Khưu Thu, bí thư Ủy ban Pháp luật thành phố, chủ trì cuộc họp để phân tích về vụ việc.
Khưu Thu nhấn mạnh tầm quan trọng của vụ án, đồng thời cổ động tinh thần: “Cuộc họp thường niên của các chuyên gia kỹ thuật sinh học châu Á sắp được tổ chức tại thành phố của chúng ta, Lê Tiểu Long là một tên tội phạm cực kì nguy hiểm và tàn ác. Nếu hắn vẫn còn lởn vởn trong thành phố và gây ra chuyện, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến bạn bè quốc tế, đặc biệt là với môi trường đầu tư ở thành phố Sở Nguyên. Vì vậy, chúng ta phải có tinh thần khẩn trương, biến áp lực thành động lực, dám xung pha trận mạc, dù cho có phải đổ má.u và hi sinh. Các đồng chí có tự tin đánh thắng trận này không?”
Những cảnh sát hình sự cúi đầu không nói, lòng thầm nghĩ: Cái thứ quan liêu, sao không tự mà đổ má.u hi sinh đi.
Vương Mục có chút khó xử trước cảnh tượng này, liền thay mặt mọi người nói: “Mọi người chắc hẳn đều tràn đầy tự tin đúng không? Dù bận trăm công nghìn việc nhưng lãnh đạo thành ủy vẫn đích thân đến xử lý vụ án, điều này đã tiếp thêm tinh thần và sức mạnh cho các chiến sĩ. Thẩm Thư, không được phụ lòng mong mỏi của các vị lãnh đạo, cậu mau chóng ra quân lệnh, để các lãnh đạo Thành ủy thấy được sự quyết tâm của chúng ta.”
Bị Vương Mộc điểm đích danh, Thẩm Thư không thể im lặng, bèn đáp: “Các lãnh đạo đều có mặt, tôi không tiện ra quân lệnh, vụ án này vẫn do Cục trưởng Vương trù tính, lại được Cục trưởng Đại Hải trực tiếp chỉ huy phá án, chúng tôi nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh, sẵn sàng hi sinh.”
Thẩm Thư dùng chiêu đẩy quả bóng trách nhiệm sang cho Vương Mộc, khiến ông ta cảm thấy tức giận, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Khưu Thu, chỉ biết nói: “Nói hay lắm, Cục sẽ dốc toàn lực để bảo vệ và ủng hộ các chiến sĩ cảnh sát hình sự, trước mắt vụ án này là nhiệm vụ cấp bách của toàn Cục. Dĩ nhiên, tôi và Cục trưởng Đại Hải vẫn còn phải thay nhau chuẩn bị công tác an toàn cho cuộc họp thường niên của các chuyên gia kỹ thuật sinh học châu Á, vì thế vụ án này vẫn sẽ do các cậu đi tiên phong.”
Thẩm Thư đã khéo léo để đánh lảng vụ quân lệnh, cũng không muốn lãng phí thời gian để đùn đẩy trách nhiệm, liền trực tiếp phân tích vụ án: “Tình hình trước mắt như sau, tử tù Lê Tiểu Long đã được trợ giúp để vượt ngục, thông qua một đường hầm, còn kiếm một người để thế mạng cho hắn. Hiện trường đào thoát được ngụy trang rất khéo léo, nếu trước đó sự thật Lê Tiểu Long tẩu thoát không bị phanh phui thì cái đường hầm này có lẽ sẽ không ai biết đến. Chúng tôi cho rằng, kẻ chủ mưu lao tâm khổ tứ để cứu Lê Tiểu Long ra ngoài, đó không phải mục đích, mà ẩn sau đó là một kế hoạch thâm sâu hơn nhiều, hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa biết được âm mưu đó là gì.”
Khưu Thu nói một cách đầy cảm thán: “Thành ủy hiện vẫn rất hài lòng với công việc của các cậu, các cậu cần phải tiếp tục cố gắng, sốc lại dung khí, hoàn thành xuất sắc vụ án. Nhiệm vụ cấp bách là bắt được tên tử tù Lê Tiểu Long ấy mà, bất luận hắn có âm mưu gì, chỉ cần tóm được tên cầm đầu, thì mọi kế hoạch của chúng sẽ đều bị phá sản. Cậu có nghĩ vậy không, Thẩm Thư?”
Thẩm Thư còn đang đăm chiêu suy nghĩ về cách nói ban nãy của Khưu Thu, bởi ông ta vốn là một người sinh ra lớn lên ở Sở Nguyên, tại sao lại quen thói thêm ‘ấy mà’ vào cuối câu. Đó dường như là sở thích của các quan chức từ trung ương đến địa phương, như một nét tượng trưng cho thân phận cao quý của mình. Đang mải suy nghĩ, thì Khưu Thu lại gọi đến tên của anh ấy.
Thẩm Thư đáp lại rằng: “Lãnh đạo nói rất đúng, đúng là gừng càng già càng cay, tầm nhìn sâu sắc hơn chúng tôi nhiều.”
Khưu Thu cười lớn, nói: “Cậu Tiểu Thẩm này, rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm, nhân vô thập toàn ấy mà, cố gắng phấn đấu, lãnh đạo luôn dõi theo và ghi nhớ, còn trẻ thì nên phấn đấu, sẽ có ích cho sự trưởng thành sau này ấy mà.”
Thẩm Thư đáp: “Rõ, rõ, cảm ơn sự chỉ dạy của lãnh đạo.”
Khưu Thu nói: “Tạm thời vậy đã, các cậu tiếp tục thảo luận về vụ án, tôi sẽ không can thiệp quá sâu, Thành ủy còn có ủy ban thường trực, tôi không thể ở lại đây quá lâu.”
Trước ánh mắt dõi theo của mọi người, dưới sự dìu dắt của Vương Mộc, Khưu Thu bước ra khỏi phòng họp một cách ân cần và hòa nhã.
Một số quan chức của Cục có nghiệp vụ không liên quan đến công tác điều tra cũng lần lượt ra về.
Với tư cách Cục trưởng điều tra, Vương Đại Hải phải nán lại cuộc họp để phân tích về vụ án, chắc hẳn ông ta đang nuối tiếc vì bỏ lỡ mất cơ hội được tiếp cận với Bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Đợi một số quan chức đi khỏi, ông ta liền thu hồi ánh mắt đầy quyến luyến, hắng giọng nói với Thẩm Thư: “Bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, cậu cứ cho triển khai phương án điều tra cho chúng tôi nghe.”
Thẩm Thư nói: “Hiện tại có thể xác nhận, nhân viên nhà tù Nam Lĩnh có nội ứng, nếu không đám người giải cứu sẽ không thể xác nhận vị trí chính xác của Lê Tiểu Long. Ngoài ra, theo hồ sơ của Lê Tiểu Long, thì tay này từng phục vụ trong quân đội, nhưng trong hồ sơ không có thông tin cụ thể như số hiệu đơn vị hay binh chủng của hắn ta. Chúng ta cần điều tra thêm, những thông tin này đều rất có lợi cho công tác điều tra. Trước mắt, ý kiến của tôi là, cho huy động lực lượng tinh nhuệ để điều tra từng manh mối một. Manh mối đầu tiên là lấy đường hầm làm mấu chốt, điều tra diện mạo của kẻ đã đào hầm cũng như thủ đoạn của chúng, đồng thời tìm ra nội ứng trong nhà tù Nam Lĩnh, nhóm này sẽ do Mã Kinh Lược dẫn đầu; manh mối thứ hai là liên lạc với đơn vị mà Lê Tiểu Long từng tại ngũ, nắm được binh chủng của hắn, những biểu hiện trong quân đội, cùng những đồng đội có mối quan hệ mật thiết với hắn, càng kĩ càng tốt, nhóm này sẽ do Hứa Thiên Hoa phụ trách; manh mối thứ ba là gia cảnh của Lê Tiểu Long, người thế mạng cho hắn, rất có thể là người thân trong gia đình hắn ta, nhóm này sẽ do Phùng Khả Hân chỉ huy.”
Nói xong câu cuối cùng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bởi trước đó ngoài Thẩm Thư, không ai biết được thân phận của người thế mạng cho Lê Tiểu Long. Thâm tâm ai cũng đặt một dấu hỏi: người sẵn sàng chế.t cho tên tử tù, rốt cục là có mục đích gì?
Thẩm Thư tiếp tục nói: “Phương hướng điều tra cuối cùng, là chúng ta phải tranh thủ tìm ra mục đích vượt ngục của hắn trước khi hắn kịp hành động. Nếu chỉ đơn thuần là tẩu thoát, hắn ta không cần thiết phải tìm người thế mạng cho mình. Kế hoạch của hắn, rõ ràng là muốn che giấu sự thật Lê Tiểu Long đã tẩu thoát. Trên thực tế, nếu không nhờ hai chiến sĩ đã từng tiếp xúc với Lê Tiểu Long phát hiện ra thân phận, thì có thể nói kế hoạch này không có một kẽ hở. Vì thế, tìm ra mục đích Lê Tiểu Long tẩu thoát, cũng chính là tìm ra nút thắt của vụ án lần này.”
Dưới sự sắp xếp của Thẩm Thư, các nhân viên cảnh sát chia nhau ra hành động.
Thẩm Thư lại lặng lẽ bước vào phòng pháp y như một bóng ma, tật xấu này bị tôi mắng vốn cho mấy lần mà vẫn chứng nào tật nấy.
Tôi đang vừa suy nghĩ vừa cắn móng tay, ánh đèn rọi lên người anh ta, in cái bóng đen sì lên mặt bàn, khiến tôi một phen hết hồn.
Tôi cảnh cáo: “Lần sau nếu anh cứ bước vào không một tiếng động như thế, chả may tôi lỡ tay đánh chế.t anh, thì đừng có trách.”
Thẩm Thư đáp: “Đừng dùng bạo lực, e là tôi không phải đối thủ của cô.”
Tôi nói: “Anh biết vậy là được. Hôm nay anh may đấy, tôi có manh mối cho anh đây.”
Thẩm Thư vui vẻ đáp: “Tôi biết là bác sĩ thiên tài sẽ không để tôi thất vọng mà.”
Tôi nói: “Tôi không biết nó có giúp ích gì cho anh không. Suốt 10 tiếng trong này, tôi đã cho mổ xẻ phân tích chiếc hộp sọ được lấy ra từ lò hỏa táng, lá sàng ở hốc mắt bên phải bị biến dạng, chứng tỏ chủ nhân của nó khi còn sống khả năng sản sinh má.u kém, do mắc bệnh về má.u, lại là bệnh nan y, nói không chừng đây chính là nguyên nhân khiến người này dũng cảm thế mạng.”
Thẩm Thư đáp: “Manh mối này rất quan trọng, nếu tìm được bệnh viện chẩn đoán cũng như hồ sơ bệnh án của người này, tôi tin nó sẽ giúp ích rất lớn cho việc điều tra.”
Tôi nói: “Vẫn còn một chi tiết nữa. Phần đầu của người này từng chịu tổn thương nghiêm trọng, khiến áp lực nội sọ tăng đột ngột, bệnh viện đã từng cắt bỏ khúc xương sọ, rộng khoảng 2 đốt ngón tay ở đầu anh ta, nhằm làm giảm áp lực do vết sưng gây lên hộp sọ, nhưng sau đó người này lại không đến lắp lại xương. Khi tôi tìm thấy hộp sọ anh ta trong lò hỏa táng, đã chú ý đến phần xương bị mất này, cứ tưởng là do việc hỏa táng gây ra, nên lúc đó đã không đề cập đến chuyện ấy. Nhưng qua giám định, tôi có thể xác định, khúc xương sọ này được lấy ra bằng phẫu thuật. Vì thế, hộp sọ anh ta đã không nổ tung khi ở trong lò, không chỉ bởi lỗ thủng do đạn bắn, mà còn có sự góp công của khúc xương bị lấy ra sau quá trình phẫu thuật này. Quan trọng hơn là, ca phẫu thuật ấy được tiến hành cách đây chưa quá 2 năm, hơn nữa cũng không có nhiều bệnh viện đủ khả năng để thực hiện ca đại phẫu như này, việc điều tra của các anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Thẩm Thư vỗ tay đầy phấn khích, nói: “Một hộp sọ được lấy ra từ lò hỏa thiêu, không ngờ lại cung cấp cho chúng ta nhiều manh mối đến như vậy. Không thể chậm trễ, phiền cô hãy viết một bản báo cáo ngắn gọn, tôi sẽ dựa vào kết quả giám định của cô để truy vết.”
Thẩm Thư phát đi thông báo cho Sở công an tỉnh Tùng Giang cũng như 13 Sở công an trải dọc Nam, Bắc nơi Lê Tiểu Long từng gây án, yêu cầu hợp tác tìm kiếm những người đàn ông khoảng 30 tuổi từng trải qua các cuộc phẫu thuật cắt bỏ hộp sọ trong vòng 2 năm trở lại đây, đồng thời cung cấp thông tin chi tiết, cụ thể.”
Trong vòng 24 giờ đồng hồ, có bốn tỉnh đã phản hồi về 5 tư liệu, các tỉnh còn lại thì không có ca phẫu thuật tương tự nào được tiến hành gần đây, nếu có thì tuổi tác cũng như giới tính của bệnh nhân không phù hợp. Trong số 5 tư liệu gửi về, thì 2 người có chiều cao và cân nặng không phù hợp với mục tiêu cần tìm. Như vậy, trọng tâm điều tra chỉ còn lại 3 người bệnh kia.”
Ba bệnh nhân này đã từng điều trị tại bệnh viện Mạch má.u não tỉnh Tùng Giang, bệnh viện Ái Khang tỉnh Hắc Long Giang và bệnh viện Nhân Tâm tỉnh Bắc Kinh. Nguyên nhân của các chấn thương não là do va đập mạnh, cả ba đều là nam, cao từ 1m68 đến 1m75, họ tên lần lượt là Thái Minh Triết, Lý Nguyên Hành, Trần Điển. Theo hồ sơ bệnh án, Lý Nguyên Hành cắt bỏ hộp sọ rộng 3 đốt ngón tay, không phù hợp với đối tượng cần tìm, nên có thể loại bỏ.
Hai người Thái Minh Triết và Trần Điển, phần đầu đều bị chấn thương do va đập, vết cắt xương sọ nhằm giảm áp lực lên sọ não đều rộng hai đốt ngón tay. Hơn nữa, bệnh viện chữa trị đều không ghi nhận việc hai người họ đến để ghép lại xương sọ.
Đội cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên lại yêu cầu Sở công an nơi Thái Minh Triết và Trần Điển ở cung cấp thêm tư liệu điều tra. Chứng thực tồn tại người tên là Trần Điện, hiện đang công tác tại Cục công thương ở một tiểu khu tại Bắc Kinh. Còn cái tên Thái Minh Triết không có thật, số chứng minh thư cũng như địa chỉ thường trú đều là giả.
Như vậy, Thái Minh Triết đã trở thành nghi phạm số một của vụ án.
Bệnh viện điều trị cho Thái Minh Triết là bệnh viện Ái Khang tỉnh Hắc Long Giang. Theo hồ sơ bệnh án được bệnh viện cung cấp, Thái Minh Triết cao 172cm, cân nặng 62kg, nhập viện do bị vật nặng đánh vào đầu. Sau ca phẫu thuật không lâu, Thái Minh Triết đột nhiên biến mất.
Đặc trưng diện mạo của Thái Minh Triết rất giống với Lê Tiểu Long.
Khi Lê Tiểu Long bị bắt giữ, hắn không chịu phối hợp điều tra. Cục công an đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không khiến hắn hé răng nửa lời. Chỉ biết hắn là người Đức Huệ tỉnh Cát Lâm, từng phục vụ cho quân đội và một số thông tin linh tinh khác. Còn gia cảnh cùng những chi tiết khác vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Tuy nhiên Cục công an đã nắm trong tay bằng chứng giế.t người của hắn, nhân chứng vật chứng rõ ràng, dù không có lời khai những vẫn có thể truy tố hắn ta ra viện kiểm sát.
Thẩm Thư lại gửi ảnh của Lê Tiểu Long cùng bức phác họa Thái Minh Triết cho Cục công an thành phố Đức Huệ, yêu cầu họ hỗ trợ tìm kiếm đối tượng tình nghi. Nhưng trong kho dữ liệu dân cư của thành phố Đức Huệ không hề có thông tin của hai người này. Cục thành phố Đức Huệ lại chuyển ảnh hai người này xuống các đồn công an cấp dưới, nhưng tạm thời vẫn chưa thu được manh mối nào có giá trị.
3 nhóm cảnh sát được phân đi làm nhiệm vụ đã có thông tin phản hồi. Thu hoạch lớn nhất là Hứa Thiên Hoa, có được tư liệu chi tiết khi Lê Tiểu Long còn tại ngũ.
Lê Tiểu Long, 23 tuổi xuất ngũ, trước đây là một tay sún.g bắn tỉa trong lực lượng đặc công của Giải phóng quân, sử dụng khẩu sún.g trường Reminton M600, thành tích bách phát bách trúng trong cự li dưới 1000m, đạt giải Nhì trong cuộc thi bắn sún.g trường toàn quân. Thân thủ phi phàm, giỏi leo trèo, má.u lạnh. Do mâu thuẫn mà cãi nhau, đánh bị thương lớp trưởng, do đó mà bị đuổi khỏi ngành.
Theo thông tin trong bộ đội, Lê Tiểu Long không có người thân, lớn lên trong cô nhi viện Cầu vồng ở thành phố Đức Huệ, sau đó gia nhập quân đội cùng với hai người bạn khác trong cô nhi viện. Trong quân đội, hai người thân nhất với Lê Tiểu Long cũng chính là hai người bạn này, một người là Trương Tứ Hải, cũng từng là đặc công đào hầm. Người còn lại là Vũ Văn Thừa, khi tại ngũ đã thi vào một trường quân đội, sau đó được thăng chức, từng làm cán bộ tham mưu sư đoàn, chuyển công tác về chính quyền địa phương cách đây 4 năm và được bổ nhiệm vào Cục tư pháp tỉnh Tùng Giang.
Thẩm Thư đã bị sốc khi nghe thấy cái tên Vũ Văn Thừa, hỏi: “Có phải Vũ Văn Thừa, chính ủy nhà tù Nam Lĩnh?”
Mã Kinh Lược, người chịu trách nhiệm điều tra về nhà tù đã xác nhận: “Chính là ông ta. Trong lý lịch của Vũ Văn Thừa có ghi, ông ấy lớn lên trong trại trẻ mồ côi Cầu vồng ở thành phố Đức Huệ và nhập ngũ cùng với Lê Tiểu Long, hai người họ là bạn thời thơ ấu, mối quan hệ chắc chắn không bình thường.”
Thẩm Thư nói: “Lính bắn tỉa, lính đào hầm, chính ủy nhà tù, một băng nhóm thật nguy hiểm. Lão Mã, anh dẫn thêm hai người đến trại trẻ mồ côi Cầu vồng ở thành phố Đức Huệ đề điều tra chi tiết về bọn họ, càng cụ thể càng tốt, đặc biệt là gia cảnh của họ trước khi vào cô nhi viện. Tôi và Hứa Thiên Hoa sẽ đến nhà tù Nam Lĩnh một chuyến để điều tra về Vũ Văn Thừa.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
Chương 28
Chương 28