Khi ngồi trên xe để trở về cùng Phùng Khả Hân, tôi có quay ra nói với cậu ấy: “Cậu được điều đến thành phố Sở Nguyên công tác kiểu gì thế?”
Phùng Khả Hân đáp: “Mẹ tôi hồi trẻ bị điều xuống nông thôn làm việc trong đợt cải cách văn hóa toàn quốc, nên bây giờ bà có một suất trở về thành phố. Nhưng bố mẹ tôi tuổi đã cao, không muốn đi lại, nên đã nhường suất ấy cho tôi. Đáng ra ngay từ đầu tôi định gọi cho chị, nhưng công việc mới bận quá, nên mãi vẫn chưa có dịp để mời chị đi ăn một bữa.”
Tôi nói: “Lên đây là tốt rồi, Sở Nguyên là một thành phố lớn, có rất nhiều không gian cho cậu phát triển. Tối ngày kia cậu hãy thu xếp công việc, chúng ta sẽ tới lò hỏa táng để tiếp tục điều tra.”
Phùng Khả Hân đáp: “Lại đến đó nữa ạ? Chị phát hiện ra manh mối nào hay chăng?”
Tôi nói: “Chỉ là nghi ngờ mà thôi, vì vậy mới cần phải đi vào ban đêm.”
Phùng Khả Hân lẩm bẩm: “Thôi được, từ lúc quen chị, làm chung được hai vụ án, lại toàn phải đến lò hỏa táng vào giữa đêm, định dọa người ta chết khiếp đây mà.”
Tôi liếc nhìn Phùng Khả Hân, biết là thâm tâm cậu ta có chút sợ hãi, nên không nhịn được cười.
8 giờ tối ngày hôm sau, tôi và Phùng Khả Hân lái xe đến lò hỏa táng. Cho xe đỗ trước cổng chính khoảng 1 dặm, sau đó men theo con đường nhỏ rồi từ từ tiến lại gần. Cảnh tượng nhộn nhịp của người sống lẫn kẻ chết ban sáng đã qua đi, thay vào đó là sự tĩnh lặng bao trùm bốn phía, một cơn gió lạnh lướt qua khiến cho Phùng Khả Hân nổi hết da gà.
Chúng tôi không vào bằng cửa chính, mà vòng ra sau tường, tìm chỗ nào thuận lợi để trèo vào bên trong. Phùng Khả Hân nói: “Nơi quan trọng như thế này mà công tác an ninh lỏng lẻo thật.”
Tôi đáp: "Chỗ tâm linh như này, bọn trộm có cho tiền cũng chả dám lẻn vào.”
Chúng tôi xác định vị trí của phòng chứa xác xong, khom lưng rồi men theo bờ tường để lẻn vào. Tôi thấp giọng nói: “Bên trong không có ánh đèn, rất yên tĩnh, tạm thời chưa có gì xảy ra, chúng ta hãy đứng đợi ở đây.”
Phùng Khả Hân hỏi: “Sao chị biết tối nay sẽ có chuyện xảy ra?”
Tôi đáp: “Đoán.”
Dù đang là mùa hè, nhưng về đêm nhiệt độ hạ thấp, chúng tôi lại ăn mặc phong phanh, đứng bất động hàng giờ liền, nên càng lúc càng thấy lạnh. Dường như Phùng Khả Hân không thể đợi thêm được nữa, nói thầm với tôi: “Chị Thục Tâm này, sao tôi thấy chị cứ bí hiểm, chúng ta cứ đứng rình rập ở đây, rốt cuộc là để đợi cái gì?”
Tôi nói: “Nếu cậu cứ quấy nhiễu thì lập tức rời khỏi đây đi, không ai cầu xin cậu phải ở lại đâu.”
Phùng Khả Hân cười trừ đáp: “Chị Thục Tâm nói gì thế, chị không biết là tôi ngưỡng mộ chị như nào hay sao. Đừng nói là đợi ở đây một đêm, kể cả chị có bảo tôi xung phong lao vào vòng nguy hiểm, thì tôi cũng không e ngại.”
Tôi nói: “Thôi đừng nhiều lời, đứng đợi ở đây, lát nữa sẽ có kịch hay cho cậu xem.”
Toàn thân tôi như tê liệt vì đứng im hàng giờ, chẳng mấy mà đã 11 giờ đêm, trong phòng chứa xác bỗng lóe lên ánh đèn yếu ớt. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng, nhịp thở dần gấp rút. Phùng Khả Hân thấp giọng nói: “Chị Thục Tâm, quả có người vừa bước vào, chị đoán siêu thật.”
Tôi đáp: “Đừng vội, giữ nguyên tư thế, đợi lúc nữa hãy tiến vào, đáp án sắp được tiết lộ rồi.”
Lại đợi thêm mười phút nữa, tôi mới nói: “Đi thôi, xông vào trong, cửa chắc chắn đã bị khóa, chúng ta sẽ trèo vào bằng cửa sổ. Cần phải nhanh chóng, không cho chúng có cơ hội nghỉ ngơi.”
Hai người nhanh chóng xông đến trước cửa sổ, Phùng Khả Hân nhặt lấy một hòn đá, ném cửa kính vỡ tan, rồi đưa tay vào trong để mở chốt. Tôi cũng lập tức rút đèn pin ra chiếu vào bên trong phòng, mọi cảnh tượng đều lộ ra trước mắt.
Hai người đàn ông tay cầm cưa điện, đang cắt chân của một cái xác. Khi chúng tôi vào, họ đã cưa được một nửa, lưỡi cưa đã chạm đến xương, phát ra tiếng răng rắc. Khi cửa sổ bị đập vỡ, bọn họ ngớ người ra, ngoái đầu lại nhìn, vừa hay tia sáng của chiếc đèn pin rọi thẳng vào mặt, khiến họ không mở được mắt. Vào khoảnh khắc đó tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ, là quản lý phòng lạnh Trương Minh Xuân, tên còn lại là một người đàn ông trai tráng, mặt rỗ, ánh mắt toát lên sự tàn bạo, lần đầu tiên tôi gặp anh ta.
Thân thủ Phùng Khả Hân nhanh nhẹn, sau khi trèo qua cửa sổ, rút súng ra, chĩa vào hai người bọn họ, nói: “Không được cử động, mau ném cưa điện xuống.”
Trương Minh Xuân và đồng bọn lén lút làm mấy chuyện này trong đêm, ngay từ đầu đã có chút chột dạ, nên sau khi bị dọa thì tỏ ra mất bình tĩnh, ném cưa điện xuống đất một cách vô thức.
Lúc này tôi mới trèo vào từ ngoài cửa sổ. Phùng Khả Hân vẫn chĩa súng vào hai người họ, nói: “Tất cả quỳ xuống, Trương Minh Xuân, ông mau tháo dây giày mình ra, rồi vặn tay đồng bọn của ông ra sau lưng, lấy dây buộc chặt hay ngón cái cậu ta lại.”
Trương Minh Xuân làm theo lệnh. Tôi rút điện thoại ra, gọi cho phòng trực ban của đội hình sự: “Tôi là Thục Tâm bên pháp y, có án tại phòng chứa xác của lò hỏa táng, các anh hãy điều mấy cảnh sát tới đây ngay.”
Tại đội hình sự, Trương Minh Xuân khai với người phụ trách lấy lời khai là Mã Kinh Lược rằng, đồng phạm của ông ta tên Hồ Bỉnh, là nhân viên đốt lò. Đây là lần đầu hai người bắt tay gây án, cũng là nhất thời hồ đồ, nên khẩn thỉnh cơ quan chức năng sẽ giơ cao đánh khẽ.
Mã Kinh Lược lừa hỏi: “Trương Minh Xuân, anh là cán bộ nhà nước, được ăn học đàng hoàng, ông thử đoán xem, tại sao chúng tôi lại có thể tính toán chuẩn đến như vậy, ngay đúng cái đêm ông hành động thì lại xuất hiện? Tôi nói cho anh hay, vụ án này chúng tôi đã cho theo dõi từ lâu rồi, chứng cứ cần có cũng có đủ rồi, bây giờ thẩm vấn anh chỉ là thủ tục mà thôi, cũng là để cho anh có cơ hội được hưởng khoan hồng. Anh có muốn lấy cơ hội này hay không, tất cả phụ thuộc vào chính anh.”
Phía bên kia Phùng Khả Hân cũng đã cho trấn áp Hồ Bỉnh, nghe theo sắp xếp, Phùng Khả Hân áp giải Hồ Bỉnh đến căn phòng mà Trương Minh Xuân đang lấy lời khai, Hồ Bỉnh cúi gằm mặt nói: “Anh Trương, cái gì cần khai em đã khai hết rồi, anh cũng đừng cố chấp nữa.” Phùng Khả Hân canh sao cho cậu ta không nói thừa một chữ, rồi lại đẩy cậu ta ra khỏi phòng.
Trương Minh Xuân bị lừa hai lần liên tiếp, khiến cho tuyến phòng thủ tâm lý nhanh chóng bị đánh hạ. Ông ta thành thật thú nhận, việc đánh cắp bộ phận cơ thể của người chết đã diễn ra được hai năm, đều do ông ta và Hồ Bỉnh bắt tay làm, đôi chân người chết sau khi bị cưa, sẽ được lọc lấy phần xương rồi đưa cho Lý Cương để xử lý, còn cụ thể để làm gì thì ông ta không biết. Trong hai năm, tổng cộng lấy được 76 bộ xương đùi. Thời gian gây án đều vào đêm ngay trước khi thi thể được đưa đi hỏa táng. Bởi vì sau đêm đó, thi thể sẽ được đưa vào phòng nghi thức, lấy khăn trắng trùm lên trên, bất luận là người thân hay bạn bè cũng chỉ đứng quanh thi thể để làm lễ truy điệu, chưa một ai từng bước qua vòng hoa để tới vén khăn mà kiểm tra cái xác.
Mã Kinh Lược nhanh chóng đem kết quả thẩm vấn báo cáo cho Phú Cường, xin lệnh bắt khẩn cấp Lý Cương. Chỉ sau 15 phút, Phú Cường đã cho phê chuẩn lệnh bắt.
Lý Cương bị bắt khi còn đang ngủ, liên tục lớn giọng la hét: “Tôi là cán bộ nhà nước, là ủy viên của hội nghị hiệp thương, các anh xông vào nhà bắt tôi lúc nửa đêm, các anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình.”
Mã Kinh Lược chế giễu: “Ông lẻn vào phòng xác lúc nửa đêm để tiến hành tội ác, ông cũng cần phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình.”
Lý Cương vừa nghe, biết là chuyện đã bại lộ, nên cơ thể mềm nhũn, toàn thân run rẩy, không nói nên lời. Đội hình sự bỗng ngửi thấy một mùi khai nồng nặc, nhìn thấy thứ chất lỏng vàng khè đang chảy ra từ chiếc quần ngủ của ông ta, liền vội lấy tay bịt mũi lại, nói: “Chủ Nhiệm Lý, ông cố nhịn một chút đi, chúng tôi còn phải ngồi chung xe với ông nữa đấy.”
…
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
Chương 8
Chương 8