DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưới Nhầm Chồng Hào Môn
Chương 40: 40: Lại Gặp Cố Hoàng Hải


“Tổng giám đốc Tần?” Lâm Tố Uyên hét to lên giống như vừa phát hiện lục địa mới: “Mọi người có cảm thấy bóng lưng này rất giống với Tổng giám đốc Tần của chúng ta không?”
Giản Ánh Nhu vốn không có hứng thú với chuyện bà tám của giới giải trí, nhưng đột nhiên nghe thấy Lâm Tố Uyên nói như vậy, tay cô đã không chịu khống chế mà mở ra trang web trên Weibo kia.
Polaris yêu đương đã bước lên hạng một hot search của Weibo, trong đó còn có vài tấm ảnh chụp.
Tấm ảnh đầu tiên là cô ấy nằm yên tĩnh trong lòng ngực của người đàn ông.

Tấm ảnh chụp thứ hai hẳn là họ đang hôn.

Tấm ảnh chụp thứ ba nhìn từ bóng dáng của họ hẳn là người đàn ông đang ôm cô ấy đi vào biệt thự cao cấp.
Tuy rằng chỉ chụp được một bóng lưng của người đàn ông, nhưng mà Giản Ánh Nhu lại cực kỳ quen thuộc với bóng lưng này, buổi sáng hôm nay còn gặp anh.
Chỉ bằng một bóng lưng cũng không thể xác định trăm phần trăm người đàn ông này chính là Tần Kính Thiên, trong lòng Giản Ánh Nhu thầm an ủi mình như thế.
Nhưng mà không chỉ một mình Giản Ánh Nhu cảm thấy bóng lưng này giống Tần Kính Thiên, mà tất cả người trong văn phòng đều cảm thấy giống Tần Kính Thiên.
Mà điều thật sự làm cho Giản Ánh Nhu có thể khẳng định bóng lưng này chính là Tần Kính Thiên, là bởi vì trên người cô gái kia khoác một cái áo vest màu xám.


Đó là ký hiệu của Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu quen biết anh lâu như vậy, cũng chỉ thấy anh mặc màu này.
Tất cả mọi người đã bắt đầu thảo luận: “Vậy chẳng lẽ vợ của tổng giám đốc Tần của chúng ta chính là nữ ngôi sao năm nay vừa tròn mười tám tuổi sao?”
“Mười tám tuổi vẫn chưa đủ tuổi kết hôn theo qua định, chắc là không phải đâu.”
“Bây giờ không nhất định phải có giấy kết hôn với xem như vợ chồng, sống như vợ chồng là được.”
“Đúng đúng đúng, với lại có vài người cầm giấy chứng nhận nhưng không sống như vợ chồng, đó cũng chỉ là vợ chồng có tiếng mà không có miếng.”
Tiếng các đồng nghiệp thảo luận khí thế ngất trời truyền vào trong tai Giản Ánh Nhu, những lời này cứ như là nhằm vào cô.
Giản Ánh Nhu nở nụ cười đầy chua xót, chẳng lẽ vận mệnh của cô định trước không thoát được hai chữ “Phản bội” sao?
Trong mắt cô, mặc dù cuộc hôn nhân với Tần Kính Thiên không có tình cảm, nhưng mà hai người vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, vậy hẳn phải trung thành với đối phương.
Thế mà bây giờ mới chỉ kết hôn được một tháng, anh đã gian díu với người phụ nữ khác ở bên ngoài, điều này làm cho một người giữ thân phận vợ của anh như cô cảm thấy thật khó chịu.
Bỗng nhiên Giản Ánh Nhu cảm thấy không khí trong văn phòng như bị ngừng lại, trái tim như bị cái gì đó chặn lại, hơi thở đã trở nên khó khăn.
Cô xin phép Triệu Linh Phân nghỉ một ngày, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí, cũng muốn thẳng thắng đối diện với cuộc hôn nhân với Tần Kính Thiên.
Trên đường đi, người đến người đi, mỗi người đều có mục đích đến của bản thân.


Chỉ có cô bước đi lang thang không có mục tiêu, không biết nên đi đâu về đâu.
Từ lúc mới bắt đầu đến thành phố Giang Bắc này còn do dự, đến bây giờ cô dần không muốn rời đi.

Ba năm ở đây cô luôn nỗ lực, nỗ lực quên đi những chuyện không vui.
Nhưng mà luôn vào một lúc lơ đãng, những chuyện không vui đó luôn hiện lên trước mắt, làm cô một lần rồi một lần trải qua sự tổn thương và phản bội.
Ngay vào lúc vất vả lắm cô mối có thể nhìn thẳng vào người ấy, thì tin tức này lại ập tới làm cô trở tay không kịp.
Thậm chí Giản Ánh Nhu còn nói với bản thân rằng dù sao hôn nhân không có tình yêu, vậy cứ giả vờ không biết đi, cứ sống tôn trọng nhau như khách giống như một tháng qua là được.
Nhưng mà cô cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, rõ ràng biết chuyện này mà còn muốn giả vờ không biết, cô thật sự không làm được.
“Ánh Nhu…”
Đột nhiên một sức mạnh to lớn túm chặt Giản Ánh Nhu, làm cô mất đi trọng tâm, rồi vững vàng rơi vào vòng ôm của người đàn ông.
Cố Hoàng Hải nổi giận đùng đùng nhìn cô: “Em muốn làm gì? Là muốn tìm chết sao?”
Giản Ánh Nhu đẩy anh ta ra lại bị anh ta ôm càng chặt hơn nữa.
Ba năm trước đây khi bị người thân thiết nhất vứt bỏ, cô còn không nghĩ sẽ tìm cái chết, mà bây giờ chẳng qua chỉ là một Tần Kính Thiên còn không tính là quen thuộc, sao cô có thể phí hoài tương lai bản thân mình.

Cố Hoàng Hải nói: “Vừa nãy nếu không phải anh kịp thời giữ em lại, em đã đi vào dòng xe cộ đang chạy rồi.”
Cố Hoàng Hải phái người nhìn chằm chằm Giản Ánh Nhu, cho nên ngay khi Giản Ánh Nhu đi ra khỏi khoa học kỹ thuật Sáng Tân, anh ta đã nhận được tin tức, đuổi đến đây bằng thời gian nhanh nhất.
“Có liên quan gì đến anh đâu?” Giản Ánh Nhu dùng sức giãy giụa: “Anh thả tôi ra trước.”
“Ánh Nhu, anh nhất định sẽ không buông tay.” Anh ta thích mùi hương nhàn nhạt trên người cô, lúc ôm cô luôn làm cho anh nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp khi hai người mới yêu.
Cho dù cô đã kết hôn, nhưng mà anh ta có thể làm cô ly hôn.

Mặc kệ dùng cách gì, Cố Hoàng Hải nhất định phải cướp Giản Ánh Nhu về.
“Cố Hoàng Hải, cứ coi như là tôi van anh, van anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Giản Ánh Nhu không hề giãy giụa, chỉ sử dụng giọng điệu yếu ớt nói.
Cố Hoàng Hải tiếp tục thổ lộ: “Ánh Nhu, người anh yêu vẫn luôn là em, lần này anh thật lòng muốn đón em về.

Chỉ cần em về với anh, chuyện của Sáng Tân anh sẽ lập tức giải quyết cho em.”
Nghe thấy lời như vậy, cũng không biết Giản Ánh Nhu lấy được sức lực từ đâu, đột nhiên đẩy Cố Hoàng Hải ra.
Cô cắn môi, cố nhịn xuống cảm giác chua xót ở hốc mắt: “Cố Hoàng Hải, có phải dù thế nào anh cũng phải lột vết sẹo đẫm máu của tôi ra trước mặt anh một lần nữa, anh mới hài lòng hay không?”
“Ánh Nhu…” Cố Hoàng Hải đau lòng nhìn cô.
“Đừng gọi tôi như vậy.” Giản Ánh Nhu hít sâu một hơi, nhắm mắt, khi mở mắt ra, cả người đã mất đi sức lực, lẩm bẩm nói: “Cố Hoàng Hải, bản thân anh tự nghĩ lại, anh cảm thấy chúng ta thật sự có thể quay lại sao?”
Cố Hoàng Hải lại nói: “Ánh Nhu, chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể quay lại.


Bây giờ anh có năng lực, người lớn trong nhà không quản được anh.”
“Ha ha… Cố Hoàng Hải, rốt cuộc anh khờ thật hay là muốn giả ngu với tôi?” Đột nhiên Giản Ánh Nhu nở nụ cười, cười đến chảy cả nước mắt.
“Ánh Nhu, anh biết em để ý chuyện của anh và Giản Ánh Như, nhưng mà anh không cưới cô ta.” Cố Hoàng Hải nhìn chằm chằm Giản Ánh Nhu hồi lâu, từ từ nói.
Nghe xong lời nói của Cố Hoàng Hải, Giản Ánh Nhu cảm thấy bản thân càng khinh thường Cố Hoàng Hải.
Chẳng lẽ đàn ông đều bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?
“Cố Hoàng Hải, tôi xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, để tôi sống cuộc sống của mình đi.” Bỏ lại những lời này, Giản Ánh Nhu xoay người rời đi.
Cô chỉ muốn ở một mình một lúc, suy nghĩ kỹ càng con đường này mình nên đi thế nào, cô không muốn gặp ai, không muốn nhìn thấy ai.
Lý Cảnh Phi đi đến bên cạnh Cố Hoàng Hải: “Cậu Cố, cô hai Giản đã đi xa, cậu còn muốn đuổi theo không?’
“Đuổi theo rồi sao nữa, cho dù tôi có nói gì, thái độ cô ấy vẫn kiên định như vậy.” Cố Hoàng Hải thở dài một tiếng, lại nói: “Chuyện của Khoa học kỹ thuật Sáng Tân thế nào rồi?”
“Khoa học kỹ thuật Sáng Tân không nhận được một đơn hàng mới nào, vậy thì chỉ còn một đường chết.” Nhắc tới Khoa học kỹ thuật Sáng Tân, Lý Cảnh Phi rất là phấn khởi.
Một lời của Cố Thị, có rất nhiều công ty nhỏ không dám tiếp tục hợp tác với Khoa học kỹ thuật Sáng Tân, kinh doanh của Sáng Tân cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Đây cũng coi như là chuyện hả giận nhất sau khi Lý Cảnh Phi đi theo làm việc bên cạnh Cố Hoàng Hải.
“Bên chỗ tên họ Tần kia có động tĩnh gì không?” Cố Hoàng Hải hỏi Lý Cảnh Phi, nhưng ánh mắt thì luôn nhìn về phía Giản Ánh Nhu đã càng lúc càng đi xa..


Đọc truyện chữ Full