Thẩm Ninh không ngờ rằng mới có mấy tháng không gặp, Hoa Lộng Ảnh trở nên tiều tụy như thế này, thậm chí ốm đau nằm trên giường.
"Phu nhân." Hoa Lộng Ảnh gầy đến độ có thể thấy được cả xương, nàng nhìn thấy Thẩm Ninh, nước mắt lập tức chảy xuống, giãy dụa muốn từ trên giường ngồi dậy nhưng bị một đám nô tỳ khuyên ngăn không cho.
Thẩm Ninh cũng không lo nghĩ được cái gì, tiến lên nắm chặt tay Hoa Lộng Ảnh, giọng nói gấp gáp, "Muội sao thế này?" Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra!
Hoa Lộng Ảnh nắm ngược lại tay của Thẩm Ninh, khóc càng thêm dữ dội, ma ma cùng với những nô tỳ bên cạnh quỳ xuống thỉnh tội. Chốc lát trong điện hỗn loạn, Thẩm Ninh đành phải mời những người không có phận sự lui ra ngoài, chỉ còn lại mình nàng bón thuốc cho Hoa Lộng Ảnh.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, mùi huân hương cùng mùi thuốc đông y hòa trộn vào nhau quanh quẩn trong không khí làm cho người khác có chút buồn phiền. Thẩm Ninh khuyên Hoa Lộng Ảnh một câu, đứng dậy đi mở cửa sổ cho không khí thông thoáng, rồi quay lại bên giường, "Đừng khóc, rốt cuộc là muội bị sao, có chỗ nào không thoải mái?"
Hoa Lộng Ảnh cố gắng nín khóc, giọng nói nức nở run run: "Phu nhân, ta, không thể, bảo vệ được đứa con của bệ hạ... Ta, ta thật sự vô dụng..." Bệ hạ vẫn luôn ban thưởng nàng chén canh tránh thai, sau khi phu nhân đi mới cho nàng giữ lại long tinh, nàng háo hức chờ mong cuối cùng mới có thể mang thai long chủng, mừng rỡ như điên, mấy ngày trước sau khi ăn mấy cái bánh ngọt tất cả đều tan thành mây khói.
Thẩm Ninh nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Là do ngoài ý muốn hay là... "
"Ta không biết." Hoa Lộng Ảnh bất lực lắc đầu, "Ta thật sự không biết, Chu ma ma nói là có người nghĩ cách hạ độc hại ta. Phu nhân, phu nhân, ta ở trong cung như đi trên một tầng băng mỏng, ta chưa từng đắc tội với ai, vậy rốt cuộc là ai nghĩ cách hại ta, thậm chí dám tổn thương đến cả huyết mạch của hoàng gia!"
Thẩm Ninh thở dài trong lòng, khuyên nhủ: "Đừng quá khổ sở, ngươi còn trẻ mà sau này còn có cơ hội."
Hoa Lộng Ảnh nói: "Phu nhân, người nói xem có phải là do Hiền quý phi không, nàng ta cho là lúc trước ta tìm ra chứng cứ Vệ phủ vu hãm Hoa gia, cho nên mới nghĩ cách dồn ta vào chỗ chết!"
Thẩm Ninh không kịp ngăn Hoa Lộng Ảnh lại, vội vàng đứng dậy đi lại cửa sổ nhìn bốn phía xem có ai không rồi mới đóng cửa lại, quay lại bên giường, thấp giọng nghiêm nghị nói: "Bản thân muội đang ở trong hậu cung, còn không biết là tai vách mạch rừng là điều cấm kỵ à? Nếu như bị người có dã tâm nghe thấy, sợ là muội không sống qua nổi đêm nay!"
Hoa Lộng Ảnh bị nàng nghêm nghị răn dạy, tiếng nức nở không dứt cuối cùng cũng dừng lại.
Thẩm Ninh thấy dáng vẻ đáng thương của Hoa Lộng Ảnh, nàng lại có chút không đành lòng, đưa tay kéo người của nàng lại, trán nàng áp vào vầng trán lạnh buốt, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hoa, kiên cường lên nào, muội phải học cách kiên cường, bây giờ ta và tỷ tỷ của muội không thể ở bên cạnh bảo vệ muội được nữa."
Hoa Lộng Ảnh nghe xong, sợ đến mức cả người đều run bần bật, "Ta sợ, phu nhân, người đừng đi mà, ta thật sự rất sợ hãi!" Mặc dù bệ hạ từng dịu dàng trấn an nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người, "Ta cảm thấy sau lưng như có ngàn vạn con mắt dữ tợn đang trừng mắt nhìn ta!"
"Đừng khóc, không cho phép muội khóc." Thẩm Ninh cương quyết nói, nàng không giúp được gì cho Tiểu Hoa chỉ có thể nàng ấy tự mình đứng lên đối mắt với tất cả, "Đây chính là lựa chọn của muội, muội lựa chọn sủng ái của Hoàng đế, thì nhất định phải hiểu rõ cái giá phải trả lớn như thế nào."
Trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh chỉ còn lại vẻ yếu ớt, "Ta chỉ là... Yêu bệ hạ, cái này... Cũng là lỗi của ta sao?"
Đúng như nàng nghĩ, xem ra án oan của Hoa phủ đã bị Tiểu Hoa ném ra sau ót, chỉ toàn tâm toàn ý muốn trở thành hậu phi trong cái thâm cung này. Thẩm Ninh cảm thấy không biết nên làm gì, nàng nhắm mắt lại, hỏi: "Bệ hạ có đến thăm muội chưa?"
Nhắc đến chuyện này, nước mắt vất vả mới ngưng lại của Hoa Lộng Ảnh lại ào ra như nước tràn bờ đê, "Bệ hạ, người, người chỉ đến nhìn ta một lần..." Là buồn bực vì nàng không thể bảo vệ long chủng hay là người không muốn nhìn thấy gương mặt tiều tụy này? Hoa Lộng Ảnh càng nghĩ càng bất an, chớp chớp mắt cố gắng nhìn rõ gương mặt người ngồi trước mặt mình, "Phu nhân, bệ hạ người là đang giận ta sao?"
Thẩm Ninh nhìn đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng như chim nhỏ nép người, trong lòng chỉ cảm thấy Quảng Đức đế là người lãnh khốc vô tình, lúc nãy nhắc đến sắc mặt hắn chỉ có chút thay đổi không có một chút nào thống khổ hay thương tiếc. Chỉ sợ là tấm lòng này của Tiểu Hoa đã đưa sai người rồi.
Thẩm Ninh trấn an một lúc lâu, bón thuốc cho Hoa Lộng Ảnh xong dìu nàng nằm ngủ. Sau đó Thẩm Ninh ra ngoài hỏi Chu ma ma chuyện đã xảy ra, hóa ra là mấy ngày trước Hoa Lộng Ảnh vẫn ăn uống như bình thường, chẳng qua là có vài lần cảm thấy đau bụng, buổi tối hôm đó xảy thai. Hoàng đế biết được chuyện này, hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, phát hiện cung nữ hạ độc đã uống thuốc độc tự vẫn, người điều khiển phía sau vẫn chưa bắt được.
Thẩm Ninh từng xem phim cung đấu trên ti vi, cũng biết đây là cách mà trong hậu cung tranh đấu, nhưng câu chuyện này lại đang tái hiện rõ ràng ngay trước mắt nàng. Thật khiến cho người ta rợn cả tóc gáy, giống như Hoa Lộng Ảnh nói, giống như có sau lưng có ngàn vạn con mắt dữ tợn đang trừng mắt dõi theo.
Lúc xuất cung, Xuân Nhi lấy ra một hộp ngọc nhỏ như có được vật quý hiếm, vui vẻ nói: "Phu nhân, đây là tỷ tỷ trong cung Càn Khôn đưa cho, nói là bệ hạ ban thưởng cho phu nhân dùng."
Thẩm Ninh nhìn hộp ngọc kia, trong lòng nàng càng thêm nặng nề.
Mấy ngày sau, từng bông tuyết đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống thành Trường Dương, Thẩm Ninh mặc triều phục Cáo Mệnh phu nhân lên triều tạ ơn. Là phụ nhân của một gia đình thương nhân bình thường, trượng phu được truy phong Hầu tước, mình thành Cáo Mệnh phu nhân, trong chốc lát khiến vô số nữ tử không ngừng hâm mộ. Thẩm Ninh tâm không chút gợn sóng bái lạy tạ ơn trước điện thiên tử, thiên tử nhìn chằm chằm nữ tử mặc hoa phục, đôi mắt âm u dưới rèm châu lóe sáng.
Sau khi diện thánh trên điện xong, Thẩm Ninh đi theo nữ quan đi đến cung Chiêu Hoa tạ ơn Hoàng hậu. Mặc dù nàng vẫn không muốn quỳ lại nhưng vẫn phải làm theo đúng quy củ, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện bên cạnh Hoàng hậu còn có một vị phụ nữ trung niên hơi ốm yếu ăn mặc phú qúy. Gương mặt tái nhợt do bệnh tật cũng không thể che được vẻ đẹp như hoa của bà, chắc lúc trẻ tuổi cũng là một vị đại mỹ nhân.
Lần này Mạnh Nhã gặp lại Thẩm Ninh, trong ánh mắt nhiều hơn một phần ý tứ khó giải thích, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn nhu đoan trang, "Vị này là phu nhân của Thẩm đại nhân hiện đang giữ chức Hồng lô tự."
... Bà không phải là mẫu thân của Thẩm Chiêu kia chứ? Mấy ngày này Lý Tử Hiên chú ý đến nhất cử nhất động của, cũng tra ra được một chút tin tức. Vị phu nhân mất hài tử mà Thẩm Chiêu nhắc đến, người mà nằm triền miên trên giường bệnh mấy năm trời chính là vị phu nhân này. Nhưng vì sao người vốn bệnh ốm yếu bây giờ lại xuất hiện trong cung của Hoàng hậu? Thẩm Ninh chỉ sợ chuyện này không phải là ngẫu nhiên thôi.
Thẩm phu nhân nhìn chằm chằm Thẩm Ninh đang hành lễ với mình, giống như là muốn nhìn từng cọng tơ khẽ tóc của Thẩm Ninh. Một lát sau bà giống như tỉnh lại từ trong mộng, "Mau, mau đứng lên."
Hoàng hậu nhìn thấy Thẩm phu nhân khác thường cũng không lên tiếng, cho Thẩm Ninh ngồi, dạy bảo nàng vài quy củ của Cáo Mệnh phu nhân, nói câu nào Thẩm Ninh gật đầu câu đấy.
Trong điện một hồi yên tĩnh, Hoàng hậu nhìn hoa mai tuyết mới hái ở Bát Bảo Các, dường như đang nói chuyện nhà với Thẩm Ninh: "Hoa tiệp dư gần đây vô tình mất con, thân thể ngày càng suy yếu, bệ hạ thương tiếc, nói chuyện này với bản cung mấy lần. Bản cung với muội ấy không thân cho lắm, nghĩ lại muội ấy lẻ loi có một mình cũng rất đáng thương, bản cung nghĩ ngươi thân với muội ấy thân hơn, bản cung truyền ý chỉ để ngươi tiến cung bồi Hoa tiệp dư một thời gian, đợi muội ấy đỡ hơn ngươi trở về cũng được."
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, đáp: "Vâng, tạ nương nương ân điển."
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, ra hiệu nàng lui xuống, thu xếp công việc để vào cung. Thẩm phu nhân thấy Thẩm Ninh rời đi, cũng mỉm cười lấy cớ đi ra.
Thẩm Ninh chưa đi được bao xa đã nghe thấy sau lưng có tiếng khẽ gọi nàng, xoay người lại.
Thẩm phu nhân nhìn nữ tử thanh lệ ôn nhu khoác áo choàng hồng nhạt xoay người lại, trên người nàng toát ra vẻ cô tịch thanh lãnh khiến vành mắt bà ửng đỏ.
Thẩm Ninh thấy tình hình không ổn, bà ấy sẽ không cho rằng nàng là nữ nhi của bà chứ?
Thẩm Ninh đi nhanh hai bước đến trước mặt bà, nhìn người phụ nhân hai mắt rưng rưng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt ấy dường như chất chứa vô vàn trìu mến, nha hoàn đi theo phía sau sợ bà bị lạnh, vội gọi một tiếng phu nhân rồi nhét vào tay bà cái lò sưởi mà bà cũng không biết.
Thẩm Ninh quyết định giải quyết dứt khoát, nàng thở dài nhẹ nhàng gọi một tiếng Thẩm phu nhân.
Đôi môi đỏ của Thẩm phu nhân run rẩy, bà vương tay ra như muốn sờ lên mặt Thẩm Ninh nhưng khi thấy ánh mắt trong veo vô tội của nàng lại dừng lại giữ không trung.
"Thẩm phu nhân, ngài tìm ta có việc gì à?" Thẩm Ninh hỏi.
Thẩm phu nhân cứng ngắc thu tay lại vén tóc mai bay tán loạn ra sau tai, nói: "Không có gì, không có gì, ta... chỉ là thấy vô cùng thích Lý phu nhân nên muốn mời phu nhân đến phủ chơi một chuyến."
"Cảm tạ phu nhân yêu thích, thiếp thân từ chối thì mang tội bất kính nhưng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương thiếp thân không dám không nghe theo. Hôm nay ta cần phải về nhà thu dọn chút đồ để tiến cung chăm sóc Hoa tiệp dư nương nương." Thẩm Ninh áy náy nói.
Thẩm phu nhân gật đầu, vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt của bà.
Hai người yên lặng đi một đoạn, đợi đi đến một đoạn vắng người, Thẩm Ninh quyết định ra đòn phủ đầu, cẩn thận từng li từng tí nói: "Thẩm phu nhân, ta nghe lệnh công tử nói lúc ngài ở Vân Châu từng mất đi một đứa con?"
Thẩm phu nhân không ngờ nàng sẽ thẳng thắn nói chuyện này, giọng điệu cẩn thận hỏi thăm, bà không kìm được nghẹn ngào gật đầu.
"Phu nhân có nhớ năm bao nhiêu xảy ra chuyện này không?" Thẩm Ninh ra vẻ chờ mong nhìn bà chờ đợi câu trả lời.
"Chính là vào năm Vĩnh Bình thứ tám!" Thẩm phu nhân giọng run run nói, nha hoàn bên cạnh lập tức đưa khăn tay tới, Thẩm phu nhân nhận lấy khăn tay đặt dưới mũi nhanh chóng ngước mắt lên nhìn nàng.
Thẩm Ninh nghe xong thất vọng, chán nản nói: "Không lừa dối gì phu nhân, ta cũng là cô nhi, được nghĩa phụ nhặt từ trong khe núi về nuôi dưỡng, vào đêm Đông Chí vô tình gặp lệnh công tử. Ta cũng nghe được câu chuyện của thương tâm của ngài, nhất thời vọng tưởng, không ngờ hôm nay lại phát hiện giấc mộng tan thành mây khói."
"Xin Lý phu nhân nói rõ?" Thẩm phu nhân vẻ mặt không hiểu.
"Ta được nhặt vào năm Vĩnh Bình thứ mười." Thẩm Ninh nhìn thẳng vào mắt bà rồi nói.
Bất ngờ cả người Thẩm phu nhân run lên, nước mắt đè nén giống như tràn bờ đê chảy ào ào xuống, "Con là, đang trách người mẫu thân này ư?"
Thẩm Ninh nhìn người mẫu thân yêu con đang khóc đến ruột gan đứt từng khúc trước mặt nàng, nàng không phải là không đồng cảm với bà, nhưng khi nghĩ đến người con gái ruột của bà đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, không kìm được thở dài một tiếng, nói: "Thẩm phu nhân, ta không phải là con gái của ngài."
Thẩm phu nhân nghẹn ngào khóc rống lên, đại nha hoàn thiếp thân của bà không nhịn được vành mắt cũng đỏ nói: "Lý phu nhân, lời của người thực sự quá tổn thương người khác. Phu nhân của chúng ta đã hỏi Hoa tiệp dư nương nương, biết người được một người đánh xe ngựa nhặt vào năm Vĩnh Bình thứ tám. Nhưng sao người lại phải lừa dối phu nhân chúng ta là năm thứ mười?"
Thẩm Ninh giật mình, im lặng ở trong lòng hỏi ông trời, Tiểu Hoa ơi là Tiểu Hoa, rốt cuộc là ngươi muốn hại ta bao nhiêu lần nữa đây!
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 44
Chương 44