiền!

Cô ta như chó cùng rứt giậu, như thú bị vây trong lồng, bị ép buộc đến điên rồi, bây giờ chỉ có thể chơi chiêu độc.

Nếu không tự cứu được mình, vậy thì cô ta sẽ phải lưu lạc tới bước đường cùng!

Trước mắt như hiện lên cảnh tượng đó, cô ta đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy: “Đi mau đi!”

Ở xa có tiếng của nhân viên gọi: “Chị Bạch!”

“Ơi!” Bạch Ngọc quay đầu đáp lại, kéo kéo tay Trần Bình, “Đi nhanh đi, nếu như cô không chịu nghe lời, vậy đợi xem tôi xử lý cô như nào! Đừng quên là cô còn có...”

“Em đi!” Trần Bình cắn răng đồng ý.

Lúc này Bạch Ngọc mới xoay người rời đi.

Tình huống rất gấp, tối hôm qua Hạ Vân Trù đã khẳng định là Thần Ngu chắc chắn sẽ sụp đổ. Cô ta phải nhanh chóng hành động trước khi Thần Ngu rơi vào cảnh đó… nếu không thì thật sự không còn cơ hội nữa!

Bây giờ cô ta đã có được sự chú ý, còn đang ở chương trình hot nhất, nhất cử nhất động đều có thể làm dậy sóng....

Bạch Ngọc nắm chặt nắm đấm.

- --

Lúc Bạch Ngọc quay về, Mạc Linh Chi đang được Hạ Vân Trù đút bánh cho ăn.

Hồi trưa Hạ Vân Trù đã giữ bánh cho cô, vốn không định cho ăn nhưng lại thấy đau lòng nên cuối cùng vẫn lấy ra cho cô ăn. Trương Tụng Hạo cũng được chia cho một cái.

Đều là bánh có hình Chi Chi.

Một người một cún ghé vào với nhau, một bên ăn, một bên thì thầm to nhỏ. Tuy câu được câu không, còn đôi lúc ông nói gà, bà nói vịt nhưng bọn họ vẫn đắm chìm trong đó.

Khiến những người khác phải bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Vừa thấy Bạch Ngọc đi vào, Trương Dương Triết đã sa sầm mặt mày xuống.

Mạc Linh Chi cũng nhìn sang.

Không thể không nói, bây giờ ác ý của Bạch Ngọc đối với cô ngày càng nặng hơn rồi.

Cô ta vẫn luôn có ác ý đối với cô, mà Mạc Linh Chi cảm nhận được ác ý thì sẽ thấy không thoải mái, vậy nên từ trước tới giờ luôn cố bơ Bạch Ngọc và bơ luôn ác ý của cô ta.

Nhưng hôm nay đột nhiên vừa nhìn, đã cảm thấy… ác ý ngập tràn.

Hình như còn nặng hơn lúc trước nữa?

Cục bông đen trắng nhíu mày lại, nhìn chằm chằm về phía Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc: “Sao mọi người lại nhìn tôi vậy chứ?”

Cô ta nở nụ cười tươi, không khác với bình thường là mấy.

Không có ai lên tiếng.

Nụ cười của cô ta cứng lại, sau đó lại tiếp tục: “Chi Chi và Tụng Hạo không sao chứ?”

Ánh mắt còn có phần lo lắng, mọi hành động không nhìn ra được sự khác lạ nào.

Giọng nói của Trương Dương Triết lạnh băng: “Bạch Ngọc, tốt nhất chuyện Tụng Hạo rơi xuống nước không có liên quan tới cô!”

Bạch Ngọc cứng đờ người.

Sao bọn họ lại có nghi ngờ này?!

Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra là cô ta làm?!

Không, không thể nào!

Nếu thật sự phát hiện ra thì phản ứng của Trương Dương Triết sẽ không chỉ như vậy được, anh ta rất thương Trương Tụng Hạo, nếu đã chắc chắn thì kiểu gì cũng sẽ liều mạng với cô ta mới đúng!

Trong đầu Bạch Ngọc nảy số rất nhanh, sau khi nghĩ kỹ, cô ta tỏ vẻ ngu ngơ nói: “Anh Trương, anh có ý gì vậy?”

Trương Dương Triết nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy vẻ mặt cô ta mờ mịt thì hơi nhíu mày.

Chẳng nhẽ là bọn họ đoán sai rồi?

Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Anh thu tầm mắt về, không nhìn Bạch Ngọc nữa.

Bạch Ngọc nghĩ tới gì đó, lúc rời tầm mắt đi, cô ta đụng ngay ánh mắt của Hạ Vân Trù.

Ánh mắt của người kia lạnh băng.

Chắc chắn anh ta biết rồi!

Bạch Ngọc hoảng loạn.

Hạ Vân Trù đã biết, nhưng anh lại không nói gì. Thậm chí còn không uy hiếp cô ta, như này càng khiến cô ta thêm sợ hãi.

Người đàn ông này không dễ ra tay, nhưng vừa ra tay lại rất là kinh người!

Bây giờ anh vẫn chưa có hành động gì, vậy có phải là anh ta đang đợi sau này rồi tính sổ luôn hay không?

Nghĩ vậy, cả người Bạch Ngọc hơi run lên.

Lúc ra khỏi biệt thự, Bạch Ngọc gửi tin nhắn cho trợ lý...

“Nhanh lên chút! Nhất định sáng mai phải đem tới đây.”

Cô ta không thể ngồi chờ chết được nữa, nếu không nhanh, sẽ không còn cách cứu vãn.

- --

Tối đó, Hạ Vân Trù dỗ Chi Chi đi ngủ.

Cô không để tâm chuyện ngày hôm nay bị rơi xuống nước, thế nhưng Hạ Vân Trù lại rất để ý. Anh nhỏ giọng nói với cô: “Chi Chi, anh sẽ không để cô ta làm tổn thương nhóc nữa. Loại thủ đoạn này thật sự khiến người khác ghê tởm chết, sau này, chắc là nên để cô ta biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của nhóc nhỉ!”

Mạc Linh Chi hơi mơ hồ.

Ai cơ? Bạch Ngọc sao?

Có thể khiến Bạch Ngọc biến khuất mắt cô?!

Hai mắt Mạc Linh Chi phát sáng, vốn dĩ đang còn lờ đờ khép hờ nhưng vì hưng phấn mà lập tức trợn tròn lên.

Có thể thấy là cô thấy thích lời đề nghị này tới mức nào!

Hạ Vân Trù bật cười, quẹt nhẹ lên mũi cô: “Cô ta sẽ phải nhận báo ứng thôi, mà nhóc chính là báo ứng đó của cô ta.”

Lúc trước anh chỉ là không thích cô ta mà thôi, thế nhưng không ngờ, lại xuất hiện chuyện này.

Nếu biết sớm hơn thì anh sẽ không giữ lại Bạch Ngọc tới tận bây giờ.

Cô chớp mắt...

Là ý gì vậy?

Lúc này, di động của Hạ Vân Trù hơi rung lên.

Anh lấy ra xem rồi sau đó khóe miệng khẽ gợi lên nụ cười, cúi người, nhỏ giọng nói: “Chi Chi, ngày mai nhóc phải phối hợp chút rồi, có một vở kịch lớn cần phải diễn.”

Mạc Linh Chi trợn tròn hai mắt, tò mò bò dậy.

Hạ Vân Trù nhỏ giọng nói cho cô, lúc đầu cún con có hơi hoang mang, nhưng sau đó hai mắt lại sáng lên, gật đầu liên tục,

- --

Bạch Ngọc chỉ cần nói là muốn đi vệ sinh, người quay phim biết ý mà chuyển hướng.

Mà sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, Bạch Ngọc không quay lại tìm người quay phim. Cô ta vòng tới sau căn biệt thự, nơi không có máy theo dõi, lúc này Trần Bình đã ở đó chờ sẵn.

Trần Bình hơi run rẩy: “Chị… chị Bạch Ngọc...”

“Run cái gì mà run? Đồ đâu rồi?” Bạch Ngọc vươn tay ra.

Trần Bình đưa cho cô ta một lọ thuốc, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc mà chị muốn, cực kỳ hiệu quả. Người bình thường dùng thì sẽ có tác dụng phụ là dễ hưng phấn, cũng dễ tức giận. Còn nếu động vật ăn vào thì thần kinh sẽ bị k1ch thích, sau đó công kích người… chị Bạch Ngọc, này thật sự rất nguy hiểm, hay là bỏ đi chị?”

Bạch Ngọc duỗi tay giật lấy lọ thuốc, hơi run rẩy nhưng vẫn hít sâu một hơi rồi nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của tôi, không hy sinh thì làm sao có được chứ!”

“Nhưng mà, ít nhất cũng phải ăn vài viên mới có tác dụng. Chi Chi sẽ không yên ổn ăn hết đâu chị?” Trần Bình vẫn còn muốn ngăn cản.

Bạch Ngọc: “Tôi tự có cách của mình.”

Cô ta đổ ra một bốc thuốc, phần dư lại thì đưa cho Trần Bình: “Xử lý sạch sẽ thuốc và cả lọ này nữa, nhớ kỹ, phải xử lý sạch sẽ!”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Trần Bình nhìn theo bóng dáng cô ta, trong lòng cảm thấy hoảng hốt tột độ.

Đợi tới khi Bạch Ngọc đi khuất bóng, Trần Bình mới thu ánh mắt về. Thế nhưng vừa xoay người lại....

Đồng tử cô ta co lại, theo bản năng mà lùi về sau một bước.

- --

Đối với Bạch Ngọc mà nói, hôm nay là một ngày quá mức thuận lợi.

Cô ta cần phải hạ dược Chi Chi, khiến cho nó nổi điên lên mà tốt nhất là có thể làm cô ta bị thương.

Cô ta đã tìm hiểu rõ ràng, chiều hôm qua Hạ Vân Trù đã nghi ngờ cô ta, hơn nữa còn có người nhìn thấy cô ta dùng dao phá băng, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ cô ta!

Một con cún có thể nghe tiếng người hẳn cũng sẽ nghi ngờ nhỉ? Vì vậy mà làm cô ta bị thương cũng là chuyện bình thường, không phải sao?

Nếu con “cún hot search” này làm người khác bị thương, vậy sẽ có bao nhiêu người mắng nó rồi đứng về phía cô ta đây?

Dù cho fan cứng của Chi Chi có đứng về phía nó thì cũng không sao, cô ta có thể “tha thứ” cho nó.

“Bao dung, rộng lượng” như vậy, những người kia còn dám công kích cô ta nữa chắc?

Nhà ngoại giao động vật nổi tiếng thế giới làm người khác bị thương, vậy thì người bị nó làm hại, chẳng nhẽ lại không được chú ý tới?

Gắn với Chi Chi, còn dễ hơn gắn với Tô Ức nhiều!

Gắn lên người Tô Ức thì sẽ bị bôi đen, nhưng nếu bị Chi Chi làm hại, còn vào vai “người bị hại” mà tha thứ thì sao đám người kia còn có thể mắng cô ta?

Giống như lúc này đây, bởi vì cô ta mang danh “cứu người” nên dù là chuốc thêm phiền, cộng đồng mạng chê cô ta vướng chân nhưng lại không có ai dám lên tiếng nhục mạ hay công kích cô ta cả.

Thêm nữa, nếu cô ta bị Chi Chi làm bị thương...

Cô ta không cần tới tiền bồi thường, cũng không oán trách Chi Chi, không truy cứu, không gây sự, chỉ mong rằng Hạ Vân Trù buông tha cho cô ta thôi.

Hạ Vân Trù sẽ đồng ý chứ?

Nếu như Hạ Vân Trù đồng ý, vậy thì cô ta mới thật sự bước ra khỏi hiểm cảnh. Mà dù cho Hạ Vân Trù không đồng ý thì tình cảnh của cô ta cũng sẽ khá khẩm hơn lúc này nhiều.

Dù là như nào thì cô ta cũng phải thử xem sao.

Bởi, lợi thế lớn nhất của cô ta chính là… cún không biết nói!

Nó không thể nói được nó gặp phải những chuyện gì, dù là có thể biểu đạt cho Hạ Vân Trù hiểu thì có thể làm rõ được chắc?

Cứ cho là Hạ Vân Trù hiểu, vậy có chứng cứ không?

Vậy nên Bạch Ngọc mới lên kế hoạch như vậy, thậm chí còn dùng cả thuốc để k1ch thíchtính bạo ngược của cún con. Cô ta biết kế hoạch này rất phức tạp, cũng khó thực hiện. Thế nhưng không ngờ là mọi thứ lại thuận lợi tới vậy.

Chi Chi đi WC giống như người bình thường, biết dùng bồn cầu, biết vào nhà vệ sinh.

Mà trong biệt thự, chỗ không gắn camera chính là ở trong nhà vệ sinh!

Người quay phim cũng sẽ không vào trong,  đây là lúc Chi Chi đơn độc một mình.

Thấy Chi Chi đi vào phòng vệ sinh, Bạch Ngọc lấy cớ để bỏ người quay phim lại ở ngoài, còn giả bộ như không biết có Chi Chi ở bên trong rồi vừa bấm di động vừa đi vào trong.

Sau đó, đụng mặt với Chi Chi trong nhà vệ sinh.

Bạch Ngọc nhanh tay nhanh chân, bóp miệng Chi Chi, ghì chặt cô để cô không phát ra tiếng được.

Hành động này làm rất trôi chảy, đấy là do việc cô ta hành hạ hamster mấy năm nay rồi luyện ra được tay nghề như vậy.

Tuy là hamster nhỏ, còn Chi Chi lớn hơn, thế nhưng đối với con người mà nói, một con cún như này vẫn còn nhỏ chán.

Cô ta vốn chỉ định thử xem sao, thế nhưng không ngờ là lại nhét được thuốc vào miệng Chi Chi.

Hai mắt Bạch Ngọc ngày càng sáng rõ.

Cô ta có chia thuốc thành nhiều đợt, lúc đầu định bụng nếu lần này không thành công thì sau sẽ tìm cơ hội để hạ thuốc vào trong đồ ăn của Chi Chi. Không ngờ là giờ lại thành công rồi!!

Cô ta không lo việc sẽ thất bại, bởi Chi Chi không nói được, không có cách để tố cáo cô ta!

Nụ cười của Bạch Ngọc càng thêm điên cuồng, Mạc Linh Chi điên cuồng giãy giụa. Thời gian như ngừng lại, trong mắt cô toát lên sự sợ hãi.

“Súc sinh, mày đắc ý đủ lâu rồi đấy!”

Bạch Ngọc vừa giữ cô, vừa túm lấy móng vuốt của cô để cào lên người mình.

Cô ta cắn răng, tới mức cào cả lên mặt mình vài vết.

Chi Chi giãy giụa nên móng vuốt mở ra, cào một cái đã để lại vết máu. Trên mặt nhẹ hơn chút, còn trên tay thì cô ta dùng sức nên chảy ra rất nhiều máu.

Thuốc không có hiệu quả ngay lập tức nhưng không sao, đợi lát nữa quay phim thì người ta sẽ quay được cảnh Chi Chi phát điên hại người thôi!

Ánh mắt của Bạch Ngọc càng thêm điên cuồng, trên mặt có máu chảy xuống, nhưng miệng lại nở nụ cười, thoạt nhìn thật khiến người ta sợ hãi.

Kế hoạch này có trăm nghìn kẽ hở!

Nhưng ai bảo đối tượng của cô ta chỉ là một con cún làm gì?!

Cảm nhận được thân mình Chi Chi đang run rẩy, đôi mắt cũng dần mất đi thần sắc mà trở nên không bình thường. Cô ta buông tay, bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

“Aaa, Chi Chi, em làm gì vậy?!”

Cô ta vừa kêu, vừa chạy ra ngoài.

Lúc này, Chi Chi nên phối hợp chạy ra theo.

Đây là do người nhận nuôi chỉ cho cô.

Thuốc mà Bạch Ngọc nhét cho cô chính là đường phiến nên sẽ không có hại tới sức khỏe. Người nhận nuôi còn nói, hôm nay là ngày kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô.

Từ sáng sớm cô đã xoa tay đợi sẵn, chuẩn bị lên sàn diễn.

Tuy sự điên cuồng của Bạch Ngọc khiến cô hơi sợ, nhưng nghĩ tới sau ngày hôm nay, Bạch Ngọc sẽ không còn xuất hiện trước mặt mình nữa, hành vi ngược đãi hamster của cô ta cũng sẽ bị bóc trần, Mạc Linh Chi liền không thấy sợ như vậy nữa!

Tất cả đều được chuẩn bị xong rồi.

Nhưng mà sao...

Đầu cô lại choáng váng như vậy? Còn không bò dậy nổi?

Thuốc kia… hình như không phải đường phiến, mà nó thật sự có vấn đề rồi...

Mạc Linh Chi căn bản không bò dậy được, giãy giụa muốn bò dậy nhưng lại té ngã xuống đất. Đồ vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu óc trống rỗng, năng lượng trong cơ thể dần cạn kiệt...

Bên ngoài.

“Chi Chi nổi điên rồi!” Bạch Ngọc thấy mọi người thì khóc lóc la lớn.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là lúc nhìn thấy trên mặt Bạch Ngọc toàn là máu. Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía sau.

Thế nhưng...

Không có bóng dáng Chi Chi đuổi theo.

Hạ Vân Trù hơi sửng sốt, anh nhíu mày, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

Chẳng nhẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?!

Không thể nào!

Anh đã tính toán hết rồi, thuốc của Bạch Ngọc đã được đổi, tiếng truyền từ tai nghe tới cũng không có gì lạ, Bạch Ngọc chỉ túm lấy móng vuốt của Chi Chi rồi làm chính mình bị thương chứ không có đụng tới Chi Chi.

Cô ta chắc chắn sẽ không làm gì Chi Chi cả, trừ phi là cô ta không muốn sống nữa!

Anh còn đeo cả tai nghe, chính là để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?!

Hạ Vân Trù nhíu mày, đi thẳng tới phòng vệ sinh, mở cửa ra thì thấy Chi Chi đang yếu ớt nằm trên mặt đất.

“Chi Chi!” Hạ Vân Trù đang định tiến tới thì ánh mắt chợt thay đổi, Chi Chi đang cuộn tròn trên đất xuất hiện biến hóa.

Một thiếu nữ quen thuộc nằm cuộn tròn trên đất, giống hệt với tư thế hồi nãy của Chi Chi. Tóc đen tản ra xung quanh, nơ con bướm rớt trên mặt đất, cánh tay như ngọc vô lực rũ xuống, cả người không có manh áo che thân.

Đồng tử của Hạ Vân Trù co lại.

“Thình thịch...” Bởi vì kinh sợ mà tim không ngừng đập nhanh.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã lập tức đóng cửa lại, xoay người đi về phía đám người đạo diễn Chương đang tới gần. Anh hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm chốt cửa trắng bệch, giọng nói khàn khàn.

“Tắt hết camera đi, tất cả ra ngoài!”

Mọi người đều rất sửng sốt.

Người khác không biết tới kế hoạch này, chỉ nghĩ là Hạ Vân Trù muốn bịt miệng mọi người.

Nhưng đạo diễn Chương thì khác, ông biết toàn bộ kế hoạch, cũng biết là Hạ Vân Trù không phải muốn bịt miệng mọi người. Nhìn thì có vẻ như đây là Bạch Ngọc đang gài Chi Chi, nhưng thực ra là Bạch Ngọc bị gài mới đúng.

Bởi vì biết nên ông không hiểu sao mà đột nhiên Hạ Vân Trù lại không làm theo kịch bản.

“Ai ui, đau!” Bạch Ngọc vẫn còn khóc lóc, cô ta quay mặt về phía nhân viên đứng cạnh đó, nhân viên bị cô ta mua chuộc đứng gần đó, lặng lẽ cầm di động quay lại.

Là người cô ta mua chuộc...

Để phòng ngừa việc Hạ Vân Trù muốn bịt miệng mọi người!

Hạ Vân Trù đột nhiên quát lớn: “Đừng giả vờ nữa Bạch Ngọc! Trên cổ Chi Chi có đeo camera theo dõi, nếu muốn biết có phải do Chi Chi làm cô bị thương hay không thì máy theo dõi có thể giải đáp đấy!”

Bạch Ngọc kinh sợ, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào anh.

Có camera...

Ngay lúc đó, trời đất như quay cuồng.

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, cảm giác như cả người mình đều đang run rẩy. Thế nhưng không phải là tức giận vì Bạch Ngọc, bởi lúc này anh đâu rảnh mà đi để ý cô ta.

“Chương Diệu, đưa mọi người ra ngoài. Trợ lý Cao, tắt hết tất cả camera đi!” Giọng nói anh đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để giải quyết hậu quả.

Chi Chi, tình hình của Chi Chi bây giờ không ổn chút nào, cô còn đang đợi anh!

“Vâng.”

- --

Đọc truyện chữ Full