"Ừm, đúng vậy." Lý phu nhân thấy hắn có hứng thú, nàng dường như cũng rất cao hứng. Người thích chơi cờ là người có tâm tính thích mọi người cùng vui còn hơn vui một mình, tốt nhất là tất cả mọi người đều thích chơi, chơi cờ càng nhiều người chơi càng thú vị.
"Dường như phu nhân đang giải thế bí, nếu người không chê, ta có thể giúp phu nhân hóa giải nước đi này, thế nào?" Lãnh Lập Thanh đặt mông ngồi xuống ghế đá đối diện nàng, ai, vẫn là ngồi xuống không nhúc nhích thoải mái dễ chịu nhất, liên tục bôn ba không phải là cách sống của con người nên sống mà.
Lý phu nhân có chút ngạc nhiên: "Không phải mấy vị đang gấp rút lên đường sao?" Chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng là người cuồng chơi cờ, ra ngoài vào rừng nơi hoang vu vắng vẻ thế này tìm người chơi cùng?
"Từ đây đến Vân Châu còn bao nhiêu dặm đường?"
"Theo đường này, nửa giờ."
"Nửa giờ?"
"... Một phần tư canh giờ?"
"Một phần tư?"
"... Một nửa của một nửa canh giờ."
"A, hóa ra là chỉ đi mất có hai khắc đồng hồ à?" *một canh giờ = hai tiếng, một khắc = 15 phút
... Được lắm, cái ánh mắt kia che giấu rất khá, nhưng nàng thề hắn đang dùng ánh mắt nhìn một người mù chữ nhìn nàng.
Nàng là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học quân đội, không phải là một người mù chữ! Nàng có bằng đại học! Dưới đáy lòng của Lý phu nhân đang gào thét.
Đúng vậy, Lý phu nhân này là Thẩm Ninh nàng không phải là người của Cảnh Triều, mà là từ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến. Hai năm trước, nàng và các nữ binh gia tham huấn luyện sinh tồn trên một hòn đảo, ở trong hoang động nàng nhặt được một khối ngọc bích đen hình khắc hình đầu của một nhân thú, miếng ngọc thu hút sự chú ý của nàng, khi nàng còn đang cùng các bạn thảo luận xem miếng ngọc này gái trị bao nhiêu tiền, thì "xoạt" một cái nàng đã được đưa đến một đất nước mà nàng không hề hay biết. Không có quỷ, không có thần cũng chẳng có yêu, không có bất kỳ điều gì có thể tưởng tượng để giải thích rõ ràng với nàng về sự thần bí này, chớp mắt một cái, xung quanh chỉ có rừng cây xanh um tươi tốt và sự mờ mịt tuyệt đối.
"Chúng tôi vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi, phu nhân, mời!" Lãnh Lập Thanh chỉ muốn lấy cớ này nghỉ ngơi một lúc.
Thẩm Ninh bật cười, "Vậy được." Tròng mắt của nàng đảo qua một lượt thế cờ, đáy mắt có một tia hoài niệm nhu hòa.
Lãnh Lập Thanh vốn muốn tiêu khiển một chút, ai ngờ nhìn bàn cờ một hồi lâu không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, chợt thấy có hơi mất mặt mũi, hắn khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu lên, "Bản... thiếu gia bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, Hoàng hộ vệ đi vài nước cờ, thế nào?"
Hóa ra Tử Lăng là tên tự của Hoàng hộ về, người nam tử cao lớn vốn đang đứng nghiêm phía sau nghe thấy vậy, hắn nhìn bàn cờ, do dự một lúc, cũng không quá nhiều lời mở miệng từ chối, "Vâng."
Vị công tử trẻ tuổi nhường vị trí cho Hoàng hộ vệ, nam tử vững vàng ngồi xuống vị trí đối diện bàn đá với một khí tức trầm mặc, "Mời."
Thẩm Ninh chăm chú nhìn hắn một lát, khẽ cười một tiếng, đưa tay đáp lễ, "Mời."
Lãnh công tử ngồi một bên, hứng thú nhìn hai người cầm cờ phá cục diện.
Sắc trời dần tối, Lý phu nhân đang vô cùng tập trung bỗng cảm thấy giống như có người đứng che mất ánh sáng, nàng nhíu mày ngẩng đầu, giật mình không biết lúc nào bóng đêm đã kéo đến.
Đang muốn mở miệng, lời thốt ra lại là tiếng hét thất thanh, "Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, một bóng đen bay đến, loáng thoáng có thể thấy được mũi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía vị công tử ngồi bên cạnh.
"Keng!" Trong nháy mắt hai lưỡi kiếm chạm nhau tóe ra ánh lửa, rõ ràng nam tử hộ vệ đang trầm mê trong thế cờ bây giờ tay đã cầm kiếm đứng chắn trước mặt chủ tử, mà Vạn Phúc cũng đã nhanh chóng che chở chủ tử dời đến nơi an toàn.
"Các hạ là người phương nào? Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn ra tay hạ sát ta?" Lãnh Lập Thanh được bảo vệ ở sau lưng, quát lớn.
Nam tử ẩn trong bóng đêm ngoảnh mặt làm ngơ, ở trong đình chật hẹp so tầm mười chiêu với đối thủ, sau mười chiêu thế mà vẫn chưa phân được cao thấp. Lưỡi kiếm khẽ chuyển động, hắn xuất ra một chiêu thô bạo lưỡi kiếm đâm thẳng về phía Hoàng hộ vệ, kiếm khí rẽ ngang trong không khí tạo ra âm thanh chói tai lưu lại một vệt máu dài trên khuôn mặt của nam tử hộ vệ cao lớn.
Người này nội công tu vi rất cao. Đã lâu rồi không chạm mặt được một nhân vật nào lợi hại như thế, ánh mắt Hoàng hộ vệ lạnh thấu xương, kiếm trong tay dựng đứng, hơi cong người, hét lớn một tiếng, kiếm sáu thước lực đạo tựa ngàn cân, vị khách không mời mà đến bị đẩy lùi mấy bước.
"Tử Lăng, đánh hay lắm, ta đến giúp ngươi!" Công tử trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì, thấy người nhà chiếm ưu thế, mặt mày hớn hở, đồng thời rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhìn chằm chằm nơi hai người đang đánh nhau muốn tiến lên.
Vạn Phúc vội vàng ngăn chủ tử nhà mình lại, "Chủ tử, đao kiếm không có mắt, ngài là thân thể nghìn vàng sao có thể mạo hiểm được? Vẫn nên là để nô tài giúp Hoàng..."
"Ai nha, là Hàn Chấn?" Trong bầu không khí căng thẳng vang lên một tiếng hét ngạc nhiên, Lý phu nhân cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người vừa đến, vội vàng ngăn hai người lại, "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đây là hiểm nhầm, là hiểu nhầm thôi!"
Hai người đang thủ thế nghe vậy chậm rãi thu chiêu, những vẫn mười phần phòng bị, bọn họ trong bóng tối chăm chú nhìn đối phương.
"Hàn Chấn, sao huynh lại đến đây?" Lý phu nhân kinh ngạc hỏi.
"Xoát - - - phụt!" Ánh lửa lóe lên, xuất hiện trước mặt mọi người là một nam tử tuấn lãng, mắt sáng mày kiếm, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng xa cách.
"Ta đến đón muội." Hắn lạnh lùng nói một câu.
Lý phu nhân nhìn sắc trời, nàng ngượng ngùng cười cười, "Muội mải đánh cờ quên mất, làm phiền đến huynh rồi, chỉ là vì sao huynh lại muốn xuất thủ đả thương người?"
Không ai phát hiện khóe miệng nam tử khẽ giật một cái, không phải người nào đó ra ám hiệu cho hắn à? Nàng thật sự dám mở miệng hỏi câu đó, "... Huynh tưởng bọn họ gây bất lợi cho muội."
"Hì hì, huynh suy nghĩ nhiều rồi, muội chỉ là đang đánh cờ với Hoàng công tử."
Nam tử nghiêng mắt nhìn qua chủ tớ ba người, mặt không đổi sắc đưa bó đuốc trong tay cho Lý phu nhân, ôm quyền nói, "Đắc tội rồi, mong các vị bỏ qua, Hàn Chấn."
Hộ vệ tay vẫn cầm kiếm nhìn ánh mắt thành thật của hắn, cũng liền thu kiếm lại, tùy ý xoa vết máu trên mặt, hào sảng cười một tiếng, "Nếu đã là hiểu nhầm, vậy tất cả mọi người đều vui vẻ. Tại hạ là Hoàng Lăng, vị này là Lục thiếu gia nhà ta, Lãnh Lập Thanh, Lãnh thiếu gia." Hoàng hộ vệ giới thiệu. Hàn Chấn... Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu đó?
"Thất kính."
"Công phu của Hàn công tử thật lợi hại! Không biết sư phụ là môn phái nào?" Lãnh Lập Thanh cảm thấy lúc này bản thân có chút khí phách nam nhân, thế là quyết định vứt bỏ hiềm kích vừa rồi, chủ động bày tỏ lòng hữu hảo.
"Tiểu môn, tiểu phái không đáng nhắc đến."
"Hàn Chấn, huynh như vậy là quá khiêm nhường rồi, huynh là Tổng Tiêu Đầu của tiêu cục duy nhất ở Vân Châu, là nhân vật nổi tiếng, sư môn của huynh tất nhiên cũng là môn phái lớn rồi." Lý phu nhân cười hì hì tán dương.
... Nàng và người vừa rồi chơi cờ là cùng một người sao?
Hán Chấn dường như đã quen thuộc nàng nói năng loạn xạ, "Về thôi."
"A, được." Nàng gật đầu, sau đó quay lại cười nói với ba người, "Chúng ta cũng về Vân Châu, hay là làm bạn đồng hành, được không?"
Lãnh Lập Thanh không có ý kiến.
"Hoàng công tử, đáng tiếc một ván cờ hay, ngày sau nhất định phải quyết chiến một trận thật soảng khoái mới được." Lý phu nhân nghiêng mắt nhìn bàn cờ ban nãy vì đánh nhau mà loạn, tiếc nuối nói với Hoàng Lăng.
"Hoàng mỗ lúc nào cũng sẵn lòng phụng bồi." Ánh mắt của Hoàng Lăng cũng đảo qua quân cờ lộn xộn, trong ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
Vậy là Hàn Chấn cầm bó đuốc đi trước dẫn đường, Lý phu nhân và Lãnh gia chủ tớ đi theo phía sau, móng ngựa lọc cọc lọc cọc đạp lên mặt đất trên con đường mòn.
Khu rừng vốn tĩnh mịch giờ phút này lại tràn đầy âm u tử khí, những cây đại thụ chọc trời che khuất trên đầu bọn họ, hiện lên vô vàn hình dáng kì quặc. Rõ ràng không có gió, nhưng những chiếc lá vẫn không ngừng xào xạc, toàn thân Vạn Phúc căng cứng, thỉnh thoảng nhìn về phía sau vài lần, sau lưng là một mảng đen huyền, không nhìn thấy cái gì. Đến khi hắn quay đầu đến lần thứ mười, trong mắt hắn rõ ràng là sợ hãi và kinh ngạc.
Lúc nãy sau khi rời cái đình đi không bao lâu, theo lý đáng nhẽ cái gì cũng không nhìn thấy rõ mới đúng, nhưng bây giờ hắn không những nhìn thấy rất rõ, hắn còn nhìn thấy rõ ràng ngọn lửa xanh u minh đang lơ lửng hai bên cái đình! Hắn di chuyên cơ thể cứng ngắc của mình ra sau lưng Lãnh Lập Thanh, như thế có thể che cho chủ tử khỏi những âm khí phía sau.
"Tiểu công tử, ngươi đang nhìn cái gì thế?" Lý phu nhân lờ mờ thấy sắc mặt trắng bệch của Vạn Phúc, không khỏi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn vừa nhìn.
Cái nhìn này khiến sắc mặt nàng thay đổi, "Tử Kỳ.. " Đôi mắt trong veo trở nên mông lung, nàng nhấc váy lên muốn chạy về phía vật thần bí kia.
Đám người nhìn sang, sắc mặt lập tức khác nhau, ánh lửa xanh trắng lơ lửng trên không kia rõ ràng không phải là vật thể nhân gian.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 3
Chương 3