Vụ án giết người tôi sắp kể dưới đây rất kì lạ. Cái lạ thứ nhất là người báo án lại không rõ địa điểm xảy ra vụ án, cái lạ thứ hai là không phát hiện ra thi thể, cái lạ thứ ba là trong suốt quá trình phá án không hề lập chuyên án, và cái lạ thứ tư là thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn.
Nguyên Bình Bình ngồi trên chiếc ghế ngay sát cửa sổ của một chuyến bay quốc tế, đưa mắt xuống nhìn cái thành phố vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm phía bên dưới kia. Xuất ngoại được 4 năm, không trở về từ ấy đến nay, cái thị trấn nơi cô sinh ra và lớn lên giờ đã khác xưa nhiều lắm, mỗi ngày lại khoác lên mình một bộ mặt mới. Nếu nhìn vào tấm ảnh mà anh trai gửi cho mình, chắc cô ấy chẳng thể nhận ra con ngõ nhỏ, góc phố xưa thân quen ngày nào ở thành phố Sở Nguyên này.
Đúng 10 giờ đêm, máy bay từ từ hạ cánh xuống thành phố Sở Nguyên. Những tòa cao ốc thắp sáng trong đêm bởi ánh đèn đô thị dần hiện ra mỗi lúc một rõ nét. Con đường quốc lộ to rộng, xe cộ đi lại tấp nập, từng chiếc xe hơi chạy băng băng như đang bay ngay trước mắt. Nguyên Bình Bình liếc nhìn đồng hồ hiển thị thông số bay, độ cao hiện tại là 1000ft (xấp xỉ 304m). Máy bay từ từ tiếp đất, đồ vật trên đường băng càng lúc càng hiện rõ, thấp thoáng có thể trông thấy bóng dáng người đi lại. Tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách một lần nữa, máy bay đang hạ cánh, đề nghị quý khách thắt chặt dây an toàn, ngồi yên trên ghế và không được đi lại.
Nguyên Bình Bình bỗng thốt lên một tiếng thất thanh, tiếng la như xé gan xé ruột khiến người nghe sởn cả gai ốc. Hành khách trên chuyến bay cũng bị tiếng hét làm cho giật mình, náo loạn đứng hết cả lên. Tổ nhân viên công tác trên chuyến bay vẫn phải ngồi nguyên trên ghế theo đúng quy định, không được di chuyển, một cô tiếp viên ngồi chéo về phía Nguyên Bình Bình quay người lại hỏi: “Chị ơi, chị bị làm sao thế?”
Nguyên Bình Bình hoảng loạn nói: “Giết người, giết người rồi, giết người…”
Cô tiếp viên mặt cắt không còn giọt máu, không còn quan tâm đến việc máy bay đang hạ cánh, tháo vội dây an toàn, chạy đến bên cạnh Nguyên Bình Bình: “Giết người nào, ai giết?”
Hành khách trên chuyến bay càng trở nên náo loạn, nháo nhào bàn tán: “Hình như có ai vừa bảo giết người rồi?”
Đúng lúc này máy bay tiếp đất, thân máy bay rung lắc mạnh. Cô tiếp viên lảo đảo, đứng không vững, ngã nhào lên người Nguyên Bình Bình. Nguyên Bình Bình đang như người mất hồn, vẫn kêu lên một tiếng chói tai: “Mau cứu người, giết người rồi.”
Cô tiếp viên bị quá trình tiếp đất của máy bay và tiếng la hét của Nguyên Bình Bình làm cho khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt, cầu xin Nguyên Bình Bình: “Chị đừng nói giết người rồi nữa, mọi người vẫn bình thường mà, có ai bị làm sao đâu.”
Nước mắt Nguyên Bình Bình tuôn chảy, nói: “Có người vừa giết người, chính tôi trông thấy, đâm từng nhát từng nhát một, tôi nhìn thấy rất rõ.”
Sau khi máy bay đã dừng hẳn, hành khách bước xuống sân bay, còn Nguyên Bình Bình thì bị cảnh sát sân bay dẫn về đồn để thẩm vấn. Lúc này Nguyên Bình Bình đã trấn tĩnh lại, nói: “Khi máy bay hạ cánh, tôi mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trông thấy phía sau một bức tường, có một người cầm dao, đâm từng nhát một vào người khác, cái người đó chắc chắn không sống nổi.” Cảnh sát ở đồn thấy Nguyên Bình Bình nói năng hết sức rõ ràng, rành mạch, không giống với người có vấn đề về thần kinh. Cảm thấy vụ việc vô cùng nghiêm trọng, họ đã báo cho đội cảnh sát hình sự.
Thẩm Thư nhanh chóng có mặt, bố mẹ của Nguyên Bình Bình đang đàm phán với đội cảnh sát của sân bay. Hai ông bà già đang mong mỏi chờ đón đứa con sau 4 năm không gặp, đợi cho hành khách từ trong sân bay ra hết mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô con gái của mình đâu, bèn cảm thấy vô cùng hoang mang. Đi vào trong sân bay để dò la tình hình mới biết con gái mình vừa xuống sân bay đã bị dẫn về đồn cảnh sát, họ càng lo lắng hơn, nhanh chóng chạy tới đồn, nhất định phải đưa cô con gái ra khỏi đó.
Thẩm Thư cho cô cảnh sát ở trong đồn ra tiếp đón hai ông bà, còn anh thì tìm hiểu sơ về vụ án qua lời kể của Nguyên Bình Bình rồi nói: “Cô có nhận ra hiện trường của vụ án không?”
Nguyên Bình Bình đáp: “Ở phía sau một bức tường gạch đỏ, đèn ở đó tối hơn đèn chỗ khác, nên tôi cũng không nhìn rõ.”
Thẩm Thư nhận thấy đây là một vụ trọng án, mặc dù Nguyên Bình Bình không thể xác minh hiện trường, song anh ta vẫn lệnh cho cảnh sát trực ban của đội hình sự và đội dân cảnh của đồn cảnh sát sân bay, đi dọc theo đường băng của máy bay, hướng về phía Tây để tìm ra hiện trường vụ án, phải nhanh chóng tìm được người bị hại, thậm chí là thi thể của người đó. Nếu nhanh chóng thì có thể phát hiện ra cả dấu vết và hướng tẩu thoát của hung thủ.
Tối hôm đó, thành phố Sở Nguyên huy động lực lượng gồm 200 người và hơn 50 xe cảnh sát, cho rà soát về phía Tây của sân bay, tìm kiếm mọi ngõ ngách, cứ thấy bức tường gạch đỏ nào là dừng lại kiểm tra, không để sót dù chỉ một cái. Với quy mô tìm kiếm lớn như vậy, khả năng cao là không thể bỏ lọt hiện trường gây án. Thế nhưng lại không hề thu được kết quả. Công tác trị an của thành phố đêm nay lại tốt một cách lạ thường, đến cả mấy vụ ẩu đả đánh nhau cũng không bắt gặp.
Đội hình sự cho rút quân về, lúc này đã là 5 giờ, trời bắt đầu hửng sáng. Thẩm Thư và Mã Kinh Lược thức trắng nguyên đêm để túc trực ở đội. Mã Kinh Lược không ngừng nhận được những tin tức bình yên mà đội hình sự gửi về, cười một cách đau khổ: “Chắc cô nương kia không bỡn cợt chúng ta đâu nhỉ? Hay cô ta bị chứng ảo tưởng?”
Thẩm Thư đáp: “Rất khó nói. Nhưng nếu dựa vào phản ứng của cô ta, thì không giống với người đang cố tạo tin đồn giả, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô ta bị ảo giác hoặc chứng thần kinh vọng tưởng. Bất luận thế nào thì vụ báo án này có liên quan đến mạng sống con người, chúng ta phải tiếp tục tiến hành điều tra. Người báo án hiện tại đã về nhà, ngày mai chúng ta sẽ cho triệu tập cô ấy để tìm hiểu thêm về tình hình.”
Ngày thứ hai, tinh thần Nguyên Bình Bình đã ổn định hơn, cách nói cũng đã logic hơn. Theo như Nguyên Bình Bình nói, cô này sau khi tốt nghiệp đại học đã đi du học Mỹ liền 4 năm. Suốt khoảng thời gian đó cô ta không hề quay trở lại Sở Nguyên, lần này quay lại đây là muốn tìm một công việc ổn định. Khi máy bay hạ cánh, tâm trạng cô ta vô cùng phấn khích, cứ nhìn mãi vùng đất nơi mình sinh ra và lớn lên qua khung cửa kính của máy bay. Vô tình bắt gặp hai người đang giằng co nhau, trong đó có một người tay đang vung con dao, đâm từng nhát từng nhát một vào người còn lại. Cô ấy thấy rất rõ, nhưng máy bay lại vụt qua quá nhanh nên không kịp để nhìn cụ thể hơn. Phía sau hai người đó là một bức tường gạch đỏ, nhưng cô ta không biết đó là chỗ nào, chỉ biết rằng ánh đèn nơi đó tối hơn những nơi khác một chút.
Nguyên Bình Bình không thể miêu tả được hình dáng diện mạo của hai người đó, thậm chí đến cả việc họ là nam hay nữ cũng không phân biệt nổi. Thế nhưng cô ta vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng, mình đã trông thấy rất rõ, hung thủ cầm dao và đâm nhiều nhát vào nạn nhân, cái người bị đâm gần như là không thể qua khỏi. Đó nhất định là hiện trường vụ giết người, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Thẩm Thư vừa lắng nghe vừa theo dõi cử chỉ hành động của Nguyên Bình Bình, cảm thấy tình trạng cô ta hoàn toàn bình thường, không có vẻ như bị mắc chứng ảo tưởng. Nguyên Bình Bình để ý tới ánh mắt của Thẩm Thư, nói: “Tôi biết là các anh đang nghi ngờ tôi nói bậy, tôi có mang bằng Thạc sĩ của trường đại học Mỹ trong nhóm Ivy League đến đây, những người thần kinh không bình thường chắc không có năng lực như này đâu nhỉ?”
Thẩm Thư liếc nhìn tấm bằng tốt nghiệp trên tay cô ấy, nói: “Cô đừng hiểu lầm, đây dù sao cũng là một vụ án giết người nên chúng tôi cần phải thận trọng. Bất luận thế nào, chúng tôi cũng rất cảm ơn cô vì sự hợp tác với phía cảnh sát.”
Điều kì lạ là, một tuần sau khi Nguyên Bình Bình báo án, không hề có bất kì ai đến báo người thân của mình bị mất tích, cũng không hề phát hiện ra thi thể, các bệnh viện cũng không tiếp đón bệnh nhân nào nhập viện do bị đâm mà có đặc điểm phù hợp với những gì cảnh sát cung cấp. Vụ án được nhìn thấy từ trên không này, rốt cuộc có hay không, đến nay vẫn là dấu hỏi lớn.
…
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
Chương 10
Chương 10