Ngày tết Đoan Ngọ, nhà nhà đều ăn mừng, treo lá ngả, ăn bánh chưng, náo nhiệt tưng bừng, nhưng cả nhà Lưu lão phu nhân lại đang bôn ba trên đường, chỉ dừng lại ở một điểm dừng chân, mua vài cái bánh chưng ăn.
Trong kế hoạch của Lưu lão phu nhân, bọn họ vốn nên đến kinh thành trước tết Đoan Ngọ, nhưng nữ nhi cứ rề rề rà rà, viện đủ mọi lý do, làm trì hoãn đến mấy ngày trước mới bắt đầu lên đường, rõ ràng là không muốn vào kinh. Lưu lão phu nhân suýt chút nữa bị nữ nhi làm tức chết, cầm bánh chưng cắn một cái, nói với nhi tử: “Nếu biết trước thì chi bằng một mình mẹ đi trước, rồi để con ép Nguyệt nhi đi sau!”
Lưu Mậu nhìn về phía xe ngựa, tỷ tỷ đang ở trong xe không chịu ra, bèn thấp giọng nói: “Mẹ, mình cứ chiều theo tỷ ấy thôi, đừng trách tỷ ấy không nghe lời, chúng ta không phải tỷ ấy, chưa từng ở trong cung, đâu hiểu được tỷ ấu đã từng trải qua những chuyện gì? Tỷ ấy chưa bao giờ nói ra, mà nay chịu vào kinh đã là không tệ rồi.”
Lưu lão phu nhân thở dài: “Nếu như cha con còn sống thì tốt biết bao, hẳn sẽ quả quyết hơn chúng ta. Nếu ông ấy còn sống, thì hai mươi năm qua, chúng ta cũng đã không khổ như vậy, không chừng ông ấy sẽ có biện pháp nào đó. Mẹ chỉ là một phụ nhân, chỉ có thể mang các con trốn chui trốn nhũi, thật sự thiệt thòi cho các con.”
“Nương đừng nói vậy, tỷ tỷ ốm yếu, khi đó con lại còn nhỏ, mẹ cũng đã cực khổ nhiều rồi.”
Lưu lão phu nhân lắc đầu: “Mà thôi, đừng nhắc lại những chuyện này nữa, đều đã qua rồi. Hôm nay mẹ chỉ mong bệnh tình của Nguyệt nhi có thể chữa hết, hoàng thượng có thể gọi nó một tiếng nương... Chúng ta chủ động tìm đến thế này, con nói hoàng thượng có chịu nhìn nhận không?”
Trước đây hắn biết được tin vui cũng khá là kích động, tỉnh táo lại, cùng mẫu thân như nhau, cũng nghĩ đến vấn đề này.
Lưu Mậu trầm ngâm: “Điều này còn phải xem ở hoàng thượng, hôm nay chúng ta có đoán cũng không có ích gì, đến khi tới kinh thành, mẹ tuyệt đối chớ nói linh tinh, cũng đừng nói tới chuyện trước kia. Mẹ hãy nhớ cho kĩ, sức khỏe của tỷ tỷ là quan trọng nhất, còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi. Hơn nữa, chuyện này cũng khó mà cưỡng cầu, nếu lỡ chọc giận hoàng thượng thì sẽ khó mà giữ được đầu.”
Lưu lão phu nhân rùng mình, song vẫn không cam lòng: “Nhưng Nguyệt nhi thật sự là...”
Lưu Mậu ngắt lời bà lão: “Nay sắp đến kinh thành rồi, chúng ta nói năng nên chú ý một chút.”
Nhi tử là trụ cột trong nhà, nhỏ hơn nữ nhi tròn mười ba tuổi, năm ra vừa chào đời chưa tới hai năm, thì Lưu lão gia chỉ qua đời. Lưu lão phu nhân thường nghĩ, may mà năm đó có nó, không để Lưu gia phải bị không người nối dõi. Mà nay, Lưu Mậu hai mươi bốn tuổi, trông hệt như Lưu lão gia khi còn trẻ, mi ngài mắt phượng. Lưu lão phu nhân thấy hắn, mà vô cùng hạnh phúc.
Bị nhi tử nhắc nhở, bà lão cũng không giận, mà rất tiếp thu: “Đến khi vào kinh rồi tính sau, mẹ đi đưa Nguyệt nhi hai cái bánh chưng.”
Bà lão vừa đi, Lư Tấn Phương đã chạy đến đây, đưa bánh chưng đã chấm đường cho Lưu Mậu.
Ánh mắt nàng đen lúng liếng dõi theo hắn, làm Lưu Mậu buồn cười: “Hối lộ cậu phải không, muốn hỏi cái gì?”
“Chuyện của mẹ nuôi ấy, ai cũng không nói cho cháu biết.” Lư Tấn Phương chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, “Cậu, mẹ nuôi thật là mẹ đẻ của hoàng thượng...”
Lưu Mậu nhét bánh chưng vào miệng nàng: “Đúng, cực kỳ chính xác, nhưng cháu nhớ kỹ, trên đường chớ nói với bất cứ ai.”
Phụ thân của Lư Tấn Phương là ẩn sĩ, từ khi ra đời nàng đã ở rừng sâu núi thẳm, về sau, phụ thân qua đời, nàng lại sống cùng Lưu gia, phần lớn thời gian cũng đều ở trong nhà, nên chẳng biết thế sự. Mọi kiến thức của nàng, đa số đều do Lưu Nguyệt và Lưu Mậu dạy.
“Ồ.” Lư Tấn Phương lấy bánh chưng ra, “Cháu hiểu rồi.” Lại đưa bánh chưng cho Lưu Mậu, “Cậu ăn đi.”
Dính nước bọt còn bảo hắn ăn, mệt nàng nghĩ ra được.
“Cháu ăn đi, cậu no rồi.” Lưu Mậu nói, “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
Lư Tấn Phương gật đầu, cái miệng nhỏ cắn bánh chưng.
_________
Trận đua thuyền rồng ở Bạch Hà, cuối cùng Dương gia đứng nhất, Lục Sách chung Kỳ Huy một trăm lượng bạc.
Thấy hắn thu bạc thật, Trần Uẩn Ngọc thầm nghĩ, chẳng lẽ đúng như Thành vương nói, bây giờ Đại Lương đang rất túng thiếu, quốc khố đã trống không sao? Thật đáng lo, thảo nào Kỳ Huy luôn bề bộn nhiều việc, cục diện rối rắm này sợ rằng không dễ xử lý. Đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền đến giọng nói của Kỳ Thuấn Hoa: “Nương nương, người vừa cược nhà nào vậy?”
“Ta không cược ai cả.” Vốn Kỳ Huy có bảo nàng cược, nhưng sau khi Trần gia đến đây, nàng đã quên mất vụ này, chỉ lo trò chuyện cùng người nhà.
Kỳ Thuấn Hoa nói: “Thật đáng tiếc, nhà thuyền này thật không có phúc, không được nương nương đặt cược.”
“Tại sao lại không có phúc chứ, hôm nay hoàng thượng cùng nương nương đích thân tới Bạch Hà, dù chỉ xem thôi, thì đã là phúc lớn của họ rồi.” Thuận vương phi chỉ ra bờ sông, “Nhìn đi, họ đều đến tạ ân kìa.”
Một là quận chúa, một là vương phi, thân phận cao quý biết bao, vậy mà lúc này đều xum xoe nịnh hót Trần Uẩn Ngọc. Giờ thì Hứa Quỳnh Chi đã phải thừa nhận, biểu tỷ thật sự không còn như trước.
Sau này, nàng ta khỏi cần phải nói, những cô nương kia cũng sẽ biết, biểu tỷ được sủng ái bực nào, bằng không hôm nay, Trần gia bọn họ sao có cơ hội ngồi tại nhà thuỷ tạ? Thậm chí còn gần hơn cả những trọng thần và phiên vương. Nàng ta trộm nhìn Kỳ Huy một cái, trong lòng ngỗng ngang cảm xúc. Ngày trước còn cảm thấy Trần Uẩn Ngọc số khổ, ai ngờ nàng lại tốt số hơn bất cứ ai.
Đua thuyền rồng xong thì không có gì đáng xem nữa, Trần lão phu nhân biết điều, bèn dẫn cả nhà xin cáo lui.
Trần Uẩn Ngọc tuy không đành, nhưng không có cuộc vui nào không tàn, nàng nắm chặt tay mẫu thân: “Mẹ chớ lo lắng cho nữ nhi.”
La thị cũng đã nhận ra, lần này không khóc lóc nữa, mà cười gật đầu.
Nhóm người đi về phía tây, Hứa Quỳnh Chi tâm tình phức tạp, nên rơi lại phía sau, nhớ về chuyện trước kia, bèn ngoái đầu nhìn lại nhìn Trần Uẩn Ngọc. Chỉ thấy nàng đang ngồi cạnh Kỳ Huy, ngẩng đầu nói gì đó, nét mặt tươi vui, còn tựa vào lòng hắn. Mà Kỳ Huy cũng không hề tức giận, còn đưa tay khẽ vu0t ve mặt nàng.
Môi mỏng mỉm cười, mặt mày đầu yêu thương, đẹp tựa cảnh xuân tháng ba.
Hứa Quỳnh Chi quay lại thì suýt chút nữa đã đụng vào một người.
Người kia nói: “Nhìn đường đi.”
Giọng điệu lạnh nhạt, dường như nàng ta đã từng nghe thấy. Hứa Quỳnh Chi giương mắt nhìn, mới phát hiện thì ra là Chu vương Kỳ Thành Mục, vừa cũng ngồi xem thuyền rồng, có điều khi nãy chỉ thấy một bên mặt của y, bây giờ nhìn chính diện, càng thấy y vô cùng tuấn tú.
Mày kiếm dài, con ngươi đen sâu thẳm, mũi thẳng môi mỏng, thanh tú hơn cả Kỳ Huy, mà còn có chút khí chất hào hiệp. Tim nàng ta đập mạnh, vội khom người thỉnh an: “Tiểu nữ va phải điện hạ, xin nhận tội.”
Tính ra, Hứa Quỳnh Chi cũng khá xinh, mặt trái xoan, mắt to, mười lăm tuổi, vóc người đã bắt đầu trổ mã, mang nét yêu kiều của thiếu nữ. Kỳ Thành Mục nhìn thoáng qua, nhưng không nói gì mà chỉ đi thẳng về phía trước.
Hứa Quỳnh Chi thấy y không để ý tới mình, thầm nghĩ người này thật vô lễ, nàng ta tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Đi tới bờ sông phía tây, cả đám cô nương liền xúm tới, ồn ào líu ríu hỏi nàng ta, ở nhà thuỷ tạ xem thuyền rồng thế nào, có phải rõ hơn ở đây lắm không, còn hỏi về mấy phiên vương cùng phiên vương phi, người nào cũng vô cùng tò mò, lôi kéo nàng ta không tha. Nàng ta nhất thời trở thành trung tâm, không kìm lòng được nhếch miệng cười.
Lúc này, Kỳ Huy cùng Trần Uẩn Ngọc đã ngồi vào long liễn.
Kỳ Huy vừa ngồi xuống đệm gấm, nàng đã nhích lại gần, chủ động hơn bao giờ hết, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Kỳ Huy hơi sửng sờ, sau đó lập tức ôm lấy eo nàng, để mặc nàng phát huy nhiệt tình, như một con mèo nhỏ khiêu khích môi lưỡi hắn.
Có tiến bộ! Kỳ Huy vừa thầm nghĩ, vừa thưởng thức trải nghiệm hiếm có này.
Một hồi lâu sau, Trần Uẩn Ngọc mới rời đi, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn hoàng thượng chấp thuận cho đệ đệ thiếp được vào cung!”
Cho nên đây là báo đáp à? Kỳ Huy buồn cười: “Việc này nhỏ mà.”
“Đối với hoàng thượng là việc nhỏ, nhưng đối với thiếp là chuyện vô cùng quan trọng.” Trần Uẩn Ngọc chân thành nói, “Cho nên thiếp thật sự rất cảm kích, nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Nếu còn nói tiếp thì sẽ trở nên rất xa lạ, Kỳ Huy cười nói: “Nàng biết là tốt.”
Nàng cũng không nói gì, chỉ tựa vào vai của Kỳ Huy.
Nam nhân cũng trầm mặc, một lúc lâu không mở miệng. Nàng liếc nhìn hắn một cái, mới phát hiện ấn đường hắn đã nhăn hết lại, lại nhớ tới chuyện trước đó, nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng, chàng đang lo về quốc khố à?”
Quốc khố? Kỳ Huy ngẩn ra.
“Tứ thúc nói quốc khố giờ chẳng còn gì cả.”
Nàng còn quan tâm việc này à? Kỳ Huy nói: “Vẫn chưa đến mức hết sạch đâu.”
“Vậy hoành thượng đang lo lắng việc gì vậy?”
“Nhiều việc lắm.” Hắn cầm tay nàng, tay kia xoa xoa lưng nàng, “Trẫm trước kia chỉ nghĩ làm sao để có thể lấy lại hoàng quyền, nhưng đến lúc thật sự tới tay rồi mới phát hiện, nó khó cầm hơn trong tưởng tượng rất nhiều.”
Có điều trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là dân sinh, bá tánh yên ổn thì sẽ không có loạn lạc, cứ chuyên tâm vào việc đồng áng rồi quốc khố cũng sẽ dần dần đầy lại, hết thảy đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Chỉ là Đại Lương rộng lớn, ở biên giới dù có Tô Phục, nhưng xa thêm nữa thì thật sự là ngoài tầm tay, đây cũng là nơi mà đạo phỉ hoành hành nhất.
Mà nay, Vũ Hữu Niên đã lãnh một số binh mã đi trấn áp, không biết kết quả như thế nào rồi.
Thế nên, hắn vẫn phải kiêng kị Tĩnh Vương và Chu Vương, bọn họ thuận theo thì được, còn nếu không, dậu đổ bìm leo, kết quả vẫn là bá tánh đáng thương nhất, sẽ phải có nhiều người đi đánh giặc.
Có điều hôm nay, thái độ của Thành Mục tuy giảo hoạt, nhưng rốt cuộc vẫn không dám công khai phản kháng. Về phần Tĩnh Vương…ông ta giả trọng thương, phái con gái tới thay, dấu hiệu đã vô cùng bất ổn.
Sắc mặt Kỳ Huy lạnh như băng, Trần Uẩn Ngọc nhìn mà cảm thấy sát khí ập đến, khiến nàng quên hết những điều muốn nói
Tới cửa Văn Đức điện, Kỳ Huy cho hạ long liễn, rồi bảo Trần Uẩn Ngọc trở về Duyên Phúc cung, sau đó lại mời Ngụy quốc công, Lục Sách cùng Trần Hiền đến.
Trong lòng ba người họ đều biết rõ lý do được triệu kiến.
Mấy vị phiên vương vào kinh mừng đoan ngọ, nay cùng lắm là vài ngày nữa sẽ phải về đất phong, vậy mà Tĩnh vương nắm giữ nhiều binh mã nhất lại không tới, khiến việc lần này mất hết ý nghĩa. Cho nên, trong lòng hoàng thượng lúc này đang rất không thoải mái. Ngụy quốc công mới định trấn an, đã thấy Kỳ Huy đột nhiên đánh Ngự án một cái, nhất thời liền ngậm miệng.
“Tĩnh vương thật sự to gan lớn mật, cho rằng trẫm không dám động đến ông ta, nên mơ tưởng xưng vương xưng bá chốn Tây Bắc à. Cũng không biết tự lượng sức! Trẫm không tin không bắt được ông ta!”
Nổi trận lôi đình.
Nhóm thần tử đều cúi đầu im lặng, mãi cho đến khi Kỳ Huy đã bớt giận, Trần Hiền mới nói: “Hoàng thượng, vi thần từng đánh trận cùng Tĩnh vương, thần cho rằng Tĩnh vương binh hùng tướng mạnh, cũng không phải dễ đối phó. Mà nay biện pháp tốt nhất là thuyết phục ông ta giao binh quyền ra, hơn nữa còn phải chuyển giao binh tướng mã, mặc kệ là bảo vệ xung quanh kinh thành hay đi đánh quân phản loạn, ông ta đều không được nhúng tay.”
Kỳ Huy cười lạnh: “Người ta không chịu lộ mặt, có thể thấy đã đoán được tâm tư của trẫm, lại sao đồng ý thỏa hiệp? Các ngươi cũng chỉ có biện pháp này à?”
Trần Hiền liếc nhìn Lục Sách một cái.
Lục Sách trầm ngâm nói: “Hoàng thượng, Tĩnh vương phái quận chúa đến đã là phạm vào đại tội bất kính, nên khó trách hoàng thượng tức giận. Nhưng Trần tướng quân nói cũng rất có lý, trước mắt để xảy ra xung đột cùng Tĩnh Vương không phải là hành động sáng suốt. Vũ tướng quân lãnh binh đi trấn áp phản loạn, nên kinh thành đã thiếu đi một phần binh mã, nếu đối chiến cùng Tĩnh vương, sợ rằng bên ta sẽ chịu không nổi. Theo như vi thần thấy, trước mắt tốt hơn hết nên tranh thủ binh mã của Chu vương.”
Kỳ Huy khoanh tay đi vài bước.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu, Kỳ Huy mới nói: “Các ngươi cảm thấy Kỳ Thành Mục thế nào?”
Ngụy Quốc Công đáp: “Mấy năm qua thần đi nhiều nơi, nhưng Phúc Châu xem như là thái bình hơn hết. Kỳ Thành Mục này rất có năng lực, cũng không nghe nói có thói ỷ thế hiếp người, hoàng thượng thử thăm dò xem. Kỳ thật các vị phiên vương đã lâu không tới kinh thành, hiếm khi về được một lần, ở lại thêm một chút cũng có sao? Nếu như cứ gấp muốn trở về, chỉ có thể là trong lòng có quỷ.”
Muốn giữ ai đó lại cũng không khó, Kỳ Huy
Đang tải...
nghĩ tới một người, bèn gật đầu: “Nói tiếp đi.”
“Thần nghe nói, Vũ tướng quân ở Tuyền Châu……”
Kỳ Huy hiểu ra: “Cách Phúc Châu không xa, trẫm nhớ tuần phủ Phúc Châu là Đào Sư Tú.” Hắn đột nhiên nghĩ ra một kế, bèn quay về đứng trước ngự án, nhanh chóng viết hai đạo mật chỉ rồi giao cho Ngụy Quốc Công, “Ngươi cho người lập tức đưa nó cho Vũ Hữu Niên và Đào Sư Tú. Nếu Chu vương thành thật thì thôi, còn không thì bảo bọn họ cứ theo kế này mà hành sự, binh mã không đủ thì trưng binh tại chỗ.”
Nhưng làm vậy chưa chắc sẽ thuận lợi. Ngụy Quốc Công không biết Kỳ Huy đang tính toán gì, có điều thấy hắn đã có kế hoạch, nên chỉ nói, “Nhắc tới tuần phủ, nếu hoàng thượng đã muốn kiềm chế Tĩnh vương thì nên phái một khâm sai đi Thái Nguyên.”
“Biện pháp tốt đấy, nhưng chỉ sợ khó mà chọn được người, yếu tốt tiên quyết phải là không sợ chết.”
Trần Hiền và Lục Sách cùng nói: “Thần nguyện ý đi.”
Thấy Lục Sách vậy mà cũng lên tiếng, Trần Hiền cười rộ lên: “Lục đại nhân, an nguy của hoàng thượng ở kinh thành dựa cả vào ngươi, làm sao có thể rời kinh cho được?”
“Lục Sách không đi, ngươi cũng không thể đi.” Kỳ Huy nói, “Ngươi từng va chạm với Tĩnh vương, có tư oán tuyệt đối không thể đi, chuyện này cứ để trẫm suy nghĩ thêm chút nữa.” Sau đó lại phân phó Trần Hiền, “Nghe nói hỏa pháo của Ba Nhỉ quốc uy lực cực đại, trước đây tiên đế đã mua về sáu quả, nay đang được mô phỏng ở Binh trượng cục, ngươi nhớ để ý đến.”
Trần Hiền vâng dạ.
Kỳ Huy từ Bạch Hà trở về liền liên tục triệu kiến quan viên, cũng không biết nói gì, làm Kỳ Thuấn Hoa vô cùng lo lắng, thăm dò từ xa, đáng tiếc ở Văn Đức Điện cấm vệ nghiêm ngặt, không thể tiếp cận, bằng không nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ cách nghe lén.
Bần thần một lát đành xoay người đi.
Không ngờ tất cả đều lọt vào mắt Thường Bính, ông đứng dưới tán cây hoè, mím chặt môi. Quả nhiên, Kỳ Huy chỉ gọi mấy người kia, như thế có thể thấy hắn chỉ coi bọn họ là tâm phúc, còn ông thì không hề có chút phân lượng gì. Buồn cười thay, lần trước khi Bồi Lâm hỏi đến, ông còn cảm thấy Kỳ Huy tín nhiệm mình, nên mới giao phó ông xử lý mấy cung nhân kia. Nay xem ra, có vẻ sai rồi.
Thường Bính tức giận đến mức môi run run. Tuy rằng các triều đại có quy định, thái giám không thể tham gia vào chính sự, nhưng mình đối với Kỳ Huy cũng không khác gì nghĩa phụ, biết hắn từ nhỏ tới lớn, giúp đỡ đến ngày hôm nay, thế nào cũng nên quan trọng hơn đám người Ngụy Quốc Công mới đúng chứ?
Vẻ mặt ông âm trầm, gọi Bồi Lâm đến chỗ mình rồi phân phó mấy câu.
________________
Vì đang Đoan Ngọ, Kỳ Huy không bàn chuyện cùng đám Lục Sách quá lâu, một lúc sau thì cho bọn họ trở về cùng người nhà ăn tết. Còn hắn cũng chuẩn bị đến Duyên Phúc cung.
Tuy là ngày hội, nhưng trên đường lại quạnh quẽ, đi đi lại lại đều là cung nhân hoàng môn. Hắn đột nhiên nhớ lần trước Thành vương nói hoàng tổ phụ có sáu đứa con trai, năm người con gái, vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày cùng đi thỉnh an, cùng nhau đọc sách. Hắn siết bàn tay, nhớ lại tình cảnh ngày bé của mình, mới phát hiện thì ra mình cô độc đến vậy.
Hắn không có lấy một huynh đệ tỷ muội nào.
Trước khi Trần Uẩn Ngọc gả vào cung, bên cạnh hắn chỉ có mỗi thái hậu, mà nay thái hậu đã về Lục huyện, chỉ còn mỗi Trần Uẩn Ngọc.
Đến khi nào thì trong cung mới có thể náo nhiệt lên đây?
Hắn phân phó xa phu quay đầu, đi đến chỗ Phó đại phu.
Khi đến Duyên Phúc cung thì đã là giờ Thân, Trần Uẩn Ngọc hôm nay được gặp người nhà, tâm tình vô cùng sung sướng, gọi Tống ma ma, Quế Tâm, và một cung nhân tên Thái Hà cùng đánh bài. Không chỉ vậy, cạnh mỗi người còn có một tiểu cung nhân, ai thắng ván nào thì sẽ thưởng một phần tiền cho cung nhân đó. Trong điện tiếng nói tiếng cười vang lên không ngừng.
Kỳ Huy chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, vừa muốn đến xem thì đã có cung nhân thỉnh an.
Mọi người đâu dám tụ tập nữa, vội vàng hành lễ.
Kỳ Huy hỏi Trần Uẩn Ngọc: “Thua hay thắng?”
“Thua!”
Vậy mà lại cười, Kỳ Huy bóp bóp mặt nàng: “Thua mà vui như vậy à? Ban sáng bảo nàng đặt cược, nàng còn không chịu.”
“Không giống nhau mà, thiếp đánh bài thua thì đều thưởng cho các cung nhân, bình thường bọn họ rất vất vả, hiếm khi được ăn tết, kiếm thêm chút tiền cũng sẽ vui hơn.” Nói rồi lại giữ chặt tay Kỳ Huy, “Hoàng thượng đến sớm vậy, giải quyết xong việc rồi sao?”
Vừa rồi mới hồi cung, hắn đã đi Văn Đức Điện, nàng còn tưởng rằng phải chờ tới tối mới được gặp hắn cơ.
“Ừ, xong rồi, giờ tới việc khác.”
“Việc khác?” Trần Uẩn Ngọc chớp chớp mắt.
Kỳ Huy hơi cúi người, thấp giọng nói: “Nàng nợ trẫm.”
Trần Uẩn Ngọc mặt đỏ lên, không kịp nói chuyện đã bị nam nhân ôm lên giường lớn. Hắn đứng thẳng, cởi long bào, rồi nằm xuống nhìn Trần Uẩn Ngọc, nói: “Tiếp tục đi.”
Tiếp tục việc dang dở trên long liễn.
Dù sao cũng thật sự nợ người ta, Trần Uẩn Ngọc cắn cắn môi, sau đó cởi bỏ đai lưng.
Lần này, không biết đã qua bao lâu, Tống ma ma trơ mắt nhìn trời tối dần mà mặt hơi tái đi, thầm nghĩ hình như thế này là hơi lâu quá rồi, cũng không biết nương nương có chịu được không? Hoàng thượng sẽ ổn chứ? Chưa lần nào lâu thế này.
Lại không biết qua bao lâu, Kỳ Huy mới đi ra, thấy vậy bà vội vàng đi vào, muốn nhìn xem Trần Uẩn Ngọc có bị thương hay không, kết quả Trần Uẩn Ngọc đã ngủ rồi, mà tư thế còn đặc biệt kì lạ. Tống ma ma khom lưng, cúi đầu nhẹ nhàng lay nàng: “Nương nương, mau tỉnh lại.”
Trần Uẩn Ngọc không có phản ứng gì.
“Nương nương, nên ăn tối thôi, phòng ăn làm rất nhiều loại bánh chưng, có bánh chưng mật đường, bánh chưng ngải hương, bánh chưng hoa quả…” Còn chưa nói xong, Trần Uẩn Ngọc đã mở mắt.
“Nương nương, sao lại lâu như vậy?” Tống ma ma vừa hỏi vừa đánh giá nàng.
Trần Uẩn Ngọc ngáp một cái: “Ta vốn dĩ muốn đi tắm rửa, kết quả hoàng thượng lại không cho, bắt ta nâng chân, nói cái gì, cái gì mà…” Mặt nàng đỏ gây, tên xấu xa này, nói cái gì mà vật tinh rất quý, “Tóm lại là không cho ta xuống giường, đã thế lại còn cứ trêu đùa ta.”
Tống ma ma kinh nghiệm dạn dày, vừa nghe đã hiểu, nhịn không được phì cười, thì ra lăn lộn nửa ngày, là do hoàng thượng muốn nương nương có thai!
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế
Chương 35
Chương 35