DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 13

Editor: Siro

Mãi đến trời sáng, Hạ Vân Trù vẫn không ngủ được. Dù khi còn ở độ tuổi dậy thì, anh cũng chưa từng nằm mơ thấy... một cô gái.

Nhưng bây giờ, chẳng những anh mơ gặp một cô gái có gương mặt non nớt phúng phính, mà anh còn cảm thấy vô cùng chân thật. Sâu trong lòng anh ngày càng hoài nghi, đây thật sự là mơ sao?

Tại sao xúc cảm lại chân thật đến vậy? Dường như anh còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng?

Anh tự nghi ngờ bản thân.

Trời hửng sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Vân Trù hơi lúng túng day huyệt thái dương.

Đúng là điên mất.

Hạ Vân Trù lắc mạnh đầu, đưa tay véo tai Mạc Linh Chi một cách bực mình, vừa thấy đôi phần xấu hổ.

“Tối nay nhóc ngủ trong ổ của mình đi.” Hạ Vân Trù giận chó đánh mèo.

Chắc chắn là vì trên giường có thêm cô nhóc này nên anh mới mơ thấy vậy...

Anh thẹn quá thành giận, còn Mạc Linh Chi chỉ khẽ run tai, ngoe nguẩy đuôi rồi trở mình, tiếp tục “khò khò”.

Hạ Vân Trù ngồi dậy, trở tay đắp chăn cho Mạc Linh Chi, rồi vào phòng vệ sinh.

...Anh từng quen với việc ngủ không ngon sẽ thức dậy làm việc. Đây như thể đã là bản năng của cơ thể anh, thế nên, dù tối qua chỉ ngủ đến nửa đêm nhưng gương mặt anh vẫn không có gì bất thường.

-

Giờ phút này, bên ngoài biệt thự.

“Đạo diễn Chương, bọn em đã đến biệt thự của Hạ tổng rồi!” Đạo diễn chia tổ, Phương Hải, dẫn theo một ekip đứng ngoài cổng khu nhà cấp cao.

Trong điện thoại di động, tổng đạo diễn của chương trình thực tế “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” (gọi tắt là “Ngôi sao nổi tiếng”) Chương Gia Thành nhắn lại...

“Vào quay đi, Hạ tổng đã nói rồi đấy, trong lúc ghi hình cứ xem anh ấy là khách mời bình thường thôi. Nhớ kỹ những chuyện cậu được căn dặn là ổn.”

“Vâng.” Phương Hải hồi âm.

Anh ta để điện thoại di động xuống. Phó đạo diễn Tôn Mai Ngọc đang chỉ đạo nhân viên khuân đồ gần đó, đi đến: “Anh Phương, tính cách của Hạ tổng thế nào vậy? Ngoài hình ảnh ra thì em chưa từng gặp Hạ tổng.”

“Tôi cũng không biết tính tình Hạ tổng thế nào, nhưng nghe nói anh ấy rất nghiêm túc... So với bốn tổ kia, chúng ta là quan trọng nhất, nhưng cũng phải cẩn thận nhất, hiểu chưa? Dù gì Hạ tổng cũng không vào giới showbiz nên anh ấy sẽ không có quá nhiều cố kị đâu.” Phương Hải dặn dò.

“Dạ!” Nhóm người căng thẳng đồng thanh trả lời.

Bốn tổ còn lại, một tổ là ảnh đế Trương Triết Dương. Trương Triết Dương có tiếng là tốt tính.

Một tổ là thị hậu Cam Vũ Quyên, nổi danh xấu tính, nhưng mức độ nổi tiếng của cô ấy đã bị giảm sút trong vòng hai năm qua. Hơn nữa, hiện nay giới giải trí tre già măng mọc, cô ấy không muốn mắc cạn nên cần được chú ý khẩn cấp.

Hai tổ còn lại, một tổ là Lưu Tô Ức – nam minh tinh đang nổi đình nổi đám hiện nay, debut từ một chương trình tài năng, hầu như không tìm thấy khuyết điểm.

Người cuối cùng là Bạch Ngọc – một tiểu hoa đang lên. Cô ta phải lao tâm khổ tứ mới giành được hợp đồng của chương trình này. Vả lại, Trương Diệu Vi không tham gia và tranh cướp với cô ta nên cô ta đang khá phấn khởi.

Chỉ có Hạ Vân Trù!

Đây chính là sếp lớn của Hoa Minh – một trong ba công ty điện ảnh và truyền hình khổng lồ. Anh không gia nhập vào giới giải trí, cũng không cần phải nể mặt bất kì ai!

Làm phật lòng những khách mời ở tổ khác, họ chỉ hơi gay go chút thôi.

Nhưng đắc tội với Hạ Vân Trù, họ sẽ không sống tiếp được trong giới này nữa!

Chính vì vậy, tuy anh đã đánh tiếng cứ xem anh là một khách mời bình thường nhưng ít nhiều gì nhóm người này vẫn thấy khá thấp thỏm.

Họ đi theo Phương Hải vào trong.

Tôn Mai Ngọc còn khá trẻ, tính tình hơi thẳng thắn. Vừa vào, cô ấy không kiềm lòng được, hỏi: “Anh Phương, anh nhìn xem nhà của Hạ tổng xa hoa thật đấy, căn này chắc cỡ mấy chục triệu nhỉ?”

Phương Hải lắc đầu, kèm theo sự hâm mộ: “Cô thì biết cái gì? Hạ tổng không ở đây đâu. Vì ghi hình nên anh ấy mới cố ý dọn tới, đây chỉ là một trong những bất động sản của anh ấy thôi.”

Tôn Mai Ngọc: “!!!”

Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, tặc lưỡi: “Giàu sụ luôn... Chắc trong nhà có nhiều người giúp việc lắm ạ?”

“Ha, cô lại đoán sai rồi.” Phương Hải híp mắt, ra bộ vô cùng đắc ý: “Đạo diễn Chương đã nói cho tôi biết, trong nhà Hạ tổng hầu như không có người giúp việc nào cả, chỉ có giúp việc theo giờ và đầu bếp thôi!”

“Ồ? Vậy bạn gái của anh ấy, không đúng, tình nhân ở đây sao ạ?”

Phương Hải khinh khỉnh: “Ai nói cho cô biết Hạ tổng có tình nhân thế? Nghe đồn cuộc sống riêng tư của Hạ tổng rất sạch sẽ.”

Tôn Mai Ngọc hơi thất vọng: “Anh ấy ở đây một mình à? Dân mạng đang tò mò về người phụ nữ trên giường của Hạ tổng cơ mà...”

“Nghe nói trong nhà Hạ tổng có một con chó. Lúc đạo diễn Chương trò chuyện với trợ lý của Hạ tổng, trợ lý của Hạ tổng cố ý nhấn mạnh về con chó này, hình như khá đặc biệt đó, dầu gì chúng ta cũng nên chú ý một chút.” Phương Hải đáp.

Tôn Mai Ngọc gật đầu, nhưng không quá để tâm đến con chó kia.

Dẫu sao cũng chỉ là một con chó mà thôi.

Trước đây, rất nhiều chương trình tạp kĩ cũng từng quay chó cưng, nhưng không cho nhiều cảnh quay lắm, vì sẽ không ai muốn xem một con chó cả.

Thứ họ muốn xem là... cuộc sống hào môn đấy chứ!

Tôn Mai Ngọc mong đợi, xoa xoa tay, đi theo nhóm Phương Hải chính thức vào biệt thự.

-

Lúc ekip chương trình đến, Hạ Vân Trù mới vừa rửa mặt và thay quần áo xong.

Thấy họ, anh cũng chỉ gật đầu, rồi tiếp tục làm chuyện của mình.

...Đây là quy trình. Suy cho cùng nhân viên sẽ không xuất hiện trong ống kính, mà nhiệm vụ của họ cũng chỉ quay Hạ Vân Trù thôi. Vì vậy, sau khi chào hỏi, ai nên làm gì thì làm nấy.

Máy quay được gắn cố định cũng bắt đầu hoạt động. Nhân viên quay phim chỉ cầm máy quay để quay một số cảnh mà máy quay cố định không quay tới được.

Họ quay cảnh Hạ Vân Trù uống một ly nước ấm, rồi đi tập thể dục buổi sáng.

Phương Hải và Tôn Mai Ngọc đưa máy quay lia khắp các ngóc ngách trong nhà Hạ Vân Trù. Đương nhiên, họ cũng sẽ quay phòng ngủ. Điều này đã được bàn bạc trước, còn những thứ không thể lên hình thì khách mời sẽ cất đi hết.

Tôn Mai Ngọc nói nhỏ: “Anh Phương, khí thế của Hạ tổng mạnh thật đấy ạ. Em chẳng dám hó hé tiếng nào!”

Phương Hải: “... Cô nghĩ tôi dám à?”

Khi họ vào, Hạ Vân Trù chỉ điềm tĩnh gật nhẹ với họ, giống hệt thời học sinh lúc họ trễ học, thầy chủ nhiệm chỉ đứng ở cửa văn phòng thản nhiên gật đầu.

...Vô cùng áp lực!

“Với lại, anh ấy thật sự rất đẹp trai, đẹp trai thật đấy! Ôi thần linh ơi, sắc đẹp này quá đỉnh, không hề thua kém thần sắc đẹp Lưu Tô Ức chút nào. Hơn nữa, anh ấy còn chưa trang điểm đâu đấy!” Tôn Mai Ngọc không dằn được hưng phấn.

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi.” Phương Hải thấy cô ấy càng lúc càng lớn tiếng, lập tức cảnh cáo.

Tôn Mai Ngọc vội vàng kìm nén xúc động, ngậm kín miệng.

Nhưng trong lòng cô ấy vẫn đang gào rú...

A a a, đẹp trai quá đi mất!

Có tiền, có sắc, có tài, có năng lực. Người thế này đúng là một người đàn ông nạm kim cương mà!

Nhân viên quay phim quay xung quanh, đặc biệt là cảnh Hạ Vân Trù tập thể dục buổi sáng trên lầu. Tôn Mai Ngọc và nhóm Phương Hải xem lại những thước phim mà máy quay cố định đã quay được.

Cô ấy lại không kiềm được: “Anh Phương, nhà Hạ tổng sang chảnh thật nha! Anh nhìn phòng ngủ chính đi nè, còn to hơn căn nhà một phòng khách một phòng làm việc mà em đang thuê nữa!”

Phương Hải không đáp lời.

“Anh Phương?”

Phương Hải đột nhiên nói: “Cô xem chỗ này nè...”

Anh ta chỉ vào màn hình.

Tôn Mai Ngọc lập tức nhìn sang, trên chiếc giường sang trọng có một chỗ phình ra và nó đang khẽ cử động.

Ủa?

Sau đó, hai bàn chân chìa ra ngoài, có vẻ như nó đang duỗi người, đồng thời dãn hai chân.

Đến khi bàn chân được hạ xuống, thì một con chó lông xù chui đầu ra khỏi chăn, khẽ dụi mắt, mắt mơ màng ngái ngủ.

Tôn Mai Ngọc: “!!!”

Cô ấy hô lên: “Thú cưng của Hạ tổng ngủ trên giường của anh ấy sao!”

… Phá án rồi, trên giường của Hạ tổng không có phụ nữ, nhưng có thú cưng.

Sau khi chó con ló đầu ra thì chú ta hoàn toàn tỉnh hẳn. Cơ thể run lên, chó ta chui ra khỏi chăn và đứng trên giường.

Phương Hải điều chỉnh ống kính, nhắm ngay vào chó con.

Cả một con chó xuất hiện trên màn ảnh.

Tôn Mai Ngọc: “Ôi vãi!”

Cô ấy sửng sốt: “Anh Phương! Má nó ơi, có tiền muốn làm gì cũng được, nuôi cả gấu trúc luôn cơ á!”

Phương Hải kêu cô ấy: “Hơi lố rồi đấy, cô nhìn kĩ đi, nó đâu có quầng mắt. Đây không phải là gấu trúc, mà là Chow Chow, con chó trong nhà Hạ tổng đấy.”

Tôn Mai Ngọc: “... À, rồi ạ.”

Thế nhưng, nó trông giống gấu trúc thật.

Ôi, đáng yêu quá đi.

Mắt cô ấy gần như dính chặt vào người chó con.

-

Trong phòng.

Mạc Linh Chi tỉnh ngủ. Cô đứng lên, run tai, bất chợt nghe được có cực nhiều tiếng động khác lạ ở ngoài.

Cô ngây ra, sau đó nghiêng đầu, tò mò nghe ngóng.

… Rất nhiều người, vả lại toàn là người xa lạ.

Sực nghĩ, ngay sau đó, đồng tử của cô co lại, mắt lập tức mở to.

Lên, ti, vi!

Là chương trình cô sẽ tham gia, cô được lên tivi!

Như nhớ ra điều gì, cô thình lình nhảy xuống giường với đôi mắt hoảng sợ. Sau đó, cô lao vút vào nhà tắm, như thể lửa cháy sém đến mông.

Quầng, mắt, đen, của, cô!

Phương Hải: “???”

Tôn Mai Ngọc: “???”

“Con chó đó bị gì thế?”

“Không biết nữa...”

Dĩ nhiên, nhà tắm không có máy quay, nên họ không biết có chuyện gì đang diễn ra bên trong.

Chó ta vọt vào nhà tắm mãi không ra. Hạ Vân Trù tập thể dục buổi sáng xong, lại vào phòng giữ quần áo thay đồ. Thế nhưng, chó con vẫn chưa ra.

Vì vậy, Tôn Mai Ngọc hơi lo lắng, lòng hồi hộp như nai con chạy loạn. Cô ấy nói: “Hạ tổng... Thú cưng của anh vào nhà tắm nửa tiếng rồi, mãi chưa ra ạ...”

Cô ấy hạ thấp giọng, chỉ vào nhà tắm.

Hạ Vân Trù: “... Không sao đâu, kệ nó đi.” Anh hơi nhướng môi khó thể nhận ra.

Tôn Mai Ngọc: “?” Lập tức chùng xuống.

Hạ tổng trông đàng hoàng lắm mà, còn cho thú cưng ngủ trên giường, nhưng sao lại không quan tâm đến thú nuôi chứ???

Cô ấy hơi sốt ruột.

Phương Hải tiếp tục nhìn màn hình. Chẳng bao lâu sau, họ nghe tiếng nước chảy “ào ào ào”.

Hả?

Chẳng lẽ trong nhà tắm không chỉ có chó?!

-

Qua thêm ba phút, trên bàn ăn, hai phần ăn sáng đã được dọn lên. Mùi thơm phảng phất khắp phòng.

Tiếng nước chảy trong nhà tắm lập tức im bặt.

Trên màn hình, chó con ra khỏi nhà tắm, ngẩng đầu ưỡn ngực, ve vẫy đuôi.

Tôn Mai Ngọc: “... Anh Phương, nó có mắt gấu trúc rồi kìa.”

Phương Hải: “...Thấy rồi.”

Tôn Mai Ngọc thì thầm: “Chẳng lẽ, trong nhà tắm giấu ai sao ạ?”

Phương Hải ngờ vực nhìn sang Hạ Vân Trù.

Tôn Mai Ngọc cũng ngó qua, sau đó thầm “hừ” một tiếng.

...Trông đàng hoàng thế kia, nhưng lại chẳng ra gì.

Dám giấu người trong nhà vệ sinh cơ đấy!

Anh ta đâu phải ngôi sao nổi tiếng gì đâu, dù có “kim ốc tàng Kiều” thì sao nào? Ai thèm để ý đến cuộc sống riêng giữa anh ta và tình nhân chứ, làm quái gì phải giấu người ta trong nhà tắm?!

Mẹ kiếp, đồ không ra gì!

Cái gì? Trong đó không giấu ai cả ư?

Không thể nào!

Nếu trong nhà tắm không có người, vậy ai vẽ mắt cho con Chow Chow đó chứ?

Hạ Vân Trù này đúng là cặn bã.

Thất vọng, lại thất vọng, rồi lại càng thất vọng hơn nữa, Tôn Mai Ngọc không khỏi thầm chửi rủa.

Bấy giờ, chó con xuất hiện trước mắt họ.

Cô đứng ở chiếu nghỉ lầu hai. Sau khi nhìn thấy những người bên dưới, đuôi đang dựng đứng của cô chợt cứng đờ, cô tần ngần đứng ở lối cầu thang, nghĩ xem có nên xuống dưới đó không.

...Quả nhiên có nhiều người thật đấy.

Những người này muốn “đưa” cô lên chương trình hả?

Ôi đáng sợ quá, may mà cô vừa kịp vẽ mắt gấu trúc xong!

Chẳng hiểu sao, dạo này cứ mỗi sáng sớm thức dậy thì quầng mắt của cô lại biến mất. May thay, hôm nay cô nghe được tiếng động lạ, bèn lập tức vào nhà tắm tô lên.

Nghĩ thấy mình là gấu trúc quốc bảo, nỗi khiếp sợ của cô mau chóng biến mất.

Quốc bảo mà, cô sợ gì chứ?

Nhìn xuống mọi người đang quan sát mình, cô ngẫm nghĩ rồi nhiệt tình và thân thiện nhấc chân trước lên...

Sau đó, bàn chân đen nho nhỏ xòe ra, giơ lên.

“Chít.” Hi, chào buổi sáng nha mọi người.

- -------------------

Đọc truyện chữ Full