Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Lâm Chiết Hạ trầm mặc một lát, sau đó không chịu thua kém mà nói: “Tôi chỉ tuỳ tiện nói thôi, cậu đừng có coi là thật.”
“Những lời phét lác này không đáng tin, đừng có chìm đắm trong mật ngọt mà đánh mất bản thân.”
Nói xong Lâm Chiết Hạ lại hỏi: “Cậu đàn xong chưa?”
Trì Diệu: “Chưa, còn một đoạn nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “Vậy sao không đàn tiếp?”
Trì Diệu để ghita sang một bên: “Tôi đánh mất bản thân rồi, không muốn đàn nữa.”
“….”
Mặc dù Trì Diệu không tiếp tục chơi đàn nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn có niềm hứng thú mạnh mẽ với chiếc ghita này.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc đến nhạc cụ, hồi còn nhỏ hai tay không đánh người đã là không tồi rồi, không hề động chạm lấy một chút đến hai từ như ‘cao nhã’ hay ‘nghệ thuật’.
Vì vậy sau khi Trì Diệu đặt ghita xuống, cô hào hứng muốn thử: “Tôi có thể chơi thử không?”
Trì Diệu không tiếp lời, đưa ghita cho cô.
“Ôm như thế này sao,” Lâm Chiết Hạ nhận lấy đàn, mô phỏng lại động tác vừa rồi của Trì Diệu, “Tư thế của tôi đúng chưa?”
Trì Diệu chỉ huy: “Lệch rồi.”
Lâm Chiết Hạ đỡ đàn lên: “Như vậy cũng na ná rồi, sau đó thì sao?”
Trong lúc cô không chú ý, Trì Diệu đã vòng qua sau lưng cô.
“Thôi bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu,” Trì Diệu đứng ở sau sô pha khom lưng lại, lúc nói sát gần lại, “…Đưa tay cho tôi.”
Lâm Chiết Hạ ngẩn người.
Cô ôm đàn, thấy tay Trì Diệu phủ lên tay mình, từng ngón tay giúp cô điều chỉnh động tác.
Cảm nhận được cô đang thất thần, bên tai ‘này’ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng buông lỏng.”
Lâm Chiết Hạ dùng sức nhấn lên dây đàn, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Sau khi được điều chỉnh động tác tư thế xong, cô bắt đầu học chơi đàn. Thế nhưng tiếng đàn vang lên lại vô cùng cứng ngắc, thiếu sự mượn mà, cô cũng ngập ngừng theo: “…Cái kia, tôi, có lẽ, cả đời này không có duyên phận với âm nhạc rồi.”
–
Trì Diệu nói muốn xuống lầu vứt rác, hai người cùng đi ra ngoài.
Lâm Chiết Hạ đi sau lưng cậu, sau khi nói ‘Bye bye’ lập tức nhảy về nhà.
Lâm Chiết Hạ đứng ở đầu con phố dài, tay xách túi rác, xác nhận cô đã an toàn về nhà mới thu lại tầm mắt.
Toà nhà của bọn họ ở gần cửa tiểu khu, nhìn ra phía xa có thể nhìn thấy đám người không ra gì tụ tập ở đó.
Sau khi vứt rác xong cậu nhìn qua ra ngoài cổng tiểu khu, hơn nửa tháng nay đám côn đồ kia vẫn cứ loanh quanh ở đó.
–
Trong vô số những lời bàn luận, cuối cùng ngày lễ kỷ niệm thành lập trường cũng đã đến.
Vào ngày lễ, cả trường chỉ học nửa ngày.
Sau thời gian nghỉ trưa, tất cả thầy trò cùng tập trung tại hội trường lớn.
Cửa hội trường có treo băng rôn in chữ [Hoạt động kỷ niệm lễ thành lập trường Thành An], bên cạnh là những lãng hoa, thảm đỏ dài, tất cả đều có đủ, nhìn vô cùng long trọng.
Mọi người không có ý niệm gì nhiều về ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, hào hứng chờ đợi nhiều ngày cũng chỉ là vì có thể được nghỉ học, còn có thể xem văn nghệ nữa.
Thậm chí trong những người biểu diễn, còn có nhân vật là trung tâm của các chủ đề bàn luận.
Khác với khán giả bên dưới, trước giờ nghỉ trưa những người tham gia biểu diễn văn nghệ đã phải đến sau khán đài tập trung.
Đội ngâm thơ của Lâm Chiết Hạ có năm người, bao gồm cô, Trần Lâm, Đường Thư Huyên và hai nam sinh ngồi sau bàn cô, bình thường cũng thân thiết hơn.
Khi bọn họ vội vàng đến hậu trường, ở đó đã có rất nhiều người.
Có một vài tiết mục cần thay trang phục biểu diễn, thử thiết bị, công việc chuẩn bị khá nhiều.
“Lâm thiếu,” Từ Đình vừa thay đồ xong, đi ra ngoài, “Các cậu không cần thay trang phục biểu diễn sao?”
Lâm Chiết Hạ cầm tờ giấy có in các bài thơ: “Bọn tôi mặc đồng phục trường, tất cả đều rất giản đơn.”
Từ Đình nhìn tờ giấy trên tay cô, bội phục nói: “Thậm chí còn không cần cả bản thảo, lớp cậu xịn thật đấy.”
Lâm Chiết Hạ cũng rất khâm phục cậu ta: “Bộ đồ này của cậu cũng rất tâm cơ, nhiều mảnh lấp lánh như vậy, muốn khiến người ở dưới khán đài chói chết sao?”
Từ Đình rất coi trọng lần biểu diễn lần này, từ việc cậu ta đã cố gắng hết sức thuyết phục Trì Diệu tham gia đã có thể nhìn ra được.
Cậu ta đặc biệt mua một bộ đồ biểu diễn, nhìn có vẻ chỉ là sơ mi đơn giản, nhưng dưới ánh đèn lại vô cùng lấp lánh.
“Tôi cố tình chọn đấy,” Từ Đình vỗ vỗ lên chiếc sơ mi trên người, “Tôi và Trì Diệu mỗi người một chiếc, tôi màu trắng, cậu ấy màu đen.”
Lâm Chiết Hạ có chút ngạc nhiên: “Cậu ấy lại tình nguyện mặc?”
Từ Đình: “…Nhìn biểu cảm của cậu ta, có vẻ không tình nguyện lắm.”
Lâm Chiết Hạ không thể tưởng tượng được bộ dáng của Trì Diệu khi mặc bộ đồ này, nhìn quanh hậu trường nhưng vẫn không thấy cậu ấy đâu: “Cậu ấy đâu rồi?”
Từ Đình nói: “Lão Lưu tìm cậu ấy có việc, còn chưa quay lại, chắc phải đợi lát nữa.”
Lâm Chiết Hạ ‘Ồ’ một tiếng, tiếp tục chuẩn bị cho lớp mình, bởi vì tiết mục của lớp cô rất nhạt nhẽo nên được sắp xếp biểu diễn trước. Hôm nay rất giống với buổi thi diễn thuyết, họ cũng ở sau khán đài để chuẩn bị.
Trên khán đài, người dẫn chương trình đang thử âm thanh, giọng truyền đến từ chiếc loa.
Trần Lâm là người đầu tiên lên sân khấu, cô ấy căng thẳng không thôi: “Tớ cảm thấy cả người tớ đang run lên rồi.”
Lâm Chiết Hạ phủ tay lên tay cô ấy: “Tớ và Đường Thư Huyên đều ở đây, không cần phải căng thẳng, hơn nữa lúc tập cậu đọc rất tốt, chắc chắn hôm nay không có vấn đề gì cả.”
Trần Lâm gật đầu.
Qua một lát, cô ấy đột nhiên nói: “Hình như tớ không sợ nữa rồi.”
Lâm Chiết Hạ nhìn cô ấy.
Trần Lâm lại nói: “Bởi vì tớ nhớ tới việc trước kia khi cậu không dám lên sân khấu…Lúc ấy tớ cảm thấy lên sân khấu không có gì cần lo lắng cả, không ngờ bây giờ lại đổi thành cậu động viên tớ, vì vậy tớ cũng nên dũng cảm hơn một chút.”
Người dẫn chương trình đã chuẩn bị xong, mọi người bước vào hội trường, buổi lễ chính thức bắt đầu.
Qua một lúc lâu sau, có người ở sau bức rèm gọi lớn: “Lớp 11-7 với tiết mục ngâm thơ, chuẩn bị…”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy thật quen thuộc, trong ngày thi diễn thuyết, cô cũng đứng tại vị trí này, nghe lời nhắc giống vậy.
Tiết mục ngâm thơ của lớp họ được thể hiện khá tốt, hơn nữa tiết mục như vậy muốn xảy ra vấn đề gì cũng khó, chỉ cần đọc theo bản thảo là được.
Sau khi biểu diễn xong, bọn họ men theo hai bên rìa đi xuống, trở về chỗ ngồi dưới khán đài.
Sau khi Lâm Chiết Hạ đi xuống, sờ vào túi áo đồng phục: “…A.”
Trần Lâm: “Sao vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Hình như tớ làm rơi điện thoại ở sau khán đài rồi.”
“Hay là cậu quay lại lấy đi?” Trần Lâm nói.
“Tớ hỏi lão Từ xem.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của lão Từ, Lâm Chiết Hạ quay lại sau khán đài.
Lúc này ở đây đã không còn nhiều người như ban nãy nữa, Từ Đình – nam sinh tâm cơ đang đứng trước gương vẽ lông mày.
Từ Đình: “Thế nào, được chứ.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Từ Đình: “Sao lại không nói gì thế Lâm thiếu, đôi mày này của tôi cũng đều đấy chứ.”
Lâm Chiết Hạ bị hỏi cố, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vẫn không nên hỏi thì hơn.”
“Tôi sợ lời từ miệng tôi thốt ra sẽ làm tổn thương cậu.”
Từ Đình: “…”
Lúc này, chiếc rèm phòng thay đồ bên cạnh được kéo mở, Lâm Chiết Hạ quay đầu qua, nhìn thấy Trì Diệu đang bước ra.
Ánh đèn sau hậu trước chiếu thẳng xuống lên chiếc sơ mi đen trên người thiếu niên, bên trong cậu không mặc gì khác, chỉ có chiếc áo này, chất liệu rất mỏng, may là không lộ, lúc bước ra trông khá phong phanh, thỉnh thoảng ôm sát lấy thân hình.
Bởi hôm nay nhà trường quản không nghiêm, cho phép thay đồ và trang điểm, vì vậy Lâm Chiết Hạ thấy được Trì Diệu còn đeo khuyên tai.
Chiếc khuyên hình chữ thập đối diện với ánh mắt cô.
Trì Diệu có chút không quen: “Cậu chọn kiểu đồ rách nát gì vậy.”
Từ Đình: “Vậy cởi ra đi, cậu mặc đẹp hơn tôi, thực ra tôi cũng không muốn để cậu cướp mất hào quang.”
Trì Diệu nhướn mày: “Cậu gọi đây là đẹp?”
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ không muốn lên tiếng, nhưng lại không kìm nén được lời từ trong đáy lòng: “Tôi cảm thấy khá đẹp.”
Đợi đến khi cô phản ứng lại thì lời đã nói ra, chậm rãi bổ xung thêm một câu: “Ý của tôi là cũng tạm, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”
Trì Diệu cũng không nói tiếp nữa, không nói ‘Kiều đồ rách nát gì;, cũng không nhắc đến việc thay đồ khác.
Có lẽ là bởi mặc áo không thoải mái, hoặc có thể là vì nguyên nhân khác, cậu không tự nhiên mà rũ mắt, đưa tay sửa lại cổ áo lỏng lẻo.
Lúc này, bên ngoài có người gọi: “Tiết mục đàn hát của lớp 11-1, chuẩn bị trước đi…”
Lâm Chiết Hạ phản ứng lại: “Đến lượt các cậu rồi.”
Từ Đình hít một hơi, đi đến trước tấm rèm sân khấu đợi.
Trì Diệu cầm chiếc đàn đặt ở chỗ ngồi lên, trong lúc nhấc tay, ống tay vừa xắn lại tuột xuống.
Cúc áo không cài chặt, tay lại cầm ghita, không tiện sửa lại, vì vậy cậu gọi Lâm Chiết Hạ một tiếng, sau đó đi đến trước mặt cô, hơi cong lưng: “Giúp tôi cài một chút.”
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ định đi lấy điện thoại rồi rời đi ngay, nhưng bỗng bị gọi một tiếng, bước chân khựng lại.
Cô nhìn vào xương quai xanh kia, còn có cả yết hầu khẽ cuộn của thiếu niên: “Hả?”
“Tôi bảo,” Lúc nói Trì Diệu cúi đầu nhìn cô, lặp lại một lần, “Giúp tôi cài cúc áo.”
Lâm Chiết Hạ muốn nói “Cậu không thể bảo Từ Đình giúp cậu được sao?” Nhưng lo trước nghĩ sau, sợ phản ứng của bản thân lại có chút khác thường, dù sao với mối quan hệ giữa cô và Trì Diệu, có cài giúp cúc áo cũng không có gì cả.
Chỉ là ngón tay cô có hơi không nghe lời, lúc chạm phải chiếc cúc áo đen bỗng cứng đờ, một hồi lâu vẫn chưa cài lại, hơn nữa ngón tay còn lướt qua xương quai xanh của Trì Diệu.
Lúc này, bên ngoài rèm sân khấu lại có người giục: “Lớp 11-1, hai phút sau chuẩn bị lên sân khấu.”
Một giây sau, cuối cùng Lâm Chiết Hạ đã cài lại được chiếc cúc áo.
Cô vội vàng lùi về phía sau: “Được rồi.”
“Biểu diễn cố lên,” Sau đó giọng cô còn căng thẳng hơn cả cậu, “Đừng, đừng căng thẳng.”
–
Lâm Chiết Hạ quay lại khán đài, Trần Lâm tiện miệng hỏi một câu: “Sao cậu đi lâu vậy?”
Lâm Chiết Hạ nói: “Có chút việc nên hơi trễ.”
Trần Lâm: “Nhưng mà cậu về vừa kịp lúc, sắp tới tiết mục của lớp 11-1 rồi, Trì Diệu và Từ Đình đàn hát, không biết hai người họ có học đàn được không?”
Lâm Chiết Hạ trộm nói trong lòng: Từ Đình thế nào cô không biết, nhưng Trì Diệu thì không tồi.
Đường Thư Huyên chen lời: “Ở hàng trước còn có người cầm cả gậy phát sáng…Độ yêu thích của Trì Diệu không hề giảm bớt, khoa trương quá đi mất.”
Cả hội trường rất tối, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu.
Gậy phát sáng ở hàng ghế phía trước vô cùng bắt mắt.
Người dẫn chương trình nói “Tiếp theo đây là tiết mục đàn hát của Trì Diệu và Từ Đình đến từ lớp 11-1, họ cùng mang đến tiết mục mang tên [Đêm mùa hạ]…” rồi lui xuống sân khấu.
Mặc dù trước đó Lâm Chiết Hạ đã nghe Trì Diệu đàn, nhưng lúc đó cũng chỉ là nghe một nửa khúc nhạc, không hề biết bài hát này tên là gì, vì vậy khi người dẫn chương trình nhắc đến [Đêm mùa hạ], cô ngây người một lát.
Sau khi người dẫn chương trình lui về phía sau, ánh đèn càng tối hơn.
Ngọn đèn chiếu xuống hai bóng hình trên sân khấu, đặc biệt là Từ Đình, bộ áo kia lấp lánh phát sáng, nhưng toàn bộ sự chú ý của Lâm Chiết Hạ lại nằm trên người đi lên khán đàn ở phía sau…
Giây phút thiếu niên mặc sơ mi đen tay cầm chiếc ghita bước lên sân khấu, ở dưới khán đài bỗng nổi lên tiếng la hét, những cánh tay cầm gậy phát sáng điên cuồng vẫy.
Bàn tay khẽ gảy qua dây đàn, âm thanh tiếng đàn truyền đến khắp hội trường.
Người này quả thực rất không nói đạo lý, cho dù chỉ đứng đó thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Vì vậy hôm đó,” Lâm Chiết Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm, “…Không phải cậu ấy không muốn đàn, là bởi chỉ có một nửa bài sao?”
Cô vừa nói xong, phần biểu diễn của Từ Đình kết thúc, tiếp đó là phần đệm đàn rất dài.
Trong tiếng đệm đàn ấy, Trì Diệu đưa tay lên, vào lúc phần đệm kết thúc, cậu chơi vài nốt hợp âm.
Nửa đầu bài hát tiết tấu rất nhanh, nhưng đến phần của Trì Diệu lời hát bỗng chậm lại.
Giống như cuối cùng ‘Ban ngày’ đã bước vào ‘Màn đêm’ vậy.
Trì Diệu rũ mắt, giọng thiếu niên hoà vào cùng với tiếng đàn.
“Vẫn nhớ mùa hạ năm ấy lần đầu rung động,”
“Em bất ngờ xông đến. Khó mà hình dung,”
Hát đến câu này, Trì Diệu ngẩng đầu lên nhìn xuống khán đài.
“Bầu trời đầy sao in vào đôi mắt anh”
“Mà anh lập tức dừng lại ở trong thế giới theo đuổi em”
“…”
Có lẽ là do Lâm Chiết Hạ nghĩ nhiều rồi, bởi cô cảm thấy lời bài hát như chất chứa một chuyện quan trọng trong lòng.
Bộ dáng Trì Diệu ngẩng đầu, cũng giống như đang tìm kiếm bóng hình ai đó dưới khán đài.
Thậm chí trong một giây phút nào đó, cô đột nhiên cảm nhận được có một loại thu hút đến kì lạ, tựa như khi cậu ngẩng đầu lên, giữa biển người đông đúc, ánh mắt hai người giao nhau.
Dưới khán đài vô cùng hỗn loạn, không ai ngờ được rằng Trì Diệu hát không hề tệ, càng không ngờ được nhân vật nổi tiếng này sẽ lại đứng trên khán đài hát một bản nhạc tình ca.
Ngoài những cánh tay giơ gậy phát sáng lên ra, còn có không ít người cầm điện thoại chụp ảnh lưu niệm.
Cùng với mọi người, Lâm Chiết Hạ cũng trộm lấy điện thoại, mở camera lên…
Nhiều người cầm điện thoại chụp ảnh như vậy, cô núp trong đó chụp trộm, chắc sẽ không có ai chú ý đến đâu nhỉ.
Có quá nhiều nguồn sáng, nhất thời camera không thể làm nét được, phải mất một hồi lâu màn hình điện thoại mới chụp lại được khung cảnh phía trước.
Vừa lúc bắt được hình ảnh thiếu niên sáng chói trên sân khấu.
Tách.
Hình ảnh được lưu lại.
Tâm trạng khi chụp trộm người mình thích giống như cảm giác đóng lại cánh cửa thật nhanh, trộm giấu đi người trên khán đài đang được vô vàn ánh mắt chú ý đến, để người ấy thuộc về riêng cô.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đuổi Hạ
Chương 47
Chương 47