Phùng Khả Hân vừa đến đồn công an vào buổi sáng, đã có người đến báo án.
Người báo án là Phó hiệu trưởng trường Trung học số 34 thuộc địa bàn quản lý của sở cảnh sát Thanh Nguyên. Theo lời ông ta, hôm qua là ngày thu phí chọn trường của trường Trung học số 34, tổng cộng thu được 300.000 Nhân Dân Tệ tiền mặt, nhưng khi quyết toán xong thì đã quá giờ làm việc của ngân hàng, vì thế số tiền này đã được kế toán của trường tên là Lương Diễm đem về nhà. Do Lương Diễm là một kế toán kỳ cựu, đã làm việc ở trường Trung học số 34 gần 20 năm nay, gia đình khá giả, trong nhà lại có két sắt, nên mọi người cũng không nghĩ nhiều về chuyện này.
Lương Diễm ban đầu hẹn Diêu Văn Địch 8 giờ sáng nay gặp nhau ở cửa ngân hàng, sau đó sẽ cùng nhau gửi số tiền này vào tài khoản của trường. Nhưng khi Diêu Văn Địch đến nơi như đã hẹn, đợi nửa tiếng vẫn không thấy Lương Diễm đâu, gọi vào số máy nhà và di động của cô ấy đều không bắt máy. Điều này không đúng với tác phong làm việc của Lương Diễm, cô ấy là một kế toán giàu kinh nghiệm và rất tỉ mỉ, nếu phải đến muộn, cô ấy nhất định sẽ gọi điện báo trước. Diêu Văn Địch đã báo cáo tình hình lên hiệu trưởng Lưu Nguyên. Sau đó Lưu Nguyên cử hai giáo viên trẻ đến nhà Lương Diễm để tìm. Kết quả, hai người đứng bên ngoài nhấn đến hỏng cả chuông mà vẫn không ai ra mở cửa.
300.000 Nhân Dân Tệ tiền mặt không phải là một số tiền nhỏ đối với trường Trung học số 34. Sau khi bàn bạc với Lưu Nguyên, Diêu Văn Địch đã đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc.
Phùng Khả Hân cau mày nói: “Số tiền lớn như vậy lại để kế toán mang về nhà cất giữ, có phải kỷ luật tài chính trường ông quá lỏng lẻo không. Đây là lần đầu tiên hay đã nhiều lần phát sinh chuyện tương tự rồi?”
Diêu Văn Địch lo lắng nói: “Trước đây cũng đã làm như này. Buổi tối, nhà trường chỉ có một bác bảo vệ canh gác, còn không nghiêm mật bằng các biện pháp an ninh ở nhà kế toán. Trước giờ làm vậy vẫn rất suôn sẻ, đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Phùng Khả Hân gọi điện cho cảnh sát viên Lưu Hiểu Liễu, bảo cậu ta đi cùng Diêu Văn Địch đến nhà Lương Diễm.
Gia đình Lương Diễm sống trong một khu chung cư 30 tầng, tường ngoài lộng lẫy, sàn ở sảnh được lát đá cẩm thạch, cho thấy đây là một nơi ở cao cấp và đắt tiền. Đứng ở trước cửa nhà Lương Diễm, vừa nhấn chuông vừa đập cửa, nhưng mãi mà không có phản hồi. Lưu Hiểu Liễu quan sát xung quanh, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Phùng Hân, đây là nhà của đội trưởng Chu của đội cảnh sát hình sự thành phố.”
Phùng Khả Hân hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Lưu Hiểu Liễu đáp: “Chắc, khi đội trưởng Chu còn ở đội trị an, có một lần đội đi liên hoan, tôi và Tiểu Trần đã đưa ông ấy về tận nhà, chính là chỗ này, không sai.”
Phùng Khả Hân nói: “Cậu xuống nhà gọi bảo vệ, còn tôi sẽ gọi cho đội trưởng Thẩm để xin chỉ thị.”
Thẩm Thư sau khi nghe điện thoại, nói: “Đội trưởng Chu hiện đang đi khảo sát ở Hàn Quốc, tốt nhất là đừng làm phiền ông ấy. Cậu hãy liên hệ với bảo vệ xem có cách nào để mở cửa vào trong xem được không.”
Đội trưởng đội bảo vệ Trữ Hoa Kiện nhận được tin liền vội vã chạy tới, thế nhưng anh ta chỉ phụ trách quản lý tài sản, chứ không giữ chìa khóa của các hộ gia đình. Theo những gì Trữ Hoa Kiện biết, gia đình Lương Diễm có thuê một giúp việc bán thời gian, có lẽ cô ấy sẽ giữ chìa khóa trong tay.
Sau khi tìm được tung tích của người giúp việc thông qua trung tâm dịch vụ dọn phòng, chúng tôi đã có được chìa khóa, lúc này thời gian đã trôi qua được hơn hai tiếng đồng hồ. Phùng Khả Hân cầm lấy chìa và thử mở cửa, nhét chìa vào ổ và vặn vặn một lúc nhưng không được. Cậu ta khi còn ở đồn cảnh sát sơ cấp, tiếp xúc nhiều nhất là những vụ án cạy cửa bẻ khóa, nên dựa vào cảm giác tay, cậu biết ngay chiếc khóa này đã bị phá hỏng.
Phùng Khả Hân ngay lập tức gọi điện cho đội cảnh sát hình sự và yêu cầu cử chuyên gia bẻ khóa đến hỗ trợ.
Sau nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cửa cũng đã mở. Phùng Khả Hân vẫy tay ra hiệu cho Lưu Hiểu Liễu đi theo cậu ta, còn những người khác đứng ngoài. Cậu ta đứng ở sảnh nhìn vào trong và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Tiến về phía trước vài bước thì thấy phòng khách trống không.
Đây là một căn hộ Loft (căn hộ có gác lửng) với không gian rộng rãi và được trang hoàng lộng lẫy. Tầng một là phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tắm và một phòng khách. Tầng hai có hai phòng ngủ, phòng làm việc, phòng tắm và phòng khách. Bên ngoài gọn gàng, ngăn nắp và không có sự lộn xộn. Phùng Khả Hân đi kiểm tra các phòng, khi mở đến cửa phòng ngủ chính trong cùng, bắt gặp cảnh tượng hỗn loạn, một xác chết nữ nằm vắt ngang trên giường, vũng máu thẫm nhuộm đỏ ga giường, bắn cả lên tường và sàn nhà, tạo nên một bức tranh kinh hoàng.
Phùng Khả Hân dừng lại ở cửa rồi lập tức gọi cho Thẩm Thư để báo cáo tình hình.
Cảnh sát đã xác minh, nạn nhân chính là Lương Diễm.
Cửa két sắt trong phòng ngủ bị cạy tung, bên trong trống trơn.
Sau khi khảo sát hiện trường, tôi đã báo cáo kết quả cho Thẩm Thư.
Lương Diễm chết trong tư thế lo4 thể, phần th4n dưới được che phủ bằng một tấm chăn mỏng. Phần dưới xuất hiện những vết cào cấu, nghi ngờ là bị cu0ng hi3p, nhưng bên trong â.m đạ.o lại không phát hiện ra chất dịch nào khác ngoài của Lương Diễm. Trên bàn có một chiếc bao cao su đã được bóc, nhưng ở hiện trường không tìm thấy bao cao su đã qua sử dụng.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lương Diễm là do bị một vật sắc nhọn đâm, trên người cô có 7 vết đâm, trong đó ba vết đâm ở ngực, cổ và đầu là nguyên nhân chính gây tử vong. Có thể thấy hung thủ là một người khỏe mạnh, hắn đã dùng một con dao chặt vào đầu chiếc giường được đóng bằng gỗ thật, tạo ra một vết nứt dài 7cm và sâu 3 cm.
Không tìm thấy hung khí giết người nào tại hiện trường. Nhưng từ việc phân tích vết thương trên người nạn nhân, hung khí gây án có thể là một con dao bếp. Qua kiểm tra thì thấy những con dao trong bếp ở nhà nạn nhân được sắp xếp gọn gàng, không thiếu cái nào.
Không có dấu giày, dấu vân tay, tóc hay các dấu vết có giá trị khác được tìm thấy tại hiện trường.
Đánh giá mức độ cu0ng cứng của thi thể, thời điểm tử vong rơi vào khoảng nửa đêm.
Rương ngăn kéo trong phòng ngủ bị xới tung bừa bãi, cả năm ngăn tủ đều bị mở toang, đồ đạc bị vứt lung tung khắp nơi. Nghi ngờ hung thủ đã lục tìm chìa khóa két sắt trong ngăn tủ nạn nhân. Toàn bộ tài sản trong két bị lấy đi, theo mô tả của Diêu Văn Địch, thì trong két có ít nhất 300.000 Nhân Dân Tệ tiền mặt, còn ngoài ra thì không ai biết.
Theo nhận định ban đầu, đây là một vụ án hi3p dam, giết người, cướp của có tính chất nghiêm trọng.
Do vụ án xảy ra tại nhà của đội trưởng Chu Gia Tương, nên Thẩm Thư đã gửi báo cáo lên cho Cục trưởng Vương Mộc.
Vương Mộc chỉ thị cho Thẩm Thư rằng: “Phải dốc sức để điều tra vụ án lần này, nhất định phải có trách nhiệm với đồng chí Chu Gia Tương của chúng ta, nhưng phải chú ý giữ bí mật, không được để cánh báo chí nắm được tình hình. Còn về phía Chu Gia Tương, văn phòng của Cục sẽ chịu trách nhiệm thông báo, để anh ta kết thúc sớm chuyến giao lưu khảo sát ở Hàn Quốc, lập tức trở về nước.”
Thẩm Thư nhận lệnh rồi cúp máy.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
Chương 31
Chương 31