Sau đại điển lập hậu, Đông Duật Hoành hạ chỉ lập Đại hoàng tử Đông Minh Dịch làm Hoàng thái tử, các tộc ủng hộ Đại hoàng tử còn chưa kịp mừng rỡ, lại nghe được một thánh chỉ khác, sau khi thời gian để tang kết thúc Đại hoàng tử lập tức đi Nam Cương.
Thánh chỉ này giống như hạ lệnh đày Đại hoàng tử đi lưu đày, rốt cuộc là Hoàng đế bệ hạ đang tính toán chuyện gì?
Đúng là lòng vui khó dò. Đám đại thành sầu não phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế.
Lúc này Thẩm Ninh mới nhậm chức Hoàng hậu cũng có chút khó xử.
Trước mặt Thẩm Ninh là hai tiểu mỹ nhân mắt mày trong veo yểu điệu, mười sáu tuổi, quốc sắc thiên hương, ngực cao mông nở, vừa nhìn là đã biết đây là kiểu vị Hoàng đế nào đó trước đây yêu thích...Nhưng mà nói chung đây cũng là kiểu nữ tử đại đa số nam tử trong thiên hạ đều yêu thích.
Nàng khó xử không phải là vi Hoàng đế bệ hạ có mới nới cũ muốn nạp hai người này làm phi, mà là Hoàng đế muốn nàng đưa hai người này cho Đông Minh Dịch, giúp hậu viện của Thái tử thêm phong phú.
Nhìn thì cảm thấy giống như là cha quan tâm đến cuộc sống "hạnh phúc" của con trai, nhưng vì sao nàng luôn cảm thấy có chút nghi ngờ giống như tai họa này đến tai họa khác liên tiếp đến? Hơn nữa, hai người này không biết có thật sự vô hại như vẻ bề ngoài không.
"Nương nương, theo bệ hạ dặn dò, văn thư này đã viết xong, ngài chỉ cần ấn bản ấn lên là được, đưa ý chỉ và hai vị cô nương này đến phủ Thái tử là xong."
Vậy thì sao hắn không tự mình ấn ngọc tỷ của mình đi, mất công đưa đến chỗ này dây dưa phức tạp làm gì, có phải có hơi quá ác độc không... Thẩm Ninh cúi đầu vuốt đường chỉ thêu phượng vũ trên gối, trầm ngâm một lúc mới đóng ấn.
Buổi tối Hoàng đế trở về, Thẩm Ninh hầu hạ hắn thay quần áo, nói đến chuyện hồi sáng, "Đại, thái tử mới mất mẫu thân, chàng đối xử với thằng bé như vậy, thằng bé cũng sẽ có chút tủi thân đó."
"Trẫm không cho phép nó tủi thân, ai cho phép nó tủi thân?" Hoàng đế vốn cho rằng Thẩm Ninh sẽ mượn cứ cự tuyệt mô phỏng ý chỉ, không ngờ nàng không than một tiếng liền làm theo, trong lòng có chút hài lòng, nên bây giờ nàng nhắc đến thái tử hắn cũng không cảm thấy không vui nữa.
"Sao có thể như vậy được chứ? Thằng bé sẽ không vì vậy là sinh lòng khoảng cách phụ tử với chàng chứ?"
"Trước đây là do trẫm để các hoàng tử sống quá thoải mái, trẫm không muốn để cho bọn họ giống bị lâm hoàn cảnh giống trẫm hồi nhỏ, nhưng bây giờ một người, hai người đều không như ý muốn, cũng nên để bọn nó nếm chút đau khổ rồi."
"Chàng cũng không thể cố tình đưa hai mỹ nhân cho thằng bé như vậy chứ, làm thế sao thằng bé có thể ngủ ngon giấc đây?" Đây là thiếp thất từ trong cung đưa đến, trên danh nghĩa là thay thái tử phi đi Nam Cương cùng hắn. Đông Minh Dịch không những không thể lạnh nhạt với bọn họ, ngược lại phải cung cấp cho bọn họ đầy đủ, thỉnh thoảng phải gặp mặt một lần. Vì vậy, ngay cả ngủ mơ nói mớ cũng phải cẩn thận. Lỡ như thật lòng thích một người trong hai người bọn họ...
"Trong lòng đã có quỷ, còn vọng tưởng mọi nơi mọi chỗ có thể ngủ ngon giấc?"
Nàng thực sự không biết như thế nào là đúng, như thế nào là sai. Cha con nhà đế vương, nàng để bọn họ tự đi giải quyết vấn đề nan giải này thôi.
Thẩm Ninh khoác thêm áo ngoài cho hắn, xong xuôi đột nhiên ôm lấy hắn, sau đó phân phó cho người dọn đồ ăn lên.
Nàng thường có một số hành động bất ngờ, nhưng việc này lại luôn khiến cho Đông Duật Hoành vui vẻ.
"Trẫm vốn cho rằng nàng sẽ không đồng ý."
Thẩm Ninh nghe vậy, tức giận liếc hắn một cái, "Ta tất nhiên là không đồng ý rồi, bất luận là ta có không đồng ý với chuyện gì, nhưng ta là Hoàng hậu của chàng, có chuyện chàng quyết ý muốn làm, ta chỉ còn cách ủng hộ chàng thôi, không phải sao?" Nàng tin tưởng hắn làm chuyện gì nhất định cũng sẽ có nguyên nhân của mình.
Đông Duật Hoành thoải mái cười, tiến lên ôm nàng, nói: "Có thê tử như này, còn cầu gì hơn nữa?"
Sau bữa tối, Đông Duật Hoành muốn đi nhà xưởng, dự định lao động một lúc, sau đó quay lại đọc tấu chương, Thẩm Ninh giữ hắn lại, "Ta còn có một việc muốn thương lượng với chàng một chút."
"Nói đi."
"Ta mới nhậm chức, cũng đã có tư cách. Ta muốn phân lại vị phần trong hậu cung."
Đông Duật Hoành nhíu mày, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, "Nàng định làm gì?"
"Ta đang nghĩ sẽ phong Thục phi và Đức phi lên làm quý phi, An tần thành Hiền phi."
Đây đều là những phi tử sinh hạ hoặc đang nuôi dưỡng hoàng tử, công chúa, "Vì sao không có Vân phi?"
"Nàng là mẫu thân của Tam hoàng tử, lúc nàng nâng phân vị của nàng lên ta cảm giác có hơi không ổn. Đợi đến khi Tam hoàng tử trưởng thành, phong thân vương, lúc ấy lại cân nhắc phân vị của nàng."
Đông Duật Hoanh cong môi cười, "Cuối cùng nàng cũng có một chút dáng vẻ của Hoàng hậu rồi đấy. Nàng là chủ hậu cung, những chuyện này đều theo ý của nàng đi. Còn Vân phi... " Hắn dừng một chút mới nói tiếp, "Trẫm luôn cảm thấy chuyện của Bùi trắc phi có liên quan đến Vân phi, không nhắc đến Vân phi vừa trùng hợp ý của trẫm."
"Vân phi cũng có loại tâm tư đó?" Thẩm Ninh nhíu mày.
Đông Duật Hoành thầm nghĩ, phàm là phi tần có hoàng tử ai lại sẽ không có tâm tư này?" Trẫm cũng chỉ là suy đoán, bình thường nàng để ý nhiều hơn một chút."
"Ta biết rồi."
"Vậy những người khác, nàng có dự định gì chưa?"
Thẩm Ninh nghe hắn hỏi vấn đề này, ánh mắt có chút cổ quái cười cười, chậm rãi nói: "Ta nghĩ... Những phi tần không sinh hoàng tự và tú nữ, tính cả nhóm cung nữ đến tuổi đều đưa ra khỏi cung."
Không khí trong phòng phút chốc yên tĩnh lạ thường.
"Cuối cùng không nhịn được nữa rồi đúng không, bình dấm chua!" Đông Duật Hoành vừa bực mình vừa buồn cười, dùng sức nhéo cái mũi thon của nàng.
"Ai da, ai da!" Thẩm Ninh bị hắn nhéo mũi, khẽ la lên.
"Bọn họ ngoan ngoãn ở đó cũng trêu chọc nàng à?" Kỳ thật Hoàng đế hơi không đồng ý. Nội tâm của hắn vẫn là chủ nghĩa đại nam tử, cho dù hắn không đi đến mấy chỗ phi tần đó, nhưng hắn cảm thấy bọn họ từng là nữ nhân của hắn, hắn nuôi trong hậu cung cũng không có gì đáng ngại.
"Bọn họ người nào cũng đều trang điểm lộng lẫy, ta nhìn thấy rất phiền lòng."
"Nàng đúng là ghen phụ mà!" Phụ nhân này nào có biết, bản thân mình hấp dẫn đến nhường nào, ánh mắt của hắn cơ bản là không thể rời đi chỗ khác được.
Nhất là ngày đại điển phong hậu, nàng đội mũ phượng Cửu Long Cửu Phượng, mặc phượng bào vàng sáng, dưới sự tôn thờ của mọi người, nàng đoan trang ưu nhã bước lên bậc thềm ngọc bích đi đến trước mặt hắn. Gương mặt mỹ lệ đẹp như được tạc từ ngọc đó khiến hắn phải nín thở, khoảnh khắc nàng nâng ánh mắt lạnh, sóng nước lấp lánh nhìn hắn, hắn cảm thấy bản thân gần như nghẹt thở!
Đôi mắt đẹp sóng sánh nước, thật không ngoa khi nói ngay cả minh châu cũng không đẹp bằng mắt nàng.
Trên đời này còn có nữ tử nào có thể khiến hắn thần hồn điên đảo như vậy?
Nàng không những không biết điều đó, lại còn vì những người không quan trọng mà ăn dấm, thật đáng đánh đòn.
"Chính là, chính là... Dù sao ta cũng muốn đưa bọn họ ra ngoài cung, ta mới có thể sống yên ổn!" Thẩm Ninh không đành lòng để bọn họ ở trong hoàng cung này lãng phí cả một cuộc đời, nàng quyết định phải nhân cơ hội này giải quyết xong hết.
"Trẫm suy nghĩ một chút." Nàng mạnh mẽ quyết đoán như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người nhân cơ hội này gây chuyện. Hắn có thể nói nàng là ghen phụ, nhưng người khác tuyệt đối không được phép nói là nàng ghen phụ!
Đông Duật Hoành vừa dứt lời, khoát tay chuẩn bị rời đi, Thẩm Ninh lại hai ba bước chạy tới nhảy lên lưng hắn, hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng nặng, vô thức vòng tay ra sau lưng đỡ lấy nàng.
"Nàng nhìn xem nàng có giống khỉ không!" Người ta nói yên tĩnh như xử nữ, di chuyển như thỏ chạy, phụ nhân này của hắn yên tĩnh như xử nữ nhưng hành động lại như con khỉ ngang ngược!
Thẩm Ninh cũng không để ý, chỉ vịn cổ của hắn hỏi: "Chàng làm gì mà còn muốn suy nghĩ thêm? Có phải chàng không nỡ vị mỹ nhân nào đó không?"
Đông Duật Hoành tức giận bật cười, bóp cái mông mềm của nàng, "Lúc này nàng lại có vẻ cơ trí nhỉ."
Thẩm Ninh khẽ cắn lên vành tai của hắn, tròng mắt đảo một vòng, giọng nói mềm mại hơi thở như hoa lan khẽ thổ hơi bên tai hắn: "Duật Hoành, chàng có biết sau tai phải của chàng có một nốt ruồi không?"
Hơi thở ấm áp khiến Đông Duật Hoành tê dại, giọng nói cũng trầm xuống, "Không biết..."
"Ta yêu nhất là cái nốt ruồi này của chàng... " Nàng vừa nói vừa vươn đầu lưỡi ra khẽ li3m lên phía sau tai hắn, "Chàng thích nốt ruồi nào trên người của ta?"
Đông Duật Hoành im lặng hít một hơi, bàn tay lớn chậm rãi vu0t ve bờ m0ng đẹp của nàng, "Trẫm yêu nhất là... Nốt ruồi son bên eo trái của nàng." Mỗi lần hắn li3m láp chỗ đó nàng đều sẽ run rẩy không thôi.
"Ta để cho chàng nhìn một chút được không?" Lời còn chưa dứt, nàng bị một sức mạnh chuyển cả người nàng ra phía trước, nàng bật cười khanh khánh, "Chàng không đồng ý với ta, ta sẽ không cho chàng nhìn đâu."
"Trẫm tự mình nhìn." Đông Duật Hoành ôm nàng, hai ba bước tới giường thả nàng lên giường.
"A... "
Hai phu thê bọn họ náo loạn một trận, cuối cùng Hoàng đế bị nốt ruồi son mê hoặc, đồng ý yêu cầu của nàng, chỉ là dặn dò nàng kiềm chế một chút, từ từ làm.
Thẩm Ninh đồng ý với hắn.
Lúc này Đông Duật Hoanh nhớ ra một chuyện khác, "Nàng đưa Lưu Ly ra ngoài cung rồi?"
Thẩm Ninh gật đầu, "Muội ấy cũng nên có một cuộc sống của riêng mình, lúc này muội ấy xuất cung, chắc hẳn có thể sống rất tốt." Nàng đã sắp xếp cho Lưu Ly đến ở tạm trong phủ Du Tri Uyên, đợi Lưu Ly ổn định lại dọn ra ngoài.
"Bên cạnh nàng cũng nên có người để nói chuyện chứ." Hắn không quan tâm Lưu Ly thế nào, hắn chỉ lo lắng sau khi Lưu Ly đi nàng sẽ buồn.
"Chàng đừng lo lắng, ta đã chọn được một người rất tốt rồi."
"A, là ai?"
"Thuy d1ch của điện Như Ý."
"Điện Như Ý?" Đông Duật Hoành cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao nàng lại coi trọng người của điện Như Ý?" Người ở chỗ đó chưa từng được phi tần yêu thích, chỉ là Thẩm Ninh chưa từng bị điện Như Ý dạy bảo huấn luyện bao giờ.
"Hi hi, đây là bí mật." Thẩm Ninh cười thần bí, "Dù sao ta cảm thấy nàng ấy có tin được, ngày mai chàng giúp ta tìm hiểu thân thế bối cảnh của nàng ấy nhé."
Đông Duật Hoành đồng ý, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, hắn nở nụ cười vô cùng cổ quái: "Khai thật ra, như thế nào mà nàng quen được người bên điện Như Ý? Có phải nàng giấu trẫm lén qua đi thỉnh giáo?"
Thẩm Ninh mới vừa trải qua cao trào sắc mặt vẫn còn ửng đỏ, nàng nghe hắn nói vậy mặt lại càng thêm đỏ, "Không có... "
"Thật không?"
"Thật không có mà... "
"Ai..." Đông Duật Hoành khó tránh khỏi có chút thất vọng, "Trong điện Như Ý có rất nhiều bí pháp, nàng học được một chút cũng rất tốt, học xong về hầu hạ trẫm..."
Cả gương mặt Thẩm Ninh đều đỏ rực, "Tại sao chàng không tự đi mà học đi về hầu hạ ta?"
Vốn là thuận miệng nói một câu, nàng không ngờ Đông Duật Hoành lại cho là đúng sờ sờ cằm, "Trẫm đi học..." Sau đó hắn nhỏ giọng thì thầm một câu, "Đúng là phụ nhân ba mươi như hổ?"
Thẩm Ninh nghe thấy, buồn cười đánh hắn một cái.
"Người ta nói biển học là vô bờ, cũng chưa hẳn là không thể, chỉ là, trẫm học được về hầu hạ nàng, đến lúc đó không cho phép nàng nói dừng."
Lúc này Thẩm Ninh mới hiểu được xảy ra chuyện lớn rồi, nàng vội vàng nói: "Không cần đâu! Là ta nói lung tung thôi!"
Đông Duật Hoành nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, nở nụ cười xấu xa một lần nữa đặt nàng dưới thân.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 141: Ngoại truyện 8
Chương 141: Ngoại truyện 8